Đi Theo Vết Trăng Máu

Chương 3: Cà phê của quý khách vẫn chưa uống


1 năm

trướctiếp

Chạy…Chạy rồi?

Trên tòa nhà phía xa, toàn bộ quan sát viên đều đang ngẩn người nhìn vào màn hình.

Xung đột kịch liệt trong lần diễn tập trước đó, không hề xảy ra, ba phương án mà bọn họ chuẩn bị cũng không có tác dụng.

Đó rõ ràng là một khu vực ô nhiễm tinh thần cấp độ một tiêu chuẩn, rõ ràng là một dị nhân tinh thần với tiềm lực vô hạn, bọn họ gặp nhau, vốn là một cơ hội rất tốt để kích thích lẫn nhau, cũng là cơ hội để khảo nghiệm, mượn cơ hội này, bọn họ có thể tìm được bản thể nguồn gây ô nhiễm trong quán cà phê kia, loại bỏ chính xác, cũng có thể xác thực phán đoán về tiềm lực của quan sát viên số mười ba, quyết định chiêu mộ hay là loại bỏ cùng một lúc.

Nhưng kết quả, bọn họ chỉ nhìn thấy quan sát viên số mười ba bước vào khu vực ô nhiễm, sau đó lại đi ra.

Không có điểm nào khác thường…

Các nhân viên công tác trong phòng đều theo bản năng nhìn về phía cô gái tóc ngắn đứng đầu.

Cô ấy cũng lộ ra vẻ nghi hoặc trong chốc lát, song vẫn kiên quyết đến cùng mà ra lệnh: “Tiếp tục khảo nghiệm, lập tức làm ra phương án ứng phó thứ tư!”





Lục Tân chạy ra khỏi quán cà phê, bước nhanh đến ga tàu điện ngầm, muốn trở về thật nhanh.

Anh cũng không biết thứ mà mình nhìn thấy trong quán cà phê là gì.

Chỉ có điều, cuối cùng anh cũng xác định được, em gái cố ý chạy đến nhắc nhở chính mình là vì cái gì.

Có quái vật!

Tuy rằng sau sự kiện Mặt Trăng Đỏ, thế giới đã xảy ra những biến động long trời lở đất, bên ngoài xuất hiện vô số kẻ điên, cả ngày lang thang ở nơi đồng không mông quạnh, nhưng mấy kẻ điên này, vẫn còn là người, mà thứ mà anh vừa nhìn thấy kia, chắc chắn không phải “con người”!

Anh không muốn trêu chọc thứ này, anh chỉ muốn chạy.

Bên trong ga tàu điện ngầm vắng tanh, chỉ có một bác bảo vệ già, đang ngủ gà ngủ gật trong phòng trực ban.

Lục Tân ngồi trên băng ghế, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhôm.

Quay đầu nhìn xem, bóng dáng của em gái cũng không hề xuất hiện ở gần đây, không có cách nào hỏi em ấy rốt cuộc kia là thứ gì.

Chỉ có thể chờ tối nay về nhà hỏi lại, từ trước đến giờ Lục Tân vẫn luôn biết, “người nhà” của mình, biết vài thứ gì đó.

“Sàn sạt…”

Bỗng dưng, xung quanh truyền đến tiếng đế giày cọ xát mặt đất, Lục Tân ngẩng đầu, nhìn thấy đoàn người đi vào ga tàu điện ngầm.

Mới vừa rồi còn là ga tàu điện ngầm trống không, bây giờ càng lúc càng có nhiều người đi vào, mặc đủ loại quần áo khác nhau, bước đi vội vã, bọn họ bước nhanh vào ga tàu điện ngầm, nhưng không có ý đi về phía sân ga chờ xe, mà lại nhanh chóng tản ra xung quanh, Lục Tân nhận thấy có điều bất thường, ngẩng cao đầu, từ chiếc áo len cũ kỹ trên người ông lão bên cạnh, nhận ra bọn họ.

Bọn họ đều là những người ở trong quán cà phê lúc nãy.

Lục Tân như bị kích thích, đứng phắt dậy, sau đó nhìn thấy đằng sau đám người kia xuất hiện một bóng người.

Là nhân viên phục vụ trong quán cà phê kia, trên mặt anh ta vẫn còn treo một nụ cười nhã nhặn, chỉ là dưới ánh sáng, trông có chút quỷ dị.

Trong tay anh ta cầm một cái tách, chính là tách cà phê vừa rồi Lục Tân không uống.

Sau đó anh ta hướng về phía Lục Tân, khóe miệng chầm chậm nhếch sang hai bên, giọng nói cực kỳ êm dịu, chậm rãi nói: “Anh còn chưa uống café của mình!”





Trong lòng Lục Tân cảm thấy có chút sợ hãi, vội vàng đứng dậy muốn rời đi.

Thế nhưng những người xung quanh theo động tác của anh, cũng khẽ di chuyển về phía trước, đứng chắn trước người anh.

Đám người này vừa rồi ở trong quán cà phê, vẫn đang tụ họp vui vẻ, bỗng nhiên giờ đây trở nên rất kỳ quái, giống như bị mộng du.

Không có động tác thừa thãi, thậm chí bên trong con ngươi của bọn họ, cũng không nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Lục Tân, bọn họ giống như khúc gỗ cứ đờ đẫn tiến về phía trước, không gian càng lúc càng hẹp, chặn Lục Tân ở lại bên trong, giống như một cái lồng giam dùng người tạo thành, làm cho anh không thể nhúc nhích dù chỉ nửa bước.

Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ của quán cà phê càng sâu, anh ta nâng tách cà phê lên, ra hiệu với Lục Tân.

Lục Tân vừa có chút xấu hổ, vừa có chút hoảng sợ: “Tôi không có tiền, uống không nổi…”

Nhân viên phục vụ của quán cà phê lại cười càng quỷ dị, đột nhiên, từ cái tách kia bắn ra con mắt ngâm trong tách cà phê lúc nãy, hoặc nói là một quả trứng chợt nhảy từ trong tách ra ngoài, quẹt một cái, một sợi màu đen bay về phía miệng của Lục Tân.

Lục Tân giật nảy người, dùng sức đâm thẳng ra ngoài.

Anh trẻ tuổi cường tráng, thoáng cái đã đẩy ngã hai ba người, muốn cướp đường để chạy.

Nhưng khách hàng của quán cà phê ở xung quanh cũng di chuyển theo anh, vươn cánh tay cứng đờ của họ ra, muốn bắt lấy anh.

Nhiều cánh tay như vậy, còn có người giống như một ma trận ngáng chân, hoàn toàn không có cách nào thoát ra.

Phạm vi ngọ ngoạy của Lục Tân càng lúc càng nhỏ, đã bị đám người bọn họ kìm ở nơi đó, thậm chí còn có người đi đến bóp miệng anh ra.





“Sao lại thế này?”

Mà ở trong căn phòng quan sát kia, người phụ nữ tóc ngắn nhíu mày lại: “Cậu ấy giống như một người bình thường!”

“Có lẽ cậu ấy vẫn chưa làm chủ được năng lực của bản thân!”

Nhân viên công tác ở bên cạnh nói: “Có cần mời bên chi viện ra tay hay không, kết thúc lần khảo nghiệm này!”

Thấy Lục Tân đã sắp bị chìm ngập trong xúc tua, người phụ nữ tóc ngắn chậm rãi gật đầu, nhìn về phía con búp bê ở cách vách.

Cô gái kia, đã lặng lẽ cầm lấy chiếc ô bên cạnh.

“Đợi một chút…”

Cũng vào lúc này, một vị nhân viên công tác đột ngột hét to một tiếng.

Tất cả mọi người nhìn về phía dụng cụ khảo nghiệm tinh thần trước mặt anh ta, phát hiện phía trên hiển thị số liệu đang thay đổi kịch liệt.





Mà vào lúc này, Lục Tân đang bị người kia cưỡng chế, đến nỗi miệng cũng phải mở ra, bên tai nghe thấy một tiếng cười khẽ.

“Hì hì!”

Nhướng khóe mắt nhìn, Lục Tân thấy em gái đang treo ngược người trên bảng hướng dẫn, ôm lấy gấu nhỏ nhoáng lên một cái.

“Cứu anh…”

Miệng Lục Tân bị ghim chặt, phát ra một tiếng cầu cứu mơ hồ.

“Anh hai ghét bỏ em, ở bên ngoài lúc nào cũng giả vờ như không nhìn thấy em, cũng không nói chuyện với em…”

Em gái đung đưa ở giữa không trung, nói vòng vo.

“Đánh.”

Miệng Lục Tân bị bóp, chỉ phát ra một tiếng hàm hồ cầu cứu.

"Anh hai ghét bỏ em, ở bên ngoài luôn là giả bộ như không nhìn thấy em, cũng

không nói chuyện với em. . ."

Em gái đang bò trên trần, nói.

"Cứu anh hai. . ."

Lục Tân nhìn thấy “con mắt” đang nhún nhảy trên đỉnh đầu mọi người, đang tiến gần về miệng mình, hét lên một cách tuyệt vọng.

“Ôi, vậy anh phải đồng ý, mua cho em món đồ chơi tốt nhất…”

Em gái cười hì hì, lúc này trong ánh mắt dường như hoàn toàn không có tròng trắng, nét mặt tỏ ra vẻ ranh mãnh.

“Nhanh lên!”

Lục Tân tức giận, cơ thể ưỡn lên, lớn tiếng kêu lên.

Cũng ngay lúc này, con mắt kia đã bò tới miêng Lục Tân, con ngươi đảo về phía khuôn mặt của Lục Tân, khẽ co rụt lại, giống như lộ ra một nụ cười, đột nhiên nhảy dựng lên, chui lại đây, cùng lúc đó, tay của người xung quanh lại dùng thêm sức, đem miệng Lục Tân mở to ra, anh giống như một tù nhân không có sức lực, trơ mắt nhìn vật thể kia từng chút bay về phía miệng mình.

Tuyệt vọng đến cùng!

Nhưng cũng đúng lúc này, một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, bỗng nhiên lấy tay của Lục Tân.

Em gái của anh đã nhảy xuống rồi!

. . .

. . .

"Phần phật!" một tiếng, trong mắt người khác, cơ thể của Lục Tân dường như là lập tức biến thành cá chạch.

Vừa mới bị người ta khóa chặt, cánh tay bị vặn ngược ra sau, miệng bị bịt kín, bây giờ bỗng nhiên thay đổi đến mức quỷ dị khác thường. Cánh tay bất chợt chuyển động, sử dụng một kiểu vặn vẹo không thể tưởng tượng nổi quay lại. Eo xoay một cái, lập tức thoát ra khỏi những cánh tay đang túm lấy đầu anh. Nhân cơ hội này cũng giải phóng miệng đang bị bọn họ giữ chặt, đầu co rụt lại, tầm mắt đảo qua đỉnh đầu lướt đi.

Từ lúc này về sau, cơ thể của anh giống như chất lỏng, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế, phóng ra khỏi đoàn người.

Người chật kín xung quanh, bọn họ chen lấn nhau, đồng loạt lao về phía anh, thoạt

nhìn hoàn toàn không có cách nào đào thoát.

Nhưng thân hình của Lục Tân bắt đầu đi chuyển vô cùng nhanh, tốc độ quỷ dị đến mức không nhìn thấy bóng, len lỏi từ trong khe hở giữa đám đông.

. . .

. . .

"Năng lực kiểm soát cơ thể chính xác... Hệ nhện!"

Mà vào lúc này, trong toà cao ốc cách đó không xa, nhân viên công tác đã bật video giám sát bên trong, thấy được một màn chạy trốn kia của Lục Tân, kinh ngạc đến mức há hốc miệng, khuôn mặt phức tạp nhìn màn hình. Bọn họ đã nhìn thấy cảnh Lục Tân không chỉ bị trói lại mà còn sắp bị con quái vật kia cưỡng ép sinh ra "ô nhiễm", vậy mà sau đó, thân thể của anh lại có thể lập tức trở nên khéo léo và mạnh mẽ, dễ dàng tránh thoát khỏi trói buộc.

Đối mặt với cái ga tàu điện đang nghẹt cứng quái vật kia mà anh lại giống như đang ở chỗ không người, thân hình linh hoạt chính xác tới cực hạn, thậm chí có khả năng biến hóa những góc độ mà người thường cũng khó có thể tưởng tượng được. Rõ ràng là đang bị rất nhiều "người" trong quán cà phê kia bao vây ở giữa nhưng vẫn có thể dùng những tư thế vượt qua quy luật thông thường để tránh né, di chuyển, thậm chí còn có khả năng leo lên đứng vững trên vách tường mà không cần bất kỳ công cụ hỗ trợ nào, chỉ bằng tay và chân.

"Tỉ lệ phần trăm là bao nhiêu vậy?"

"Hiện tại còn chưa thể đưa ra kết luận nhưng nhìn tốc độ này thì có thể đoán là đại khái 50% trở lên!"

"Vậy tiềm lực ban đầu chẳng phải bắt kịp 'Thạch sùng' rồi sao?"

Những nhân viên công tác trong toà cao ốc vừa mừng vừa sợ, kích động nhìn người trên màn hình đang nhanh chóng lao ra cổng.

"Không ổn rồi!"

Bỗng nhiên có người để ý đến một sự thay đổi, giật mình kêu to.

. . .

. . .

Đến lúc đứng ở giữa ga tàu điện, Lục Tân kéo tay em gái của mình, muốn lao ra khỏi vòng vây trùng điệp, bán sống bán chết cháy trốn.

Nhưng lúc này, một người phục vụ của quán cà phê đang đứng ở phía ngoài đám người, chăm chú nhìn bóng dáng dịch chuyển linh hoạt xuất quỷ nhập thần của Lục Tân, nụ cười quái đản trên khuôn mặt càng lúc càng thêm sâu, càng lúc càng quỷ dị, giống như là trở nên cứng đờ, ngưng đọng lại, cả người đều biến thành một cái vỏ trống không. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Cùng lúc đó, phía sau người hắn bỗng nhiên xuất hiện ra bảy tám cái đầu của xúc tu to lớn.

Mỗi một đầu xúc tu đều có cỡ như thùng nước, ở phía trên mọc đầy cựa xương dựng đứng cùng với con ngươi kì dị.

"Gừ… gừ… gừ..."

Những chiếc xúc tu đâm mạnh về phía Lục Tân.

Lục Tân đang ở trên vách tường chạy trốn, bỗng nhiên bên cạnh lại có một đoá hoa bùn nổ tung, vô số mảnh bùn đất văng tung tóe.

Dưới sự công kích mãnh liệt như vậy, toàn bộ ga tàu điện đều bị chấn động, dường như sắp sụp đổ.

Tuy nhiên, mặc cho tốc độ tấn công của xúc tu nhanh và vô cùng nguy hiểm, thân hình của Lục Tân vẫn có vẻ vô cùng tự nhiên linh hoạt, vừa quái đản lại có chút quỷ dị. Một lát anh nghiêng người, lát sau lại dùng một loại tư thế vật lý uốn người qua lại, nhẹ nhàng thoải mái thoát khỏi sự công kích của xúc tu. Dưới sự tấn công liên tiếp của xúc tu, anh hết di chuyển từ vách tường lại đến nóc của nhà ga, mới nhìn lại có cảm giác như đang nhảy múa.

Dường như chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, anh đã bò tới mấy chục mét về bên ngoài, tới gần lối ra.

. . .

. . .

Thấy cảnh này, cô gái tóc ngắn đang quan sát phía ngoài màn hình hít sâu một hơi,

chuyển hướng sang cô gái đang ở trong một căn phòng khác.

"Chuẩn bị kết thúc công việc!"

Cô gái kia mặt không đổi đứng dậy, cầm lấy chiếc ô trong tay lên, chậm rãi mở ra.

"Chờ chút… "

Nhưng cũng vào lúc này, một nhân viên công tác trước màn hình giật mình kêu lên: "Mọi người mau nhìn xem… "

Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều giật mình quay đầu lại, lập tức thấy phía trong ga tàu điện, người lúc đầu mượn tốc độ xuất quỷ nhập thần để chạy trốn khỏi sự truy đuổi của xúc tu, lúc này chỉ còn cách lối ra khoảng vài mét, mới nhìn thì có vẻ lập tức muốn chạy khỏi trạm xe, bây giờ bỗng nhiên thân thể có chút dừng lại. Lục Tân không trực tiếp chạy đi, mà là đứng treo ngược trên đỉnh, chậm chạp quay đầu lại ngoắc ngón tay về phía trước.

Cô gái tóc ngắn vô cùng kinh hãi hỏi: "Anh ta đang muốn làm gì vậy?"

"Hình như... Là đang muốn khiêu khích với...?"

". . ."

"Tại sao lại là như thế chứ?"

Bầu không khí bên trong phòng quan sát trở nên căng thẳng nhân viên công tác đều quay mặt nhìn nhau.

Từ lúc Lục Tân triển khai năng lực hệ nhện, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị những công tác thanh trừ cuối cùng, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ rằng tốc độ năng lực của hệ nhện đáng sợ như thế nào. Dưới tình huống như thế và nguồn ô nhiễm trong quán cà phê kia chắc chắn anh sẽ không đời nào lưu lại, hay nói cách khác là trong thế giới này, rất ít khi có năng lực hệ nhện nào chịu ở lại trong hoàn cảnh hiểm nghèo như thế này.

Nhưng điều khiến bọn họ không nghĩ tới chính là vị năng lực giả hệ nhện kia vậy mà lại không có chạy trốn...

Mà xoay người đi kích thích con quái vật!

Phải là hạng người gì mới có thể đối đầu với con quái vật kia như thế, hơn nữa không

những lập tức chạy trốn mà còn xoay người lại khiêu khích nó?

. . .

. . .

"Này, em đang muốn làm gì vậy?"

Mà vào lúc này, Lục Tân cũng đang tức giận hét to.

Rõ ràng lối ra đã ở phía sau ánh rồi, chỉ cần quay người lại là có thể chạy đi vậy mà em gái của anh lại kéo anh quay lại.

Em gái cong khoé miệng: "Vậy còn anh, anh muốn làm gì?"

Lục Tân vừa tức giận vừa nóng nảy: "Đương nhiên là chạy trốn rồi, em không thấy có quái vật à?"

"Anh trai à, sao anh phải sợ như thế chứ?"

Em gái thấp giọng cười, vừa giơ ngón tay, khiêu khích chỉ về phía tên phục vụ của quán cà phê thành viên kia. Dưới mái tóc rối bù, ánh mắt vô cùng sáng rực: "Rõ

ràng người cần sợ hãi chính là hắn ta mới đúng..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp