Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 52


1 tháng

trướctiếp

Khoảnh khắc đôi chân nhợt nhạt đó xuất hiện, ánh đèn bên trong xe vụt tắt, nhiệt độ giảm xuống.

Trong lòng Thời Yến hung hăng trầm lại.

Vừa rồi hành vi của những con ma khác, không tránh khỏi khiến cho lòng cô ta thả lỏng hơn một chút, nhưng chắc chắn không ngờ đến được là, ngay khi họ chuẩn bị chạy trốn, thế mà lại có một mối nguy cơ như vậy xuất hiện.

“Làm sao đây? Đây là Ôn Thanh sao?” Hai người ngồi ở phía trước không lên tiếng, Thời Yến cất giọng hỏi.

Bên trong xe chỉ có hai bộ xương, ai biết được nó sẽ bắt ai đi?

“Đúng vậy.” Một giọng nói từ hàng ghế đầu phát ra.

Nhưng đột nhiên, Thời Yến nhận thấy có gì đó không ổn.

Giọng nói này… là của ai?

Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, Thời Yến lại trợn trừng đôi mắt, kinh ngạc phát hiện mình vậy mà lại ngồi trên một chiếc xe xa lạ mà quen thuộc.

Càng khiến cho cô ta hồn bay phách lạc là, ngồi ở vị trí khác… thình lình là ba bộ xương trắng bệch! Cùng lúc đó, một luồng sáng chói mắt từ phía đối diện chiếu tới.

Cô ta vậy mà lại trở về trên chiếc xe của ngày hôm qua một lần nữa!

Đối diện, một chiếc xe giống hệt vậy đâm trực diện đến, hai chiếc xe đều không hề có ý phanh lại.

Kỳ thực Thời Yến sắp điên rồi, cô ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta nhớ lại kinh nghiệm trước đây được Lục Ngôn Lễ dạy, thử nhìn rõ bóng dáng ở cửa sổ của chiếc xe đối diện. Thế nhưng, đèn xe chói mắt, cô ta căn bản không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy rằng bốn chiếc xe không phải là giả.

Thời Yến tránh được bộ xương rơi xuống người mình do bị giật mạnh, cô ta dùng sức kéo cửa xe.

Điều bất ngờ là, cửa xe thế mà lại thật sự bị cô ta kéo ra, những trận gió dữ dội gào thét ở bên tai, trái lại Thời Yến có phần do dự.

Nhảy xuống với tốc độ này…

Đèn của xe chói mắt, do vậy cô ta không nhìn rõ được là, trên chiếc xe ở phía đối diện, Nhiếp Duẫn Chân đang ngồi ở ghế lái phụ, ba bộ xương ngồi ở chỗ khác, tay anh ta đồng thời cũng đã đặt trên tay nắm cửa, dùng lực đẩy ra, chỉ do dự là có nên nhảy xuống xe hay không.

Tất cả xảy ra quá nhanh, anh ta và Thời Yến giống nhau, bối rối, muốn thuyết phục bản thân rằng vừa rồi là vấn đề của ma nữ, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Sở Hưu và Lục Ngôn Lễ đồng thời cũng như vậy, trong tích tắc bốn người đồng thời được chuyển lên bốn chiếc xe giống hệt nhau, mà bốn chiếc xe này sắp sửa đâm vào nhau!

Điều khốn kiếp là, bốn người họ đều đang ngồi ở ghế lái phụ, cú đấm vào này, không chết cũng sẽ bị thương.

Tại sao… lại như vậy?

Xem như là trò chơi trốn tìm chưa hoàn thành, cũng không hẳn toàn bộ bốn người đều quay trở lại xe. Bên trong bốn chiếc xe đều có người, khó mà phân biệt được hướng nào là ảo.

Trong tia lửa, Lục Ngôn Lễ đã chợt nhận ra điều gì đó, đột ngột giật mình.

Đây không phải là ảnh hưởng mà Ôn Thanh tạo ra! Bởi vì những con ma khác trong trò chơi trốn tìm chỉ cần một bộ xương người.

Kết cục chết chóc này, là đặc biệt thiết kế cho bọn họ.

Tay của hắn đồng thời nắm chặt lấy tay nắm cửa, dùng lực đẩy ra.

Hóa ra, bọn họ cũng không nhìn thấu một lời nói dối đơn giản như thế, hoặc có thể nói, mọi người đều bị ma quỷ mê hoặc rồi, không có bất kì ai cảm thấy không ổn.

Trong ngày đầu tiên có bốn chiếc xe va chạm ở ngã tư, một chiếc xe là giả, một chiếc xe khác là của riêng bọn họ, vì vậy, đáng lẽ chỉ có hai chiếc xe va chạm với nhau, tại sao lại có nhiều hơn một chiếc xe? Ngay cả số lượng thi thể ở trong cục cảnh sát cũng có gì đó không ổn.

Bởi vì chiếc xe kia, là kết cục chết chóc của hiện tại! Nếu như mọi người ý thức được điểm này từ sớm, đương nhiên có thể nhìn xuyên qua sự bất ổn của chiếc xe thứ ba, nhưng hiện tại, tất cả đều đã muộn rồi.

Khoảnh khắc cửa xe mở ra, tiếng gió đêm ào ào điên cuồng quét vào, Lục Ngôn Lễ cởi dây an toàn, ôm bộ xương ở ghế lái phụ vào trong lòng, nhanh chóng ngồi vào ghế ở phía sau.

Điều khiến Sở Hưu không ngờ là, Lục Ngôn Lễ không nhảy xuống xe, hành vi của đối phương làm cho hành động kéo cửa xe ban đầu của Sở Hưu cũng dừng lại, anh ta lợi dụng vài giây sau cùng, nhanh chóng ngồi vào ghế sau.

Lục Ngôn Lễ dùng sức nắm lấy những bộ xương lạnh lẽo, lui ở ghế sau chờ đợi, hắn không biết kết cục của mình sẽ như thế nào, phải chăng vị thần đó muốn lấy mạng của hắn, nhưng hắn đã làm tất cả những gì mình có thể làm được.

Kèm theo một tiếng nổ vang trời, bốn chiếc xe đột ngột đâm vào nhau, đầu chiếc xe lõm xuống hơn một nửa, cả người Lục Ngôn Lễ không khống chế được mà đâm vào lưng ghế, lộn nhào về phía trước một lần nữa, rơi vào đống kim loại bị biến dạng nâng lên do tác động.

Hắn đè lên một bộ xương, khung xương chịu được hầu hết các cú đâm từ khung kim loại sắc nhọn vào hắn, trần xe cũng bị trũng xuống, gần như sắp đâm lên lưng hắn.

Bình xăng rò rỉ tí tách, có một ngọn lửa nhỏ đã bùng lên, sẽ nhanh chóng mà phát nổ. Lục Ngôn Lễ bị kẹt ở giữa, thời gian ngắn khó mà thoát được.

Nhưng hắn vẫn còn sống.

Lục Ngôn Lễ hít sâu một hơi, để giảm đau đớn trên người truyền đến.

Mình vẫn còn sống.

Hắn tự an ủi bản thân như thế, nhanh chóng bình tĩnh lại, nửa thân trên bị kẹt ở giữa bộ xương và một vài bộ phận của xe, khó mà duỗi tay ra được, cố gắng dùng ngón chân chạm tới tay nắm cửa mà vặn xuống, thử vài lần, cuối cùng nghe thấy một tiếng “cạch”, sau đó, cửa bị một lực đá văng, hắn nhanh chóng từ trong xe chui ra ngoài.

Lục Ngôn Lễ đang muốn rời đi, đối diện lại truyền đến tiếng kêu cứu. Cũng giống như anh ta, Sở Hưu cũng bị kẹt lại, không có cách nào để mở cửa xe, qua một khe hở, anh ta trông thấy có ai đó từ trong xe thoát ra ngoài, lập tức kêu cứu.

Nhiếp Duẫn Chân và Thời Yến lựa chọn nhảy ra khỏi xe, người trước toàn thân đầy máu ngã trên mặt đất, không biết là sống hay chết. Người sau giảm lực tác động cho bản thân vì đang ôm một bộ xương, tình trạng thương tích gần như tốt hơn, có thể đứng lên đi được. Cô ta cũng nghe thấy tiếng kêu cứu của Sở Hưu, khập khiễng muốn đi đến.

Nhưng… chính vào thời khắc cô ta đứng lên, trên cái cây bên cạnh thình lình có một sợi dây gai rũ xuống, vì trời quá tối, cô ta không thể nhìn rõ được, trong vô thức đi tới gần sợi dây đó, chiếc cằm đúng lúc hất ngay vào nó.

Dây gai trên cái cây đó lập tức siết chặt, rít một tiếng quấn lấy cổ cô ta kéo lên, đến cả kêu cứu Thời Yến còn không kịp kêu, cả người liền bị treo lơ lửng trên cây. Nhìn kỹ lại lần nữa, đó căn bản không phải là sợi dây gai gì cả, mà là một cánh tay lạnh lẽo trắng muốt.

Cánh tay bắt lấy cổ Thời Yến hơi dùng lực một chút, đầu của cô ta liền mềm oặt gục xuống, không nhúc nhích.

“Lại tìm thấy một người nữa.” Một âm thanh khàn khàn lạnh băng không biết từ đâu đến, tiếp theo đó, cánh tay kia hóa thành một làn khói xanh. Thi thể của Thời Yến rơi trên mặt đất.

Lục Ngôn Lễ nhìn một cái liền không để ý mà thu hồi ánh mắt lại, chạy như bay về phía Sở Hưu.

Cũng giống với suy nghĩ của hắn, cứ xem như Thời Yến từ tai nạn xe sống lại, cũng phải vì nguyên nhân khác mà chết đi.

So với Nhiếp Duẫn Chân cả người đầy máu nằm trên mặt đất thì Sở Hưu đỡ hơn nhiều, ít nhất phần trên cơ thể có thể di chuyển tự do, chỉ là không biết chân đã bị bộ phận nào kẹp lấy, không giẫy ra được. Lục Ngôn Lễ không quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp lấy khẩu súng trên người đối phương bắn mở chốt an toàn, bắn hai phát súng vào cửa xe đóng kín, dùng sức kéo mạnh lần nữa, cửa xe cuối cùng cũng mở ra, hắn cũng nhìn thấy rõ tình trạng của đối phương.

Một bộ xương trong số đó bị đâm thành hai phần, đúng lúc kẹp lấy chân của Sở Hưu, có thể thấy những khúc xương đã đâm vào bắp chân của đối phương đang mắc kẹt trong khe cửa. Khúc xương đó bị xiêu vẹo bởi động tác kéo cửa thô bạo của Lục Ngôn Lễ, làm miệng vết thương càng lớn hơn.

Nhưng Lục Ngôn Lễ không để ý, rút khúc xương đó ra, máu cũng phún ra, hắn nghe thấy Sở Hưu cố nén tiếng rên rỉ đau đớn, không hề cảm thấy tội lỗi rồi nói một câu chịu đựng, lại đi vòng sang phía bên kia và kéo người ra, đưa người nhanh chóng rời đi.

Sở Hưu bị hắn kéo lê trên mặt đất mà không dám oán trách, anh ta hiển nhiên có thể nhìn ra Lục Ngôn Lễ cũng đã bị thương rồi, có thể mang anh ta đi cũng không tệ, vì vậy, ngoan ngoãn chịu đau mà làm một cái bao đủ điều kiện, trên mặt đất phía sau để lại một vệt máu rất dài.

May mắn là, khi Lục Ngôn Lễ kéo anh ta đi được hai mươi ba mươi mét, cả bốn chiếc xe mới phát nổ, ngọn lửa bùng lên thắp sáng hầu hết vùng ngoại ô, tác động lớn đã mở ra một trận khí nóng, không ít gốc cây cũng bị bốc cháy.

Lục Ngôn Lễ hít một hơi thật sâu.

Xem ra. Nguyện vọng của mình với vị thần kia vẫn còn hiệu quả, tạm thời không chết được.

“Mẹ kiếp! Nhanh chóng rời khỏi đây!” Sở Hưu kinh hoàng.

Cháy rừng không thể cho là đùa, Sở Hưu tóm lấy Lục Ngôn Lễ, thỉnh cầu: “Có lẽ anh lái xe đến đúng không? Làm phiền anh rồi.”

Anh ta mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đáng để bên kia lợi dụng chính mình, ít nhất khi anh ta có thể tự cứu mình, mà bên kia không ngại đưa tay ra.

Lục Ngôn Lễ trả lời: “Nhưng tôi không kéo nổi hai người các người.”

Với đại ý, là để anh ta bỏ lại Nhiếp Duẫn Chân đang hôn mê.

Lục Ngôn Lễ đang ép buộc anh ta lựa chọn.

hắn sẽ không nói với Sở Hưu, ước nguyện mà bản thân đã thực hiện với cái gọi là vị thần kia, để hắn không chết cho đến khi hắn tìm ra tất cả sự thật. Cho nên, hắn sẽ chỉ bị thương, chiếc xe mới chậm nổ hơn, một mình hắn lái xe trở lại đón người, nhiều khả năng cũng sẽ không có cháy rừng.

Sở Hưu im lặng vài giây, kiên định gật gật đầu.

Trò chơi kỳ dị bảy ngày chỉ còn lại một ngày, mà trò chơi của ngày cuối cùng này, vừa may không cần quá nhiều người.

Anh ta nhìn cũng không nhìn Nhiếp Duẫn Chân, người mấy ngày trước còn vào sinh ra tử với nhau, mà đồng ý thật, miễn cưỡng để bản thân chèo chống thân thể: “Nhờ anh, anh có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ nhất định nỗ lực hoàn thành.”

“Rất tốt, nói được làm được.” Lục Ngôn Lễ vác người đàn ông trực tiếp chạy ra ngoài.

Hắn vẫn còn nhớ chỗ mình dừng xe, sau khi chạy một thời gian ngắn thì từ từ giảm tốc độ, rất nhanh đã tìm được chiếc xe, để Sở Hưu lên ghế lái phụ. Bản thân nhanh chóng lên xe, đạp chân ga.

“Anh có bị thương không?” Vừa rồi Sở Hưu cả con đường chỉ hoảng hốt không dám nói lời nào, nhìn thấy hắn vác mình còn có thể vừa chạy vừa nhảy, luôn cảm thấy bị lừa gạt.

Lời vừa nói xong, khóe miệng Lục Ngôn Lễ chảy ra một chút máu, hắn khẽ liếc nhìn Sở Hưu, không chút do dự mà lau sạch vết máu đỏ kia, “Tôi bị nội thương mà thôi.”

Sở Hưu:… Không dám nói gì, chỉ có thể tỏ vẻ cảm ơn.

“Không biết bây giờ đám bọ ăn xác có còn ở đó hay không.” Lục Ngôn Lễ hít thở nặng nề, vẫn là cam chịu số phận mà tăng ga, chạy ra ngoài.

“Vấn đề này chờ lát nữa nói sau, tôi vẫn còn có một nghi vấn.” Sở Hưu rất hiếu kỳ, “Trước đó anh nói, hai mươi bốn thi thể bị mất tích tại sở cảnh sát thành phố, mười hai thi thể trong số đó thuộc về nhóm học sinh, đồng thời kết quả kiểm nghiệm của mười hai thi thể còn lại hoàn toàn giống hệt nhau, cho nên nghi ngờ đó có thể là chúng tôi.”

“Nhưng mà, buổi tối ngày hôm đó bốn chiếc xe đâm vào nhau, một trong số đó là giả, xe của chúng ta ngồi đã rời đi. Tại sao hiện trường còn có ba chiếc xe?”

Vấn đề đơn giản như thế này, nhưng bọn họ giống như bị thứ gì đó che mắt, làm thế nào cũng không nghĩ ra, càng không có ai nói ra nghi ngờ, đó là lý do tại sao một trò chơi trốn tìm đơn giản như vậy đã thay đổi.

Nghĩ tới đây, Sở Hưu không kìm được mà run rẩy.

Đây có phải chính là điều đáng sợ đằng sau nhiệm vụ? Vô tri vô giác mê hoặc tâm trí của bọn họ. Cũng nói nhiệm vụ cần tìm thấy con đường sống, nhưng nhiệm vụ lại khăng khăng để bọn họ bị bịt mắt trước con đường sống.

Lục Ngôn Lễ vừa lái xe vừa nói: “Trên thực tế, trước đó không lâu tôi cũng mới phát hiện sự việc không ổn. Chiếc xe đến nhiều hơn kia, cộng thêm bộ xương ở trên xe, là lúc nào mạo hiểm đến, tôi cũng không biết được.”

hắn không nói dối, sự kỳ lạ thường chẳng có ý nghĩa gì, nhưng khi sụp đổ để lại một hoặc hai manh mối logic sụp đổ. Đây là nơi khó khăn thực sự của nhiệm vụ. Bởi vì, hắn vĩnh viễn cũng không biết được, có một quy tắc ở đằng sau những sự kỳ lạ đó, những sự kỳ lạ đó lại xuất hiện ngẫu nhiên.

hắn thoạt nhìn giống như thật sự là không hiểu rõ, Sở Hưu vẫn muốn hỏi nữa, khung cảnh phản chiếu qua kính chiếu hậu khiến anh ta lập tức quên mất mình định nói gì.

Ở sau lưng anh ta, ngọn lửa cháy hừng hực ầm ầm dâng lên, một mảng lửa đỏ rực nhuộm nửa bầu trời đêm, ánh lửa cao chót vót.

Lục Ngôn Lễ dùng sức đạp ga hết mức, tăng thêm tốc độ chạy ra ngoài.

Ở phía sau chiếc xe không quá vài chục mét, là biển lửa quét dọc hai bên rừng cây chết khô, tốc độ lây lan nhanh gấp mấy lần, ngọn lửa gần như sắp quét tới đuôi xe.

Hai người ngồi trong xe có thể cảm nhận được không khí nóng như thiêu đốt bên ngoài xe, tốc độ đã tăng lên không giới hạn và tăng đến vận tốc cao nhất. May mắn là, bọn họ không hề xảy ra tai nạn xe hơi, cũng không hề bị chôn thân trong biển lửa.

Ngay trước khi ngọn lửa bao trùm toàn bộ khu vực ở lộ Âm Phủ, một chiếc xe nhỏ đã chạy thoát ra ngoài.

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy, làn sóng lửa bốc cháy dường như được bao bọc bởi thứ gì đó trong phạm vi của khu rừng, như thể được bao phủ bởi một lớp kính vô hình nào đó, khiến cho con sóng khổng lồ đó chỉ nhe nanh múa vuốt trong một phạm vi nhất định.

Sở Hưu không hiểu tại sao, chỉ có thể tạm thời đẩy những thứ bất thường vào nhiệm vụ. Từ trong kính chiếu hậu, Lục Ngôn Lễ nhìn thấy tất cả những gì xảy ra, ánh mắt chỉ thờ ơ.

Hắn biết, đây là công lao của vị “thần” kia.

Hắn không nói gì cả, từ từ giảm tốc độ, lái xe trong đêm đen yên tĩnh.

Bên dưới xương đòn được cổ áo bao phủ, có một ấn ký màu đỏ, là chữ thập ngược và ngôi sao bảy cánh, đỏ tới mức gần như có thể nhỏ ra máu.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp