Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 3: Người hẹn sau hoàng hôn


1 năm

trướctiếp

Edit: Bánh Ú

Trong sách viết, đầu năm Kiến Nguyên thứ hai.

Công chúa tổ chức tiệc xuân ở phủ, có thích khách ám sát Thái tử. Bởi vậy Trưởng công chúa bị kinh sợ mà phát tác chứng tim đập nhanh.

Đúng lúc này nữ chính Giang Ứng Liên ra tay, dựa vào bảo tâm hoàn cứu trưởng công chúa tỉnh lại.

Cũng từ chuyện này Giang Ứng Liên không chỉ mạnh mẽ tạo cảm giác tồn tại, tiếng lành đồn xa mà còn khiến Thái tử thay đổi cách đối xử với nàng ta rất nhiều, sau này mới có cảnh tình cảm của hai người có gút mắc.

Chẳng qua việc Giang Ứng Liên móc viên bảo tâm hoàn ra này, Thẩm Tương Nghi cũng không nói cho Bùi Vấn An.

Nàng cũng không có tiếp xúc với Giang Ứng Liên kia, dù sao sau này nàng cũng muốn tránh xa người nơi thị phi này, như thế thì nữ chính có nổi bật hay không cũng không liên quan đến nàng.

Thẩm Tương Nghi từ trong vườn đi dạo trở về, làm bộ như không có chuyện gì ngồi xuống liền bị người khác lôi kéo hàn huyên.

“Thẩm tiểu thư, lâu rồi không gặp, gần đây cô đang làm gì vậy?”

Thẩm Tương Nghi nghe thấy vấn đề thế vẻ mặt táo bón cay đắng suy nghĩ.

Gần đây đang làm gì?

Nàng mới chết sau đó sống lại, còn đi xem hiện trường nữ chính Mary Sue “Tình cờ gặp gỡ” Thái tử, rất kích thích.

Đương nhiên cái này không thể nói.

Vì thế Thẩm Tương Nghi hàm hồ nói: “À, cũng, cũng không, không làm gì, chỉ ở nhà.”

Thấy vẻ mặt nàng ngốc nghếch, đối phương lại không chịu buông tha nàng, dùng khăn che miệng cười nói: “Thẩm tiểu thư cũng thật biết đùa. Nhà họ Thẩm dòng dõi thư hương, gia đình có truyền thống học hành lâu đời, chắc chắn là sớm tối chầu chực rất có quy củ. Không giống ta đã đính hôn từ sớm mỗi ngày đều không có việc gì làm. Ai da, Thẩm tiểu thư cùng tuổi với ta nhỉ, sao năm nay vẫn không tính thành thân? Chắc không phải có cái... bệnh kín gì chứ? Có muốn ta đề cử một đạo sĩ cho ngươi... trừ ma quỷ?”

Được rồi, nói một đống như thế trọng điểm là mấy câu này đây.

Thẩm Tương Nghi nhìn trên búi tóc cao của đối phương cài đầy châu ngọc, sợ nàng ta cười cúi đầu một cái là cần cổ mảnh khảnh của nàng ta răng rắc gãy mất, quyết định nghiêm túc trả lời:

“Cái đó, cảm ơn ngươi đã quan tâm, ngươi vẫn không cần nhọc lòng lo lắng cho ta thì hơn. Nếu ngươi thích gả chồng như thế thì gả thêm vài lần, chúc ngươi con cháu đầy nhà nha.”

“…”

Nụ cười trên mặt nàng ta cứng lại.

Sau khi Thẩm Tương Nghi nói xong tự mình uống một ngụm trà rồi mới phát hiện không khí xung quanh có chút gượng gạo, nữ quyến xung quanh yên lặng chăm chú nhìn nàng, lại như thể trong lòng xúc động không còn ai dám tiếp lời.

Nàng cảm thấy có lẽ lời nói vừa rồi không hợp với khí chất dịu dàng hiền lành yên lặng của nàng cho lắm.

Vì thế Thẩm Tương Nghi hắng giọng ý đồ cứu vớt hình tượng một chút, quay đầu nói với nữ tử lúc nãy: “Ờm… Lục tiểu thư, ngày thường ngươi ở nhà làm gì thế? Có rảnh thì cùng nhau thêu hoa nha?”

Vẻ mặt của nàng ta càng phức tạp, oán hận cắn răng nói: “Thẩm tiểu thư, ta họ Vương.”

Thẩm Tương Nghi: “…”

“Ôi, ngươi câm im miệng đi.”

Tiểu tỷ muội ở bên vội kéo Thẩm Tương Nghi, cứ tiếp tục như thế người ta tham gia yến hội để kết bạn, còn nàng tham gia yến hội để kết thù.

“Hôm nay ngươi sao thế? Tâm trí không yên?”

Thẩm cô nương cúi đầu nhìn kẹo trên bàn tiệc.

Có lẽ là chưa bình tĩnh lại sau khi gặp Bùi Nhị.

Đời này khởi đầu không giống như dự đoán của mọi người, nàng chẳng qua là đi nghe lén Thái tử nói chuyện với Giang Ứng Liên, thế nào mà bản thân lại đụng phải Bùi Nhị chứ?

Nàng buồn bực, nếu đời trước nàng có một nửa may mắn như này còn sợ không gả chồng được à?

Trong lúc nói chuyện, bình phong cẩm tú đối diện truyền đến giọng nam sang sảng.

“Là Thái tử.”

Tiếng các nữ quyến khe khẽ nói nhỏ không ngừng.

Bị nữ chính bám lấy một đoạn ở phía sau hoa viên quả nhiên Thái tử không đi tiếp tục tham gia yến hội nữa.

Thẩm Tương Nghi nhìn mắt Giang Ứng Liên sắp xuyên qua bình phong dán lên người Thái tử thì tự dưng có chút thương xót Tô tiểu thư ngã ngựa kia, ai ngờ được một lần ngoài ý muốn mà chức Thái tử phi tới tay lại bị người khác cướp mất cơ chứ?

Bóng người tứ phía lay động, hương son phấn bốn bề, đẩy chén đổi chung, nhìn món ngon trước mắt Thẩm Tương Nghi lại không dám động đũa.

Nàng siết cái ly nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt quan sát bốn phía sít sao, vũ cơ trong đại sảnh nhẹ nhàng bắt đầu múa, cảnh ca múa thanh bình, chỗ nào có chút dáng vẻ sẽ có ám sát.

Lúc này một tiếng thét chói tai cắt ngang yến hội sang trọng ầm ĩ.

“Có thích khách!”

Nên tới cuối cùng cũng tới.

Trái lại nàng lại thở phào nhẹ nhõm.

Mà bên kia bình phong, Bùi Vấn An lạnh mặt vung chân đá văng người lao tới. Vũ cơ trên mặt đất thấy mọi chuyện bại lộ cũng không sợ hãi chút nào, lạnh nhạt nhìn cấm vệ lao đến đây, kiếm bén đổi hướng đâm vào ngực mình, máu tươi văng khắp nơi.

Tiếng gió sắc bén cùng tiếng mũi tên xẹt qua tai, trên bình phong bắn lên từng đóa hoa máu, tiếng xé vải vang lên, núi sông vẽ chạy dài trên bình phong cũng bị đạp đổ.

Từng cỗ thi thể lộ dưới ngọn đèn dầu, đôi mắt nhóm vũ cơ quyến rũ mất đi ánh sáng, trên người cắm đầy mũi tên, tỏa sáng lạnh buốt.

Máu tươi dần nhuộm vạn dặm non sống vốn quý báu, màu máu chảy xuôi trong dòng nước, đỏ đến ghê người.

Cấm vệ quân bao vây đại điện từ bên ngoài, giáp sắt đều mang theo hơi máu. Thái tử cầm kiếm đứng giữa những thi thể đẫm máu, cúi đầu xem xét, sắc mặt nghiêm trọng: “Kêu người của Điện tiền ty qua đây, tra rõ từng kẻ, ai cũng không được đi!”

“Không hay rồi, trưởng công chúa nói người bị suyễn không thở được!”

Một tiếng kêu của tỳ nữ xuyên qua đại sảnh.

Bùi Vấn An nghe thấy câu này vẻ mặt lạnh căm, nhìn khuôn mặt không còn giọt máu của trưởng công chúa như suy tư gì đó.

Thái tử đi vài bước gian nan đến bên trưởng công chúa: “Cô mẫu?”

“Mau, mau đi mời thái y!”

Quan nội thị run run rẩy rẩy nằm dưới đất: “Thái tử, Thái y viện hôm nay nghỉ hưu mộc, các thái y đang làm nhiệm vụ đều vào cung bốc thuốc cho bệ hạ rồi ạ.”

Lòng ai cũng nguội lạnh, thế này sẽ xảy ra chuyện lớn.

Cũng cần có thời gian để triệu các y quan của Thái y viện, Trưởng công chúa giây lát đã suyễn không ra hơi. Trưởng công chúa tuổi cũng cao, hàng năm ốm yếu bệnh tật, lần này nếu chẳng may, xuân yến vui vẻ chẳng phải sẽ biến thành tang yến à.

“Thái Tử, trưởng công chúa đây là bị chứng tim đập nhanh, phải mau uống thuốc mới được, chỗ ta có bảo tâm hoàn bào chế từ phương thuốc cổ truyền, Thái tử có thể thử xem.”

Âm thanh này hấp dẫn tầm mắt của mọi người, chỉ thấy một nữ tử bước ra, vẻ mặt nàng ta bình tĩnh khác với người thường.

Ánh mắt Thái tử sững sờ, đây không phải Giang Ứng Liên vừa rồi thì là ai.

Giang Ứng Liên thấy Thái tử nhìn mình, bèn cúi người hành lễ với Thái tử, móc từ cổ tay áo ra một lọ thuốc.

Nội thị chạy chậm đến nhận lấy rồi dâng lên, Thái tử không nhận mà hơi nâng mắt nhìn về phía Giang Ứng Liên, trong mắt là vẻ dò xét: “Sao ngươi lại mang theo loại thuốc này bên người?”

[ “Sắc mặt Giang Ứng Liên tái nhợt, như đóa hoa của dây tơ hồng, hình như hơi ấm ức nói: “Từ nhỏ ta đã mắc bệnh tim.”

Thái tử nghe thế có hơi kinh ngạc, trong lòng lại hiện lên một chút nghi ngờ, trong đầu có thứ gì đó chợt lóe qua, nhưng đối diện với đôi mắt đen nhánh của nàng, lại dường như cái gì cũng không nhớ.” ]

Thẩm Tương Nghi chen trong đám người đứng xem thở dài.

Trong lúc này đầu nàng lại nhảy ra đoạn truyện gốc lỗi thời.

Nàng muốn nói, đã là lúc nguy cấp thế này rồi có thể đừng đột nhiên miêu tả vẻ mặt, thần thái được không vậy?

Còn nữa nha, thái tử đừng đứng nhìn Giang Ứng Liên nữa!

Mau nhìn cô mẫu của ngươi sắp tắt thở rồi nè!

Nói thêm hai câu nữa đừng nói là bảo tâm hoàn, cho dù là tiên đan của Thái Thượng Lão Quân cũng không cứu nổi đâu!

Chỉ thấy sau khi nội thị thử thuốc thì đút trưởng công chúa ăn, không đến nửa nén hương quả nhiên sắc mặt của trưởng công chúa dịu hơn rất nhiều.

Thái tử thấy cảnh này lông mày giãn ra, sắc mặt dịu đi. Chỉ là nhìn Giang Ứng Liên thêm vài lần, đối với phỏng đoán hoài nghi vừa rồi của bản thân không khỏi có chút áy náy: “Là cô hơi nóng nảy, người đâu, Giang tiểu thư đưa thuốc có công, ban thưởng.”

Nói xong, Thái tử lại liếc Giang Ứng Liên một cái rồi đưa trưởng công chúa vào trong phòng.

Giang Ứng Liên đứng tại chỗ, lấy khăn tay lau lau khóe mắt, cắn cắn môi. Quả nhiên là vẻ nhu nhược đáng thương, đám nữ quyến sôi nổi tiến đến an ủi khuyên giải.

Đương nhiên một màn này cũng dấy lên tin đồn và một số nghi ngờ: “Kỳ lạ.” Tiểu tỷ muội lẩm bẩm nói: “Mấy ngày trước ta còn thấy nàng ở bãi cầu đánh mã cầu mà, chỗ nào giống bị bệnh tim chứ.”

Nghe được lời này, Thẩm Tương Nghi sửng sốt, hỏi lại: “Ngươi xác định là Giang tiểu thư?”

Tiểu tỷ muội oán trách: “Còn phải hỏi, đại cữu của ta mở trại nuôi ngựa ở thôn trang phía thành bắc, hôm đó ta đến nhà của người chơi chính mắt nhìn thấy, còn có thể là giả sao?”

Thẩm Tương Nghi sửng sốt, trong lòng nghi hoặc.

Nàng lại ngẫm lại nội dung trong tiểu thuyết, quả thật nữ chính không bị bệnh tim, nhưng nếu cơ thể nàng ta không có bệnh thì sao lại mang bảo tâm hoàn theo bên người?

Trong lúc suy tư, Thẩm Tương Nghi cảm thấy một ánh mắt đến từ bóng dáng ai đó không gây chú ý lắm ở bên cạnh Thái tử.

Ánh nến mờ nhạt kéo ra rất nhiều bóng người dài dài, nhìn không rõ. Chỉ là dường như trong lúc lơ đãng đã đối mắt với ai đó.

Không biết là do màu máu vừa rồi làm mờ mắt hay là ánh sáng của đèn Trường Minh chói mắt, tim nàng đập thình thịch.

Một trận ám sát khiến cho xuân yến của trưởng công chúa qua loa kết thúc.

Các nữ quyến khắc trước còn ngâm thơ vẽ tranh, khắc sau đã châu hoa trâm anh rơi vãi đầy đất. Trong mớ hỗn độn nào còn nửa phần phong hoa tuyết nguyệt, sau khi tra xong một đám người được người hầu dìu lau nước mắt đi ra ngoài.

Nhìn thấy những khối thi thể kia, sợ là đêm nay có không ít người mơ thấy ác mộng.

Thẩm Tương Nghi cũng theo đám người ra ngoài, nàng ngồi trên xe ngựa của Thẩm gia về phủ. Xe ngựa chậm rãi lăn qua đường lát đá, đi phía trước từ ngoài phố phủ công chúa chạy vào hẻm phố đông. Chợ đêm bên Châu Kiều đương lúc náo nhiệt, bên tai toàn tiếng thét ra sức rao hàng.

Chờ tiến vào ngõ nhỏ ở phố Phiên Ngung, bốn phía mới yên lặng, lúc cách nhà còn một con phố bánh xe từ từ ngừng lại.

Thẩm Tương Nghi cách màn xe mơ hồ nhìn thấy ở không xa có một bóng người.

Cách rất xa người nọ cong eo chắp tay nói: “Trong xe là Thẩm cô nương?”

Thẩm Tương Nghi khẽ nhíu mày: “Là ta, các hạ là ai?”

Người nọ không ngẩng đầu lên nói: “Tiểu nhân là gia nô của Bùi phủ, sợ ngài hôm nay bị kinh sợ nên Bùi đại nhân cố ý tặng ngài chén thuốc an thần.”

Dứt lời hộp bát bảo từ bên ngoài được dâng vào. Thẩm Tương Nghi cúi đầu cầm được cái hộp nặng trĩu kia, trong lòng được cưng mà sợ, ông trời đổ mưa đỏ à, Bùi Nhị tặng đồ cho nàng?

Chắc không phải vì nàng tính cho hắn một quẻ nói số mệnh không có con chứ.

Nàng hơi căng thẳng gặng hỏi bóng người gầy gò nhưng lão luyện kia: “Cái kia… Đại nhân nhà các ngươi... Còn giải thích gì không?”

Chỉ nghe thấy người nọ có quy củ đáp: “Đại nhân nói mùng năm đầu tháng chùa Phật Quốc có hội, giảng giải Phật pháp, tiểu thư có thể đi nghe nhiều một chút, yên ổn cõi lòng.”

Thẩm Tương Nghi còn chưa kịp hỏi thêm cái gì, gia nô đã lặng lẽ rời đi như lúc xuất hiện.

Phu canh gánh nước bước thấp bước cao từ bên cạnh đi qua, chậm rãi đi sâu vào ngõ nhỏ, tiếng thùng nước lắc lư truyền đến phương xa, đêm khuya vắng lặng không sót lại tiếng nào.

Nàng mở hộp, mùi thuốc hơi chua xót tràn ngập nơi đầu mũi.

Mới mở gói thuốc bên trên lại phát hiện bên dưới còn một tầng. Nhẹ nhàng mở tầng dưới ra, vậy mà lại là điểm tâm các màu, bánh ít trần, bánh phù dung, bánh bao gạo nếp... Vẫn còn ấm.

Nàng có hơi kinh ngạc, Bùi Nhị này thật ra là người rất thú vị, như thể có Thất khiếu linh lung tâm vậy, sao hắn lại biết nàng sợ đắng, đưa thuốc còn chưa nói sao còn đưa cả cái này.

Thẩm Tương Nghi nghĩ, nâng tay lên cầm một miếng bánh xốp giòn cho vào miệng, có ngọt ngào, có mềm mại, hương lúa mạch tan ra giữa hàm răng, không khô không ngấy, dư vị kéo dài.

Sự thật chứng minh, Bùi Vấn An này tuyệt đối không phải người bình dị gần gũi, nhưng lại rất am hiểu cách đối nhân xử thế, làm việc cẩn thận.

Loại người này phàm là hắn muốn khiến người ta thích, người khác nghĩ có thể dễ dàng từ chối hắn, vậy đúng là có chút khó khăn.

Mùng năm đầu tháng, chùa Phật Quốc.

Thẩm Tương Nghi ôm hộp, thầm nhắc lại trong lòng một lần.

Đây là Bùi Nhị muốn hẹn gặp riêng nàng đó.

Không đúng... Chờ chút.

Thời gian địa điểm thế này, sao lại quen thế.

Thẩm Tương Nghi suy tư, chợt vỗ đùi.

Không hay!

Trong sách nói nữ chính Giang Ứng Liên và Bùi Nhị lần đầu gặp chẳng phải là mùng năm đầu tháng ở chùa Phật Quốc à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp