Dần dần

Chương 1


1 năm


Chương 1 Hạ Chân
Đó là một ngày rất bình thường.
Ngoài cửa sổ cây ngô đồng không ngừng gân cổ kêu lên. Người khác vừa xuống, tôi sẽ lên sân khấu, hò hét sôi động trong mùa hè này.
Mây đen cuộn trên bầu trời, mặt trời bị che khuất.
Đúng là tháng bảy thời tiết ngột ngạt như một lò hơi. Theo dự báo thời tiết, sẽ có một trận mưa lớn trong hai ngày tới, nhưng chiếc ô đã gói gọn trong cặp sách cả tuần nay vẫn chưa phát huy được tác dụng ngoại trừ việc tăng thêm sức nặng cho đôi vai.
Tiếng chuông vào học cuối cùng vang lên, Tư Vị Nhiên đóng bút lại, nhét tập bài cần làm vào cặp.
 "Vị Nhiên" Thịnh Như chạy lon ton về phía cô, bước ra cạnh cô , được một lát lại quay lưng lại với cô: "Cậu giúp mình nhìn xem có vết mực trên lưng mình không? Bách Kỳ cứ luôn ở phía sau lấy bút chọc mình.. "
Tư Vị Nhiên khi xem xét kỹ hơn:" Hình như không có. " 
" Có cho tên mập nhỏ kia cũng không dám "Thịnh Như tức giận nói: " Nếu cậu ta dám chọc thủng quần áo của mình, ngày mai mình sẽ đổ mực lên đầu cậu ta! ”
Đến gần đoạn đường hai người phải tách ra, cùng nhau lấy xe đạp về nhà.
Bách Kỳ đang chờ ở bãi đỗ xe. Bầu trời u ám, ngột ngạt và nóng nực. Cậu luôn sợ nhất là cái nóng, bộ đồng phục học sinh màu trắng đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu lau mồ hôi trên trán rồi đẩy xe về phía hai cô gái.
"Thứ sáu tuần này là sinh nhật của tôi" cậu hứng thú bừng bừng mà đi theo bên người Thịnh Như, liếc nhìn Tư Vị Nhiên ở đằng kia: "Các bạn cùng đến dự tiệc sinh nhật của tôi, dù sao cũng là cuối tuần, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi thoải mái."
Thịnh Như từ trước đến giờ luôn thích loại náo nhiệt này, nhưng cô ấy không thể hiện ra ngoài, hỏi Bách Kỳ: "Cậu tổ chứ ở đâu?"
"Thiên đường ngầm."
"Thiên đường ngầm!"
Thịnh Như hưng phán không chịu được. Thiên đường ngầm là câu lạc bộ giải trí nổi tiếng nhất khu vực này, bên trong ngập trong tiền vàng, thân thể trẻ tuổi lăn lộn, tiện tay bắt được cũng là một tiểu ca ca có đẳng cấp. Cô ấy đã dành dụm tiền tiêu vặt mấy tháng để vào chơi bên trong một lần, cô ấy đã để ý một chàng trai trong đó, nhưng tiếc là lần đó cô ấy không dám hỏi thông tin liên lạc, đến bây giờ vẫn còn nghĩ về điều đó.
“Được, được rồi, tôi đi, lúc dó cậu đến đón bọn tôi.” 
Bách Kỳ cười: “Được.”
Tư Vị Nhiên không được tự nhiên mím môi. Cô không quen đến những nơi đông người, đến đó cũng không được thoải mái.
Cô đang nghĩ về việc làm thế nào để cô có thể từ chối lời mời này một cách hợp lý, ngay khi cô chuẩn bị nói, Bách Kỳ đã lên xe, cố gắng đạp lên bàn đạp và nói với họ: "Vậy thì tôi đi trước.”
Nam sinh mập mạp cố sức cưỡi xe đạp biến mất thẳng tắp ở con đường phía trước.
Tư Vị Nhiên chỉ có thể nói với Thịnh Như: “Thứ sáu mình có việc, không thể đi, đến lúc đó cậu thay mình chúc mừng Bách Kỳ một tiếng.”
Thịnh Như từ cao nhị đã làm bạn cùng lớp với Tư Vị Nhiên, hai người là bạn tốt, cũng hiểu được phần nào con người cô, biết cô không thích đến những loại trường hợp như thế.
“Được rồi, mình sẽ nói thay cậu.” Thịnh Như đáp ứng xong, lại hỏi cô: “Đúng rồi,sinh nhật của cậu có phải tháng trước hay không?”
Từ Vị Nhiên thản nhiên “Ừm” một tiếng.
“Cậu cũng không nói cho mình biết, làm mình còn chưa có thời gian chuẩn bị tốt quà cho cậu” Thịnh như có chút tiếc nuối: “Bất quá cũng trách mình, không chịu nhớ kĩ.”
Từ Vị Nhiên thờ ơ nói: “Không có việc gì, mỗi năm đều qua như vậy.”
Hai nữ sinh cùng nhau đạp xe về, ở tiểu khu nói lời tạm biệt.
Từ Vị Nhiên hào hứng chạy về nhà. 
Kỳ thật sinh nhật của cô là hôm nay, ngày tháng trên chứng minh thư có chút sai lệch, giải thíc cũng có chút phiền phức, thời gian qua cô cũng không có nói chuyện này với ai. Dù sao cô cũng không thích gióng trống khua chiêng chúc mừng sinh nhật, chỉ cần mẹ cho cô một phần quà nhỏ là tốt rồi.
Mỗi lần vào ngày sinh nhật của cô, mẹ cô Tương Nghê đều tặng cho cô món quà giống nhau.
Tất cả những món quà mà Tương Nghê tặng đều là thứ mà Tư Vị Nhiên mong muốn nhất trong năm qua, năm nay cô đã nhiều lần nói qua mong muốn có được một món quà từ thương hiệu bình phong vẽ tay. 
Vừa vào nhà, cô đã nhiệt tình hét lên: “Mẹ!”
Tư Vị Nhiên có chút choáng váng khi vừa mở cửa ra đã thấy phòng khách ra không phải yên bình như trong hình dung của cô mà là một mớ hỗn độn, ba chiếc vali to tướng nằm trên sàn. Chiếc vali đã mở, chứa quần áo và những thứ khác và những thứ cuối cùng đã bị đẩy bừa bãi.
Tương Nghê ôm một đồ vật trong phòng đi ra: “Nhiên Nhiên con đã về rồi.”
Tương Nghê nhét những thứ trên tay vào chiếc valy cuối cùng: “Mẹ còn nghĩ không kịp gặp con. Con đến đây, mẹ nói với con một vài lời. ”
Trong tiềm thức Từ Vị Nhiên cảm thấy bất an. Công việc của Tương Nghê khá ổn định, bà cũng chưa bao giờ đi công tác ở các thành phố khác. Kể từ khi Từ Từ qua đời, Tưởng Nghê chưa bao giờ ra ngoài du lịch.
Ngoài hai khả năng này, Từ Vị Nhiên không thể nghĩ đến chuyện gì mà phải nhét ba chiếc vali phô trương lớn như vậy.   
Tương Nghê đi tới bàn trà, lấy một tập hồ sơ đưa cho Từ Vị Nhiên.
 : "Mẹ đã làm thủ tục chuyển trường giúp con. Ngày mai con đến trường thu dọn đồ đạc đến trường mới ở địa chỉ trên." 
Từ Vị Nhiên có chút khó hiểu: “Vì sao con lại phải chuyển trường.”
 “Đương nhiên là muốn con được đến một ngôi trường tốt.”
Ánh mắt Tương Nghê nghiêm túc: “Nước hướng nơi thấp chảy, người hướng nơi cao đi. Con chỉ cần học trường này, tương lai hồ sơ của con sẽ đẹp hơn rất nhiều. Nếu không vào được một trường đại học hàng đầu, cũng có thể thêm một tầng bảo đảm cho con. "
Tương Nghê cố sức nhấc chiếc vali lên khỏi mặt đất:"Nhiên Nhiên, mẹ làm tất cả đều vì lợi íc của con. Vì tương lai của con, mẹ tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì. "
Lúc này, Từ Vị Nhiên mới tập trung chú ý vào chiếc vali đã đóng gói trong nhà:" Mẹ muốn đi đâu vậy? đi công tác sao? "
"Đúng vậy "
" Nhưng đi công tác có cần nhiều đồ thế không? "
“Lần này mẹ đi rất lâu không biết bao giờ mới về. . "
Từ Vị Nhiên hoảng sợ: “Không biết khi nào về là có ý gì vậy mẹ?”
“Nhiên Nhiên con phải đi học cho tốt, đừng lo chuyện khác, được không?”
Tương Nghê nhìn đứa con gái ngoan ngoãn, gầy yếu nhà mình, nhẹ nhàng chạm vào tóc cô: "Nhiên Nhiên, con đã lớn rồi thì phải biết lo cho bản thân. Hơn nữa, con phải học thật tốt và đỗ vào một trường đại học tốt. Đối với những người như chúng ta thì không có con đường tắt khác ngoại trừ con đường này. "
Tương Nghê từ trong túi lấy ra một thẻ ngân hàng đưa cho Từ Vị Nhiên:" Trong đó có mười vạn tệ, mật khẩu là sinh nhật của con, con cầm lấy nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình. Nếu tiền không đủ thì nói với mẹ, mẹ sẽ chuyển thêm cho con. ”
Đầu óc Từ Vị Nhiên đầy một mớ hỗn độn, cô cố gắng tìm ra manh mối một cách tuyệt vọng.
Trước khi cô có thể suy nghĩ rõ ràng, Tương Nghê đã mang va ly rời đi.
Từ Vị Nhiên cầm trên tay một tuí hồ sơ và một thẻ ngân hàng. Sinh hoạt vẫn như cũ không gợn xóng, xung quanh bốn bề tĩnh lặng. Nhưng cô vẫn thấy rõ ràng có thứ gì đó bắt đầu từ một vết nứt và đập ra những vết nứt của cả một bức tường.
Cô chạy ra ngoài, đuổi theo hướng Tương Nghê rời đi. Chiếc cặp trên lưng cô hơi nặng, với một quyển tập mà cô định làm tối nay, hai cuốn sách giáo khoa và một chiếc ô vô dụng.
Cô không cởi cặp sách ra mà cũng quên bỏ ra.
Thang máy mãi không đến, cô xoay người leo lên cầu thang bộ, từng tầng một. Bộ dạng chạy xuống khiến một người dì đang đi xuống cầu thang sợ hãi, người dì nằm trên tay vịn hét vào mặt cô: “Nhiên Nhiên chạy chậm một chút, cẩn thận bị ngã!”
Cho đến khi Từ Vị Nhiên chạy ra khỏi tòa nhà đã thấy một chiếc taxi đi ra khỏi tiểu khu mà không ngoái lại.
Cô chạy về phía chiếc xe, và mặc dù cô không biết sẽ làm gì, nhưng tốt hơn là đi về phía trước còn hơn là không làm gì cả.
Có lẽ sau khi cha mất, cô lại càng không muốn mất mẹ.
Cô muốn hỏi Tương Ngê, tình hình hiện tại như thế nào, tại sao lại đi công tác đột ngột, đã đi đâu, khi nào về, lấy đâu ra thẻ với số tiền mười vạn.  
Trên đường có rất nhiều người, tiếng "Mẹ" muốn thoát ra mấy lần cũng không thể gọi ra.
Hai chân gầy yếu của cô cứ thế bước đi, cặp sách trên lưng bị dựng ngược, bả vai hơi đau.
Chiếc taxi hòa vào dòng xe cộ và rẽ vào một con hẻm ở ngã tư phía trước, như để đi đường tắt.
Từ Vị Nhiên chạy vào con hẻm. Ngõ rất hẹp, tốc độ xe chậm lại. Chỉ cần cô chạy về phía trước vài bước, cô sẽ có thể đuổi kịp.
Nơi này không một bóng người, không cần phải kiềm chế mà hét lên một tiếng. Cô trút bỏ gánh nặng trong lòng và hét lên phía trước: “Mẹ!”
 Chiếc taxi đưa Tương Nghê ra khỏi con hẻm và đi vào một con đường rộng hơn.
Cô đi theo sau và chuẩn bị chạy ra khỏi con hẻm.
Một nhóm người đột ngột bước ra từ bên cạnh, một người trong nhóm, đầu tóc nhuộm xanh, đang cầm một thứ gì đó để khoe khoang với bạn của mình. Xoay lại không thấy người, chỉ thình lình xuất hiện một nữ sinh không muốn sống.
Nam sinh vừa cao vừa to, Từ Vị Nhiên như bị đụng phải một bức tường, cánh tay bị đau, rồi ngã ngửa ra phía sau.
Tóc xanh cũng lảo đảo hai lần, ầm ầm ngã xuống đất. Thứ trong tay cậu ta rơi ra và vỡ tan theo một tiếng nổ.
 Tóc xanh hét lớn một tiếng, khuỵu chân xuống vừa nhìn trên mặt đất một ít mảnh vụn, sau đó hét lên như giết heo.
  Xe taxi đi gần hết, Từ Vị Nhiên từ dưới đất đứng dậy vẫn muốn đuổi theo.
Tóc xanh tiến lên túm lấy cổ áo cô, đập cô vào tường: “Còn rất kiêu ngạo, phá hủy đồ của tôi còn muốn bỏ chạy!”
Vương Tuân ở bên cạnh túm lấy tóc xanh: “Anh Hâm, dù sao cũng là tiểu cô nương, anh quăng người ngã xuống đất vỡ ra thì sao? " 
Chu Hâm không để ý đến hắn chỉ vào những mảnh trên mặt đất:"Tiểu cô nương, cô nói một chút đi, muốn bồi thường như thế nào? "
Từ Vị Nhiên cũng không muốn cùng những người này dây dưa, chỉ muốn nhanh chóng đem tình huống hiện tại dứt ra: “Cái gì mà bồi thường như thế nào?”
“Cô còn giả ngu, cô đã đánh rơi con của tôi!”Chu Hâm cộc cằn nói: “Đây là bảo bối của Nam triều.Sứ thanh hoa! Sứ thanh hoa, cô biết không? "
Từ Vị Nhiên choáng váng.
“Này, tôi nói cô đi học sao?” Chu Hâm khinh thường nhìn cô: “Cái này cô còn không biết sao, cô không biết chữ sao? Nói cho tôi biết, cô phá hủy di tích văn hóa của tôi, làm sao tôi trả được?”
Từ Vị Nhiên muốn để nhắc nhở cậu ta, đồ sứ thanh hoa không có từ thời Nam triều, chỉ có thể có nguồn gốc từ thời nhà Đường.
Trong tầm mắt, chiếc taxi sắp khuất cuối đường.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy rằng sau khi Tương Nghê rời đi lần này, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Cô lại liều lĩnh đuổi theo.
Chu Hâm nắm lấy vai cô và đẩy về phía sau đột ngột: “Cô nghĩ rằng cô có thể chạy trốn!” 
Còn rất nhiều sức lực, chân của Từ Vị Nhiên không ổn định, loạng choạng lùi lại.
Hẳn là sẽ ngã xuống.
Vào thời điểm đó, một cánh tay của một người đàn ông  đỡ sau lưng cô.
Người đàn ông theo sức lùi về phía sau của cô và kéo hai tay cho đến khi anh ôm chặt lấy cô và nâng đỡ tấm lưng gầy của cô.
Khi cô đã đứng vững, người đàn ông kéo thẳng cô về phía trước và nhẹ nhàng gỡ tay ra khỏi lưng.
Từ Vị Nhiên theo bản năng quay đầu nhìn người đi tới.
Mây đen cuộn không ngừng trên bầu trời, mặt trời lặn chiếu xuống, lộ ra một tia hào quang.
Một nam sinh có vẻ ngoài cực kỳ lạnh lùng đi phía sau cô, bỏ qua vai cô, dừng lại cách cô không xa. Bàn tay vừa chống đỡ sau lưng đã cho vào trong túi quần, mí mắt mỏng nhướng lên, không chút cảm xúc nhìn Chu Hâm.
Nam sinh khoảng mười tám mười chín tuổi, cao lớn, hơn Từ Vị Nhiên một cái đầu, cô cần phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm và sắc bén của anh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play