Hệ thống livestream cuồng sinh

Chương 5: thế giới ô nhiễm (4)


1 năm


Chương 5: Thế giới ô nhiễm (4)



<Trung tâm vòng loại>

 *Chằn Văn Tinh*: “Cái nhân loại trong màn hình 034 có phải bị ngu không? Tự nhiên lên mạng đăng bài nói tận thế đến, giờ này không lo tìm chỗ trốn còn lắm chuyện“

 *Yêu Tới Chết*: “Đồ thô tục như mi thì biết cái gì, đó là vì người ta có tấm lòng yêu thương nhân loại đồng tộc, không thể thấy chết mà không cứu”

 *Chết Rồi Vẫn Yêu*: “Em yêu bớt giận, để ý đến con thú vừa to vừa xấu như hắn làm gì? Để ý anh này“

*Chằn Văn Tinh*: “Nè nè, mi nói ai vừa to vừa xấu hả tên nhân loại ngu xuẩn kia? Mi có gặp ta bao giờ chưa hả? Cho dù bây giờ ta chết rồi thì vẫn có thể nhai đầu mi như nhai kẹo, liệu hồn”

 *Yêu Tới Chết*: “Gì? Cái con thú vừa xấu vừa ác kia có biết mình đang nói cái gì không vậy? 
 Đừng nghĩ Thạch Sanh đầu thai rồi thì không có ai quản mi. Bà đây cho mi nói lại lần nữa đấy, mi muốn nhai đầu ai cơ? Mi có giỏi thì bò qua đây này, xem bà có đem đầu của mi cắt xuống lần nữa không? Hừ!”

 *Conan Có Tập Cuối Chưa?*: “Thôi nào, bên trên mấy năm trước đã ra lệnh cấm đánh nhau đó, mỗi bên nhịn một câu đi, dĩ hoà di quý, dĩ hoà di quý “

 *Anti Xe Tải*: “mau mau qua xem màn hình của 05 đi, hắn ...”

 ...

——

 Lúc này Phượng Giao đã tắm táp sạch sẽ, cô xếp gọn lại bộ đồ cũ, đem vô nhà để vào 1 góc trên giường, định bụng ngày mai phải đi mua móc áo quần và một vài vật dụng cần thiết trong nhà nữa.

 Vừa suy nghĩ cô vừa tiến lại đĩa đèn cầy đã gần tàn, lấy một cây khác châm lên rồi gắn đè vào chỗ của cây trước.
 Nhìn tô cơm trên bàn, Phượng Giao thở dài bưng nó tiến về phía bếp lò. Cô nhúm lại cho lửa cháy lên lần nữa, lấy chảo không quá lớn để lên trên. 
 Xong xuôi, cô chạy lại ba lô của mình lục tung lên mới tìm được chai dầu ăn nhỏ bị tuột xuống dưới đáy. Phượng Giao mở nắp đổ vào trong chảo nửa muỗng canh dầu ăn, đợi cho dầu trong chảo nóng lên, cô liền đổ nguyên cả tô cơm vào, dùng cái muỗng to xới cho nóng đều khoảng 5 phút rồi rút hết củi còn lại để qua bếp lò kế bên, chỉ chừa lại vài cục than để vừa đủ giữ nóng.
 Sau đó cô lấy nắp đậy chảo lại, cầm chai nước uống một ngụm, rồi lại lẹp bẹp đi đến chỗ để mớ mùng mền của Lị An đem qua lúc nảy.

 Phượng Giao trải mền, giăng mùng xong, liền thổi đèn cầy, chui vào trong, nằm xuống rên nhẹ một tiếng. Cuối cùng cũng xem như đâu vào đấy rồi, không còn phải căng thẳng chuyện ăn ở nữa. 
 
 Nói thật thì bên ngoài nhìn cô giống như là mọi chuyện cô đã sắp xếp ổn thỏa từ trước, không rầu không lo, từ chuyện xử lý công việc, nhà ở, vật tư, thiết bị cần thiết, cô đều làm đến mạch lạc trôi chảy liền nghĩ là cô không lo lắng, bất an.
 
 Cơ mặt cô vốn là bất biến như vậy, dù trong lòng có sóng to gió lớn cỡ nào đi nữa thì bản mặt của cô vẫn luôn là một biểu tình lạnh lẽo khó gần. 

 Từ lúc bước vào trò chơi đến giờ, chưa lúc nào cô hết căng thẳng và bồn chồn, còn có một chút tò mò và hưng phấn lẫn vào trong đó nữa.
 Cô tò mò với tất cả mọi thứ trong trò chơi này, hưng phấn chờ mong được nhìn thấy khoảnh khắc tận thế giáng lâm, xem có giống như những bộ phim mà cô đã từng xem hay không.
 Còn về chuẩn bị vật tư thì cô có một cô bạn rất thích xem những phim, truyện nói về chủ đề xác sống và mạc thế, còn hay kéo cô đến xem chung.
 Lúc đó cô ấy hay bình luận rằng nếu mình là nhân vật chính thì sẽ trữ cái này, sắm cái kia. Cũng bởi vì được nghe nhiều đến nỗi đầy hai lỗ tai, nên khi vừa đến đây và nghe 097 thông báo, cô liền như không cần mất nhiều thời gian để đắn đo về việc nên mua sắm như thế nào và cần mua những gì.

 Lúc Phượng Giao từ từ chìm vào mộng đẹp thì cũng là lúc bắt đầu những hiện tượng khác lạ xảy ra khắp nơi trong những thành phố lớn trên cả nước, và thậm chí là quốc tế.


 22 giờ, thành phố Vạn Tân.

 Người dân phát hiện chuột ở khắp nơi đang lũ lượt bò ra khỏi ổ, chạy ngông nghênh đầy đường, chúng kéo nhau cùng chạy về hướng ngoại ô của thành phố.
 
 Thành phố Vạn Hưng.

 Hàng triệu con chim đột nhiên rời khỏi tổ vào ban đêm, trong đó còn có vài loài quý hiếm bay đen kín cả không trung, ào ạt di cư về hướng Nam, rời khỏi thành phố.

 Thành phố Hoa Mật.
 
 Cả ngàn đàn ong được nuôi lấy mật ở gần ngoại ô ùa ra tấn công con người một cách bất chợt, có nhiều người không phản ứng kịp, bị chích đến sưng khắp người, đã được cứu thương đưa đến bệnh viện gần đó.

...

 Một đêm không an bình cũng trôi qua, vừa hừng đông thì những tin tức về sự việc tối qua được nằm ở trang đầu của các mặt báo và các trang mạng lớn.
 Cư dân mạng khắp nơi hoang mang, đưa ra nhiều suy đoán:

*Mèo lười biếng*: thôi xong rồi, xong rồi, kiểu này chắc chắn là tận thế đến rồi, tui phải kiếm chỗ trốn thôi... cơ mà lười quá, không muốn nhúc nhích ...

*Hà hi hữu*: aizzzz, phải đi mua đồ ăn dự trữ là vừa rồi, tôi đi trước đây, bye bye.

*Nick ảo đó*: nè nè, mấy người đừng có mà đồn bậy đồn bạ nha, cứ thấy chim bay, cá nhảy một cái là cả đám hú hét nói tận thế, cả chục lần rồi còn chưa mệt àk, lần nào cũng bảo tận thế rồi có thấy xảy ra cái gì đâu, tự hù nhau là giỏi.

*Hải là biển*: mặc kệ lần này là thật hay giả thì tui cũng không còn đồng bạc nào để mua đồ trữ đâu, haha huhu..

*Bong bóng bay*: tôi thấy cứ chuẩn bị trước cho chắc ăn, chứ hồi tối hôm qua chính mắt tôi thấy nguyên cả đại gia đình nhà chuột luôn làm ổ trong nhà tôi mấy năm nay dùng cách gì cũng không đuổi đi được hôm qua tự động kéo cả lũ chạy rồi. Mẹ tôi bảo chuột nhạy với thiên tai lắm, không nên coi thường, nên vừa nảy mẹ tôi đã chạy đi mua đồ trữ rồi.

*Long Văn Trần*: má với bà nội tôi cũng chạy đi mua đồ trữ rồi, tôi với ba khuyên không được, còn bị ăn mắng...

*Cá nhỏ thích leo cây*: ha ha ha, còn tui mới vừa dậy thì liền nghe má tui nói đã mua vé tàu về quê vào chiều nay, má đã gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm xin nghỉ mấy ngày, giờ tui đang soạn đồ về quê đây, mà ba tui còn ủng hộ má mới ghê, giờ ba đang ở trên công ty viết đơn xin nghỉ rồi, thôi tui soạn đồ tiếp đây, hazz.

*Tiểu Nhi Nhi Nhi*: trời, mấy người chưa biết gì hả? Bên trang nước ngoài cũng đăng tin hôm qua nước họ xảy ra hiện tượng lạ ở khắp nơi kìa, mà đa số đều là động vật và côn trùng phát điên tấn công người hoặc kèo bè kéo lũ đi di cư ko rõ lí do kìa, nghe nói là chuyên gia bên đó đang gấp rút nghiên cứu, còn có nguồn tin nói là mấy đại gia bên đó đều đang rời khỏi thành phố và di chuyển đến khu phức hợp dưới lòng đất chuyên dùng để tránh tận thế nữa đó.

*...*: ...

...


 Phượng Giao 6 giờ sáng đã thức, cô ngồi dựa lên thành giường xem tin tức và clip được quay vào hôm qua trên mạng.
 Ngày hôm nay đã là ngày thứ tư từ lúc cô đến đây tới bây giờ, vậy chỉ còn một ngày nữa để chuẩn bị.
 Hơn ai hết, cô biết những hiện tượng lạ xảy ra đó chính là lời cảnh báo cho nhân loại. Côn trùng và động vật rất nhạy cảm với những biến đổi đột ngột ở nơi chúng đang sinh sống, nên khi chúng phát hiện ra có gì đó bất thường và tỏ ra hoảng loạn, bất an đầu tiên thì cũng không có gì là lạ cả.

 Phượng Giao xem xong một mớ tin tức cũng đã gần một tiếng đồng hồ, cô chui ra khỏi màn, gấp gọn tất cả, để sát qua một góc giường.
 Dọn xong mền mùng, cô cầm bàn chải, kem đánh răng và một ca nước lấy từ chai nước khoáng của cô đem theo đi ra sau nhà.
 
 Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô ngại phiền nên thay đồ luôn trong nhà, rồi nhúm lửa hâm lại cơm hôm qua.
 Vừa ăn xong bữa sáng thì Lị An cũng tới, cô ấy qua đưa cho Phượng Giao một chiếc đèn dầu cùng một chai dầu hỏa nửa lít.
 Phượng Giao vốn tính lát nữa đi mua nên không tính nhận, Lị An chạy vô nhà, để đèn và dầu lên bàn rồi phóng ra ngoài, sau đó biểu thị cho cô đi theo mình.
 
 Trên đường đi, hai người câu có câu không tán gẫu:

 Lị An: “Ở đây nước còn chưa đem về tận làng được, phải vào trong núi, tới chỗ hồ nước suối thần trong rừng mà lấy, aiiii..., cũng vì làng chửa có điện với nước nên mấy người trẻ đều kéo nhau đi lên thành phố đi làm rồi ở luôn trên đó, ít khi về lắm”

 Phượng Giao: “nhưng mà sao làng mình lại chưa được kéo điện vậy? Không phải điện đã được kéo đến khắp nơi rồi sao, nhất là những nơi hẻo lánh gần núi như mình, thường sẽ được ưu tiên hàng đầu?”
 “Còn nước nữa, sao làng mình không tự đào giếng, dù chân núi phải đào khá sâu nhưng cũng không phải không thể?”

 Lị An: “Nị không biết đâu, làng mình thiệt ra hơn 8 năm trước đã từng kéo 2 lần, nhưng 2 lần đó đều có người chết, mà chết đều là người đến để nối điện cho làng. Sau đó trưởng làng ra mặt nói muốn nhường lại cho những nơi khác trước, nơi này cứ để như vậy, sau này rồi tính tiếp.
 Còn về nguồn nước thì đất ở đây toàn đá cuội to bên dưới, đào kiểu gì cũng bị trúng đá, chỉ có trong núi mới có thể đào giếng được, nhưng trong núi đã có suối rồi, nên làng toàn vào đó lấy luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play