Vợ Trước Bị Đoạt Khí Vận Trọng Sinh

Chương 17


1 năm

trướctiếp

Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, nhìn thanh niên đang ngồi trên xe lăn, đối phương vẫn còn dán một miếng băng gạc ở má trái như cũ, nhưng trong đôi mắt phượng hẹp dài lại tràn ngập hứng thú, hiển nhiên là đang chờ cô mở miệng.

Tô Nhuyễn cẩn thận xác nhận: “Lộc Minh Sâm?”

Lộc Minh Sâm ồ lên một tiếng, tựa hồ có chút không vui: “Em gái Miên Hoa.”

Tô Nhuyễn:...

Khi còn nhỏ anh đều gọi cô như vậy, còn cô thì gọi anh là gì nhỉ?

A, anh trai bảo bối.

Bởi vì mẹ Lộc Minh Sâm nói anh là bảo bối của bà.

Tô Nhuyễn nhìn thấy trong mắt anh có ý đùa cợt cùng với chờ mong, trong lòng hơi bực, đây là người mà trong miệng Bùi Trí Minh là anh dũng thần võ, trầm ổn đáng tin cậy đoàn trưởng Lộc sao.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng này có chỗ nào là đang chán đời?

Nhớ tới Bùi Trí Minh, Tô Nhuyễn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên có gương mặt trẻ con đang đẩy xe lăn kia.

Ruốt cuộc biết vì sao lại nhìn thấy anh ta quen mặt, cũng không trách được Tô Nhuyễn không nhận ra, cô ở đời trước lúc nhìn thấy Bùi Trí Minh, đối phương có một thân da thịt màu đồng, tính cách trầm mặc, chỉ thấy lúc nhắc tới lão đại đã hi sinh kia thì lại nói nhiều thêm một chút.

Tô Nhuyễn đời trước cùng Lộc Minh Sâm gặp mặt tổng cộng chỉ có ba lần.

Lần đầu tiên chính là nhà họ Lộc cầu hôn, sau khi cô cùng Hoắc Hướng Dương kết hôn, hai người thậm chí cũng chưa từng gặp mặt.

Lần thứ hai, lúc cô mở công ty bị mấy mấy tên du côn ở khu vực tống tiền không thành liền bắt cóc cô, vừa lúc gặp phải Lộc Minh Sâm đang nghỉ phép đi ngang qua, ra tay cứu cô, bất quá lúc đó cô đã hôn mê, thẳng cho đến khi cô nhận được bức di thư của anh, thì mới biết được người cứu mình chính là anh.

Lần cuối cùng, chính là lúc nhận được di thư của anh cùng với khối tài sản anh để lại. Trong thư anh viết rất rõ ràng, bởi vì anh cứu cô một mạng, cho nên có ơn phải báo đáp.

Một vạn chín trăm cũng không phải là một số tiền nhỏ, cô không hiểu vì cái gì anh muốn đem số tiền này cho cô, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là bạn chơi với nhau lúc nhỏ mà thôi.

“Bởi vì không còn ai khác”. Lúc đưa di thư cùng di sản Bùi Trí Minh có nói.

“Người nhà họ Lộc lòng dạ độc ác, tựa như quỷ hút máu nên lão đại đều không nhận họ, chúng tôi mỗi lần chấp hành nhiệm vụ lúc viết di thư, lão đại đều nói không có ai để viết.”

Người quân nhân kiệm lời trong giọng nói tràn ngập bi thương: “Cho đến khi cứu được cô, liền bắt đầu viết cho cô, nói cô là người đáng tin cậy.”

“Phần lớn số tiền đã quyên góp, dư lại bấy nhiêu đó, một phần ba cô có thể chính mình dùng, còn lại lão đại hi vọng có thể dùng để mở nhà máy gì đó, an bài cho những anh em của chúng ta là bộ đội đã xuất ngũ, chiếu cố cô nhi của những anh em đã hi sinh”.

“Chúng ta là những người cả đời chỉ biết đi đánh giặc, này tiền ở trong tay chúng tôi đều là tiền chết, phỏng chừng không tới mấy năm liền tiêu hết, hy vọng cô sẽ không phụ sự kỳ vọng của lão đại.”

Tô Nhuyễn không có cự tuyệt, cho dù không phải ân nhân cứu mạng, chỉ vì mục đích của anh, cô cũng sẽ không cự tuyệt.

Thực nhanh cô liền dựa theo ý nguyện của Lộc Minh Sâm mà mở công ty bảo vệ, cũng thiết lập quỹ từ thiện chuyên dành để chăm lo cho các trẻ mồ côi của những người liệt sĩ.

Kỳ thật thời gian đầu đặc biệt khó khăn, khi đó cô đang bận rộn với cửa hàng quần áo mới mở, bởi vì phản kháng nhà họ Hoắc mà liều được ăn cả ngã về không liền cùng người đầu tư cái mặt bằng, còn trùng hợp lại gặp bọn du côn ở khu đó cản trở..

Đối với công ty bảo vệ, quỹ mồ côi gì đó trước mắt là một mảng đen tối, cái gì cũng đều không hiểu.

Nhưng cô là người kiên cường, khi nhận định điều gì liền liều mạng làm, cho dù thế nào cũng phải làm cho bằng được.

Ngay từ ban đầu Bùi Trí Minh là theo giám sát cô, sau này hai người trở thành bạn bè, cậu ta sẽ nói nhiều một chút về chuyện của Lộc Minh Sâm.

Nói lão đại bọn họ là một đội thần, giỏi tất cả các kỹ năng, ai cùng không đánh lại.

Lúc làm nhiệm vụ khó khăn, chỉ cần có mặt lão đại, bọn họ liền yên tâm, dã dẫn dắt bọn họ lập được thật nhiều nhiều chiến công.

Lại còn nhiệt tình thiện lương, mỗi tháng tiền trợ cấp đều sẽ gửi chu cấp cho các cô nhi của những chiến sĩ đã hi sinh, bản thân thì ăn cơm ở căn tin, trước nay cũng không cải thiện qua thức ăn.

Dù sao trên đời này có được một anh hùng hoàn mỹ với những phẩm chất tốt đẹp.

Tuy nhiên cậu ta thường hay nói nhất là: “Nếu lão đại cưới một chị dâu, hiện tại khẳng định còn tung tăng nhảy nhót.”

Tô Nhuyễn vẫn luôn cảm thấy đây là cậu ta tự mình an ủi bản thân hoặc là giải tỏa một chút tiếc nuối cũng là một loại tự an ủi trong lòng.

“Tên kia chính là tự đem bản thân mình sống như một người cô độc, trên đời này không có gì ràng buộc, cho nên khi nhận nhiệm vụ đều liều mạng như không muốn sống.”

------- Thật ra ngay từ ban đầu Tô Nhuyễn cũng không muốn giải thích gì cả, khi đó cô chỉ nghĩ đến việc ngẩng đầu ưỡn ngực để tồn tại trong cuộc sống này đã hao hết sức lực của bản thân rồi. Mỗi ngày còn phải nghĩ tới làm cách nào mới có thể để bản thân sống được thư thái thoải mái hơn một chút, còn kiểu nghĩ mọi cách đi tìm chết như thế này là việc quá mức hoang đường đối với cô.

Nhưng mà khi cô đi kiểm tra sức khỏe phát hiện ra bản thân mắc bệnh nan y, Tô Nhuyễn bỗng nhiên liền hiểu được ý tưởng của Lộc Minh Sâm.

Từ chỗ bác sĩ cô biết được bản thân mình chỉ còn sống được mấy tháng nữa, cô một chút đều không sợ hãi.

Thậm chí nhìn bộ dáng người Hoắc gia cùng Tô gia ở sau lưng cô trộm cao hứng như thế nào, vậy mà cô một chút tức giận cũng không có, ngược lại còn hứng thú bừng bừng nắm chặt thời gian chuẩn bị tất cả mọi việc cho đám tang của mình. Để cho bọn họ cao hứng rồi mặc sức tưởng tượng tới cảnh khi cô sắp tắt thở, lúc đó lại đi nói với bọn họ rằng những tài sản mà cô sở hữu đều đã được quyên tặng, bọn họ đến một phần tài sản thừa kế cũng không có một xu. Lúc đó biểu cảm của những người đó sẽ như thế nào nhỉ, sẽ có khϊếp sợ, rồi cũng có bộ dạng khóc lóc thảm thiết, sau đó lại đặt hi vọng mong chờ với người sắp chết là cô đây.

Chính là cho đến khi cô tìm được Lý Nhược Lan, ngày đó cô bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, bắt đầu biết sợ hãi.

Nhìn Lý Nhược Lan vì cô mà tinh thần lẫn thể xác đều vô cùng mệt mỏi như thế, cô đặc biệt không còn muốn chết nữa, cô bắt đầu khát vọng được sống, muốn được chữa khỏi bệnh.

Chỉ là cô lại không nghĩ tới bệnh thì không trị được nhưng mà trời cao lại ban tặng cho cô món quà càng quý giá hơn.

Tô Nhuyễn nhìn người thanh niên đang lười nhác ngồi ở trên xe lăn, hiện giờ cô cũng không nghĩ lãng phí món quà quý giá này.

Vương chính ủy năm đó còn nói qua một câu với cô, “Nếu cậu ta còn tồn tại, không biết cậu ta còn đào tạo ra biết bao nhiêu người lính giỏi, hiện giờ những binh lính này chẳng thể nào so sánh được với đội binh lính mà cậu ta từng đào tạo.”

Bây giờ cô lại được ông trời cho thêm một cơ hội nữa, cô cũng muốn thử xem chính bản thân mình có thể trở thành sự ràng buộc với Lộc Minh Sâm hay không. Có thể ở bên cạnh người được mọi người thương nhớ, trở thành người nắm giữ trái tim của vị anh hùng ở trong lòng biết bao nhiêu người hay không.

Hơn nữa cũng vừa đúng lúc, cô cũng đang cần cuộc hôn nhân này.

Thứ nhất, người đó có thể bảo vệ được cô. Thứ hai, có thể cho cô cuộc sống hôn nhân yên ổn để cô có thể yên tâm mà sinh hoạt.

Ánh mắt dừng ở trên mặt Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn cũng đã biết vì lý do gì lại cảm thấy anh ta quen thuộc đến như vậy. Bởi vì ở đời trước, bảo vệ công ty cùng mấy cái tủ trong công ty đều đặt ảnh chụp của anh ta, cô đã sớm xem qua không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà đó là ảnh chụp khuôn mặt không có biểu cảm của anh ta lúc trưởng thành, tuy rằng ánh mắt nhìn vào màn ảnh, nhưng mí mắt lười nhác liếc nhìn, đúng như lời nói của Bùi Trí Minh cùng chính ủy Vương, đó chính là cái cảm giác chán đời không hy vọng mong chờ vào điều gì cả.

Mà vị trước mặt này, tuy rằng bị băng gạc che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng đáy mắt ác liệt lại rõ như ban ngày.

Tô Nhuyễn bỗng nhiên cười, “Anh trai yêu dấu à.”

Lộc Minh Sâm hiển nhiên không dự đoán được Tô Nhuyễn sẽ còn đảo khách thành chủ, sự hứng thú trong nháy mắt biến thành sự kinh ngạc.

Tô Nhuyễn khom lưng xuống muốn mặt đối mặt với anh ta, kết quả xe lăn lập tức lui về phía sau một đoạn.

Tô Nhuyễn:… Nhìn người đang cách mình nửa mét, Tô Nhuyễn thật sự rất muốn cười, với lá gan như thế này mà còn muốn đi chọc ghẹo cô ư.

Đôi tay cô chống lên đầu gối nhìn thẳng vào mặt anh ta, “Cục cưng à…”

“Dừng lại.” Lộc Minh Sâm vội vàng giơ tay lên chịu thua trước lời nói của cô.

Tô Nhuyễn cố ý nói, “Anh thích tôi gọi anh với cái tên cục cưng này sao?”

Lộc Minh Sâm:???

“Cục cưng à, anh…”

Lộc Minh Sâm mặt không cảm xúc, “Miên Hoa.”

Tô Nhuyễn lưu loát đáp, “Ơi.”

Lộc Minh Sâm:… Cô em thật sự chẳng đáng yêu một chút nào cả.

Bùi Trí Minh đang đứng bên cạnh nhịn không được liền hít một hơi khí lạnh, giơ ngón tay cái lên hướng về phía Tô Nhuyễn, “Cô thật là mạnh mẽ.”

Tô Nhuyễn nhìn bộ dáng của bọn họ, rốt cuộc “Phụt” một tiếng bật cười.

Nếu cô cùng bà dì đấu với nhau, chắc tính tình cũng không thua mấy người đàn ông cứng rắn đâu.

Lộc Minh Sâm nhìn cô tươi cười, khóe miệng cũng không khỏi cong lên, tuy rằng đây là lần gặp đầu tiên sau nhiều năm trôi qua, nhưng mà bầu không khí lại nhẹ nhàng thư thái ngoài ý muốn.

Lộc Minh Sâm lười nhác dựa người trên xe lăn, tinh tế quan sát đến từng biểu tình của cô, “Em sẽ không có việc gì chứ?”

Tô Nhuyễn nhìn về phía cằm anh ta chỉ vào Hoắc Hướng Dương cùng Tô Thanh Thanh phương, lập tức hiểu anh muốn nói cái gì, lập tức ghét bỏ nói, “Đừng có đùa như vậy chứ, em làm sao có thể coi trọng cái loại người này được?”

Lộc Minh Sâm mắt lộ ra vẻ vui mừng, Tô Nhuyễn tròng mắt chuyển động, “Nhưng thật ra anh thích Tô Thanh Thanh đúng không?”

Lộc Minh Sâm liếc xéo cô một cái, dường như đang chê cười câu hỏi của cô thật là ngu ngốc vậy.

Vì thế Tô Nhuyễn lập tức đề nghị, “Vậy chúng ta kết hôn nhé.”

Lộc Minh Sâm cho rằng chính tai mình nghe lầm.

Nhưng âm thanh Bùi Trí Minh hít không khí vang dội lên lập tức nói cho anh biết rằng, em gái nhỏ Miên Hoa của anh ta vừa mới dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ để nói ra cái sự tình khó lường nhường nào.

Anh liền bật cười, “Em đừng có quậy như thế, em không phải còn đang đi học sao?”

“Đi học lại không ảnh hưởng đến chuyện kết hôn, em đã đủ tuổi để lấy chồng rồi.” Tô Nhuyễn nói, “Hơn nữa không phải trước kia anh muốn cưới em sao?”

Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ giải thích, “Đó chỉ là ý định của ông lão trong nhà anh mà thôi.”

Anh lại chỉ vào bộ dáng chính mình đang ngồi ở trên xe lăn mà nói, “Em nhìn bộ dạng không nguyên vẹn này của anh xem, lấy ai đều chính là đang làm khổ con gái nhà người ta.”

“Không quan hệ, em không sợ cái khổ này đâu.” Tô Nhuyễn vẻ mặt kiên định nói.

Lộc Minh Sâm nghẹn lời, lại nở nụ cười như có như không, “Anh đây còn phải cảm ơn em không chê anh sao?”

“Cái đó thì không cần, em thật không chê anh đâu.”

Bùi Trí Minh sờ sờ đầu, cảm thấy mấy lời này vẫn là có điều gì đó không đúng.

Tô Nhuyễn nghĩ nghĩ, đời trước mẹ cô cũng từng dạy rằng làm nũng đúng lúc là cách hiệu quả nhất để người ta mềm lòng, cô ráng nhớ lại bộ dáng làm nũng của Ngôn Thiếu Thời, quăng thêm một câu, “Anh à, không được sao…”

Lộc Minh Sâm biểu tình dường như chết lặng, Bùi Trí Minh trực tiếp giật mình một cái, “Chị hai à, cầu xin cô làm ơn nói chuyện bình thường được không?”

Ờm, làm nũng thất bại.

Tô Nhuyễn đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, bắt đầu đưa ra những lời nói mang tính thuyết phục đề nghị với đối phương: Đời trước cho dù là từ trong miệng Tô Thanh Thanh hay là Bùi Trí Minh, cô đều có thể nhìn ra được Lộc Minh Sâm không có kết hôn, chính anh đã cắt đứt mọi ràng buộc của mình với thế giới này.

Cho nên Tô Nhuyễn cũng không tính toán dùng tình cảm để đả động anh ta, chủ yếu thứ đồ kia cô cũng không có. Đối với khao khát tình yêu của cô đã sớm bị Hoắc Hướng Dương xé tan nát ở đời trước rồi, dù cô có muốn tranh đấu thì cũng tranh đấu không nổi nữa.

Cho nên chỉ có cách là tìm lối tắt: Hữu nghị, trách nhiệm, thân tình, không phải đều là ràng buộc sao?

“Nếu anh không cưới em, em sẽ bị cha em bán đi cho người ta.”

Thấy Lộc vẻ mặt không tin của Minh Sâm, Tô Nhuyễn tiếp tục nói, “Anh có biết chuyện ông của anh bắt buộc em trong hai tháng phải lấy chồng chưa??”

Cô cũng cố ý nhắc tới Hoắc Hướng Dương một chút, “Cái người kia chính là đối tượng bị Lộc gia các người ép em phải lấy đó.”

Lộc Minh Sâm còn chưa nói lời nói, Bùi Trí Minh trước kêu lên, “Lộc lão gia tử ép em kết hôn ư? Vì cái gì chứ?”

Tô Nhuyễn liền đem chuyện Lộc gia làm như thế nào để cầu hôn với cô, hành động từ hôn của Tô Thanh Thanh ra sao, Lộc lão gia tử lại không phân rõ trắng đen nhận định cô làm nhục nhã bộ mặt của Lộc gia. Cùng với cha cô vì sợ đắc tội với Lộc gia nên vội vã đi tìm đối tượng cho cô kết hôn, cuối cùng lại bị Tô Thanh Thanh coi trọng Hoắc Hướng Dương nên mới có sự tình ngày hôm nay đại khái nói hết một lần.

“Mặc kệ đó có phải ý kiến của anh hay không, nhưng Lộc gia đã làm cho cha em có suy nghĩ như thế.”

“Nếu em không gả cho Lộc gia, cũng sẽ bị gả cho Mã gia, Ngưu gia, chỉ cần có thể làm ông ấy thăng quan phát tài, ông căn bản sẽ không quản em liệu có được gả cho người tốt hay xấu, chột hay què đâu.”

“Hộ khẩu của em lại nằm trong tay ông ấy, dù có muốn chạy đều chạy không được.” Bùi Trí Minh đồng tình nói, “Như thế này cũng quá thảm rồi đi…”

Lộc Minh Sâm gõ gõ ngón tay, “Anh có thể giúp em kéo một đoạn thời gian, em cứ chậm rãi tìm người mình thích đi.”

“Nhưng mà em lại không nghĩ sẽ lấy chồng.” Tô Nhuyễn cũng nghiêm túc nhìn về phía Lộc Minh Sâm, “Anh lại vừa lúc cũng không nghĩ tới chuyện kết hôn có phải hay không?”

Lộc Minh Sâm không nói, Tô Nhuyễn nghiêm túc phân tích cho anh thấy khi hai người bọn họ kết hôn sẽ có chỗ tốt như thế nào: “Kỳ thật nếu hai ta kết hôn chính là một mũi tên trúng hai đích, em có thể đạt được sự bảo vệ của quân hôn, có thể thoát ly khỏi Tô gia hơn nữa còn có thể an tâm sinh hoạt; mà anh cũng có thể thoát khỏi sự quấy rầy của đám người Lộc gia.”

“Có phải ông bà của anh sẽ không bỏ qua cho anh nếu anh không chịu lấy vợ đúng không?”

Thật ra đúng là ông bà của Lộc Minh Sâm không ngừng giới thiệu đối tượng cho anh ta, đời trước Bùi Trí Minh cũng có nói qua với cô. Vốn dĩ khoảng thời gian này Lộc Minh Sâm ở luôn trong khu bệnh viện là có lý do, bởi vì chính ủy Vương điên cuồng giới thiệu đối tượng cho anh đi xem mắt. Anh không có cách nào để thoát khỏi việc làm phiền phức này, nên lựa chọn ở luôn trong bệnh viện để né tránh.

Chính ủy Vương có thể từ lần bị thương này của anh lập tức nhận ra được một ít manh mối, ông muốn cho Lộc Minh Sâm sự ràng buộc nhất định trong cuộc sống này để anh không phải liều mạng khi làm nhiệm vụ nữa..

Nhưng với mục đích của Lộc gia, nhìn thấy thái độ bài xích của Lộc Minh Sâm với chuyện này, sợ là không dám đặt nhiều chủ ý không tốt cho anh nữa.

“Em biết các anh là quân nhân đều rất bận rộn, em cũng muốn đi học, cho nên cơ hội để hai ta có thể gặp mặt không nhiều lắm, coi như loại bỏ thêm được một điều phiền toái. Anh và em đều có suy nghĩ không có ý định kết hôn giống nhau, vậy cả hai chẳng làm phiền gì đến cuộc sống của nhau.”

“Nếu tương lai anh có người mình thích, em sẽ đứng ra giải thích với cô ấy rõ ràng mọi chuyện, sau đó thoải mái mà ký giấy ly hôn thôi, bảo đảm không giở trò xấu sau lưng anh đâu.”

“Nếu anh không thấy yên tâm, chúng ta cùng đề ra hợp đồng hôn nhân, đem các điều khoản cả hai bên mong muốn ghi rõ vào. Đến lúc đó mọi chuyện cũng dễ giải thích hơn.”

Má ơi, không nghĩ tới sau khi trọng sinh, cô còn chạy theo trend ký kết hợp đồng hôn nhân nữa chứ, thật là kích thích.

Thấy Lộc Minh Sâm rũ mắt không nói, Tô Nhuyễn cũng biết chuyện này không thể nói xong trong một lần, muốn anh ta về phòng bệnh rồi rồi hẹn cách liên lạc, “ Ngày mai em sẽ đến thăm anh tiếp, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện.”

Lộc Minh Sâm cũng chưa nói tốt hay không tốt, chỉ nói, “Về việc Lộc gia ép em gả cho người ta, anh sẽ làm bọn họ xin lỗi với em.”

Anh nhìn cô, mắt chứa đựng ý tứ cổ vũ, “Em có thể suy nghĩ thử muốn Lộc gia bồi thường cho em như thế nào.”

Tô Nhuyễn cười, “Yêu cầu sính lễ được không?”

Lộc Minh Sâm tặng cho cô một cái liếc mắt , “Điều anh muốn nói là em đừng có khách khí, chỉ cần không đề ra mấy yêu cầu quá đáng là được, yêu cầu những cái thực tế tốt cho em đấy.”

Tô Nhuyễn nói, “Nhưng mà em lại cảm thấy yêu cầu bọn họ để em gả cho anh lại rất tốt đó.”

“Anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi, ông của anh vì cầu xin em đồng ý gả cho anh, không chỉ có mỗi xin lỗi đâu, có khi còn cắn răng cố gắng đáp ứng mấy cái yêu cầu quá đáng của em đấy.”

Lộc Minh Sâm bị cô chọc cười, “Sao lại thù dai như vậy chứ?”

Tô Nhuyễn nghiêm trang, “Này không gọi là thù dai, cái này được gọi là phong thủy luân chuyển. Làm người ai cũng phải trả giá đắt vì hành động và lời nói của chính bản thân có phải hay không?”

“Đúng rồi,” Tô Nhuyễn chỉ về hướng Tô Thanh Thanh cùng Hoắc Hướng Dương nhắc nhở nói, “Anh đừng nghĩ cô ta cùng Hoắc Hướng Dương ở chỗ đó làm bộ làm tịch, cô ta tới đây vì muốn từ hôn với anh đó.”

“Nếu anh từ hôn trước, cô ta lập tức thuận lý thành chương cũng từ hôn thành công thì không nói. Cô ta còn có thể đẩy nguyên nhân từ hôn này lên đầu anh, nói không chừng còn có thể thuận thế yêu cầu Lộc gia đưa cho một chút bồi thường gì đó.

Bùi Trí Minh trừng lớn đôi mắt, “Sao da mặt cô ta có thể dày như vậy chứ?”

“Tất nhiên cô ta có thể,” Tô Nhuyễn gật đầu, sau đó hướng Bùi Trí Minh nói, “Những chi tiết cô ta đưa ra để từ hôn tôi đều nhớ rõ nha, xong rồi để cho tôi lại nói mấy câu đâm chọt vào, mới nghĩ đến thôi tôi đã thấy cao hứng rồi.”

Còn nói không phải mang thù.

Bùi Trí Minh nhìn bóng dáng cô với vẻ mặt kinh ngạc, “Đại ca, cô ấy một hai phải gả cho anh, sẽ không phải vì trả thù Lộc gia cùng Tô Thanh Thanh đi.”

“Không đúng, nếu muốn trả thù, hẳn là lựa chọn gả cho Hoắc Hướng Dương mới đúng.”

Lộc Minh Sâm đều không muốn nói chuyện với cậu ta.

Ai ngờ Bùi Trí Minh lại nghĩ tới cái gì, thật cẩn thận nói, “Cái kia, đại ca à, hôm nay coi như em chưa nghe thấy hợp đồng ký kết hôn nhân gì nhé, các điều khoản kết hôn gì đó, em cái gì cũng chưa nghe thấy. Đừng có tìm em giết người diệt khẩu đó.”

Lộc Minh Sâm mí mắt hơi gục xuống dưới, cười nhạt một tiếng, “Yên tâm, không có cơ hội đó đâu.”

Rõ ràng là cô gái nhỏ gặp nguy cơ nên đột nhiên nghĩ ra chuyện đó mà thôi, chờ nguy cơ được giải quyết thì không có việc gì nữa rồi.

Lộc Minh Sâm ánh mắt lạnh nhạt nhìn về hướng của Tô Thanh Thanh.

Tô Nhuyễn vốn đang tiếc nuối vì không thể tự mình xem cảnh Tô Thanh Thanh chật vật vì bị từ hôn, lại không nghĩ rằng kế hoạch lại không đuổi kịp biến hóa, không đến một giờ, cô liền trực tiếp xuất hiện ở hiện trường phát sóng trực tiếp.

Tô Nhuyễn vẫn luôn nhớ thương Lý Nhược Lan, cho nên sau khi tách ra khỏi Lộc Minh Sâm liền vội vàng đi tìm bàn làm việc của hộ sĩ mượn giấy bút ghi lại lời nhắn cho Lý Nhược Lan, cuối cùng lại đi vòng qua phòng bệnh trộm nhìn thoáng qua một chút, thấy bà ấy tinh thần có vẻ không tồi, trước giường bệnh đầy người đứng xung quanh, thoáng nhẹ nhàng thở ra rồi chuẩn bị rời đi.

Kết quả khi đi tới cửa khu cấp cứu, lập tức đụng phải hai mẹ con Hoắc Hướng Mỹ đi ra từ phòng khám bên cạnh.

Vốn dự định chào hỏi một câu liền trực tiếp rời đi, không biết mẹ Hoắc ăn trúng thuốc gì, thái độ vô cùng nhiệt tình túm lấy tay cô liên tục hỏi thăm trò chuyện.

Đến khi cô không còn đủ kiên nhẫn muốn trực tiếp nói thẳng rồi rời đi thì thấy Liêu Hồng Mai túm tay Tô Thanh Thanh từ ngoài cửa tiến vào, phía sau Hoắc Hướng Dương còn đi theo với vẻ mặt xấu hổ .

Nhìn dáng vẻ giống như là hẹn hò bí mật vừa vặn bị bắt tại chỗ.

Tô Nhuyễn chú ý tới sắc mặt mẹ Hoắc rõ ràng trầm xuống một chút, lại nhanh chóng cười rộ lên, “Hướng Dương mau tới đây, không nghĩ tới Nhuyễn Nhuyễn cũng ở chỗ này, nếu không nói thì các con đúng là có duyên phận, đi đâu đều có thể gặp mặt.”

Hoắc Hướng Dương theo bản năng nhìn Tô Thanh Thanh liếc mắt một cái, khi nhìn về phía Tô Nhuyễn ánh mắt lại lộ ra tia chột dạ.

Tô Nhuyễn cuối cùng cũng biết nguyên nhân làm cho mẹ Hoắc nhiệt tình như vậy rồi, vị này tám phần là đã biết chuyện giữa Hoắc Hướng Dương cùng Tô Thanh Thanh.

Với một người mẹ bình thường mà nói chẳng thể nào vui vẻ được khi thấy con trai mình bị câu dẫn bởi người con gái khác, huống hồ mẹ của Hoắc Hướng Dương lại là loại người có dục vọng khống chế rất mạnh.

Lời nói của bà ta mang theo một chút nịnh nọt, Tô Thanh Thanh bởi vì lời nói của mẹ Hoắc mà khẩn trương lên, nhìn Tô Nhuyễn nói, “Chị, rốt cuộc chị cũng tới, ngày hôm qua bà nội đã gọi điện thoại cho hai mẹ con em, em với mẹ vẫn luôn chờ chị đến đấy, chị như thế nào cũng không cùng với chúng ta nói một tiếng, chính mình lại trộm chạy tới đây.”

Ý của cô ta chính là phản bác lại lời nói của mẹ Hoắc về cái gọi là duyên phận sắp đặt, đồng thời ám chỉ Tô Nhuyễn cùng Lộc Minh Sâm có tình cảm mờ ám gì với nhau.

Liêu Hồng Mai lại nhớ tới lời nói uy hϊếp lúc trước của Tô Nhuyễn, cho rằng cô trộm chạy tới Lộc gia cáo trạng trước, lập tức nói, “Đứa nhỏ này, sao lại không có chút lễ nghĩa nào vậy, đi thăm người bệnh cũng không biết mua chút trái cây gì đó.”

“Con nhanh chóng ra cửa mua trái cây đi, thím cùng Thanh Thanh đi lên trước.”

Trong lòng cô ta có chút sốt ruột, đã đến nhiều ngày như vậy, Lộc Minh Sâm không ở phục kiến, cũng không ở trong bệnh viện, đến một lần bọn họ cũng chưa chạm mặt, hôm nay thật vất vả mới có thể gặp nhau, đương nhiên cô ta phải hành động thật nhanh, dù có như thế nào thì hôm nay cũng phải có kết quả.

Mẹ Hoắc nghe vậy cười tủm tỉm nói, “A, mọi người đến đây là để thăm thông gia sao? Đối tượng của Thanh Thanh cũng ở bệnh viện này!”

“Vậy mọi người cứ đi đi, để Hướng Dương đi mua đồ cùng với Nhuyễn Nhuyễn cũng được.” Bà ta nhìn Tô Nhuyễn từ ái nói, “Hướng Dương mấy ngày nay vẫn cứ nhắc con mãi, đáng tiếc bộ xương già của bác không tốt lắm, cho nên nó mới cùng bác đến xem bệnh, nên luôn không có thời gian đi thăm con.”

Mắt Hoắc Hướng Dương nhìn Tô Thanh Thanh, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói với Tô Nhuyễn, “Để anh đi cùng em.”

Tức khắc Tô Thanh Thanh cảm thấy nguy cơ tràn ngập , cô sao có thể để cho người đàn ông lúc nãy mới vừa ôm cô ta xong đi cùng với Tô Nhuyễn? Nhỡ may lại sinh ra chút tình cảm gì đó, thì tất cả những gì cô ta làm đều trở thành vô ích.

Lập tức cô ta trở mặt đáng thương vô cùng nhìn Tô Nhuyễn nói, “Chị, Lộc Minh Sâm vô cùng chán ghét em, chị vẫn nên đi chung với em đi.”

Cô ta nói một cách ẩn ý, “Rốt cuộc anh ấy cũng là thanh mai trúc mã với chị, hơn nữa ngay từ đầu Lộc gia cũng đề nghị kết thân với chị.”

Cô ta nói nhu nhược đến đáng thương, quả nhiên vẻ mặt Hoắc Hướng Dương đau lòng, ánh mắt Tô Nhuyễn trở nên phức tạp.

Nhưng mà thật ra trong ánh mắt của mẹ Hoắc lại hiện lên tia không vui, liền nói như kim chích vào huyệt, “Nếu đã cầu hôn Tô Nhuyễn, vì sao cuối cùng lại đính hôn với Thanh Thanh?”

Trong lòng Tô Nhuyễn có chút tán thưởng mẹ Hoắc, từ từ tiếp lời nói, “Bởi vì Thanh Thanh nói con bé thích bộ đội.”

Sau đó nói lời thấm thía với Tô Thanh Thanh, “Nếu em đã không tiếc cùng chị xé rách mặt mà đoạt mối hôn sự này, phải nhờ vào bản thân….”

Không nói đến bây giờ còn chưa xác định, dù cho đã tính toán rằng phải kết hôn với Lộc Minh Sâm, cũng tuyệt đối phải quang minh chính đại, gả vào vẻ vang, mà không phải cứ như quả hồng mềm uất ức tận đáy lòng gả vào.

Dù sao Tô gia và Lộc gia đã bàn tính như ý*, cái nào cũng đừng nghĩ có thể thành công.

[*] Bàn tính như ý: Một thành ngữ, dùng để mô tả một việc gì đó và nghĩ rằng mình sẽ thành công.

Mẹ Hoắc còn níu chặt tay Tô Nhuyễn gắt gao, “Đúng vậy, dù cho là thanh mai trúc mã, người mà người ta muốn kết hôn là cháu, cũng đừng liên lụy đến chị cháu, lúc trước không biết quan hệ giữa các cháu phức tạp như vậy, bây giờ đã biết, vậy thì Tô Nhuyễn đi xem đối tượng của Thanh Thanh là việc không thích hợp, bằng không sợ phải làm trò cười, đúng không, dì hai.”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh trở nên khó coi, Liêu Hồng Mai rốt cuộc cũng phản ứng lại, Hoắc Hướng Dương phải cưới Thanh Thanh nhà bà ta, tuyệt đối không thể để cho anh ta và Tô Nhuyễn quay lại ở bên nhau.

Bà ta lập tức cười ha hả nói, “Khoan nói đến vấn đề kết thân hay không, quan hệ Lộc Minh Sâm và Nhuyễn Nhuyễn đúng là tốt thật, khi còn nhỏ còn rất thương con bé đó, nếu không tới thì thôi, mà nếu đã tới mà không đi thăm thì có chút không thể nào nói nổi.”

Cũng không nói chuyện để cô đi mua trái cây.

“Dì hai của cháu nói rất đúng.” Tô Nhuyễn phụ họa, thuận thế rút cái tay bị nắm trong tay mẹ Hoắc ra, “Cháu nên đi thăm anh Minh Sâm.”

Vô nghĩa, so với việc phải ứng phó với đám người Hoắc gia nhàm chán này, cô đương nhiên là muốn đi xem Tô Thanh Thanh bị vả mặt, sở dĩ cô sẽ không so đo với Tô Thanh Thanh, bởi vì biết bản thân cô ta sẽ tự tìm đường chết cho mình, cô chỉ cần chờ xem diễn là được.

Ở thời điểm quan trọng tất yếu cô sẽ bổ thêm một đao, vừa bớt chút việc nhỏ vừa thoải mái. Hơn nữa cô cũng muốn đi nhìn gặp vị Lộc lão gia tử cao cao tại thượng kia, việc xin lỗi và bồi thường dù sớm hay muộn cũng phải làm, thăm dò tính tình rồi mới nên phản kích ra một chiêu chuẩn xác không phải là điều đúng đắn nhất hay sao.

Thấy thái độ tích cực này của cô lại khiến cho Liêu Hồng Mai khẩn trương lên, cảnh cáo nói, “Tô Nhuyễn, chuyện từ hôn lần nay dì chắc chắn sẽ không làm cháu liên lụy vào, nếu cháu dám nói lung tung làm hư chuyện, thì sau này cháu đừng nghĩ có thể sống yên ổn.”

Tô Nhuyễn không thèm đáp trả Liêu Hồng Mai, cô chú ý tới phòng bệnh đang đến gần, Tô Thanh Thanh bắt đầu khẩn trương lên rõ ràng, điều này khiến cho Tô Nhuyễn vô cùng tò mò, đời trước rốt cuộc là Lộc Minh Sâm đã làm gì với Tô Thanh Thanh? Mới có thể để lại bóng ma tâm lý lớn như vậy cho cô ta.

Liêu Hồng Mai cũng nhận ra sự dị thường của Tô Thanh Thanh, “Thanh Thanh, con làm sao vậy? Con có nắm chắc chứ? Lộc Minh Sâm thật sự sẽ từ hôn?”

Tô Thanh Thanh sực người lại, cắn chặt răng nói, “Sẽ! Nhất định sẽ!”

Nói xong, nhanh chóng làm tóc rối bù lên, lau son môi đi, túm chiếc váy phía dưới, rút áo sơ mi từ trong váy ra, trong nháy mắt từ một cô gái nhỏ trang điểm tinh xảo đi hẹn hò với Hoắc Hướng Dương trở thành một cô nữ sinh bình thường có chút lôi thôi.

Liêu Hồng Mai cười nói, “Thanh Thanh nhà chúng ta quả nhiên thông minh.” Cứ như vậy, Lộc Minh Sâm không phải sẽ chướng mắt con bé, xác suất chủ động từ hôn lớn hơn thêm chút nữa.

Trong lòng Tô Thanh Thanh hơi yên ổn một chút, đời này, cô ta không bao giờ phải bị cái tên cố chấp cuồng Lộc Minh Sâm kia yêu nữa.

Đời trước cô ta nhận sai anh ta là cha của nữ chính, ngay từ đầu đã dùng toàn sức tiếp cận anh, vì để ý đến cảm xúc của anh mà nhân nhượng mọi chuyện, tự hỏi ôn nhu săn sóc, nhưng mà anh ta vẫn cứ từ chối cô ở ngàn dặm bên ngoài.

Thẳng đến ngày đó cô ta đến phòng bệnh lúc nửa đêm, cô ta chỉ muốn giúp anh dịch cái chăn một chút, kết quả vừa mới tới gần mép giường, đột nhiên lập tức bị anh ta ấn lên tường bóp cổ… Lúc ấy cô ta hoàn toàn không phản ứng lại rốt cuộc đây là chuyện gì, chỉ nhớ rõ cảm giác không thể hít thở với cái chết cận kề, còn có đôi mắt không hề có cảm tình nhìn cô giống như người đã chết… Chuyện đó khiến cô nằm mơ thấy ác mộng rất nhiều đêm, nhưng mà sau đó Lộc Minh Sâm cũng không giải thích gì, chỉ cảm thấy dường như có sự hối lỗi với cô, thái độ cũng ôn hòa hơn chút, còn tặng cô quà nói là nhận lỗi.

Nhưng mà cô ta không có cách nào khống chế được sự sợ hãi đối với anh, cũng khiến cho cô ta ý thức được rằng, trên tay đối phương chỉ sợ là có dính mạng người, tính cách cũng không phải trầm ổn đáng tin cậy như cha của nữ chủ, ngược lại trong xương cốt có ẩn giấu một sự điên cuồng.

Lộc Minh Sâm không giống như cha của nữ chủ, càng giống vai ác tàn nhẫn ác độc đối nghịch với nam chủ thì đúng hơn.

Trong truyện nói cha của nữ chủ khi còn trẻ đúng thật là đã chịu sự chèn ép của gia tộc, tuy rằng không nói chi tiết thế nào, nhưng mà cũng biết đó là chuyện vô cùng gian nan, thế cho nên sau này nhà của nữ chủ và Lộc gia đừng nói tới chuyện gặp gỡ, ngẫu nhiên còn ra tay chèn ép, hiển nhiên là do thù hận cũng không nhỏ.

Chuyện phát sinh sau này càng khiến cô ta chứng minh được suy đoán của mình, cô ta rất nhanh đã tìm ra nam chủ chân chính, là anh họ của Lộc Minh Sâm - Lộc Minh Quân, cũng tham gia vào quân đội, cũng đồng thời bị thương, tuy Lộc Minh Quân đối xử với người ngoài rất lạnh lùng, nhưng mà lại đối xử với cô ta rất ôn nhu.

Sau khi cô ta gả cho Lộc Minh Quân, Lộc Minh Sâm người vẫn luôn đối xử hờ hững với cô ta bỗng nhiên điên cuồng trả thù Lộc gia, cô ta đi theo tùy quân của Lộc Minh Quân mới coi như tránh được một kiếp.

Nhưng mà những người khác ở Lộc gia, dường như không có ai có kết cục tốt.

Lộc Minh Quân cũng vì vậy mà hiểu lầm cô ta và Lộc Minh có quan hệ gì đó thân mật, đối xử với cô ta cũng dần dần mới đi sự kiên nhẫn, không chỉ không có yêu thương cô ta nữa, mà còn coi cô ta như một người phụ nữ bình thường mà đối đãi.

Lần này, cô ta nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ, mắt Tô Thanh Thanh nhìn sang Tô Nhuyễn ở bên cạnh, trong lòng thở dài, thật ra cô ta cũng không muốn hại người chị họ này của mình, chỉ là cô ta phải lo nghĩ cho bản thân của mình trước.

Chờ sau này cô ta thành công rồi, cũng sẽ trợ giúp đối phương giống như đời trước Tô Nhuyễn đã trợ giúp cho cô ta.

…..

“Minh Sâm, đây là Thanh Thanh.” Thanh âm già nua nhưng lại vô cùng uy nghiêm truyền đến, “Là một cô gái tốt.”

Tô Thanh Thanh lấy lại tinh thần, mới phát hiện không biết khi nào các cô đã ở trong phòng bệnh, theo bản năng ngẩng đầu lên, lập tức thấy được đôi mắt khiến cho cô ta gặp phải ác mộng nửa đời người.

Ngữ khí của đối phương dường như cũng mang theo ác ý khiến cho người ta run rẩy, “Phải không? Xin chào.”

Tô Nhuyễn theo sau Tô Thanh Thanh đi vào phòng bệnh, lập tức nhìn thấy một tiếng trước còn có tâm tư trêu đùa cô - Lục Minh Sâm lúc này đang dựa đầu vào tường, sắc mặt tái nhợt, suy yếu vô lực, nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh cầm gậy đánh người, Tô Nhuyễn còn tưởng rằng anh ta thật sự bị tê liệt.

Trên chiếc ghế gỗ cạnh chân giường, có một ông cụ thoạt nhìn qua hơn 50 tuổi đang ngồi, dáng người hơi béo, tóc còn đen nhánh, ngũ quan nhìn kỹ có thể nhìn thấy được khi trẻ hẳn cũng là một người đàn ông điển trai.

Đúng là ông nội Lộc Minh Sâm - Lộc Trường Hà, cũng chính là Lộc lão gia tử.

“Thanh Thanh, lại đây, đây là Minh Sâm, các cháu gặp nhau chút đi.” Ngữ khí của ông ta tuy rằng hiền hòa, nhưng thật ra cũng không giống như sự quan tâm tràn ngập từ ái của một vị trưởng bối, ngược lại mang theo một loại uy nghiêm nhìn đám người quỳ dưới chân mình.

Liêu Hồng Mai đã thành bộ dạng thụ sủng nhược kinh, vội vàng đẩy đẩy Tô Thanh Thanh nói, “Chào bác Lộc.”

Lại nhìn về phía Lộc Minh Sâm, ánh mắt trốn tránh, “Đây là Minh Sâm sao? Thật đúng là một đứa trẻ ngoan.”

Tô Nhuyễn:...Cũng có lệ thật.

Nhưng mà người Lộc gia hoàn toàn không để ý mấy chuyện này, một người phụ nữ trung niên trước giường bệnh của Lộc Minh Sâm liên tục khen Tô Thanh Thanh và Lộc Minh Sâm để đẩy mạnh tiêu thụ.

Đó là con dâu cả Lộc gia Lâm Mỹ Hương, hôn sự Lộc Minh Sâm chủ yếu là do bà ta phụ trách.

Lộc Minh lười nhác dựa vào giường bệnh nhìn không ra cảm xúc, thường thường liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, cô gái này còn mang bộ dạng xem kịch, thế mà rất thích ý tự tại.

Chú đến ánh mắt của anh, Lâm Mỹ Hương lôi kéo Tô Thanh Thanh nhìn Tô Nhuyễn cười ngâm ngâm nói, “Đây là ai a, lớn lên thật xinh đẹp.”

Nếu mà Lộc Minh Sâm thích kiểu này, thay đổi cũng được.

Liêu Hồng Mai vội vàng nói, “Đây là Nhuyễn Nhuyễn, này là do nghe Minh Sâm sinh bệnh, nên lập tức đến đây thăm, rốt cuộc khi còn nhỏ Minh Sâm chăm sóc con bé như vậy.” Có thể để cho Tô Nhuyễn đứng ở trên đỉnh như vậy, thì bên Tô Văn Sơn cũng dễ dàng nói chuyện.

Nhưng mà Lộc gia hiển nhiên cũng mang thù, sắc mặt Lâm Mỹ Hương và Lộc lão gia tử dường như đồng thời hạ xuống, Lộc lão gia tử nói, “Đây là Tô Nhuyễn a, không phải đang chuẩn bị cho hôn lễ sao? Tới chỗ này làm gì?”

Tô Nhuyễn nói, “Cháu đến thành phố mua sách vở học lại, vừa lúc đi ngang qua bệnh viện, lập tức đến thăm anh Minh Sâm một chút.”

Liêu Hồng Mai còn chưa biết chuyện này, sửng sốt một chút nói, “Mua sách vở gì học lại?”

“Tài liệu học lại cấp ba a.” Tô Nhuyễn nói, “Cháu định học lại để thi đại học.”

Liêu Hồng Mai bật thốt lên hỏi, “Cháu không định gả chồng à?”

Tô Nhuyễn thắc mắc, “Vì sao cháu phải gả chồng?”

Lộc lão gia tử lạnh lùng nói, “Không phải cháu nói bản thân có đối tượng nên mới kết hôn sao? Tiền mừng ông đây cũng đã chuẩn bị tốt rồi.” Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh mỉm cười nói, “Cháu còn chưa bao giờ nói mấy lời này, đối tượng cũng còn chưa có, ông nội nghe lời đồn này ở chỗ nào vậy?”

Lâm Mỹ Hương cười lạnh, “Ba, người này đây chướng mắt nhà chúng ta, khi cầu hôn thì lập tức nói gả cho người khác, hôn sự chúng ta đã định ra, dù nói không có đối tượng, còn tuổi nhỏ, nhưng tâm tư cũng không nhỏ đâu.”

Lộc lão gia tử cũng nhàn nhạt nói, “Là ba cháu nói, con gái nhỏ vẫn nên nghe lời người lớn trong nhà thì tốt hơn, gái lớn gả chồng, nếu cháu cảm thấy đối tượng không tốt, sau này chúng ta cũng là thông gia, ông giới thiệu cho cháu người tốt hơn.”

Tô Nhuyễn bị tức đến cười, Lộc lão gia tử này đúng thật là coi mình như chúa tể của vận mệnh, không chỉ không phân rõ xanh đỏ trắng đen, thế mà còn giáp mặt uy hϊếp cô.

Lập tức cũng không hề khách khí nói, “Không cần, người ta có câu vật họp theo loài, người chia theo đàn, người như ngài, cháu trèo cao không nổi.”

“Cái gì mà trèo cao không nổi.” Lâm Mỹ Hương âm dương quái khí nói, “Tôi xem cô hình như đang khinh thường thì phải.”

Tô Nhuyễn nói, “Nếu biết ngài một hai phải nói rõ với cháu như vậy, mọi người thường nói người tinh tế thì khi nói chuyện cũng uyển chuyển hàm súc, không nghĩ đến Lộc gia tới thành phố lâu như vậy rồi, còn nói trực tiếp toẹt ra như vậy, trong thôn người có chút giáo dưỡng sẽ không nói chuyện như vậy đâu.”

Phỏng chừng Lâm Mỹ Hương không nghĩ đến Tô Nhuyễn thế nhưng lại trực tiếp trào phúng Lộc gia, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.

Tô Nhuyễn thắc mắc nói, “Sao, cháu nói sai rồi?”

“Nếu nhà mấy người có thể khiến cho người khác thích, thì cần gì dùng mấy lời vui đùa người xưa mấy năm trước coi như thánh chỉ, đặc biệt chạy đến nông thôn ép buộc người ta?”

Sắc mặt Lộc lão gia tử trầm xuống, Lâm Mỹ Hương kinh giận nói, “Ai dạy mày nói như vậy?”

“Gia giáo trong nhà, người ở trong thôn ai cũng nói như vậy.” Mắt cô nhìn Lộc lão gia tử, thong thả ung dung nói, “Nói thì mấy người cũng lập tức dám bắt nạt tôi cái loại con gái không ai quản này.”

Cô liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm vẫn luôn không nói gì, bổ sung thêm, “Cũng chỉ có anh Minh Sâm là không tệ lắm.”

“Nhưng mà kết hôn cũng không phải là chuyện của hai người, người tốt, mà người trong nhà không tốt cũng không được.”

Người phụ nữ trung niên trăm triệu không nghĩ đến, người Tô Nhuyễn ghét bỏ không phải là Lộc Minh Sâm cái tên bị liệt này, mà ngược lại là bọn họ!

Lộc lão gia tử ít nhiều thì mấy năm qua chưa bao giờ bị người khác mạo phạm như vậy, cũng giận dữ, “Tốt!

Đúng là rất tốt!”

Nói với Liêu Hồng Mai, “Nhà các cô dạy con như vậy sao?”

Lúc này Liêu Hồng Mai cũng sợ ngây người, tính tình trước kia của Tô Nhuyễn tuy rằng quật cường, nhưng mà cũng chỉ ở nhà mà thôi, ở bên ngoài từ trước đến nay rất biết giữ thể diện cho Tô gia, phải biết rằng, đắc tội với Lộc gia, người đứng mũi sào chịu kết quả xấu là cha cô.

Đây cũng là nguyên nhân mà bà ta dẫn cô theo, không nghĩ đến chuyện lần này nó thế mà lại bất chấp tất cả kéo hết mọi người xuống nước, ngay cả Tô Văn Sơn cũng không thèm để ý.

Lập tức chỉ có thể xin lỗi không ngừng, “Lão gia tử, dì cả Minh Sâm, ngài đừng chấp nhặt với con nhóc này.”

“Con bé từ nhỏ đã không được cha mẹ dạy dỗ, rất hoang dã.”

Tô Nhuyễn không tán đồng nói, “Ai nói cha cháu mặc kệ cháu, cháu cũng không phải cô nhi, còn có bà nội và dì, từ nhỏ cháu được mấy người dạy dỗ đó.”

Liêu Hồng Mai bị chọc giận đến sắp ngất, “Tô Nhuyễn!”

Ai ngờ Tô Nhuyễn ngược lại trấn an Liêu Hồng Mai nói, “Dì hai dì đừng sợ.”

“Dù Lộc gia cứ thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, cha cháu cũng là cục trưởng cục giáo dục, bọn họ còn có thể ép cha cháu xuống được không?” Nói như vậy, lại mang theo vẻ mặt với cảm xúc mong chờ, phảng phất như ước gì Lộc gia có thể ép Tô Văn Sơn xuống.

Lộc lão gia tử bị nghẹn không thể nói nên lời, rốt cuộc Lộc Minh Sâm cũng không nhịn được cười rộ lên, không phải là cái kiểu cười trộm, mà là dường như nghe được cái gì thật buồn cười vô lý vậy, cười đến mức run cả người.

Rõ ràng là ông nội mình bị người ta làm cho tức giận, anh còn vui vẻ như vậy, Liêu Hồng Mai bị hành động cười của anh làm cho hoảng sợ trong lòng, nhanh chóng nhân cơ hội chuyển sang chuyện khác, “Cái đứa này bởi vì không hài lòng với mối hôn sự lần này nên cố ý trả thù cha nó, lão gia tử đừng có chấp nhặt với nó.”

“Càng nói nó càng hăng hái, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính đi, khó được lần có Minh Sâm.”

Lộc lão gia tử cũng cố ý phất lờ lạnh mặt với Tô Nhuyễn, nghĩ rồi quay đầu lại kêu cái tiểu nha đầu trời cao đất dày này cho biết uy lực, cầm lấy một quả chuối đưa cho Tô Thanh Thanh, “Ừ, nhân lúc có Minh Sâm ở đây, thương lượng chuyện kết hôn một chút, hai người trẻ các cháu có ý tưởng gì chưa?”

“Nếu mà thích hợp thì Minh Sâm lập tức nhanh chóng viết báo cáo kết hôn.”

Lúc này Lộc Minh Sâm mới nghiêm túc nhìn về phía Tô Thanh Thanh, cả người Tô Thanh Thanh hoàn toàn cứng đờ không dám ngẩng đầu.

Lộc Minh Sâm cười nói, “Thoạt nhìn đồng chí Tô Thanh Thanh cũng không coi trọng tôi lắm.”

Liêu Hồng Mai vội vàng nói, “Sao có thể, Thanh Thanh nhà chúng tôi chủ động muốn gả vào đây cơ mà.”

“A?” Lộc Minh Sâm tựa hồ cảm thấy thú vị, nhìn Tô Thanh Thanh nói, “Vì sao? Chúng tôi cũng chưa gặp nhau bao giờ.”

Tô Thanh Thanh há miệng thở dốc, dường như muốn nói cái gì, nhưng cũng chỉ gắt gao nắm chặt ngón tay, dì cả Lộc Minh Sâm là Lâm Mỹ Hương mở miệng nói, “Đứa nhỏ này quá thẹn thùng, con bé nha, là bởi vì..”

“Tôi muốn nghe cô ta nói.” Lộc Minh Sâm đánh gãy lời nói của Lâm Mỹ Hương, ngữ khí có thể nói là nhu hòa, “Dì cả.”

Lâm Mỹ Hương lập tức dừng miệng.

Lại không ai dám nói chen vào, Tô Thanh hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói, “Bởi vì tôi thích Lộc gia, thích bộ đội.”

“Thích Lộc gia…” Lộc Minh Sâm lặp lại một lần mang theo ý vị, cười như không cười nhìn cô ta, “Vậy cô thích tôi sao? Ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt tôi mà nói.”

Ngữ khí anh vẫn lười nhác như cũ, nhưng mà Tô Thanh Thanh không biết vì sao lại nghe ra hàn ý lạnh lẽo, ngón tay trong vô tay câu vào nhau, rốt cuộc cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Lộc Minh Sâm.

Bộ dạng kia lên mặt bàn cũng không được, nén giận xem nhân tâm, nhưng Tô Nhuyễn rõ ràng nhìn thấy đáy mắt của Lâm Mỹ Hương hiện lên sự thỏa mãn.

Lộc lão gia tử mở miệng hòa giải, “Minh Sâm, Thanh Thanh là một đứa trẻ rụt rè hướng nội, cháu cũng đừng làm khó người ta.”

Lộc Minh Sâm cười khẽ, “Rụt rè hướng nội, nhưng mà cháu như thế nào lại nghe được cô ta cầu hôn với Lộc gia trước công chúng.”

Tô Thanh Thanh nói không nên lời, Lâm Mỹ Hương đang lý do, lại nghe Lộc Minh Sâm nói thêm, “Được rồi, ngày mai cháu lập tức viết một cái báo cáo kết hôn đi.”

Lâm Mỹ Hương sửng sốt một chút, vui vẻ nói, “Minh Sâm, cháu đồng ý rồi sao?”

Lộc lão gia tử cũng có chút kích động, dường như việc Lộc Minh Sâm đồng ý là chuyện khó có thể có được.

Tô Thanh Thanh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt trong thoáng chốc tái nhợt.

Liêu Hồng Mai trong nháy mắt cũng hoảng sợ không nhẹ, như này là lập tức kết hôn? Không đúng, không phải Thanh Thanh nói Lộc Minh Sâm chắc chắn sẽ chướng mắt con bé sao?

Vậy mối hôn sự này còn lùi như thế nào?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp