Nam Chính Hắc Hoá Luôn Muốn Kịch Bản Của Tôi

Chương 5: Nam chính giáo thảo có chút dễ nói chuyện (4)


1 năm



Hai nữ sinh này là học sinh cùng lớp Tô Yên. Nữ sinh xinh đẹp chính là giáo hoa quốc dân được mọi người tôn sùng, Diêu Vũ Phỉ.

Nữ sinh bên cạnh nịnh nọt, trên gương mặt thanh lãnh (thanh tú và cao lãnh) của Diêu Vũ Phỉ nở ra ý cười,

“Thật sao?”

Nữ sinh bên cạnh rất nhanh đáp theo đúng ý cô ta,

“Đương nhiên là thật. Chị chính là giáo hoa được toàn trường công nhận, ngươi cùng Khương Nhiên đứng chung một chỗ, trời sinh một đôi.”

Diêu Vũ Phỉ trên mặt ý cười càng đậm

“Trong trường học đều truyền ?” 

“Đúng vậy! Chỉ có chị cùng Khương Nhiên mới xứng đôi nhất!”

Nữ sinh lời thề son sắt nói. Hai người đi tới lớp cửa.

Diêu Vũ Phỉ trước khi đẩy của vào lớp vô tình liếc mắt nhìn Tô Yên.

Trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt nhưng khi nhìn vào chiếc cà vạt trên cánh tay Tô Yên liền nhìn lâu hơn một chút.

Cô ta nhớ lúc vừa rồi nhìn thấy Khương Nhiên, cậu cũng không đeo cà vạt. Hơn nữa bạn bè của cậu nhìn cô ta với ánh mắt đầy thâm ý như muốn ám chỉ điều gì.

Nữ sinh bên cạnh thấy Diêu Vũ Phỉ dừng lại, thắc mắc hỏi,

“Vũ Phỉ, nhìn cái gì vậy?”

Con ngươi của Diêu Vũ Phỉ nhìn sang Tô Yên, nửa ngày sau mới hỏi,

“Cậu nói xem, Khương Nhiên liệu có thích con gái mảnh mai hay không?”

Nữ sinh bên cạnh vừa nhìn liền hiểu Diêu Vũ Phỉ là đang ám chỉ Tô Yên.

Tô Yên này vẫn luôn nhút nhát, tuy rằng lớn lên còn có chút dễ nhìn nhưng cũng có ích gì??

 Cố ý đứng ở trước mặt Tô Yên nói mỉa mai,

“Vũ Phỉ tỷ, cậu đối với chính mình còn không tin tưởng hay sao? Khương Nhiên sao có thể thích nữ sinh dáng vẻ kệch cỡm? Khẳng định là thích dáng vẻ như Vũ Phỉ tỷ!”

Diêu Vũ Phỉ cảm thấy có đạo lý, cười khẽ một chút.

Cô ta đang tự cười chính mình, vừa rồi không biết tại sao lại nghĩ như vậy, lại còn hỏi câu hỏi đó rồi đẩy cửa hướng lớp đi đến.

Đại khái là Diêu Vũ Phỉ tầm mắt quá chói mắt, Tô Yên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn đến kia hai nữ sinh mắt hàm ý mỉa mai liếc cô hướng trong ban đi đến.

Tô Yên chớp nhẹ mắt suy nghĩ, vừa là bọn họ đang nói cô sao?

Ngoài hành lang thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.

Cô nghịch một góc áo rồi đợi qua hơn 20 phút.

Tốp năm tốp ba nam sinh rẽ từ hành lang chậm rì rì đi tới.

Bọn họ tỏ ra rất bình tĩnh đối với việc đã vào học nhưng vẫn tiếp tục đi dạo. Có lẽ là do đã như vậy nhiều lần.

Đột nhiên một người lên tiếng,

"Này, Khương ca, đây không phải nữ sinh vừa gặp ở đầu hẻm sao?"

Khương Nhiên vốn đang đi sau cùng không chút để ý cũng ngẩng đầu lên nhìn sang.

Nữ sinh mặc đồng phục cao trung Đế Đô áo trắng cùng váy đen dài, trên tay cô còn quấn cà vạt của cậu đứng tại trước cửa lớp 11 số 3.

Nữ sinh cúi thấp đầu, sợi tóc rũ xuống che đi gương mặt. Nhìn qua thấy  cô có chút chán nản.

“ Chà, đây là đến muộn?”

“ Nữ sinh nhỏ đáng yêu như vậy, vị giáo viên nào táng tận lương tâm để cô ấy chịu phạt ?”

Một lời một giọng, đoàn nam sinh đi trên hành lang cũng nhin Tô Yên nhiều hơn chút.

Chỉ là đi qua rồi họ mới phát hiện không thấy Khương Nhiên đâu. Khi quay đầu lại thì không biết từ khi nào cậu đã đứng trước mặt nữ sinh kia.

Mấy người bạn hóng chuyện không chê chuyện lớn liền ngồi xổm trong góc tường xem náo nhiệt.

Khương Nhiên liếc qua một cái, đám nam sinh lập tức liền ngoan ngoãn im lặng, vội vàng lùi lại.

Khương Nhiên vóc dáng cao gầy, Tô Yên chỉ cao đến vai cậu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play