Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 51


1 tháng

trướctiếp

“Đi đến ngã tư làm gì?” Thời Yến vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng khi nhìn thấy Sở Hưu thì đột nhiên tỉnh ngộ mà theo sát, chạy được vài bước cũng đuổi kịp.

Ôn Thanh còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, trong vô thức cũng đi theo, Thời Yến vốn định yêu cầu đối phương đừng theo họ, ai ngờ Lục Ngôn Lễ quay đầu lại: “Tất cả đều đi!”

Mười hai thi thể, vẫn còn một người chưa tỉnh lại. Bây giờ xem ra, trò chơi trốn tìm đã cho bọn họ ám thị, tiếng la hét không chỉ cung cấp vị trí của “ma”, còn có một tầng gợi ý không được rõ ràng: Bị ma quỷ bắt được, bọn họ mới biến thành “ma”.

Cho nên, chỉ cần không để Ôn Thanh bị bắt, có lẽ cô gái sẽ không mang đến quá nhiều nguy hiểm.

Thời Yến chạy ở giữa bốn người, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Nhiếp Duẫn Chân, bảo anh ta khẩn trương đến đây.

Gửi tin nhắn xong, cô ta cảm thấy mình thật nhân từ và chính trực, vội vàng đi theo.

Ngã tư cách chỗ này có hơi xa, cho dù bọn họ chạy với tốc độ nhanh nhất, vỏn vẹn vài phút là không đủ để bọn họ đến nơi. Chạy dọc con đường tối như mực, đột nhiên tiếng hát trong rừng chợt biến mất.

Tiếp theo đó, trong chớp mắt, một luồng hơi lạnh lẽo thổi đến, quét qua cả khu rừng rậm rạp.

Thời gian của trò chơi đã đến, quy tắc khống chế ma quỷ cuối cùng cũng đã vô hiệu.

Bước chân của bọn họ càng nhanh hơn, gần như là liều mạng chạy về phía trước, chậm một giây, sẽ có khả năng là mất mạng.

Cuối cùng, ngã tư đường đã mơ hồ xuất hiện ở trước mắt, ba chiếc xe đâm vào nhau, đầu xe bị lõm xuống, bốn bộ xương trên xe vẫn còn ở đó.

Hai mươi bốn thi thể biến mất bí ẩn khỏi cục cảnh sát, có lẽ lý do mất tích chính là để bắt bọn họ chơi trò chơi trốn tìm chăng?

Ứng với điều đó!

Bốn thi thể ở trên ba chiếc xe, đại biểu cho mười hai thi thể của nhóm học sinh, tổng cộng có hai mươi bốn thi thể!

Không, không đúng, hiện tại còn một vấn đề…

Lục Ngôn Lễ đột ngột quay đầu lại.

Cuối bốn con đường, đều có bóng dáng mặc đồng phục học sinh bước đi.

Trên chiếc xe đó, thật sự là?

Cũng có thể, đều là?

“Nhanh lên! Chuyển những bộ xương đó xuống!”

Cũng không cần hắn nói, Thời Yến và Sở Hưu đã đi đến đập vỡ kính cửa sổ của xe. Cả hai người họ đều có mang theo con dao kim loại nhỏ bên mình, mỗi người một chiếc xe, dùng sức mà phá vỡ cửa kính, sau đó lấy bộ xương trong xe ra.

Trên người Lục Ngôn Lễ không có mang theo dụng cụ, tiện tay lấy một cục đá ở bên đường, cũng mặc kệ mình có bị thương hay không, dùng khuỷu tay che mặt rồi đập mạnh vào cửa kính!

“Rầm!”

Cửa kính vỡ thành từng mảnh, một vài mảnh thủy tinh nhỏ văng tứ tung xuyên qua mu bàn tay, có vài vết xước trên trán, nhưng hắn chẳng hề để ý, tiếp tục nhặt đá và đập vỡ phần kính còn lại, sau đó cúi người đem hai bộ xương ở phía trước ra.

Quả nhiên, bốn bộ xương tương ứng với danh tính của họ, quần áo đều giống nhau. Lục Ngôn Lễ nghĩ đến gì đó, đưa tay ra, hắn lấy ra một quân bài từ một trong những bộ xương.

Đây chính là con đường sống!

Bỗng nhiên nhìn thấy thứ gì đó từ khóe mắt, Lục Ngôn Lễ đột ngột quay lại, ném một hòn đá to bằng hai bàn tay ra, hung hăng đập lên trên người đứa học sinh có vẻ mặt tái nhợt.

Cơ thể nó biến thành một làn khói xanh, rồi biến mất, nhưng rất nhanh, làn khói xanh đó lại lần nữa ngưng tụ lại, mà lần này ngưng tụ thành một gương mặt, so với vừa nãy, nó càng hung dữ và đáng sợ hơn!

Vừa rồi nó muốn xuống tay với Ôn Thanh, nhưng bị ngăn cản, trong tích tắc bị đập tan, Ôn Thanh tìm được cơ hội chạy đến bên cạnh Lục Ngôn Lễ, người sau nhét cho cô gái một bộ xương trắng để cô ôm. Bộ xương trắng rất nhẹ, ôm trên tay rất lạnh, cô gái cũng không biết tại sao đối phương muốn để cô ôm lấy, nhưng nhìn thấy hai người khác cũng làm như vậy, liền ôm lấy bộ xương trắng không buông, ép buộc mình bình tĩnh lại.

Chờ đã!

Hình như có chỗ nào đó không đúng.

Ôn Thanh cúi đầu cẩn thận xác định quần áo trên bộ xương, trời tối đen hơn, nhưng sau khi quen với bóng tối, cô gái vẫn như cũ nhận ra được bộ quần áo, bộ quần áo mặc trên người bộ xương mà cô gái đang ôm này, giống hệt như người đàn ông đập vỡ kính cửa sổ kia!

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Trái tim của cô gái đập dữ dội.

Có lẽ không phải… Người đàn ông kia cũng là quỷ sao?!

Cách nghĩ này khiến cả người Ôn Thanh lạnh toát, cô gái muốn bỏ chạy, nhưng không còn kịp nữa rồi, một bóng dáng mặc đồng phục học sinh khác đang từ từ đến gần cô.

Là Vân Thiến.

Ngay cả khi khuôn mặt đó đã trở nên nhợt nhạt, trong đôi mắt chỉ có một mảng tối đen, cô gái cũng có thể nhận ra, bóng dáng đó là Vân Thiến.

Cô gái đông cứng ngay tại chỗ, không cử động nổi, chỉ có thể nhìn Vân Thiến từng bước từng bước đi đến gần mình.

Ở phía sau cô gái, Lục Ngôn Lễ dùng một chút sức lực giữ lấy ba bộ xương. Ôn Thanh cảm nhận được hơi thở của một người sống, còn có nhiệt độ của đối phương phát ra, ít nhiều khiến cho lòng cô thả lỏng hơn.

Vân Thiến đã đi đến trước mặt, cô ả nghiêng nghiêng đầu, nở một nụ cười méo mó kỳ dị.

“Lại tìm được một người rồi.”

Nói xong, cô ả đưa cánh tay tái nhợt của mình ra, chậm rãi di chuyển đến mặt của Ôn Thanh.

Ngay lúc bàn tay gầy guộc sắc nhọn đó sắp chạm vào mặt cô gái, Ôn Thanh đột nhiên cảm thấy may mắn, hiểu được tác dụng của bộ xương.

Từ trong túi, cô gái rút ra một lá bài đại diện cho phần của mình, cô đem đầu của bộ xương, đặt vào trong tay của Vân Thiến.

Vân Thiến sững sờ.

Thậm chí, Ôn Thanh có thể ngửi được mùi hương như đến từ sâu trong lòng đất trên người đối phương, một mùi thối rữa. Cô gái chết sững ngay tại chỗ, không cử động, tim cô đập như trống trận, cắn chặt môi để bản thân không phát ra tiếng.

Cầu xin, nhất định phải… nhất định có thể!

Hệt như nửa thế kỷ lâu dài trôi qua, Vân Thiến cuối cùng cũng tiếp tục cử động.

Nụ cười trên khuôn mặt cô ả càng rộng hơn, trong đôi mắt vừa khiếp sợ vừa gượng ép bình tĩnh của Ôn Thanh, bàn tay từ từ duỗi về phía trước... và hạ xuống bộ xương.

Rắc một tiếng.

Xương đầu gãy ra.

Sau đó, cô ả biến thành một làn khói xanh, biến mất không thấy nữa.

Chỉ để lại Ôn Thanh vẫn còn giữ nguyên tư thế nâng tay, cánh tay khác siết chặt lấy lá bài, dây cung căng chặt đột nhiên nới lỏng, cô gái thở hổn hển từng đợt.

Những người khác đồng thời cũng như vậy, mỗi con ma có mặt ở đó nắm lấy từng bộ xương một, sau đó biến mất không thấy nữa. Điều này càng khiến bọn họ hiểu rõ hơn, bản thân vậy mà lại tìm thấy được đường sống. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Không ai ngờ được, kết cục tử vong của ngày hôm qua vậy mà lại là đường sống của ngày hôm nay đấy?

Chỉ là, sau khi người học sinh cuối cùng lấy bộ xương rồi biến mất, bộ xương ở hiện trường vẫn còn dư lại hai bộ.

“Chết thật! Nó chắc chắn đi tìm Nhiếp Duẫn Chân rồi.” Vẻ mặt Thời Yến có biến đổi lớn.

Cũng không cần cô ta nhắc nhở, mọi người đều nghĩ đến vấn đề này. Ngay cả Sở Hưu, người không bao giờ quan tâm nhiều đến đồng đội của mình cũng phải đau đầu.

Nếu vào lúc bình thường thì không có gì quan trọng, nhưng nhiệm vụ lần này rõ ràng rất đặc biệt, vòng luân hồi vô tận của sự sống và cái chết, nếu không để ý thì sẽ để bản thân tìm đến đường chết, anh ta tất nhiên hy vọng đối phương không sao.

Nếu không thì, chết đi sống lại, rất phiền phức.

Trái lại Lục Ngôn Lễ thở phào nhẹ nhõm, tạm thời hắn sẽ không gặp nguy hiểm, hỏi: “Bây giờ chúng ta làm sao đây?”

Không biết liệu những con bọ ăn xác có còn chờ đợi không, nếu mối nguy hiểm ở lộ Âm Phủ được giải quyết, anh ta cũng không để tâm việc ở lại lâu hơn.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là ông anh Nhiếp Duẫn Chân kia đừng biến thành ma.

Sở Hưu nói: “Bây giờ chúng ta trở lại xe đi, ở trên xe chờ một chút, nếu đến thời gian vẫn chưa đến, thì…”

Dù sao trong tay vẫn còn hai bộ xương, ma quỷ giết chết đối phương cũng không sao cả, có thể bù đắp thiệt hại.

Lúc này, anh ta lại vui mừng vì Ôn Thanh vẫn còn sống sót, nếu không anh ta phải mang bộ xương đi tìm Nhiếp Duẫn Chân ngay bây giờ, để ngăn anh ta trở thành một con ma mới, đến lúc đó, số lượng bộ xương cũng không đủ.

Nghĩ đến đây, anh ta đột ngột giật mình.

Có phải là Lục Ngôn Lễ cũng đã tính xong điều này rồi hay không? Hắn không định mạo hiểm, đó là lý do tại sao phải tránh né Ôn Thanh ngay từ đầu.

Đầu kia, Lục Ngôn Lễ và Ôn Thanh đang trò chuyện, trong lòng Sở Hưu hoài nghi, chốc chốc lại đánh giá đối phương, nhưng đầu Lục Ngôn Lễ cũng không ngẩng lên, rõ ràng không có dự định giải thích.

Hai bộ xương, Sở Hưu và Lục Ngôn Lễ mỗi người một bộ, vác nó đi về. Thời gian không nhiều, phía trước dần dần sáng lên, bọn họ đến trong phạm vi chiếu sáng của đèn xe.

Chỉ một phút trước khi họ chuẩn bị lên xe, từ xa truyền đến tiếng bước chân, theo đó là hơi thở dồn dập, khi đến gần hơn, bọn họ có thể dễ dàng phân biệt được hình dáng đó.

Là Nhiếp Duẫn Chân!

Anh ta thế mà lại không chết?

Phát hiện này khiến ba người có chút giật mình, chỉ có điều không ai biểu hiện ra ngoài, để không phải gây rắc rối.

“Tóm lại, tôi tìm thấy mọi người rồi, còn may còn may, đúng rồi, mọi người tìm thấy con đường sống sao?” Nhiếp Duẫn Chân đã suy nghĩ rất lâu sau khi nhận được tin tức, cảm thấy có lẽ là thật, lúc này mới vội vàng đến đây. May mắn là, không hề có ma quỷ đuổi theo anh ta.

Sở Hưu gật gật đầu, nói ra suy đoán của Lục Ngôn Lễ. Đồng thời, anh ta âm thầm đánh giá Nhiếp Duẫn Chân, thử tìm ra một vài điểm chứng minh thân phận của cậu ta.

“Sao thế? Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?” Nhiếp Duẫn Chân kinh ngạc.

Sở Hưu cũng không có phát hiện được gì, đối phương không có gì khác với bình thường, cuối cùng, anh ta tránh sang một bên: “Đi thôi, lên xe.”

Đồng thời vào lúc anh ta nói một từ cuối cùng, đột nhiên ở dưới gầm xe một bàn thò ra, khăng khăng nắm chặt lấy mắt cá chân của Ôn Thanh, mà sau đó, cánh tay kia dùng sức kéo một cái, kéo Ôn Thanh xuống dưới gầm xe.

Đến cả hét Ôn Thanh còn chưa kịp hét lên một tiếng, khi mọi người định thần trở lại, thì Ôn Thanh đã biến mất rồi.

Bóng ma bất ngờ tấn công khiến ai cũng giật mình, mỗi người đều đột ngột quay đầu lại xem phía sau mình có ma hay không. Sở Hưu đang ổn định lại trái tim đang đập liên hồi của mình, từ từ cúi người xuống, dùng đèn pin trong điện thoại di động chiếu xuống dưới gầm xe.

Dưới gầm xe không có gì cả.

Ôn Thanh cứ như thế mà biến mất. Cuối cùng, bọn họ không có khả năng bảo vệ tính mạng của Ôn Thanh.

Lại lần nữa kiểm tra tỉ mỉ bên trong xe, sau khi xác định không có gì nguy hiểm, mang hai bộ xương, bốn người vội vã lên xe chuẩn bị rời đi.

“Bây giờ anh có thể nói thử xem tại sao đột nhiên anh lại đến lộ Âm Phủ không?” Sở Hưu gõ một dòng chữ trên bản ghi nhớ trên điện thoại, rồi đưa nó cho Lục Ngôn Lễ đọc.

Đối phương chắc chắn không thể đến đây mà không có lý do, hơn nữa dáng vẻ vừa rồi hắn đến đây, giống như là bị thứ gì đó đuổi đến.

Là thứ gì đã buộc hắn lao tới lộ Âm Phủ?

Lục Ngôn Lễ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ vẫn là một mảng tối đen như cũ, nhưng tối đen như thế này, so với đám bọ ăn xác ùn ùn kéo đến, ngược lại đặc biệt thân thiết hơn.

“Bởi vì bọ ăn xác.” Anh ta không gõ chữ, mà trực tiếp nói ra.

Sở Hưu cảm thấy mình nghe lầm: “Cái gì? Bọ ăn xác?”

“Bởi vì bọ ăn xác. Khi tôi ở bên ngoài khách sạn, suýt chút nữa bị bọ ăn xác nhấn chìm, cho nên mới hướng đến cái chỗ này.”

Khóe môi của Sở Hưu hơi giật giật, anh ta đã sớm tưởng tượng ra cảnh tượng này.

Cho nên, anh ta thực sự đến đây với tâm lý lấy hổ đuổi sói?

“Anh không sợ hai sự kỳ lạ này kết hợp đối phó với chúng ta?” Nếu thật như thế này, bọn họ tuyệt đối chạy không thoát.

Trong lòng Lục Ngôn Lễ thật sự có một chút tự tin, nhưng hắn không thể nói ra manh mối, sau khi nghe tin tức này hắn ngả ra sau: “Sẽ không.” Nói xong, hắn chuyển sang chủ đề khác, “Các người vẫn muốn chơi trò chơi sao?”

“Trò chơi cuối cùng rồi.” Sở Hưu đọc từng câu từng chữ nội dung của nhiệm vụ dường như đã khắc cốt ghi tâm rồi.

“Sau 12  giờ đêm, đến khu dạy học của trường Trung học số 4 ở thành phố XX, cầm trong tay một chiếc gương, gương cần phải chiếu vào mặt của mình, mỗi khi đi lên một bậc tam cấp, thì nhìn vào cái gương gọi tên mình một lần, sau khi đi xong bốn tầng lầu, thời gian của trò chơi có thể tùy ý kết thúc. Nếu như muốn kết thúc trò chơi, thì cần cắn đầu ngón tay, dùng máu ở đầu ngón tay viết tên của mình lên trên gương, rồi lập tức chạy xuống lầu, không được quay đầu lại, không được soi gương, nếu không, hậu quả tự gánh chịu.”

“Còn có, trong thời gian chơi trò chơi, cho dù nhìn thấy gì, nghe thấy cái gì, cũng không được trả lời, không được quay đầu lại.”

Thời Yến ngồi ở ghế sau hừ nhẹ một tiếng.

“Trước đó chúng tôi tìm nhóm học sinh đó, chính là ở cái trường này.”

Lục Ngôn Lễ không để ý, đầu ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn.

Hắn đang suy nghĩ, ngày cuối cùng, có cần ở bên cạnh mạo hiểm không?

Sở Hưu đã trở thành một con cờ của hắn, sau đó sẽ cố gắng hết sức để thu thập thông tin về phái Toàn tri cho hắn, mà trò chơi này tình cờ chứa một số tin tức về giáo phái này.

Trường học này, có cái gì thần bí không?

Hoặc là, điều thần bí ở trên người Ôn Thanh? Nếu không, rất khó để giải thích sự nhiễu loạn không gian và thời gian của vài ngày trước. Cho đến hiện tại, hắn cũng khó mà xác định được, ở một không gian khác, có phải những người này vẫn đang trải qua cái chết sau khi chết trong khách sạn?

Đang suy nghĩ, Sở Hưu đột ngột phanh xe lại, Lục Ngôn Lễ không cảnh giác ngã nhào về phía trước, “Sao thế?”

“Hình như tôi đụng phải cái gì đó.” Sở Hưu siết chặt vô lăng.

Đã muộn rồi còn có ai đến lộ Âm Phủ, vì vậy, thứ anh ta đụng phải chính là…

Không cần hỏi nữa, đèn xe chiếu sáng, một đôi chân trần tái nhợt, chầm chậm từ phía trên thõng xuống, đang treo ở trước cửa sổ xe, theo gió mà đong đưa nhè nhẹ.

Sắc mặt của bốn người trong xe thay đổi rất lớn!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp