Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 147


9 tháng

trướctiếp

Trong chuyến đi này, Thời Kích được hộ tống bởi một tá thị vệ riêng. 

Vó ngựa khuấy tung những lớp bụi khi chúng chạy thẳng. Thời Kích nhìn về phía trước với vẻ mặt hơi căng thẳng. Một trong những thị vệ từ nha môn đi ra, trên tay cầm một xấp công văn, nói: "Gia, cô nương ra khỏi thành." 

Thời Kích lấy các tài liệu thông quan và liếc nhìn chúng một lượt, trước khi ra lệnh điều tra kỹ lưỡng trong khi đang cưỡi ngựa về phía ngoại ô kinh thành.

Hắn không thể đợi thêm giây phút nào nữa để tìm thấy nàng, để được gặp nàng. 

Tuy nhiên, câu trả lời hắn nhận được là một cái lắc đầu.

Khi Thời Kích uống từ túi nước của mình, một thị vệ đến và báo cáo, khiến hắn buộc phải dừng lại và hỏi: "Ngươi đang nói gì vậy?" 

Thị vệ trả lời: "Chúng ta đã tìm kiếm kỹ lưỡng nhiều khu vực bên ngoài thành và các châu phủ nhưng không tìm thấy bất kỳ giấy tờ tùy thân nào của cô nương."

Thời Kích đã tìm kiếm khắp Thiên Hương Các và biết rằng Lan Dĩ Vân vẫn chưa trở lại. Các công văn để thông quan cũng không xuất hiện ở bất kỳ nơi nào khác, điều đó cho thấy rằng Lan Dĩ Vân đã ở gần đó, một nơi nào đó ở ngoại thành.

Nàng vẫn chưa đi xa.

Nhận ra điều này khiến Thời Kích phấn khích, hắn dần thở gấp và lồng ngực bắt đầu phập phồng. 

Thời Kích đánh rơi túi nước và với đôi mắt nâu đang bừng sáng lên, hắn không quan tâm đến bộ râu đã dài ra của mình và lấy ra một lệnh thông báo trong người, ném nó cho người thị vệ: "Đi đến cấm vệ quân danh, mang theo hai ngàn mã quân." 

Thị vệ vâng lời, lập tức đi tìm quân. 

Trong khi đợi binh lính, Thời Kích cưỡi ngựa dọc theo bờ sông bên ngoài thành. 

Làn gió sông ẩm ướt vào ban đêm xua tan sự bực bội tích tụ trong hắn. Nghĩ đến việc sắp được nhìn thấy Lan Dĩ Vân, tâm trạng của hắn dần trở nên tốt hơn.

Vừa đi vừa nhìn những gợn sóng lăn tăn trên sông, những suy nghĩ chạy qua tâm trí hắn . Con sông này lẽ ra phải được khai thông thể có thể vận chuyển qua lại. Trong quá khứ, hoàng đế bị phế truất không hiểu rõ về kế sinh nhai của người dân, hắn ta chỉ hướng tới quyền lực trong triều đình, chơi đùa với quyền lực. Giờ đây, với hòa bình ngự trị trên đất nước và chiến tranh cũng đã bị dập tắt, đã đến lúc người dân có cuộc sống tốt đẹp hơn. 

Tất nhiên, suy nghĩ này chỉ thoáng qua trước khi tâm trí của Thời Kích quay trở lại tập trung vào Lan Dĩ Vân.

Nàng đã sống ở đây gần nửa năm, uống nước từ con sông này. Làm thế nào nàng lại có thể trải qua khoảng thời gian này một mình? 

Không, Thời Kích đã tính toán trong đầu. Lâu như vậy đứa trẻ chắc đã được sinh ra, ước chừng là khoảng năm tháng. Đó là con trai hay con gái? Chúng trông như thế nào? 

Hắn dường như đã từng nhìn thấy một đứa trẻ đáng yêu trong bộ quần áo quấn và không thể không mỉm cười.

Đột nhiên, vó ngựa đập vào một thứ gì đó phát ra tiếng"bịch". Thời Kích nắm chặt dây cương ngựa, cúi xuống và tò mò nhìn gò đất nhô lên bất ngờ ở ven sông. 

Gọi nó là một gò đất nhỏ cũng là hơi nói quá, nó chẳng qua cũng chỉ là một mảng đất hơi nhô lên. Nếu vó ngựa không đập vào bia mộ bằng gỗ, Thời Kích sẽ không nghĩ rằng đó có thể là một gò mộ. 

Thời Kích xuống ngựa và nhặt mảnh gỗ cong queo lên. 

Trong ánh sao mờ ảo, hắn đọc được ba chữ: Người Vô Danh. 

Chữ viết tay quanh co và khắc không đều trên gỗ khiến hắn cau mày. Một người đã chết này đã được chôn cất trên bờ sông, trở thành một linh hồn đã mất. Biết đâu nó sẽ bị ảnh hưởng bởi phong thủy của dòng sông? 

Đáng lẽ phải cảm động, nhưng hắn chợt nghĩ, nếu đây là một người nghèo khổ không nhà chết ở nơi hoang dã, chôn cất bên bờ sông có lẽ cũng là một cách an ủi phần nào. Nếu thực sự là vậy thì hắn cũng không cần phải đào mộ của người khác.

Thời Kích  tự hỏi đó là ai và tại sao người đó lại rơi vào tình trạng như vậy trước khi chết. 

Hắn lắc đầu rồi dựng thẳng tấm bia mộ của người vô danh kia lên. 

Trước đây, mỗi khi cảm thấy mộ phần không phù hợp, hắn sẽ không bao giờ cho người chôn cất ở đó, bất kể hoàn cảnh nào. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác. 

Khi hắn vô tình nghĩ đến Lan Dĩ Vân và đứa trẻ, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, và hắn nghĩ rằng mình đang làm một việc tốt để tích đức cho Lan Dĩ Vân và đứa trẻ. 

Trong suốt cuộc đời, Thời Kích đã nắm trong tay quá nhiều mạng người, phạm quá nhiều tội ác. Tuy nhiên, chỉ cần có thể tìm thấy Lan Dĩ Vân và đứa trẻ, hắn sẵn sàng thử, bao gồm cả việc nuôi dưỡng một tâm hồn lương thiện.

Thời Kích leo lên lưng ngựa, vó ngựa lần lượt để lại dấu chân trước mộ người vô danh. 

Dần dần, hắn bỏ lại tấm bia mộ. 

Không lâu sau, xa xa xuất hiện bóng người. 

Từ tư thế chạy kỷ luật của họ, có thể nhận ra rằng họ rõ ràng là đã được đào tạo bài bản. 

Thủ lĩnh mặc áo giáp quỳ một gối bẩm báo: "Bẩm báo đại nhân, cấm vệ doanh, chỉ huy Thiệu Tường đã tập hợp xong hai ngàn đại quân." 

Thời Kích gật đầu và trầm giọng ra lệnh: "Đặc biệt chú ý đến bất kỳ tin tức nào về trẻ em mới sinh trong khu vực này. Bất kỳ ai dưới một tuổi đều không được bỏ qua."

***

Ánh đèn chiếu sáng xung quanh khi binh lính cầm đuốc lục soát vùng ngoại ô thủ đô từng tấc một. Sự hiện diện của họ thật vĩ đại. Trong khi đó, tại một hộ gia đình dột nát, nghèo khó ở ngoại ô thủ đô, lại đang nước mắt rơi. 

Bà lão vừa nhận được một công văn mới từ triều đại mới, nói rằng con trai binh lính của bà đã chết trong một trận chiến trước khi hoàng đế mới lên ngôi. Vì công việc bận rộn, bằng hữu của nó chỉ có thể đưa tin ngày hôm nay trong chuyến hành trình ra khỏi kinh đô.

Bà lão họ Mẫn, con trai bà họ Triệu. Bà góa chồng từ sớm và một mình nuôi dạy con trai cho đến khi hắn ta nhập ngũ lúc trưởng thành. Giờ đây, bà đã vượt cả ngàn dặm đến thủ đô chỉ để gặp con lần cuối. Nhưng còn chưa kịp vá xong quần áo cho hắn ta thì nhận được tin bi thảm này. Bà được cấp mười lạng bạc để bồi thường. 

Cầm số bạc trên tay, bà cũng chỉ biết cúi xuống khóc. 

Cộng sự của con trai bà không đành lòng nhìn thấy bà như vậy, vỗ vỗ tay bà thở dài: "Mẫn đại nương, con trai Triệu của bà là người lương thiện, chúng tôi đều ghi nhớ lòng tốt của hắn, hắn đã ra đi không đau khổ. Xin chớ đau buồn, nhưng hãy nhớ rằng cuộc sống vẫn phải tiếp tục."

Mẫn đại nương thở dài não nề, hai bên thái dương trở nên xám hơn một chút. Đột nhiên, tiếng khóc vọng ra từ trong nhà, rất rõ ràng và dịu dàng. Mẫn đại nương vội vàng vào trong dỗ đứa nhỏ, cộng sự đi theo hỏi: "Đứa bé này là ai?" 

Mẫn đại nương nói: "À, chuyện dài lắm. Cách đây một thời gian, lão đã g

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp