Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 34


1 tháng

trướctiếp

Trước khi rời khỏi ngôi nhà đó, Lục Ngôn Lễ còn có thể ngửi thấy một mùi thơm ngọt béo rợn người.

Hắn đi xuống cầu thang, bước ra khỏi khu chung cư, con mèo đen kia đang đứng ở trên ban công nhìn từ trên cao xuống, con ngươi xanh thẳm nhìn chằm chằm vào hắn.

Cảm xúc trong đôi mắt của nó rất phức tạp, hoàn toàn không giống như ánh mắt của một loài động vật nên có.

Con mèo có chín mạng…

Lục Ngôn Lễ dừng lại một chút, rồi xoay người rời đi.

“Tiểu Mễ à, đừng leo lên ban công.” Một đôi tay già nua từ phía sau ôm lấy con mèo, con mèo đen meo lên một tiếng, yên lặng nằm bò ở trong lòng của bà lão, hưởng thụ sự vuốt ve của bà ta.

“Trái tim này của tao…tại sao luôn đập chăm chỉ như thế… mày nói xem, Thanh Thanh đã đi đâu rồi? Tại sao muộn như vậy vẫn chưa về nhà?” Bà lão vuốt ve bộ lông bóng mượt của nó, lẩm bẩm với chính mình.

Cảm giác khủng hoảng trong lòng khiến cho bà ta càng lúc càng ngồi không yên, bà lão đặt con mèo ở bên cạnh, xoay người vội vã đi vào một căn phòng nhỏ rất thần bí.

Căn phòng nhỏ này, xưa nay chỉ có một mình bà ta có thể đi vào, lúc nhỏ Thanh Thanh có một lần không hiểu chuyện mà đi vào, đã bị bà ta hung hăng đánh một trận, từ đó về sau, cô gái chỉ ngoan ngoãn học tập, tuyệt đối sẽ không bước nửa bước chân vào trong căn phòng này.

Bà ta xem Thanh Thanh như con cháu ruột của mình, nhìn cô gái rơi nước mắt trong lòng của bà ta cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng bà ta đã đi trên con đường này rồi, thì tuyệt đối không thể để đứa trẻ này giẫm lên vết xe đổ một lần nữa!

Có một số khu vực cấm kỵ, không phải người nào cũng có thể tiếp cận được…

Căn phòng vừa nhỏ vừa hẹp, cực kỳ âm u, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện ra nó được quét dọn vô cùng sạch sẽ, không dính một chút bụi nào, một bàn thờ nhỏ được đặt dựa vào tường ở chính giữa căn phòng, trên đó thờ một bức tượng của một vị thần rất đáng sợ.

Ngay cái nhìn đầu tiên, bức tượng không có gì đặc biệt, giống như mỹ nữ yên tĩnh trong tranh. Nhưng một khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, trong lòng liền bất giác phát ra một cơn ớn lạnh, chính là giống như… nhìn thấy một thứ đồ thông thường nào đó gian ác tới cực điểm. Nếu nó không được đặt ở trên bàn thờ này, không ai nghĩ nó là một vị thần, có lẽ sẽ xem nó như một ác quỷ trong lời đồn cũng không chắc chắn.

Bà lão vừa vào phòng thì liền quỳ xuống tấm đệm cói, cúi đầu nhắm mắt lại lẩm bẩm không dám nhìn nhiều nữa, bà ấy không có tìm tòi cũng không dám tìm tòi, chỉ theo lời cầu nguyện của bà ta, mà màu sắc của bức tượng nhỏ đó ngày càng đỏ rực, quả thực có thể nhìn ra thành màu đỏ tươi của máu.

Cuối cùng đã cầu nguyện xong, bà lão mới từ từ đứng lên, lúc này trời cũng đã rất tối, trong phòng không mở đèn, ảnh của vị thần ở trong phòng hình như càng ngày càng mờ đi, lúc ẩn lúc hiện nhìn không rõ, chỉ có màu đỏ ở trong bóng tối càng lúc càng rõ ràng.

Tay bà ta run run, với lên hộp nhang và diêm quẹt đặt ở trên bàn thờ, run lẩy bẩy đưa đầu que diêm chà xát vào mặt bên hộp, ngọn lửa dấy lên, nhưng quỷ dị, chấm lửa kia lập tức tắt ngấm.

Đây… Đây là…

Bà ta lập tức lấy một que diêm khác ra quẹt, không ngờ rằng cũng giống như lần đầu tiên, lửa sáng lên rồi sau đó nhanh chóng vụt tắt.

Không, sẽ không… Trên trán bà ta đổ đầy mồ hôi, bà ta lập tức quẹt ba que diêm cùng lúc, lần này cuối cùng cũng thuận lợi đốt được nhang, bà ta thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cắm ba nén nhang vào lư hương trên bàn thờ.

Phù hộ… Phù hộ Thanh Thanh bình an trở về.

Thế nhưng, ngay sau đó, ba cây nhang gãy ngang ở lưng chừng!

Bức tượng tôn lên sự kỳ dị vặn vẹo tới cực điểm kia trên bàn thờ giống như trong nháy mắt trở nên đỏ rực vô cùng, khóe miệng của bức tượng dường như đang nở một nụ cười lạnh lẽo. Bà lão còn chưa kịp hoảng sợ, thì giây tiếp theo, cửa của căn phòng ầm một tiếng, nặng nề đóng lại.

“Không…”

“Thế này, nhìn hai người chắc vẫn còn là học sinh nhỉ, bây giờ liên hệ với người nhà, lấy lý do nào đó hay một chút, nói rằng tối nay hai người phải về nhà muộn một chút, tôi bảo đảm, chỉ cần hai người nghiêm túc chơi trò chơi này, chúng tôi sẽ đưa hai người bình an trở về.”

Lộ U Minh, Nhiếp Duẫn Chân nói với hai nữ sinh.

Con mèo trong tay Ôn Thanh đã được treo lên trên cây, theo gió nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, mọi người đều đứng xa cái cây kia một chút.

Dù sao trong rất nhiều truyền thuyết kể lại, những sinh vật như mèo đen và quạ đen là cùng một loại, đều mang đến những điềm báo không rõ ràng, thậm chí còn có tin đồn rằng mèo có chín mạng, mèo đen chiêu hồn v.v… Tuy nhiên, trong mắt của những người đã làm nhiệm vụ lâu năm, không cần biết là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần nó chết bất thường đều có khả năng mang tới xui xẻo, không ảnh hưởng đến việc bọn họ có thể tránh khỏi sự đen đuổi.

“Thật sao?” Thấy Nhiếp Duẫn Chân đưa điện thoại qua, nhưng Ôn Thanh không dám nhận lấy, cô gái để Thời Yến nhận, rồi đặt vào trong tay Ôn Thanh, cô mới cẩn thận dè dặt mở giao diện cuộc gọi.

“Tất nhiên là thật, chỉ có điều, tôi khuyên hai người, tuyệt đối không nên nói những lời không cần thiết.” Thời Yến nhẹ giọng nói.

Cô ta có thể đi đến được hôm nay, đương nhiên không phải là loại người dễ bắt nạt gì đó, sự hung ác trong mắt khiến Ôn Thanh run lên, vội vàng gật đầu: “Miễn là hai người nghiêm túc tuân theo lời hứa.”

Chỉ có Sở Hưu là cảm thấy lời của cô gái có chút kỳ lạ.

Giọng điệu trong câu nói của cô gái không hoàn toàn là cầu xin, còn mang theo chút hàm ý nhắc nhở, như thể đang nói với bọn họ, nếu không đưa hai người họ trở về, thì nhất định sẽ dẫn đến một số hậu quả đáng sợ.

Tại sao cô gái lại nói như thế?

Những người khác không để ý, sau khi Ôn Thanh nhận lấy điện thoại trước tiên đưa cho Vân Thiến, để cô nàng nói với người nhà một tiếng, dưới sự quan sát của mọi người, cô không thể không bật loa ngoài, để những người này yên tâm.

Người nhà của Vân Thiến không quan tâm đến cô nàng lắm, nghe nói đến nhà bạn ăn sinh nhật, thì cũng không quá để ý.

Mà sau khi đổi thành Ôn Thanh, thì lại có một sự cố, không có người nghe máy.

Trong nháy mắt gương mặt Ôn Thanh tái nhợt đi, không đợi người khác nói chuyện, gọi lại số điện thoại đó hết lần này đến lần khác, tay cô gái run dữ dội, trong mắt cũng đầy hoảng sợ, cho dù bất kể cô gái gọi số điện thoại kia thế nào, giọng nói ở bên kia truyền đến luôn là “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”

Sau lại có thể…

Mặt Ôn Thanh trắng như tờ giấy, đột nhiên lẩm bẩm nói: “Không được, tôi phải đi về… Bây giờ tôi cần phải đi về!”

“Thả tôi đi! Tôi phải đi về!”

Nhiếp Duẫn Chân và Diệp Thành Khoa đứng rất gần cô gái, lập tức lao tới bắt lấy cô, Ôn Thanh liều mạng giãy giụa. Vốn cho rằng hai người đàn ông có thể dễ dàng khống chế được cô, nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là, sức giãy giụa của Ôn Thanh cực kỳ mạnh, kỳ thực giống như muốn lấy mạng, cô ta vừa vùng vẫy vừa la hét: “Để tôi đi về đi! Tôi muốn đi về mà!”

Rắc một tiếng, viên đạn được lắp lên nòng.

Sở Hưu giơ tay, dí khẩu súng vào trán cô ta.

Ôn Thanh ngay lập tức cứng đờ, hai dòng lệ tuôn rơi, mặc cho hai người kia lôi kéo, cô gái dùng chút sức lực quỳ xuống: “Cầu xin hai người mà, tôi phải đi về… Tôi nhất định phải đi về…” ( truyện trên app T𝕪T )

“Sau 12 giờ, trò chơi kết thúc, cô có thể đi rồi.” Sở Hưu lạnh nhạt nói.

Khẩu súng trong tay anh ta luôn dí vào trán cô gái, không có chút gì là mềm lòng.

Chính là vào lúc này, mà hình điện thoại tối đen rơi trên mặt đất đột nhiên sáng lên, tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên.

“A lô…”

Giọng nói của một bà lão vang lên, khàn khàn, còn âm u lạnh lẽo.

Ôn Thanh nhất thời như nghe thấy âm thanh của thiên nhiên, không quan tâm khẩu súng đang dí ở trên trán mình, lao tới nhận lấy điện thoại: “Bà ngoại, là cháu, cháu là Thanh Thanh đây.”

“Thanh…Thanh…”

Bà lão ở đầu dây bên kia nói ngắt quãng từng chữ.

Ôn Thanh ngay lập tức đáp lại, lần này giống như lý trí đã quay trở về, cô ta nói: “Bà ngoại, hôm nay cháu đến nhà tiểu Thiến chơi, chính là bạn Vân Thiến của cháu, muộn một chút sẽ về, bà nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ.”

“…Thiến…Thiến…”

“…Được…”

Từng câu từng chữ, âm thanh kéo dài, lạnh ngắt, và khàn khàn, giống như là âm thanh của giấy nhám phát ra, nghe như vậy làm cho người khác rất khó chịu, nhưng Ôn Thanh đã không còn cảm xúc, trong lòng được thả lỏng.

Bà ngoại không có việc gì thì tốt rồi.

Sau khi cúp máy, Ôn Thanh lúc này mới đứng lên, đưa điện thoại lại.

Môi trường xung quanh càng thêm âm u lạnh lẽo, xác của con mèo đen nhỏ được treo trên cây nhẹ nhàng đong đưa.

“Cách 12 giờ đêm vẫn còn ba tiếng nữa, chúng ta trở lại xe ngồi chờ đi.” Thời Yến đề nghị.

Vì vậy, sáu người cùng nhau trở lại xe, cũng may hôm nay lái xe địa hình, tương đối rộng rãi, sáu người ngồi hoàn toàn không có áp lực gì.

Ôn Thanh và Vân Thiến bị xếp ngồi ở phía sau, hai người hai tay nắm chặt lấy nhau.

Có người lạ ở đây, bốn người kia cũng không có nói về nhiệm vụ nữa, mà chuyển sang nói về trò chơi, bọn họ bỗng nhiên từ trong hai cô gái nhìn ra được, Ôn Thanh đặc biệt hơn một chút, vì vậy trong khi nói chuyện, ba người kia cố ý vô tình nói gài.

Chỉ có Sở Hưu, ngồi ở ghế phó lái giống như không có việc gì, nhưng chỉ có anh ta tự mình biết, anh ta dùng kính chiếu hậu để quan sát tất cả mọi người.

Đều rất bình thường, không có gì thay đổi.

Theo đó thời gian cứ từng chút từng chút một trôi qua, ngoài cửa sổ càng lúc càng tối đen, chỉ có hai đèn xe chiếu sáng cả con đường, không biết từ khi nào, ngay cả nhiệt độ cũng đã giảm xuống. Bất đắc dĩ, Nhiếp Duẫn Chân mở máy điều hòa bên trong xe, sương mù cũng từng chút từng chút bám lên kính xe, sau đó cần gạt nước được bật lên, nhìn hai cần gạt nước màu đen vẽ ra vòng cung bán nguyệt.

Vân Thiến cảm thấy buồn chán, ngồi ở ghế sau dựa vào cửa kính mà thở dài, đưa ngón tay ra tùy tiện viết một câu đơn giản.

Sau khi viết xong, cô nàng lại thở dài, bỗng nghe thấy Thời Yến gọi mình, vội vàng giơ tay lau sạch sương mù, xoay đầu lại: “Hả? Sao thế?”

Cô nàng cũng không nhìn thấy, gương mặt tái nhợt thoáng qua ngoài cửa sổ.

Cuối cùng, 12 giờ đêm đã tới.

Chiếc xe khởi động lại lần nữa, chậm rãi chạy về phía trước. Cuối cùng, dừng lại ở chỗ cách ngã tư chưa đầy năm mươi mét.

Mà tất cả mọi người không ai chú ý đến, thì ra xác của con mèo đen còn bị treo trên cây, theo gió đong đưa hai lần, đột nhiên sợi dây thừng bị đứt, rồi rơi xuống đất!

Giống hệt như, có ai đó đã cắt đứt sợi dây thừng vậy.

“Bây giờ, trước tiên chúng ta xác định lại một chút, ai là người đi đầu tiên đây, nhớ là bước đi trong trò chơi một bước cũng không thể sai, nếu như có sai sót, có thể sẽ dẫn đến hậu quả khủng khiếp bất kỳ ai cũng không có cách chịu đựng được.” Trong xe, Nhiếp Duẫn Chân nói.

Dựa theo câu nói này của anh ta, nhiệt độ trong xe từng chút từng chút một giảm xuống, một loại cảm giác ghê rợn không có từ ngữ nào có thể hình dung được, bao phủ lấy không chỉ trong trái tim của một người.

Điều không ngờ được là, mặc dù Vân Thiến là người nhát gan và yếu đuối nhất nhưng lại nói: “Tôi đi đầu tiên vậy, tôi và Thanh Thanh đi trước, sau đó mấy người nhanh chóng để cho chúng tôi rời đi.”

“Được.” Một giọng nói trả lời.

Nhiếp Duẫn Chân thấy Sở Hưu không có ý kiến, gật đầu đồng ý. Ôn Thanh khăng khăng muốn ở bên cạnh Vân Thiến, không đồng ý ở lại trên xe chờ đợi, mà là xuống xe đứng cạnh cửa xe. Bọn họ cứ như thế, nhìn Vân Thiến đang rung cầm cập, từng bước từng bước đi về phía trước.

Không gian càng thêm âm u lạnh lẽo, đôi chân cũng đang run lên bần bật, cô nàng cũng không biết tại sao, lại đồng ý là người đầu tiên.

Sao cũng được, đưa đầu ra chém một cái, rụt đầu lại cũng chém một cái, làm xong sớm một chút cho qua chuyện.

Sẽ không có việc gì… Sẽ không có việc gì…

Vân Thiến lẩm bẩm câu nói này, giẫm lên cái bóng của mình chậm rãi đi về phía trước.

Nhắc mới nhớ, thời tiết tối hôm nay không hề thích hợp để chơi trò chơi này, không có trăng, đến vài ngôi sao cũng không nhìn thấy, buổi tối con đường này cũng không có đèn đường, khi bóng cây bao phủ, thật sự có thể nói là đưa bàn tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay, nếu như không có đèn xe, đến cả một chút bóng cũng không nhìn thấy.

Khi cách ngã tư còn chưa đến bảy tám mét, Vân Thiến dựa theo quy tắc lúc nãy bọn họ nói với mình, cố gắng kìm lại nỗi sợ hãi trong lòng, lẩm bẩm gọi tên của mình.

“Vân Thiến.” Cô nàng giẫm lên cái bóng của mình bước về phía trước một bước.

“Vân Thiến.” Lại một bước.

“Vân Thiến.” Lại một bước nữa.

Một, hai, ba,… mười hai, mười ba.

Khi cô ta đi đến bước thứ mười ba, cả người cô nàng giống như chim sợ cành cong, toàn thân căng cứng lại, cô nàng không dám nhìn xem cái bóng trước mặt có phát sinh thay đổi gì không, nếu như có thể, cô nàng hận không thể ngay lập tức bay trở về xe, nhưng mà không được.

Những người đó, dùng Thanh Thanh để uy hiếp cô nàng.

Cô nàng cần phải hoàn thành bước đi của mình.

Vân Thiến không dám phát ra một tiếng động nào, cô như đóng băng ngay tại chỗ, chầm chậm cúi đầu xuống.

Khi mà cô nàng nhìn rõ được cả con đường trước mặt, cả người cô như chìm trong hầm băng, tay chân lập tức lạnh toát.

Cô nàng… Cái bóng dưới chân cô nàng, trở thành hai cái rồi!

Còn có thêm một cái bóng, là của ai?!

Là ai!

Hơi thở của cô nàng trở nên dồn dập, nhưng cô nàng vẫn còn nhớ lời dặn dò của những người kia.

Nhất định, nhất định không được phát ra tiếng động, phải nghe thử xem đối phương sẽ nói gì.

Bên tai của cô nàng bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm khàn, không phân biệt được là nam hay là nữ, là già hay là trẻ. Đồng thời, sau lưng còn truyền đến một hơi thở cực kỳ lạnh lẽo, giống như thể… cái thứ đó đang bám chặt vào sau lưng cô nàng!

“Giúp tôi… Tìm được tôi…”

Tìm được cái gì?

Cô nàng không dám động đậy.

Nếu như Vân Thiến có thể quay đầu lại, hoặc là cô nàng có thể nhìn thấy cái thứ đó, thì có thể phát hiện được, một cơ thể nhợt nhạt, đang dính chặt vào sau lưng cô nàng.

“Tìm được…tìm được tôi…”

Thế nhưng, cô nàng vẫn không nghe thấy rõ như cũ, Vân Thiến không dám lên tiếng hỏi, ngay khi hai câu này nói xong, liền cảm thấy sự lạnh lẽo sau lưng đột nhiên biến mất, cái bóng trên mặt đất cũng lần nữa biến thành một. Cuối cùng, Vân Thiến không chịu được nữa, bịt chặt miệng lại và chạy như bay, nếu không, cái thứ đó sẽ mang đến cho cô nàng hậu quả khó mà gánh chịu được.

“Kết quả như thế nào?” Ôn Thanh ôm lấy đối phương một cái, cảm thấy cô bạn ở trong lòng mình đang run lên, một mực lắc đầu, nhưng cái gì cũng không dám nói ra.

Nhìn Vân Thiến một cái thì đã biết được, cô nàng nhất định đã gặp phải một chuyện tâm linh gì rồi, kết quả này khiến cho trong lòng những người khác đều có chút bất an.

“Lên xe trước đi đã.” Thời Yến ngồi ở giữa kéo cửa xe ra, Ôn Thanh cẩn thận đỡ Vân Thiến đi lên xe.

Không ai trong số họ chú ý đến, màu của cái bóng dưới chân Vân Thiến đã trở nên tối hơn rồi.

“Vân Thiến, ban nãy cô đã nhìn thấy gì?” Thời Yến hỏi.

Ôn Thanh không hỏi được kết quả, Thời Yến cũng không hỏi được. Vân Thiến chỉ rơi nước mắt và liên tục lắc đầu, cô nàng hé miệng định nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra thành lời.

Bởi vì sự khiếp sợ mãnh liệt và ám thị của tâm lý, cô nàng không có cách nào nói nên lời!

“Ừm, cô…” Lời Diệp Thành Khoa vẫn còn chưa nói xong, thì Vân Thiến đã dứt khoát ngất đi.

Nhiếp Duẫn Chân hạ cửa xe xuống, một luồng không khí lạnh tràn vào đầu, làm cho đại não của anh ta tỉnh táo lại không ít: “Anh Sở, bây giờ làm sao đây, chúng ta vẫn phải đi xuống sao?”

“Tất nhiên phải đi xuống.” Sở Hưu còn chưa nói chuyện, Thời Yến đã kiên quyết mở miệng, ánh mắt của cô ta hướng về phía Ôn Thanh: “Đến lượt cô rồi.”

Ôn Thanh mím mím môi, gật gật đầu: “Mấy người đừng động đến cậu ấy.”

“Chỉ cần cô nghiêm túc hoàn thành, chúng tôi sẽ không làm gì hết.”

Ôn Thanh lại nắm lấy tay của Vân Thiến đã ngất đi, lòng bàn tay rút lấy chiếc bùa hộ mệnh từ trong tay cô bạn mà vừa rồi chính mình đã đưa cho Vân Thiến, từng bước từng bước đi về phía trước.

Nhiệt độ bên ngoài cửa xe càng giảm xuống hơn, quả thực so với mùa đông không có gì khác biệt, Ôn Thanh quấn chặt đồng phục học sinh trên người lại, chậm rãi đi đến chỗ vừa rồi Vân Thiến đã đi qua.

“Ôn Thanh, Ôn Thanh, Ôn Thanh…”

Cô gái giẫm lên cái bóng của mình, đi một bước gọi một lần, lúc đi đến bước thứ mười ba, Ôn Thanh loáng thoáng nghe thấy tiếng mèo kêu.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp