Kỳ Đãi Độ Chi Công Khẩu

Chương 3


1 năm


“Không, tôi đi xe buýt…”

Anh vốn là một người sống bình lặng trong giới.

“Cũng coi như anh gặp may, sao vẫn keo kiệt như thế?”

“Hả…”

“Đi xe buýt không sợ bị quấy rối à?”

“…Làm gì có…”

Những ngôi sao ở Thiên Tân quá nhiều, mấy tiết mục tổng hợp đi quay ngoại cảnh trên đường nhan nhản, đầu đường còn có các ca sĩ mới biểu diễn, nếu gặp đoàn làm phim nào đó dựng cảnh ở đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dân chúng chẳng hề tò mò, trừ phi là những người quá nổi như Từ Diễn hoặc tiết mục đủ hấp dẫn, bằng không sẽ chẳng có chuyện bu kín đường.

“Tôi đang rảnh, để tôi đưa anh một đoạn.”

Nhan Khả ngay lập tức từ chối: “Không dám.”

“Khách sáo thế.”

Nhan Khả khó xử, anh cố lấy dũng khí: “Lệ tiên sinh…”

“Hả?”

Hít một hơi thật sâu, Nhan Khả nhìn thẳng vào Lệ Nam: “Lệ tiên sinh, tôi thấy chúng ta không qua lại nữa thì hơn. Tôi không muốn có người hiểu nhầm, chuyện trước kia, tôi sẽ không làm nữa.”

Lệ Nam cười một cái, không níu kéo thêm mà thu tay trở về: “Thật sao?”

Ra khỏi thang máy, giữa sảnh tầng một rộng lớn có mấy người đang đứng.

Chỉ thoáng lướt qua anh đã thấy một người mặc áo khoác bình thường, đeo kính đen, mũ sụp xuống, một tay chống cằm, miệng ngáp ngắn ngáp dài đang đọc tờ báo trên đùi. Dù chỉ lộ nửa mặt nhưng đôi chân dài thật bắt mắt. Nhan Khả sải bước đến chỗ người kia: “Sao lại đến đây?”

Từ Diễn cực ghét phải ra ngoài, thân là con mồi cho cánh báo chí, có phóng viên nào lại không muốn viết về cậu, vừa mới tâng lên tận mây xanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã nã súng vào thẳng mặt chọc Từ Diễn bực mình, để rồi lại thừa cơ mà viết kiểu như là “Bệnh ngôi sao”, “Thô lỗ bạo lực”, “Phát ngôn bừa bãi” gì gì đó. Không mang theo vệ sĩ mà cải trang ra ngoài thật khác với tính cách của Từ Diễn.

Có thể bỏ tờ báo nhàm chán xuống, cuối cùng cũng thoát, Từ Diễn cao hứng, kéo hai tay Nhan Khả ôm anh vào lòng: “Chờ anh đấy. Hôm nay có thuận lợi không?”

Nhan Khả không nghĩ Từ Diễn sẽ đến đón mình. “Rất tốt…”

“Vậy thì hay quá, đi ăn một bữa chúc mừng đi.”

Nhan Khả nhoẻn miệng cười: “Chưa có kết quả mà đã chúc mừng à.”

“Tự cảm thấy ổn thì đi chúc mừng. Đi đi, tôi đã đặt sẵn chỗ rồi. Tổ yến chỗ đó có tiếng lắm nha…”

Nhan Khả bị kéo ra ngoài, nỗi phiền muộn bỗng chốc tiêu tan. Tự dưng đáng yêu cũng là đặc điểm của Từ Diễn. Độc tài không quan tâm đến lý lẽ nhưng rất có tác dụng. Vừa ra khỏi cửa, Nhan Khả vô thức quay đầu lại. Lệ Nam vẫn đứng đó, bốn mắt giao nhau, anh ta cười với anh rồi làm dấu tay.

Nhan Khả không hiểu động tác đó có ý nghĩa gì, hốt hoảng ngoảnh lại nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy phấn chấn của Từ Diễn. Lòng bàn tay bất giác ướt đẫm mồ hôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play