Mỹ Nhân Và Gã Điên

Chương 10


1 năm

trướctiếp

Lý Diễm Phân ở Nghênh Hương Viện nằm phía sau gian nhà chính. Lúc Thẩm Chí Hoan vào cửa, hai nha đầu sai vặt đang quét tước thấy Thẩm Chí Hoan đến, dừng lại động tác, thỉnh an với nàng.

Nghênh Hương Viện nhìn có vẻ là nơi "phú quý" nhất trong Hầu phủ. Hòn non bộ, khối đá với hình thù kỳ lạ, ngói vàng mái cong, các loài hoa quý cho dù có đẹp hay không đều được trồng đầy trong viện.

Thẩm Chí Hoan vốn nghĩ rằng, Lý Diễm Phân cũng là vì chuyện lúc nãy lại tìm nàng nói vài câu không thoải mái, lại thật sự không ngờ, nàng sẽ ở chỗ này nhìn thấy nha đầu vừa mới đụng nàng.

Lan San vừa ra khỏi phòng, bỗng nhiên mới ra khỏi cửa một cái thì đụng mặt Thẩm Chí Hoan vừa đi vào. Ả ta vừa nhìn thấy Thẩm Chí Hoan thì lập tức co cụm trốn phía sau cột nhà, ánh mắt né tránh không dám nhìn nàng.

Thẩm Chí Hoan dừng bước, ánh mắt dừng trên mặt Lan San một hồi, giống như đang xác nhận, cách một lúc, trong giọng nói mới mang theo một tia hoang đường:

"Thấm Lan, ta nhớ lúc nãy ta có nói rồi nhỉ? Ba mươi gậy, trục xuất khỏi Hầu phủ, vậy ở trước mắt ta là ai đây?"

Thấm Lan cũng không ngờ Lan San lại đứng ở đây, lúc đó là nàng ấy tận mắt nhìn thấy nha đầu này bị lôi xuống, không ai ngờ rằng chưa đến một canh giờ, người này lại xuất hiện trước mắt tiểu thư, còn không bị chút thương tích nào.

Không đợi Thấm Lan lên tiếng, Lan San đã bị dọa sợ đến run chân quý xuống trước: "... Tiểu thư, tiểu thư bớt giận, lúc nãy nô tỳ thật sự không phải cố ý."
"..."

Thẩm Chí Hoan cảm thấy thái dương của mình giật giật, nàng ngăn lại cơn giận của mình, nói: "Như vậy rồi mà kêu ta bớt giận? Các ngươi thật lợi hại lắm..."
Thấm Lan nói: "Nô tỳ đi kêu quản gia Lưu đến ngay!"
Lời nói vừa dứt, Lý Diễm Phân lập tức được một nha hoàn áo xanh đỡ đi ra ngoài, nhíu mày nói: "Cãi nhau cái gì, không có chút quy củ nào cả."
Ánh mắt của Lý Diễm Phân lướt qua đám người, sau đó vẫy vẫy tay với Lan San: "Đến chỗ của ta."
Lan San vội vàng bước nhanh đến bên cạnh Lý Diễm Phân, cúi đầu xuống, dáng vẻ bị dọa sợ.

"Một nha đầu nhỏ bé thôi mà, làm gì phải đuổi cùng giết tận. Nàng ta ở trong phủ được hơn ba, bốn năm rồi. Ngươi nói nhẹ nhàng một câu như vậy đánh nàng ta rồi lại trục xuất khỏi phủ, là một chút đường sống cũng không chừa lại cho nàng ta. Sao bây giờ người lại trở thành lòng dạ độc ác như vậy chứ?"
Thẩm Chí Hoan lẳng lặng nhìn Lý Diễm Phân tránh nặng tìm nhẹ, đổi trắng thay đen, thầm nghĩ người này như bây giờ cũng xem như có bản lĩnh, chẳng qua Lý Diễm Phân chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ phê bình thậm tệ của nàng. Thẩm Chí Hoan không cho bà ta được như ý, nói: "Ồ, ta chính là lòng dạ rắn rết đó. Hôm nay, nếu như bà quyết tâm muốn che chở cho nàng ta thì ta cũng không cần tiếp tục nể tình nữa."
Nàng hỏi Thấm Lan: "Gia nô có ý định hãm hại chủ tử, là tội gì."

Thẩm Lan nói: "Bẩm tiểu thư, theo luật quy định, phải xăm chữ, tám mươi trượng, lưu đày ba ngàn dặm."

Lan San khẽ giật mình, run rẩy dữ dội hơn: "Phu nhân... phu nhân mau cứu nô tỳ."

Thẩm Chí Hoan nói tiếp: "Thẩm đại nhân của Đại lý tự khanh là bạn tốt nhiều năm của phụ thân. Nếu như ông ấy biết đứa tiện tỳ này có hành vi như vậy, chắc hẳn sẽ tiện đường đưa nàng ta vào chiếu ngục rồi."

"Bà làm chủ tử của nàng ta, không quản tốt chó của mình, còn không biết xấu hổ bảo vệ nàng ta?"
Lý Diễm Phân giơ tay chỉ Thẩm Chí Hoan, móng tay đỏ tươi có chút chướng mắt, giọng nói bén nhọn: "Việc xấu trong nhà há có thể rêu rao ở bên ngoài. Chuyện trong nhà thế mà người lại muốn làm phiền Thẩm đại nhân, ngươi muốn mọi người đều biết sao?"

Thẩm Chí Hoan xùy nói: "Mọi người đều biết thì sao?"
Nàng kiềm chế xúc động muốn tiến đến bẻ gãy móng tay đỏ tươi kia của Lý Diễm Phân, nương theo lời bà ta: "Từ khi phụ thân ta cưới bà, trò cười của nhà ta bị nhìn thấy còn ít sao? Mỗi lần ta phải đi ra ngoài, không phải bà vẫn luôn tự xưng là chủ mẫu sao, nên lo lắng danh tiếng là bà mới đúng chứ?"
Lý Diễm Phân căm phẫn lên tiếng: "Thật... thật là làm càn! Ngươi im miệng cho ta!"

Cục diện căng thẳng, mà ngay giờ phút này, một giọng nói êm tai bỗng nhiên vang lên. Lý Thư Cẩm vén rèm châu lên, chậm rãi đi đến: "Biểu tỷ, đừng tức giận."
Lý Diễm Phân vừa trông thấy Lý Thư Cẩm đi đến, vẻ tức hổn hển trên mặt lập tức vơi hơn nửa, thở dài nói: "Tiểu Cẩm, ôi..."

Lý Thư Cẩm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Lý Diễm Phân, nhìn về phía Thẩm Chí Hoan, lại chậm rãi dời mắt lên người Lục Dạ đang đứng một bên.

Lục Dạ đang nhìn Thẩm Chí Hoan.

Lúc Thẩm Chí Hoan nổi giận, người xung quanh đều cảm thấy bất an cúi đầu, chỉ có Lục Dạ dám quang minh chính đại nhìn nàng, mang theo ý cười mơ hồ, ánh mắt kia rõ ràng viết mấy "Nàng thật đáng yêu".

"..."

Loại ánh mắt này quá rõ ràng.

Chỉ cần hơi tinh tế một chút là có thể phát hiện, dường như trong mắt Lục Dạ chỉ có một mình Thẩm Chí Hoan.

Trong lòng Lý Thư Cẩm cảm thấy kỳ lạ, vẫn cứ nói thẳng: "Chắc hẳn vị này chính là người cứu biểu tỷ nhỉ?"

Lục Dạ nghiêng đầu nhìn lướt qua, ánh mắt có chút sắc bén. Trái tim Lý Thư Cẩm thắt chặt, không nhìn hắn nữa, cong môi nhìn về phía Thẩm Chí Hoan, nói tiếp: "Biểu tỷ, ngươi định xử trí hắn như thế nào?"

Vừa mới dứt lời, Thẩm Chí Hoan gần như hiểu ngay ý của nàng ta.

Lại là thế này.

Thủ đoạn của Lý Thư Cẩm cao minh hơn Lý Diễm Phân quá nhiều. Nàng ta luôn có thể tóm lấy chỗ yếu hại của nàng, khiến cho nàng bị ép tiếp nhận lại không có cách nào phản bác. Đời này của nàng dường như vẫn luôn không ngừng tuần hoàn qua lại dưới tình huống này.

Thế gia chi nữ, nàng phải hiểu biết lễ nghĩa, không thể vượt khuôn phép.

Phải lấy ra phong độ của đích nữ, tiếp nhận Lý Diễm Phân tu hú chiếm tổ chim khách, đối với bà ta cung kính có thừa.

Phải sớm chiều chung sống với Lý Thư Cẩm không yêu thích, vào cung bị lão hoàng đế khinh bạc, phản kháng thì vẫn phải quỳ xuống nói một câu "Hoàng thượng thứ tội".

Giờ phút này, những người này cũng giống như vị tiểu công tử Phong gia được ban hôn trước kia, lại muốn dùng lý do tương tự xử trí người từng tiếp cận nàng.

Không phải lần đầu tiên Lý Thư Cẩm như vậy. Số lần càng nhiều, Thẩm Chí Hoan không còn cảm thấy tức giận bao nhiêu. Dưới dục vọng phản nghịch mạnh mẽ, nàng trái lại đã bình tĩnh hơn, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười.

Nàng thuận miệng nói: "Xử trí? Hắn là người ca ca ta để lại làm hộ vệ cho ta. Ngươi muốn ta xử trí thế nào?"
Lý Thư Cẩm che miệng, ngạc nhiên kêu lên một tiếng, nói: "Lời này của biểu tỷ không phải là muốn tiếp tục giữ hắn lại bên cạnh sao!"

"Lan San nàng đụng vào ngươi, một cái mạng ti tiện dĩ nhiên không tính là gì, nhưng vị này xem như là ân nhân cứu mạng của ngươi nhỉ, có lẽ biểu tỷ đã quên..." Giọng nói của Lý Thư Cẩm cố gắng hạ thấp một chút, nói tiếp: "Quan gia ở phía trên nhìn ngươi đó. Hắn ôm eo ngươi, gần như vậy. Ta nhớ là đến bây giờ không có nam nhân nào ở gần ngươi như vậy đâu. Hắn lại ái mộ ngươi rõ ràng như vậy, còn có tướng mạo như thế kia. Ngươi muốn giữ hắn lại bên cạnh, biểu tỷ cảm thấy quan gia sẽ cho phép sao?"

"Phong tiểu công tử là nhi tử của Thị lang còn có kết cục như vậy, đừng nói là một nô tài như hắn. Chỉ sợ đến lúc đó, ngay cả hài cốt cũng phải cho chó ăn đó."
"Ngươi là cành vàng lá ngọc đương nhiên không sợ, nhưng dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, cũng không đến mức đẩy người ta vào hố lửa đâu nhỉ?"

Lời nói vừa dứt, trong phòng lập tức yên tĩnh không ít.

Thật sự không tệ.

Muốn táng nàng một bạt tay.

Lời giải thích trong dự đoán. Góc độ nhìn nhận vấn đề của nàng ta luôn mới mẻ kỳ lạ như vậy, hết lần này đến lần khác lại có thể hợp lý trước sau như một với bản thân, đây là nghĩ rằng Thẩm Chí Hoan sẽ bị bức ép dưới uy nghiêm của Thiên gia, đuổi Lục Dạ ra khỏi phủ.

Thẩm Chí Hoan mỉm cười lắc đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Lục Dạ.

Lại phát hiện Lục Dạ đang nhìn Lý Thư Cẩm, ánh mắt lạnh lùng giống như đang nhìn một người chết. Lúc phát hiện Thẩm Chí Hoan nhìn qua, Lục Dạ lại cho nàng một nụ cười trấn an, có vẻ hắn rất sợ nàng thật sự vì những chuyện đó đuổi hắn ra ngoài.

Thẩm Chí Hoan vừa âm thầm phỉ nhổ hắn mù quáng, lại vừa chậm rãi đi đến trước mặt hắn dưới cái nhìn chăm chú của hắn, sau đó đứng bên cạnh hắn, quay người nhìn Lý Thư Cẩm, nhàn nhạt nói:

"Một cái mạng ti tiện thôi, chết thì chết, có cái gì đáng hao tâm tổn trí? Cứu ta, là bổn phận của hắn."

Nàng nhắm hờ mắt, giống như đang nói một chuyện không thể bình thường hơn được nữa, dung mạo đẹp tựa như ảo mộng, nói ra lời lạnh như băng, vẻ mặt lại hững hờ gần như cay nghiệt.

Mạng người không đáng một đồng, cho dù là người vừa mới cứu nàng.

Nhưng Lục Dạ trước mặt nàng lại cực kỳ phấn khởi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp