Vợ Trước Bị Đoạt Khí Vận Trọng Sinh

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Bởi vì muốn chiêu đãi khách khứa mà hôm nay Tô gia chuẩn bị cơm sáng đơn giản là màn thầu ăn với dưa muối và cháo gạo kê.

Tô lão thái thái nhìn một đầu tóc xoăn của Tô Thanh Thanh sau khi tháo khăn lông ra thì nhịn không được lải nhải, “Đây là kiểu trang điểm quái dị gì thế? Xõa tóc như yêu ma thế kia, toàn học theo những cái vớ vẩn của bọn hồ ly tinh.”

Ngày trước, khi các bà còn nhỏ đã được thấm nhuần tư tưởng “Không yêu hồng trang ái võ trang”*, đối với những người luôn bày ra bộ dáng “Chủ nghĩa tư bản” thì bà luôn nhìn không vừa mắt. “Nếu các cháu sống ở thời đại chúng ta, lúc ấy à, đều bị kéo ra ngoài cạo nửa đầu hết rồi.”

*“Không thích váy vóc điệu đà, chỉ yêu quân phục” có thể hiểu đại loại là như vậy.

Tô Thanh Thanh không để bụng, “Bà nội, người cũng nói đó là lúc bà còn trẻ mà, hiện tại nếu cháu đi ra ngoài với mái tóc này, ngay lập tức có thể trở thành người đi đầu trào lưu thời thượng ở đây đấy ạ. Ở thành phố này còn chưa lưu hành kiểu cuốn lông dê như thế này đâu, kiểu tóc này chỉ có những minh tinh ở Cảng Thành mới để được thôi ạ.”

Liêu Hồng Mai cười ha hả nói, “Nói mới thấy, Thanh Thanh nhà chúng ta khéo tay và có khiếu thẩm mỹ lắm đấy, nhìn kiểu tóc này xem, thật đúng là so với tiệm làm tóc giỏi nhất trong huyện còn đẹp hơn nhiều. Tiệm cắt tóc này làm một cái đầu có khi đến mấy chục đồng đấy.”

Tô Thanh Thanh đắc ý nói, “Dù cho bọn họ mấy trăm đồng bạc thì khả năng cũng không làm giống như kiểu con đang làm đâu.”

Tô lão thái thái nghe nói làm tóc mất mấy trăm đồng bạc. Lập tức mang kính có hình dạng giống đồng tiền lên, nhìn mái tóc đánh giá vài lần, cảm thấy nhìn cũng có chút đẹp mắt, rồi nói, “Vậy hai chị em các cháu ăn mau lên, ăn xong rồi Thanh Thanh làm cho chị của cháu kiểu tóc y như cháu đi.”

Tô Nhuyễn đang cúi đầu ăn cơm liền nói, “Hôm nay không cần em rửa chén, cơm nước xong thì lên trang điểm cho chính mình thật đẹp đi, lưu lại ấn tượng tốt trong mắt khách.”

Tô Thanh Thanh chớp chớp mắt, nhìn Tô Nhuyễn nói, “Chị à, cái này chỉ sợ là làm không kịp đâu, em cũng chỉ mới nghĩ ra cách làm kiểu tóc này ngày hôm qua mà thôi. Phải làm ướt đầu trước rồi cuốn một đêm mới ra được kiểu như vậy, nếu làm trong một hai giờ khẳng định làm không ra.”

Tô Nhuyễn nuốt miếng dưa muối cùng một ngụm cháo gạo kê cuối cùng xuống, nhàn nhạt nói, “Không cần, chị không quá thích loại này tóc xoăn này.”

Tô lão thái thái lập tức nói, “Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta tóc không cần cuốn cũng rất đẹp, vừa đen vừa dày, cô nương nhà chúng ta nên như vậy, thoải mái thanh tân an phận mới làm cho người ta thích.”

“Đi trang điểm đi, nhớ rõ nên mặc bộ váy đỏ, đó là bộ váy cha cháu đích thân đi mua trên thành phố đấy.” Tô lão thái thái cười đến đôi mắt đều híp lên, một bộ dáng vô cùng cao hứng nhìn Tô Nhuyễn.

Tô Thanh Thanh đang ngồi nhai màn thầu nghe được Tô lão thái thái nói đến cái váy đỏ, ánh mắt hơi lóe lên.

Khi Tô Nhuyễn mặc bộ váy đỏ kia, dù cho có qua vài thập niên thì họ hàng thân thích nhà họ Tô vẫn luôn nhớ rõ khoảnh khắc đó.

Đơn giản là mỗi lần Hoắc Hướng Dương cùng mọi người nói chuyện, đều sẽ nhắc tới khoảnh khắc khi anh ta bước tới cửa và chợt ngẩng đầu nhìn lên, lướt qua đám người ngay lập tức bị làn váy đỏ của Tô Nhuyễn thu hút tới trấn kinh động phách, nhất kiến chung tình.

Tô Thanh Thanh cảm thấy, cái gọi là nhất kiến chung tình chính là thấy sắc nảy lòng tham.

Đời trước cô ta một lòng nghĩ mọi cách để gả cho Lộc Minh Sâm, căn bản là không để ý tới Hoắc Hướng Dương. Cho nên khi Hoắc gia tới làm khách, đúng lúc cô lại đang ở bên nhà bà ngoại chuẩn bị quà tặng là đặc sản địa phương cho Lộc gia.

Nhưng lần này sẽ không giống đời trước nữa, đúng là Tô Nhuyễn là vai chính có khuôn mặt tinh xảo ở trong đoàn, nhưng bản thân cô ta cũng không kém. Hơn nữa cô ta còn là ngôi sao nổi tiếng nhất, hầu như toàn bộ fans đều là nam giới, cho nên cô ta chính là người hiểu rõ nhất nam giới thích kiểu con gái như thế nào.

Dung mạo, kiểu tóc, quần áo, tất cả đều là vũ khí của nữ nhân.

Tô Thanh Thanh nheo đôi mắt lại nhìn theo bóng dáng thanh thoát của Tô Nhuyễn đang đi lên nhà.

Sẽ chẳng có ai ngại bản thân có nhiều vũ khí cả, huống hồ còn có thể làm suy yếu ưu điểm của đối phương.

Cô ta biết Hoắc Hướng Dương thích Tô Nhuyễn bởi vẻ đẹp vừa trong sáng ngây thơ lại có chút quyến rũ. Nhưng mà nếu cô ta muốn trở nên quyến rũ, thì Tô Nhuyễn dù có thúc ngựa đều không đuổi kịp!

Tô Nhuyễn không biết Tô Thanh Thanh còn đang nhớ thương tới chiếc váy đỏ của mình, lúc này, cô một bên cầm lược chải đầu một bên lại suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Việc cấp bách bây giờ chính là kiếm tiền, sau khi trải qua một đời, Tô Nhuyễn đã tự nghiệm ra một đạo lý, đó là có tiền mới có thể có tự do.

Tựa như đời trước, nếu cô có tiền, không cần quá nhiều, chỉ cần có một hai trăm đồng, ít nhất có thể lựa chọn chạy trốn xuống phương nam đi làm công hoặc là tạm thời tránh đi một khoảng thời gian. Tránh xa sự tùy ý sắp đặt cuộc đời cô khỏi bàn tay của Tô Văn Sơn cùng Lộc gia.

Nhưng đời này cô sẽ không chạy trốn nữa, nếu bắt buộc phải rời khỏi Tô gia để đi học một lần nữa hoặc là đi tìm mẹ ruột của mình, tất cả đều cần phải dùng đến tiền.

Đang nghĩ ngợi, Tô Thanh Thanh ôm một bộ váy màu vàng liền áo đẩy cửa tiến vào, biểu tình có chút nghiêm túc, “Chị.”

Tô Nhuyễn mặc kệ cô ta, tập trung sửa lại mái tóc của mình trong gương.

Tô Thanh Thanh cũng không thèm để ý, Tô Nhuyễn từ trước đến nay tính tình đều rất kiêu kì, lần này chính mình làm hại Tô Nhuyễn bị bắt buộc phải gả chồng, trong vòng một hai năm không để ý tới cô ta là điều bình thường.

Tô Thanh Thanh làm đủ kiểu bộ dáng thấp thỏm, sau đó cô ta mới nhìn chiếc váy đỏ treo ở trên tường ấp a ấp úng mở miệng, “Chị à, cái váy đỏ này kỳ thật là do mẹ ruột của chị mua đó.”

Tô Nhuyễn đang chải đầu lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Thanh, “Cô nói cái gì?”

Tất nhiên, Tô Thanh Thanh đã sớm nghĩ kỹ lý do rồi, “Thật ra, lần trước khi em đi thành phố đã vô tình gặp chú Mã, nên nghe được chú nói như vậy.”

“Chị cũng biết, chú Mã cùng ba có quan hệ rất tốt mà.”

“Khoảng thời gian trước khi chú đi công tác ở thành phố, vừa lúc gặp được bác gái cùng con trai nhỏ đi dạo trung tâm thương mại. Nghe nói bác gái ra tay rất rộng rãi, quần áo rồi máy chơi game gì đó đều mua thật nhiều.”

“Chú Mã nhìn thấy bác gái đối xử với con trai sau tốt như vậy nhưng đối với chị chẳng quan tâm, nên lập tức lên tiếng bất bình vì chị.”

“Chắc bị chú Mã nói đến nghẹn họng không thể thốt ra lời nào, bác gái sợ chú Mã còn nói ra những lời làm mất mặt hơn, lập tức mua cái váy này gửi cho chị để một sự nhịn chín sự lành.”

Tô Thanh Thanh cẩn thận quan sát biểu tình của Tô Nhuyễn, “Nghe nói cái váy này đến tận hai trăm đồng cơ. Vì ba chị cảm thấy cái váy mắc tiền như vậy ném đi thì quá đáng tiếc, dù sao đồ vật cũng không có tội tình gì, cho nên mới đưa cho chị.”

Tô Nhuyễn nhìn về chiếc váy đang treo trên tường, mượn cơ hội che khuất tia lạnh lẽo trong mắt.

Đời trước Tô Thanh Thanh cùng tuổi với cô, có thể nói là đều bị các trưởng bối Tô gia lừa gạt, đều cho rằng chính Lý Nhược Lan vứt bỏ cô, nhưng sau khi trọng sinh trở về cô đều biết hết chân tướng mọi việc. Rõ ràng Tô Thanh Thanh biết trong lòng co Lý Nhược Lan chính là vết sẹo không thể đụng vào, nhưng vì đạt được mục đích mà không tiếc mọi giá xát muối vào vết thương của cô.

Đáng tiếc, hiện tại mẹ đã không còn là vết sẹo không thể lành của cô nữa rồi. Tô Nhuyễn đem váy cầm xuống, Tô Thanh Thanh bịa ra lý do để là lừa cô, nhưng cái váy này sợ là do Lý Nhược Lan mua cho mình.

Tô lão thái thái vào cửa nhìn thấy bộ dáng của hai chị em, nghi hoặc nói, “Hai đứa không trang điểm nhanh lên, còn đứng đó làm gì vậy?”

Nhìn điệu bộ Tô Nhuyễn đem bộ váy cầm trong tay suy nghĩ có nên mặc hay không, lão thái thái chặn lại nói, “Cháu còn làm gì đấy, mặc bộ váy này đi, mặc vào sẽ thành cô nương thật xinh đẹp.” Lại lần nữa nhấn mạnh, “Chính ba của cháu đích thân đi mua đấy.”

Tô Thanh Thanh cũng đang chờ mong nhìn chiếc váy trong tay Tô Nhuyễn, kiểu dáng váy cùng nguyên liệu đều vô cùng tốt, khó trách Hoắc Hướng Dương vẫn luôn nhớ thương Tô Nhuyễn.

Thấy Tô Nhuyễn không nói lời nào, Tô Thanh Thanh nhìn lão thái thái nói, “Cái váy này không phải do bác cả mua đâu ạ, là mẹ ruột của chị ấy mua tặng đó bà nội.”

Lời trước còn khẳng định son sắt nói là váy do Tô Văn Sơn mua, sau khi nghe Tô Thanh Thanh nói vậy bà cụ lập tức không nghi ngờ gì hết, thay đổi sắc mặt, trực tiếp mắng, “Bộ váy kia cháu đừng mặc nữa, ai biết hồ ly tinh kia có tâm địa gì chứ?”

“Cháu gặp cô ta khi nào?” Giọng nói của lão thái thái vội vàng, cũng không đợi Tô Nhuyễn trả lời, liên tiếp thuần thục buông lời mắng chửi như súng máy bắn ra, “Lúc trước khi cháu còn nhỏ, ôm chân khóc lóc cầu xin cô ta ở lại.”

“Lúc đó cháu chỉ mới ba tuổi thôi, khóc gần như ngất đi, ai nhìn vào đều nói một câu đáng thương, cô ta thì sao? Cũng không thèm quay đầu lại xem một cái, xoay người lập tức rời đi, ta còn chưa từng thấy qua một người mẹ nhẫn tâm bỏ rơi con cái của mình như vậy!”

“Lúc này lại thấy chúng ta đem cháu nuôi dưỡng khôn lớn, có bản lĩnh lẫn tiền đồ, cô ta lại tới tranh giành quả ngọt sao?”

“Phi! Nằm mơ đi!”

Tô Nhuyễn nở nụ cười trào phúng nói “Đúng vậy, thứ gì…”

Rõ ràng là thời điểm Tô Văn Sơn được đề cử đến trường đại học Công Nông Binh, mà trước đó anh ta đã có qua lại với con gái của lãnh đạo thành phố là Trần Thế Mỹ, nhưng ngoài ý muốn bị Lý Nhược Lan phát hiện ra anh ngoại tình, thế là bà quyết định ly hôn.

Nhưng trong miệng của người của Tô Gia thì Lý Nhược Lan ngược lại trở thành người xấu, tội ác tài trời, khi nhắc tới bà thì toàn nghe những lời mắng chửi độc ác.

Thời điểm cô mười lăm tuổi, mọi người ở Tô gia thường xuyên đối với cô đều là nói “Cháu đừng học ở mẹ cháu cái tính hồ ly tinh dụ người”, “Đừng giống như mẹ cháu là một người ích kỷ”…

Nguyên nhân chính vì từ nhỏ bị dạy dỗ như vậy mới làm cô đối với Lý Nhược Lan hận thấu xương, đối phương hao hết tâm tư tới gần cùng quan tâm đều bị cô lạnh lùng cự tuyệt ngàn dặm, thế nên sau này bà cũng không dám xuất hiện ở trước mặt cô nữa.

Thẳng cho tới đời trước khi cô mắc bệnh nan y, không cam tâm mà chết đi như vậy, muốn trả thù Lý Nhược Lan vì đã đối xử với cô vô tình, thì cô mới phát hiện người lừa gạt mình chính là Tô gia.

Lý Nhược Lan chưa từng có vứt bỏ cô, mà Tô Văn Sơn biết được người mà Lý Nhược Lan để ý nhất chính là con gái của mình, vì để trả thù việc bà kiên trì muốn ly hôn làm ông ta mất đi tiền đồ, cho nên mới không từ thủ đoạn cướp quyền nuôi nấng Tô Nhuyễn.

Nhưng mà sau khi ông ta đoạt được quyền nuôi con thì Tô Văn Sơn liền trực tiếp đưa cô cho bà Tô nuôi dưỡng, cũng chưa từng một ngày để ý tới cô.

Sau đó thì đến việc các thanh niên tri thức trở về thành phố, Tô Văn Sơn biết được Lý Nhược Lan sau khi tái hôn thì cuộc sống trôi qua tốt đẹp, ông ta biết được liền biến bà ta thành đối tượng để trả thù, Tô Văn Sơn muốn cho Lý Nhược Lan thấy hối hận vì năm đó đã kiên trì ly hôn với mình mà hủy đi tiền đồ tốt đẹp của ông ta.

Tô Văn Sơn đã thành công, cô đã hận Lý Nhược Lan cả đời, làm cho đối phương thương tâm khó chịu cả đời, cuối cùng khi nhận nhau cũng chưa từng hiếu thuận với đối phương một ngày nào, ngược lại làm cho mẹ cô vì cô mà lo lắng vô cùng , cuối cùng còn thống khổ việc chấp nhận người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Nghĩ đến thời điểm trước khi chết kia, người mẹ của cô vốn có thần thái sáng láng phảng phất trong một đêm như bị rút hết tinh thần, ghé vào người cô khóc đến ngất đi, Tô Nhuyễn gắt gao nắm chặt tay để có thể giảm bớt sự thống khổ trong lòng.

“Nhuyễn Nhuyễn, con nghe bà nội đi, ngàn vạn lần đừng để bị cô ta lừa, trên thế gian này không ai ngoan độc hơn cô ta đâu, dùng tư thế hồ ly tinh dụ người khác. Khi con còn nhỏ, để được trở về thành phố nên cô ta thông đồng với người trong thành mà bỏ lại con. Hiện tại cô ta tìm con khẳng định là không có ý tốt.

Nhìn vẻ mặt của Tô lão thái thái hung tợn, bỗng nhiên Tô Nhuyễn cảm thấy buồn cười.

Cô vẫn luôn cảm thấy bà Tô là một trong những người ít ỏi quan tâm cô thật lòng ở Tô gia. Nhưng trên thực tế thì phần lớn sự thù hận trong lòng cô đều bị bà Tô ảnh hưởng.

Đời trước sau khi cô và Lý Nhược Lan nhận nhau, tuy rằng biết được mẹ cô cùng các cậu lén lút hung hăng dạy dỗ người Tô Gia, nhưng ở trước mặt cô thì người Lý gia chưa bao giờ nói quá câu nào xúc phạm người Tô gia, trong đó bao gồm cả Lý Văn Sơn.

Đơn giản là Lý gia muốn cho cô cảm thấy mình vẫn có người yêu thương, tuy rằng tình yêu thương của Tô Văn Sơn có chút cố chấp và vặn vẹo, nhưng đối với cô không phải là lợi dụng mà là tình cảm yêu thương, cô là đứa con mà hắn rất mong chờ được sinh ra và nuôi lớn.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác được cẩn thận che chở và yêu thương, nhưng vì sự lừa gạt của Tô gia nên cô đã bỏ lỡ cả một đời.

Tô Nhuyễn vuốt ve làn váy trong tay, Lý Nhược Lan vì cô trả giá rất nhiều nhưng chưa từng nói qua với cô.

Cô vẫn luôn tưởng rằng khi mình tới thành phố có quan hệ qua lại cùng Lý gia thì Lý Nhược Lan mới bắt đầu lặng lẽ chú ý cô, sau đó mới lại lần nữa có ý đồ tiếp cận cô.

Hiện tại suy nghĩ đến việc Tô Văn Sơn đem cô đưa cho bà Tô nuôi dưỡng rồi chẳng thèm quan tâm đến. Cho đến khi cô được vài tuổi, đến tuổi đi học cũng không được đến trường, không biết thế nào gãi đúng chỗ ngứa của ông ta mà ông ta liền mua cho cô sách vở, từ điển và quần áo.

Tất cả việc này hẳn là đều do Lý Nhược Lan chuẩn bị, hóa ra cho dù bị cô cự tuyệt thì từ nhỏ đến lớn bà vẫn luôn âm thầm quan tâm tới cô.

“Nhuyễn Nhuyễn?” Bà Tô thấy Tô Nhuyễn có chút yêu thích bộ váy kia, vẻ mặt chán ghét nhăn mày nói: “Thanh Thanh không phải nói sao? Cô ta bị mua chuộc, lúc cô ta tái hôn với một người đàn ông giàu có, vung tay một cái là hơn một trăm đồng tiền sính lễ, cùng với việc tống cổ bố thí cho ăn mày cũng không có gì khác nhau cả.

“Con đừng học mẹ của mình mà thấy tiền liền sáng mắt, người Tô gia ta chính là người có cốt khí, không thể vì việc nhỏ này mà bị thu mua, cháu có nghe thấy hay không?

“Bị mua chuộc như thế nào lại vừa đúng người như vậy?” Tô Nhuyễn hướng mắt nhìn về phía bà nội mình, “Ba của ta căn bản liền không biết kích cỡ của ta, còn có, các ngươi không phải biết là bà ta ở đâu sao? Bà nội như thế nào biết bà ta gả tốt, gả cho người có tiền?”.

Giọng cô không nhanh không chậm, thậm chí mang chút lười biếng, trong lòng Tô thái thái lộp bộp một chút, đứa nhỏ này có ý tứ gì? Không phải là muốn đi tìm Lý Nhược Lan đi?

Nghĩ tới đây, bà Tô càng cố hết sức giữ bình tĩnh mở miệng: “Chúng ta biết cô ta ở đâu, cô ta và ba của con đều làm chung ở bộ giáo dục, trong cùng một thành phố thì không tránh khỏi việc gặp mặt nhau, mỗi lần ba của con nhìn thấy cái bộ dáng kiêu căng ngạo mạn đó của cô ta thì cô ta còn nói may mắn là ba con đã nhận nuôi con, bằng không nếu cô ta mang theo đứa nhỏ thì không có khả năng tái hôn vào gia đình tốt như vậy.

“Chúng ta vẫn luôn lừa gạt không nói cho con cũng là sợ con tủi thân”. Bà Tô nói lời thấm thía: “Đứa nhỏ này, con nghe bà nội nói, đừng đi mặt nóng dán mông lạnh ả hồ ly tinh kia, khi con còn nhỏ mà cô ta đã bỏ lại con, hiện tại nhanh cũng hai mươi năm trôi qua rồi thì có thể có tình cảm ở chỗ nào chứ?”.

“Người phụ nữ kia là một người thực dụng, đột nhiên tìm con khẳng định không có chuyện gì tốt, đừng để tới lúc đó con bị cô ta mang bán đi mà không biết.”

“Được rồi, bà nội cứ yên tâm đi” Tô Nhuyễn từ từ mở miệng đánh gãy lời của bà, trong giọng nói còn mang theo chút trào phúng, “Làm gì tới lượt bà ấy bán”.

Tô Văn Sơn mới là người thứ nhất muốn bán cô đi kia kìa.

Bà Tô lão nghĩ đến hôn sự với nhà họ Lộc, những lời nói còn lại đều bị kẹt ở trong cổ họng không nói ra được, bà muốn thay Tô Văn Sơn giải thích vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt của Tô Nhuyễn thì cuối cùng chỉ là bất đắc dĩ thở dài, “Tại sao cháu còn nhớ chuyện này, hiện tại không phải đã tìm cho cháu một Hoắc Hướng Dương rồi hay sao?”

“Là con gái thì phải có một khí lực lớn một chút, khí lực lớn thì mới được nhà chồng yêu thích.”

“Tô Nhuyễn cười khẽ, “Cháu biết rồi, cho nên bà nội thích nhất con của Bác hai cùng Thanh Thanh.”

Bà Tô bị nghẹn lại, cũng không muốn nói chuyện cùng cô nữa mà hậm hực rời đi.

Tự nhiên Tô Thanh Thanh cảm thấy bất an, thần thái này của Tô Nhuyễn rất giống với thái độ với Tô gia ở đời trước.

“Chị?” Cô đem váy ngủ trong tay liền đưa qua, thử nói, “ Nếu không mặc cái kia thì liền mặc cái này đi, đây là chiếc váy mấy hôm trước em đi thành phố mua về, còn chưa có từng mặc đâu.”

Tô Nhuyễn nhìn cô ta: “Lần trước lúc cô đưa cho tôi cây bút máy là trộm chạy tới thành phố nói cho gia đình nhà họ Lộc biết là tôi có đối tượng rồi, tháng sau phải kết hôn”.

Tô Thanh Thanh:…

“Em chỉ sợ chị không có quần áo đẹp mà thôi.”

“Phải không?” Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn cô ta một cái, cười lạnh nói: “ Tôi không tin.”

Tô Thanh Thanh:…

Mặc dù đã quen với việc cô có tính cách quái dị, nhưng vẫn làm cho người ta tức giận.

Loại tính cách này thường làm người ta chán ghét, nếu không phải có hào quang của nữ chính thì sao mọi chuyện có thể thuận lợi như vậy.

Chờ xem cho đến khi Tô Nhuyễn cẩn thận đem chiếc váy đỏ mặc xong, Tô Thanh Thanh không nhịn được cau mày lại.

Dựa theo tính cách của Tô Nhuyễn, đồ của Lý Nhược Lan hẳn sẽ không có một chút do dự ném đi mới đúng, nhưng cô ta hiện tại không chỉ không có bỏ đi, mà còn có tư thái quý trọng như vậy.

Bỗng nhiên trong lòng cô bất chợt hiện lên một suy nghĩ, chẳng lẽ Tô Nhuyễn cũng là trọng sinh về?

Nói như vậy, có phải cô ta đã biết rõ mục đích hôm nay của mình hay không? Vậy có thể cô ta sẽ quấy rối hay không, rốt cuộc chỉ có Tô Nhuyễn mới hiểu rõ Hoắc Hướng Dương.

Nghĩ đến đây, Tô Thanh Thanh lập tức ngồi không yên, cũng không dám nói về đề tài chiếc váy, chỉ thuận miệng đáp vài câu cho có lệ rồi vội vàng trở về đông phòng.

Tô Nhuyễn nhìn bóng dáng cô ta liền cười trào phúng.

Phút chốc, trong lòng Tô Thanh Thanh rối loạn, nhưng tại lúc đang trang điểm nên cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn người trong gương càng ngày càng xinh đẹp, trong lòng lại sinh ra cảm giác tự tin hơn.

Dù cho Tô Nhuyễn trọng sinh thì thế nào? Đời trước Hoắc Hướng Dương cũng đã từng khen cô ta, chỉ là Tô Nhuyễn nhanh chân hơn một chút so với cô ta mà thôi.

Chỉ cần Hoắc Hướng Dương không trọng sinh, nếu là hai người các cô đều bắt đầu như nhau, thì ai thắng ai thua còn không nói trước được đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp