Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 4: Thế thân bạch nguyệt quang (4)


1 năm

trướctiếp

“Nguyên Khải!”

Phó Nguyên Khải vừa mở cửa còn chưa kịp bỏ hết mấy thứ trên người đã cảm thấy thân hình như làn gió mang theo mùi hoa dành dành quen thuộc xông vào lòng.

Nhất thời, chàng trai đứng ở sảnh vào chỉ kịp đóng cửa rồi vội vàng ôm lấy cô gái đang chạy về phía mình.

“Em còn tưởng anh không quay về nữa cơ. Trời tối mịt như sắp mưa rồi vậy, không ngờ anh về thật rồi, em vui quá, vui ơi là vui!”

Giọng nói vui vẻ của Đường Ninh không ngừng vang lên, đôi tay cô đang vòng qua eo cậu ta cũng dùng sức siết chặt nhưng trước sau vẫn khống chế ở lực khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Lúc nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của Đường Ninh cũng ngẩng lên một chút.

Cũng lúc đó, Phó Nguyên Khải đang ôm cô mới phát hiện ra khóe mắt người trong lòng hơi phiếm đỏ, bên mí mắt còn có vệt nước ánh lên, cứ như thể vui mừng đến phát khóc, nhưng cho dù như vậy, khi cô đối mặt với cậu ta vẫn luôn nở nụ cười rực rỡ đến quá đáng.

Phó Nguyên Khải nhìn thấy cô như thế mới hiểu được người trước mặt mình đây mong chờ và vui sướng biết bao vì sự xuất hiện của mình.

Có lẽ là ánh đèn trên đỉnh đầu cậu ta ấm áp quá, cũng có thể là do khuôn mặt tươi cười của cô gái quá quyến rũ mà khiến trái tim Phó Nguyên Khải lúc này mất tự chủ rung động.

Cậu ta vô thức nâng tay vuốt ve mái tóc hơi bù xù của cô, nới vòng tay, cười đáp: “Chẳng phải anh về rồi sao? Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, anh lái xe từ bốn giờ về còn chưa kịp ăn cơm đâu, tối nay có món gì ngon?”

Lời vừa dứt, Phó Nguyên Khải bèn thấy Đường Ninh đang đứng trước mặt mình nhanh chóng cúi đầu, hai bàn tay xoắn xuýt miết mạnh với nhau làm đầu ngón tay trắng bệch.

“Có chuyện gì vậy?”

Phó Nguyên Khải vội kéo tay cô, muốn đưa cô về phòng khách ngồi.

Lại không ngờ tới lúc này, Đường Ninh hơi ngẩng mặt, đôi môi mấp máy có vẻ khó mở lời, đáp: “Em… em chưa nấu cơm, em tưởng rằng… tưởng rằng sắp mưa rồi chắc chắn anh sẽ không về, đến lúc ấy lại chỉ có mình em ăn cả một bàn đầy thức ăn như trước…”

Nói đến đây, Đường Ninh lại cúi đầu, lí nhí: “Cảm xúc một mình ăn cơm thực sự… khó chịu lắm, trong phòng không có âm thanh gì, thực sự em không nuốt trôi… không có… không có gì… không phải em cố ý đâu…”

Tí tách!

Lời còn chưa nói xong, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống.

Giọt nước mắt rơi đúng lên ngón tay của Phó Nguyên Khải đang kéo tay cô, nóng hổi đến mức khiến cậu ta run rẩy.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, nhịp tim Phó Nguyên Khải bỗng không ngừng đập loạn, cậu ta thò tay vào túi lấy gì đó, nhưng không nghĩ ra mới đổi chiếc áo mới nên chẳng lấy ra được gì, cuối cùng chỉ biết lấy ngón tay lau đi nước mắt trên đôi mắt đỏ au của cô rồi lại ôm lấy cô vào lòng, khẽ thở dài.

“Xin lỗi em, là anh không tốt, nhưng em cũng biết đấy, lịch trình của anh trước giờ rất bận vốn không có thời gian rảnh, sau này chỉ cần rảnh chắc chắn anh sẽ về với em, được không? Được rồi, em đừng khóc nữa, tối nay em muốn ăn gì? Bây giờ anh đưa em đi ăn nhé? Em muốn ăn gì? Hửm?”

Cũng phải thừa nhận là với tư cách là một thần tượng lưu lượng đỉnh cấp như Phó Nguyên Khải, cậu ta có vốn liếng cực hùng hậu, chỉ mỗi giọng nói của cậu ta thôi cũng được ông trời phú như thế, chẳng trách mà dỗ được nguyên chủ chịu ở lại cái nơi to như bàn tay này lo cơm nước bếp núc cho mình.

Sợ là bây giờ đổi thành bất cứ cô gái nào cũng sẽ muốn vứt bỏ hết phòng ngự trong tiếng dỗ dành này của cậu ta.

Nhưng Đường Ninh có phải người thường đâu, cô khịt mũi, ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Ăn lẩu.”

“Em không khóc…” Phó Nguyên Khải còn tưởng rằng phải dỗ tiếp, nhưng cậu ta không ngờ rằng lát sau Đường Ninh đã cho cậu ta một đáp án ngoài tưởng tượng.

“Lẩu… lẩu á?”

“Ừ!”

Đường Ninh gật đầu.

“Vậy được, chúng mình đến cửa hàng ở đường Hòa Húc…”

“Không cần, không cần ra ngoài ăn đâu, em muốn mua chút nước cốt lẩu và thức ăn về tự nấu ăn, được không anh?” Đường Ninh đột nhiên nghĩ ra nói.

Nói là đột nhiên nghĩ ra chứ thực tế là cô mưu đồ đã lâu.

“Ừm…” Phó Nguyên Khải do dự chốc lát bèn gật đầu.

Cũng chỉ là đi siêu thị mua ít đồ thôi, cứ đội kín mũ, đeo kính kín chắc hẳn không có ai nhận ra cậu ta đâu.

“Thế bây giờ chúng mình đi luôn đi, trời càng lúc càng tối rồi, xem chúng mình có kịp về trước khi trời mưa không!”

Đường Ninh vui vẻ kéo tay Phó Nguyên Khải đi ra ngoài.

Sau đó…

Hai người mua xong thức ăn, đứng ở cổng siêu thị gần nhà cùng nhìn màn mưa nặng hạt trước mặt mà co giật môi.

Cơn mưa này đến nhanh thật đấy!

May mà hai người sợ bên ngoài đổ mưa nên lúc mua đồ trong siêu thị cũng tiện tay lấy ô.

Phó Nguyên Khải vừa mở ô định đưa Đường Ninh chuẩn bị đi về thì cánh tay áo bỗng bị kéo lại.

Cậu ta quay đầu bèn nhìn thấy cô bé nhà mình với vẻ đáng thương chỉ về chiếc dép bông thỏ trắng dưới chân, ngoài đường đều mưa ướt hết cả rồi, nếu thực sự đi bộ về thì đôi dép đẹp cô vừa mới mua chưa lâu này cũng vứt luôn mất.

Phó Nguyên Khải thấy thế không khỏi phì cười: “Em sao thế? Biết rõ trời sắp mưa còn đi đôi dép này ra ngoài?”

“Em đi vội quá không để ý mà…”

Đường Ninh khe khẽ nói.

Phó Nguyên Khải nhìn dáng vẻ đáng thương như cún con bị vứt ven đường khi trời mưa của cô, đành bất đắc dĩ lắc đầu, lại liếc nhìn cơn mưa to ngoài kia, cuối cùng chỉ đành tiến lên hai bước rồi cúi người trước mặt Đường Ninh, nói: “Được rồi, em lên đây đi.”

Thấy dáng vẻ cúi người đầy tự nhiên của cậu ta, đôi mắt Đường Ninh nheo lại.

Mỗi một hành động của Phó Nguyên Khải đều khiến cho cô có thể cảm nhận được cậu ta không phải không yêu nguyên chủ. Đúng vậy, là yêu, chứ không phải kiểu thích có cũng được mà không cũng được như của Phó Dần Tắc. Vậy tại sao cuối cùng hai người lại đi đến kết cục thế kia! Còn nữa, độ thiện cảm không nên thấp như thế chứ? Lẽ nào lực sát thương của bạch nguyệt quang của cậu ta kia lớn đến mức che kín được cả trái tim của cậu ta à?

Thôi vậy, có tìm nhiều lý do ngụy biện cũng không thể nào che lấp được sự thực chàng trai trước mặt cô đây là tên đàn ông cặn bã từ đầu đến chân!

Còn về chuyện cậu ta rốt cuộc có yêu nguyên chủ gì đó hay không, thì cô đến rồi, không có cũng phải có!

Nghĩ xong mấy thứ có không kia xong, Đường Ninh xách túi đồ trong tay, trèo lên lưng cậu ta.

Nhưng không ngờ cô vừa mới trèo lên, chàng trai liền bày trò trêu đùa, cậu ta đứng thẳng người chạy về phía trước.

“Về nhà thôi!”

“Á! Anh chậm chút, chậm một chút! Em không cầm nổi ô nữa rồi, mưa rơi hết lên mặt em rồi này…”

Tiếng nói cười của hai người dần xa, cuối cùng biến mất trong màn mưa.

Và hậu quả của niềm vui này là rõ ràng hai người có ô nhưng khi về nhà vẫn bị ướt như chuột lột.

Đường Ninh ướt toàn thân đứng ở cửa mếu xệch, tức anh ách nhìn Phó Nguyên Khải còn đang cười.

“Được rồi, được rồi, em thay quần áo trước đi, anh đi nấu cơm được không? Em đừng giận nữa, mau vào phòng đi, đừng để lạnh.”

Phó Nguyên Khải vừa nói vừa đẩy Đường Ninh về hướng phòng ngủ.

“Một mình anh làm được không đấy?”

“Hoàn toàn được.”

Vậy là đợi tới lúc Đường Ninh thay xong quần áo đi ra đã nhìn thấy dáng người cao cao của Phó Nguyên Khải đang co ro trong căn bếp nhỏ vừa đun nước vừa dùng điện thoại tra cứu cách nấu lẩu trên mạng.

Đường Ninh thấy thế mỉm cười lấy tạp dề bên cạnh rồi đi lên phía trước muốn buộc vào cho cậu ta.

“Anh tìm ra cách chưa?”

Đường Ninh vừa nói chuyện vừa buộc dây đai tạp dề cho cậu ta, cùng lúc cả người cũng tiến đến gần cậu ta hơn.

“Hòm hòm rồi, em xem chúng mình…”

Phó Nguyên Khải vừa chỉ điện thoại, định quay đầu muốn nói gì thì bỗng đôi môi hơi khô ráp lướt qua khuôn mặt mềm mại của Đường Ninh.

Bỗng chốc hai người đều ngây người, thậm chí đến cả hơi thở cũng trở nên nhẹ hơn.

Cũng đúng lúc này, Đường Ninh mới phát hiện ra mắt đàn ông nhà họ Phó đều đen nhánh rất đẹp, nếu nói đôi mắt của Phó Dần Tắc sâu hút như giếng cổ thì đôi mắt của Phó Nguyên Khải lại như bầu trời đêm, trong ánh mắt như có những vì sao đang lấp lánh, vô cùng quyến rũ. ( truyện trên app T𝕪T )

Cơn mưa ngoài cửa cũng dần rả rích ngớt lại, nhiệt độ trong phòng bếp lại không ngừng tăng cao, hương vị ám muội dần lên men trong không khí…

Đầu Phó Nguyên Khải bỗng tiến lên trước, cằm hơi nâng lên.

Đường Ninh nhìn cậu ta dần tiến gần tới, khóe môi nhẹ mím lại.

Cậu ta tiến lại gần, càng gần càng cảm nhận được hơi thở ấm nóng, khoảng cách kéo lại gần khiến hơi thở của hai người triền miên bên nhau…

“Cạch, ục ục ục ục, cạch cạch…”

Ngặt nỗi, đúng lúc này, nước trong nồi lại sôi, hơi nước sôi đẩy nắp nồi tạo ra những tiếng kêu chói tai, bỗng chốc làm hai người tỉnh lại.

“Hình… hình như nước sôi rồi…”

Đường Ninh chỉ vào nồi nước, lắp bắp nói.

“Ừ… đúng vậy!”

Phó Nguyên Khải hấp tấp tiến lên hai bước mở nắp nồi.

“Em… em đi rửa rau!”

Đường Ninh cũng vội vàng chạy đến bên bồn rửa bát.

Trong lòng lại âm thầm chậc lưỡi nghĩ, bốn năm rồi, hai người này cũng ở bên nhau bốn năm rồi, vậy mà không biết Phó Nguyên Khải vì trong lòng vẫn luôn nhớ về bạch nguyệt quang kia của cậu ta, hay là vì sợ tạo nghiệp, hay là vì sợ phải chịu trách nhiệm, mà trước giờ vẫn không chịu bước qua ranh giới cuối cùng. Còn nguyên chủ do giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến cô ấy nghĩ rằng chuyện kia đợi đến sau khi kết hôn rồi làm sẽ ổn hơn, nên chỉ cảm thấy Phó Nguyên Khải khắc chế là đang tôn trọng cô ấy.

Thêm vào đó, sau khi Phó Nguyên Khải nổi tiếng, bốn năm nay, thời gian hai người ở bên nhau cũng quá ít, xong đó, người nào người ấy còn thuần khiết chung tình quá đáng, thời gian bốn năm cứ như vứt cho cún gặm.

Sau một hồi cả hai bận rộn mới làm vơi đi không khí ngượng ngập ái muội, nồi lẩu cũng thành hình.

Hai người ngồi bên bàn ăn, nhìn nồi lẩu trên bàn đang sôi ùng ục, Phó Nguyên Khải vừa định động đũa, Đường Ninh đã vội vàng hô lên: “Đợi một chút!”

Nói xong, cô nhanh chân chạy đi, khi trở về trên tay còn cầm theo chiếc bánh gato nhỏ có cắm nến, nói: “Hôm qua em không đón sinh nhật cùng anh được, vừa rồi ở siêu thị em bí mật lấy bánh đây, em bù lại cho anh được không?”

Khuôn mặt Đường Ninh đầy mong chờ nhìn Phó Nguyên Khải ngồi bên bàn ăn.

Phó Nguyên Khải nghe cô nói vậy hơi ngẩn ra, ngay sau đó vội đứng lên: “Để anh tắt đèn…”

Lời chưa kịp nói xong, điện thoại cậu ta đặt trên bàn bỗng rung lên.

Vừa liếc mắt nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, Phó Nguyên Khải còn để ý gì tới sinh nhật hay bánh gato nữa, lập tức vội nhận điện thoại, ngạc nhiên vui vẻ đi về phía ban công.

Cho dù động tác của cậu ta rất nhanh nhưng Đường Ninh vẫn liếc thấy cái tên “Tây Tây” lóe lên trên màn hình…

Tên thật của Diệp Hy là Diệp Tây, tên thân mật là Tây Tây.

Nghĩ tới đây, Đường Ninh bèn nhướng mày, sau đó chậm rãi đi đến đặt bánh xuống bàn ăn, nhìn theo bóng lưng chàng trai đang đứng ngoài ban công, sau đó cô vứt ví tiền của cậu ta đang đặt trên bàn xuống đất, tiếp đó dùng chân sút xuống gầm ghế sofa bên cạnh.

Đợi một lúc lâu sau, Phó Nguyên Khải cuối cùng cũng nghe xong điện thoại, cậu ta vừa quay lại đã nhìn thấy biểu cảm mong đợi có thêm chút lo âu của Đường Ninh.

Cậu ta hơi nắm tay rồi với lấy áo khoác ngoài, giải thích với cô: “Anh có chút việc gấp phải đi xử lý ngay, em tự mình ăn lẩu nhé!”

“Là chuyện công việc sao?”

“Ừm…”

“Vậy anh mau đi đi, không cần lo cho em đâu, trời mưa đường trơn, anh đi chậm chút nhé.”

“Ừ!”

Nói xong tiếng này, thậm chí cậu ta còn chẳng kịp quay đầu nhìn Đường Ninh đã đóng cửa cái rầm biến mất.

“Đường Bảo, Đường Bảo, độ thiện cảm tăng lên rồi mà, sao tự dưng cậu ta lại bỏ cô lại mà đi thế?”

54088 không cam lòng hỏi.

Tại sao ấy à?

Đường Ninh ung dung lôi điện thoại, mở weibo ra nhìn tin tức top đầu có nội dung về: Tổng giám đốc Nguyên Thị lại có niềm vui mới, điểm lại lịch sử bạn gái của ông chồng quốc dân.

Chẳng phải vẫn luôn như thế sao?

Chỉ cần bên Phó Dần Tắc có bạn gái là Diệp Hy lại đau muốn chết, Diệp Hy mà đau khổ là lại gọi điện thoại tìm Phó Nguyên Khải, Phó Nguyên Khải vừa nhận điện thoại là lại vứt Đường Ninh ở một mình.

Cực giống quy tắc sinh tồn tàn khốc trong thế giới động vật là cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tép vậy.

Nhưng bây giờ tép con tiến hóa rồi, cô ấy à, giờ không chỉ muốn ăn cá nhỏ mà cũng muốn nuốt chửng cả cá lớn kia kìa!

Áng chừng thời gian đã gần được, Đường Ninh lôi ví tiền dưới gầm ghế lên rồi chạy ra ngoài.

“Đường Bảo, Đường Bảo, ngoài trời mưa to như thế, cô chạy đi đâu thế?”

“Đương nhiên là đi tăng độ thiện cảm rồi!”

Đường Ninh vừa cầm ví tiền vừa cười vô cùng rạng rỡ.

Đường Ninh vừa xuống tới nơi đã thấy xe của Phó Nguyên Khải từ hầm chạy vút qua trước mặt.

“Nguyên Khải!”

Đường Ninh thấy vậy vội nhét ví tiền vào lòng, vùi đầu chạy trong mưa.

“Nguyên Khải!”

Cô vừa chạy trong cơn mưa to vừa cất tiếng gọi.

Nước mưa rơi ướt sũng cả tóc và quần áo của cô, nhưng cô vẫn kiên trì đuổi theo Phó Nguyên Khải.

Cho đến tận khi đến lối rẽ trước mặt cần đánh lái, Phó Nguyên Khải mới nhìn gương chiếu hậu phát hiện ra vấn đề bèn vội vàng bật đèn xi nhan dừng xe, mở cửa chạy quay lại.

“Trời mưa to như thế, em chạy ra ngoài làm gì? Cả đoạn đường không có đèn giao thông, rốt cuộc em có biết nguy hiểm đến thế nào không hả?”

Nghe cậu ta trách móc, Đường Ninh thở hổn hển rồi cẩn thận lấy ví tiền được bọc trong túi nilon từ túi áo ra, thở dốc nói: “Ví… ví tiền của anh, vừa rồi anh đi rồi em mới phát hiện ra ví tiền của anh rơi… em thấy chứng minh thư của anh ở trong này sợ ảnh hưởng tới công việc của anh nên mới vội vàng đuổi theo đưa cho anh, cuối cùng… cuối cùng cũng đuổi kịp rồi… em không sao đâu, chỉ dầm chút mưa thôi, lát về nhà có lẩu nóng hổi ăn mà, rồi tắm nước nóng chắc chắn sẽ không… sẽ không… hắt xì… không sao đâu. Công việc của anh quan trọng hơn, anh đừng làm lỡ thời gian nữa, anh mau đi đi, đi đường cẩn thận, đừng lái xe nhanh quá nhé. Hắt xì!”

Đường Ninh vừa nói chuyện vừa đầy cậu ta về hướng xe.

Nhưng ngay sau đó, Phó Nguyên Khải lại ôm cả người cô vào lòng, vòng tay ôm rất chặt.

“Ấy, anh làm gì thế? Ở đây xa xôi nhưng vẫn có nhiều người lắm, anh đừng để người ta chụp ảnh, anh đến nơi gọi điện cho em là được, em ở nhà đợi anh về!”

Đường Ninh vùng ra khỏi vòng tay ôm, ngẩng đầu cười hì hì nhìn cậu ta.

Nhìn dáng vẻ Đường Ninh lúc này, Phó Nguyên Khải cảm nhận được tim mình chưa từng xao động đến thế, thậm chí cậu ta… thậm chí cậu ta còn muốn ở lại, không đi nữa, về nhà cùng cô ăn lẩu nóng hổi mới nấu xong kia…

Nhưng chị Diệp Hy còn đang đợi cậu ta… cậu ta không thể…

Vừa nghĩ tới đó, Phó Nguyên Khải cúi đầu, nhắm mắt hôn nhẹ lên trán Đường Ninh, khàn giọng nói: “Em ở nhà ngoan, đợi anh về nhé!”

“Vâng!”

Đường Ninh gật mạnh đầu.

Tin cậu có mà tôi là heo ngốc ^-^

Dõi mắt nhìn theo chiếc xe của cậu ta biến mất sau ngõ rẽ, Đường Ninh lấy một tờ giấy trong túi ra nhẹ lau trán mình.

“A a a a a! Đường Bảo ơi, Đường Bảo ơi, 80 rồi, lên tới tận 80 rồi! Áaaaaaa!”

Đường Ninh nghe tiếng hét của 54088 bên tai bèn mỉm cười, rồi tiện tay vứt khăn giấy đã ướt sũng vào chiếc thùng rác bên đường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp