Em Trai Nhà Bên Cuồng Chiếm Hữu

Chap 4: Bị thương


1 năm


 Trịnh Vũ Thiên Ân nghe vậy bèn cười tươi rồi gật gật đầu.

 "Dạ... em nhớ rồi..."

 Giọng sữa của trẻ con nghe đáng yêu đến mức làm cho người ta phải mềm lòng. Dù Huỳnh Minh Thanh chỉ mới là một cậu nhóc nhưng vẫn cảm thấy em trai nhà bên đáng yêu quá chừng.

 Thiên Ân kéo em trai nhỏ ra vườn sau, Minh Thanh thấy vậy cũng đi theo. Ba đứa trẻ con xinh xắn làm thành một đoàn rồng rắn nhau đi tới chiếc xích đu màu trắng nhỏ.

 Chiếc xích đu này là do bé Thiên Ân phải năn nỉ mãi ba mới mua cho. Ba Trịnh sợ bé chơi hăng quá rồi ngã ra đất, ông cũng phải phân vân mãi mới quyết định mua cho con trai.

 Trước đây Thiên Ân rất thích chơi, nhưng cứ chơi hoài chơi mãi rồi chơi có một mình làm bé cũng mất hứng thú dần. May mà có em trai nhỏ và anh trai nhà bên cạnh chuyển tới, như vậy thì sau này bé đã có người chơi xích đu cùng rồi.

 Xích đu màu trắng đủ cho hai người ngồi, ban đầu bé Ân rất ngoan, còn tính nhường cho hai anh em chơi trước. Nhưng Minh Thanh lại thấy bản thân phải làm một người anh trai tốt, vậy là cậu chàng lãng tử nhỏ lập tức đưa tay gồng sức bế hai đứa em khá nặng so với bản thân lên trên xích đu.

 Được bế lên như vậy nhưng Huỳnh Khôi Nguyên cũng chẳng phản ứng gì. Cậu nhìn xuống, thấy hai chân đang cách xa mặt đất thì chớp mắt lấy mấy cái rồi thôi.

 Thiên Ân đưa bàn tay bé nhỏ ra, cầm lấy tay em trai rồi đặt tay của Nguyên lên chiếc dây xích màu trắng.

 "Em trai mau tóm lấy dây xích đi, nếu bị ngã là chúng ta bị mắng đấy."

 Nhưng Nguyên không nghe, đối với cậu, thế giới bên ngoài dù có thể nào cũng không thể tác động đến cậu. Tay cậu bé trơ ra, Thiên Ân đành phải cầm lấy bàn tay nhỏ đó một lần nữa, nắm lấy từng ngón tay giúp cậu bám lấy dây xích.

 Minh Thanh đứng phía sau hai người, cười nói.

 "Anh bắt đầu đẩy nhé, hai đứa bám cho chắc vào đó."

 Thiên Ân vâng một tiếng thật ngoan, bé thích lắm.

 "Haha..."

 Tiếng cười của bé con khiến mọi người đều cảm thấy vui vẻ, Thiên Ân thấy em trai bên cạnh hơi lắc lư vì mấy cái đẩy bèn đưa tay nắm luôn bàn tay bên cạnh.

 "Haha... em trai đừng sợ nhé..."

 Đang lúc mọi người đều đang chơi vui vẻ thì đột nhiên có một viên đá nhỏ từ đâu bay tới, đập thẳng vào trán của Khôi Nguyên đang ngồi ngay bên cạnh Thiên Ân.

 Khôi Nguyên nhìn thấy nhưng không kịp né, hoặc giả cậu cũng chẳng có ý định né.

 Viên đá đập vào trán làm cho máu chảy ra, đỏ tươi và ghê người.

 Bé Thiên Ân thấy vậy thì hoảng hồn, sau đó nước mắt trên khóe mi đỏ hồng chảy ra.

 "Oa...huhu..."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play