Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 53


1 tháng

trướctiếp

Cả thành phố vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ êm đềm, không bị đánh thức bởi âm thanh của chiếc xe đang lái như điên, sau khi Lục Ngôn Lễ lái xe một đoạn đường gần đến thành phố, xoay vô lăng, đi đến một con đường lạ khác.

“Bây giờ đi đâu?” Sở Hưu hỏi.

Lục Ngôn Lễ: “Anh không định đến trường Trung học số 4 chơi trò chơi sao? Hôm nay thì đi đến gần trường.”

Nói đến trò chơi của ngày mai, Sở Hưu có chút trầm lặng.

Trò chơi kỳ dị trong bảy ngày, ngày thứ sáu đã khiến anh ta kiệt sức, Thời Yến và Nhiếp Duẫn Chân cuối cùng cũng tử vong, bí ẩn về sự tái sinh hỗn loạn của Ôn Thanh và Vân Thiến vẫn chưa được giải quyết, ngoài ra còn có một vị thần Toàn tri không sao nói rõ được.

Từ trước đến giờ anh ta chưa từng có một nhiệm vụ bất lực nào như lần này, nhưng anh ta không có cách nào trốn tránh trách nhiệm, tất cả mọi chuyện là do ngày đầu tiên anh ta đã kéo Ôn Thanh và Vân Thiến vào.

Nhưng… tận sâu bên trong đáy lòng của Sở Hưu mơ hồ có một loại cảm giác, ngay cả khi ngày đầu tiên anh ta không kéo Ôn Thanh vào trò chơi, cô gái cũng sẽ vì một vài nguyên nhân nào đó mà tham gia vào. Mà chỉ cần có cô gái tham gia, thời gian và không gian tất nhiên sẽ trở nên rối loạn.

Giống như lần này, vốn trò chơi nên kết thúc, nhưng bọn họ lại lần nữa bị kéo đến ngã tư. Anh ta đã một vài lần gián tiếp cầu nguyện để Nhiếp Duẫn Chân và Thời Yến được sống lại, nhưng bọn họ vẫn chết bất đắc kỳ tử ở thời gian sắp kết thúc.

Anh ta mơ hồ cảm giác được, hết thảy phía sau đều bị thư gì đó thao túng.

Không, không đúng, không phải vì sự tham gia của Ôn Thanh.

Mà bởi vì vị “thần” kia!

Bởi vì có vị “thần” kia tham gia vào, nhiệm vụ của bọn họ mới trở nên hỗn loạn! Nhưng một khi bắt đầu, bọn họ tất nhiên sẽ vì một số lí do mà cầu nguyện, mà sau đó càng chìm sâu vào trong không gian và thời gian hỗn loạn đó, rồi không có cách nào thoát thân.

Sở Hưu nói ra phỏng đoán trong lòng mình, từ khóe mắt, anh ta quan sát vẻ mặt của Lục Ngôn Lễ trong kính chiếu hậu, hy vọng hắn có thể cho mình một chút manh mối.

Anh ta không biết Lục Ngôn Lễ đã thỉnh cầu gì với vị thần kia, phải trả giá bằng việc trở thành một tín đồ, đổi lấy cơ hội sống sót.

Lục Ngôn Lễ im lặng nghe sự phán đoán của anh ta, càng cảm thấy lựa chọn của mình rất đúng đắn, dưới tình huống những manh mối còn thiếu sót, anh ta có thể phán đoán đến bước này, có lẽ, khi quay trở lại thế giới đó sẽ thu thập được tin tốt cho hắn.

Điều duy nhất không chắc chắn là, sau khi anh ta quay trở lại, liệu rằng gợi ý tâm lý mà bản thân đưa ra cho anh ta có còn hiệu quả không? Và, lần tiếp theo anh ta đến với thế giới này, nếu như anh ta đi nơi khác, muốn gặp mặt sẽ rất khó.

“Hiện tại tôi khó mà đưa ra được kết luận, sau lưng mọi thứ rốt cuộc là cái gì? Chẳng hề giống như ác quỷ đơn thuần hoặc câu chuyện kỳ quái.” Cuối cùng Sở Hưu tổng kết, “Thời Yến và Nhiếp Duẫn Chân, với năng lực của bọn họ, vốn không nên…”

Không nên cái gì, anh ta không tiếp tục nói nữa, nhưng anh ta tin đối phương hiểu những lời mình đang nói dở.

“Bởi vì bọn họ chết ở vòng đầu tiên, cho nên đã định trước phải chết, bất kể sống lại bao nhiêu lần đi nữa thì cũng là kết quả như vậy.” Sau khi Sở Hưu nói xong, Lục Ngôn Lễ đã trả lời vấn đề của anh ta.

“Anh vẫn không hiểu sao? Cái chết của bọn họ đã được định sẵn rồi. Ôn Thanh cũng vậy, Vân Thiến cũng vậy, bao gồm cả Thời Yến và Nhiếp Duẫn Chân… từ sau khi bọn họ chết ở vòng đầu tiên, dù rằng nguyên nhân hồi sinh là vì anh, cũng chạy không thoát kết cục. Trừ khi, bọn họ cũng giống với chúng ta, trả giá đắt, cầu nguyện với vị thần kia.”

Sở Hưu: “Nếu như nói hai người chúng ta là vì cầu nguyện với mới có thể sống lại, vậy còn Ôn Thanh? Cô ta thì tại sao?”

Lục Ngôn Lễ đã im lặng rất lâu.

Trải qua một phen giày vò, chân trời đã mờ sáng, vài ngôi sao và đèn đường chiếu sáng, ở bên đường một số công nhân vệ sinh đã bắt đầu làm việc. Chiếc xe nhanh chóng lướt qua bọn họ, tiến về phía điểm cuối cùng trong nhiệm vụ lần này của Sở Hưu.

“Bởi vì, thần là Toàn tri Toàn năng.” Phong thái của Lục Ngôn Lễ đột nhiên trở nên sùng đạo, hắn dùng vẻ mặt cuồng đạo đã thấy hàng chục lần trên khuôn mặt của những tín đồ khác mà ca ngợi trước Sở Hưu, “Thần có thể khiến người chết sống lại, có thể quay ngược thời gian, và có thể tạo ra mọi thứ!”

“Anh…” Sự thay đổi đột ngột của Lục Ngôn Lễ khiến Sở Hưu dựng tóc gáy, cứ như thể hắn đột nhiên biến đổi từ một con người thành một loại quái vật nào đó.

May mắn thay, sự thay đổi khuôn mặt của hắn chỉ là một khoảnh khắc, Lục Ngôn Lễ lại trở về với vẻ ngoài thờ ơ của mình, và tiếp tục nói: “Nhưng, thần cũng không phải thật sự để người ta sống lại. Nó chỉ đưa chúng ta trở lại nơi chúng ta bắt đầu, để chúng ta một lần nữa đi lại một con đường.”

Thật sự hồi sinh? Làm sao có thể chứ? Hắn tìm thấy nhiều sự quỷ dị như vậy, không có bất kỳ một quỷ thần nào có thể thật sự khiến người ta sống lại. Một khi tin tưởng vào sự “hồi sinh” của bọn họ, ngoài trừ việc phải trả giá thêm nhiều hơn ra, cũng dễ dàng đẩy bản thân mình rơi vào vực sâu.

Vị “thần” này cũng không ngoại lệ.

“Ban đầu sao?” Sở Hưu cẩn thận suy nghĩ câu nói này.

Lục Ngôn Lễ chỉ ra dòng chảy của một con sông.

“Cứ như… thời gian và không gian không giới hạn, có một câu nói nói rằng con người vĩnh viễn không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông, thần cũng không ngoại lệ, nó đưa chúng ta từ trong cái chết ra ngoài, chúng ta ở không gian và thời gian đó tiếp tục chết đi, sau đó, nó đặt chúng ta vào điểm khác của dòng chảy, nhưng dòng chảy đó đã không phải là dòng chảy vừa rồi, trong đó sẽ có một chúng ta khác, cũng có thể là không có, bởi vì đều ở cùng một dòng sông, có thể sinh ra cùng một lúc.”

Sở Hưu gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ.

“Tuy thần hòa nhã, nhưng sự uy nghi của thần là bất khả xâm phạm. Do vậy, chỉ có con người phải trả giá mới có thể có được cơ hội sống lại lần nữa. Chúng ta đã trả giá, cho nên có thể thay đổi tương lai của mình, nhưng Thời Yến và Nhiếp Duẫn Chân không có, bọn họ làm thế nào mà xứng với sự ban ơn của thần đây?”

Nói cách khác, bọn họ không trả giá đắt để được “hồi sinh”, tất nhiên sẽ chết.

Kết cục chết của ban nãy, rõ ràng chính là dành cho bọn họ. Mặc dù, Sở Hưu cũng bị thương nghiêm trọng, nhưng nếu như “thần” thật sự muốn anh ta chết, anh ta tuyệt đối không sống sót được.

Giọng điệu của Lục Ngôn Lễ khiến Sở Hưu cảm thấy rất kỳ lạ, chỉ nghe lời nói thật khó khiến người ta tin được đây không phải là tín đồ sùng đạo, nhưng chỉ cần nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của hắn, không ai tin tưởng hắn thật sự là một tín đồ.

Chỉ có điều, hắn có tin vị thần kia hay không, Sở Hưu cũng không quá quan tâm, bây giờ anh ta vẫn còn đang suy nghĩ một việc khác.

“Cho nên, Ôn Thanh cũng được định trước là phải chết sao?” Rõ ràng cô ta cũng cầu nguyện rồi, tại sao cô ta cũng sẽ?”

Lục Ngôn Lễ nói: “Cô ta không giống như vậy, tôi nói cô ta được định trước là phải chết, là bất luận cô ta hồi sinh lại bao nhiêu lần, đều sẽ vì nguyên nhân của chính bản thân mà tự đưa mình vào chỗ chết một lần nữa.” Cô ta muốn giữ mạng cũng rất đơn giản, nhưng một lần rồi lại một lần đều lựa chọn con đường chết, không có chỗ nào mà không phải vì người khác mà chịu chết.

Bên cạnh đó, vòng luân hồi không phải vĩnh cửu, cầu nguyện cần phải trả giá đắt, Ôn Thanh lại có thể trả giá hết lần này đến lần khác để hồi sinh sao?

Bản thân Sở Hưu cũng từng cầu nguyện rồi, anh ta học dáng vẻ thành kính của Lục Ngôn Lễ, thử thăm dò: “Món quà của thần, nhất định phải trả giá lớn mới có thể có được, nếu không, tất nhiên sẽ bị thu lấy dưới hình thức khác?”

Lục Ngôn Lễ gật gật đầu.

Nếu điều này xảy ra, thì đã nói thông suốt rồi, vốn Thời Yến và Nhiếp Duẫn Chân phải chết đi bởi vì nguyên do “hồi sinh” của Sở Hưu, nhưng bọn họ không hề trả giá, vị “thần” kia tất nhiên sẽ nghĩ cách thu hồi lại “ân huệ” mà mình ban ra.

“Hóa ra là như vậy… chẳng trách, đột nhiên chúng ta lại trở về ngã tư, chỉ là tại sao lại có nhiều hơn một chiếc xe?”

Đáng lẽ ra chỉ có hai chiếc xe va chạm nhau ở ngã tư, nhưng không hiểu sao bọn họ đã bị con số ba mê hoặc, tin chắc rằng đó là một vụ va chạm giữa ba chiếc xe, khiến bọn họ không chú ý điểm bất thường.

Nếu như nói kết cục lần đầu ở ngã tư là kết quả mà nhiệm vụ mang đến, chiếc xe thứ ba xuất hiện sau vụ tai nạn, lại là vì nguyên do gì?

Là nhiệm vụ, hay là “thần”? Cũng có thể là cả hai?

“Liên quan đến việc này, tôi không có đáp án chính xác, chỉ có thể dựa vào phán đoán. Chiếc xe thứ ba, có lẽ được sử dụng để sàng lọc kết cục chết chóc của chúng ta, chỉ có điều chúng ta còn sống sót mà thôi, nếu như Nhiếp Duẫn Chân và Thời Yến không chết đi, tiếp theo đó sẽ có kết cục chết chóc dành cho bọn họ.”

Nếu không rất khó giải thích việc tất cả mọi người đều bị ba chiếc xe mê hoặc.

Phía trước vừa hay là đèn đỏ, Lục Ngôn Lễ dừng xe chờ đợi, nhưng lời nói trong miệng vẫn không dừng, hắn hỏi một vấn đề khiến Sở Hưu suy nghĩ tỉ mỉ mà vô cùng sợ hãi: “Còn có, anh thật sự xác định kết cục chết chóc của anh đã qua rồi sao?”

Sống lưng của Sở Hưu lập tức lạnh toát: “Có ý gì?”

“Trả giá bao nhiêu, có được bấy nhiêu. Đã bao nhiêu lần anh cầu nguyện làm lại từ đầu với nó? Anh phải trả giá cái gì?”

Hàm ý là, làm lại nhiều lần như thế, anh xác định bản thân, thật sự trả giá đủ sao?

Lục Ngôn Lễ không rõ anh ta thoát khỏi giấc mộng như thế nào, chắc hẳn không thoát khỏi quan hệ với vị “thần” kia.

“Tôi…” Sở Hưu nghẹn lời, anh ta vẫn thật sự không thể bảo đảm.

Anh ta đích thực đã rời khỏi giấc mơ bằng cách cầu nguyện với “thần”.

“Cho nên, trò chơi ngày mai, anh nên cẩn thận một chút.” Lục Ngôn Lễ tổng kết.

Trò chơi chỉ có một mình anh ta, còn là ngày cuối cùng, có thể nghĩ ra, anh ta sẽ phải trả giá thế nào.

Sở Hưu im lặng, rất lâu, mới gật gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Anh ta nhìn chằm chằm phía trước, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng sâu, khi chiếc xe lại lái qua một cột đèn giao thông, anh ta bất chợt hỏi: “Anh có quen người nào tên Hạ Lâu không?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp