Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 55


1 tháng

trướctiếp

Bất chấp đang là giờ lên lớp, cô giáo Lý cắt ngang tiết học, cảnh cáo học sinh trong lớp một lượt, rồi lại lên lầu đi đến văn phòng của hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng, thầy xem... lại có người đến nghe ngóng rồi.” Cô giáo Lý kính cẩn với bóng lưng đang ngồi ở trước cửa sổ sát đất, “Một người trong số đó là phóng viên, một người nữa không biết có thân phận gì, đoán chừng cũng là muốn đến vạch trần.”

Hiệu trưởng cũng không quay đầu lại: “Loại việc này còn cần tôi dạy sao? Có điều cô vừa đến, có thể chưa có kinh nghiệm, cô đi hỏi thử những giáo viên khác ở văn phòng là được.”

“Dạ được, dạ được.”

“Còn nữa, sau này nếu có học sinh đi đến chỗ đó, biết làm thế nào rồi chứ?”

“Dạ biết, học sinh mà, áp lực học tập lớn, ra ngoài thả lỏng thư giãn tâm trạng rất bình thường, với tư cách là giáo viên không cần quản lý quá nhiều.”

“Phải đấy, thế là đúng rồi.” Hiệu trưởng nhả ra một làn khói, lúc nói chuyện mang theo ý cười. Nghe ra hiệu trưởng đang vui vẻ, cô giáo Lý cũng vô cùng mừng rỡ, sau vài câu nói nịnh hót thì đóng cửa rồi rời đi.

Trong văn phòng, hiệu trưởng dập tắt khói thuốc, đứng dậy, đi đến kệ sách bên cạnh, đưa tay kéo mở cửa kệ, bên trong vậy mà lại có một không gian khác, bày một cái bàn thờ.

Trên bàn thờ, một bức tượng đỏ tươi rất khó để người ta nhớ ra phong hiệu của “thần”. Trên thực tế, con người cũng rất khó dùng ngôn ngữ để mô tả dáng vẻ của nó, cứ giống như, sau khi nó được tạc thành hình dạng này từ một khúc gỗ thì cũng không giống như vật nên có trên nhân gian. Khi lần đầu tiên một người nhìn thấy, trong đầu họ sẽ nghĩ ngay đến những từ như vặn vẹo, kỳ dị, quái đản, khiến người ta sởn cả gai óc.

Hiệu trưởng cung kính bái lạy bức tượng, vẻ mặt thành kính mà say mê.

Không lâu sau, một người đàn ông gõ cửa đi vào.

“Hiệu trưởng, đã tra qua rồi, Lục Ngôn Lễ này thật sự là phóng viên, nghe nói khả năng làm việc rất mạnh mẽ, còn từng vạch trần chuyện mua bán nội tạng bệnh nhân tại một bệnh viện tư.”

Trên mặt hiệu trưởng từ từ nở nụ cười: “Cho dù là như vậy, nên làm thế nào không cần tôi dạy các anh chứ?”

Người đàn ông gật gật đầu: “Được, bây giờ tôi đi sắp xếp, hôm nay để học sinh tan học sớm một chút.”

Buổi chiều, Sở Hưu và Lục Ngôn Lễ tụ họp, từng người lần lượt nói ra thông tin của mình. 

“Tôi luôn cảm thấy, trường học này có sự dị thường.” Bọn họ đang ngồi trong một quán ăn trước trường, nhìn chằm chằm vào cổng trường ở đối diện.

Trong trường lúc này đang là giờ học, yên tĩnh, nhìn xung quanh không có bất kỳ sự khác thường nào. Nhưng Sở Hưu lại cảm thấy, sự im lặng vào thời khắc này bất quá chỉ là con dã thú ẩn nấp trong bóng đêm, sắp cắn người khác vào bất cứ lúc nào.

Lục Ngôn Lễ nói: “Hôm nay tôi đi hỏi thăm việc của “vị kia”, nhưng phản ứng của các giáo viên đều rất kỳ lạ, giống như kiêng dè điều gì đó, dáng vẻ không hề giống như không biết.” Nói xong, hắn mô tả lại chi tiết trải nghiệm của mình.

Nghe hắn nói xong, Sở Hưu cũng cau mày.

“Anh nói, những giáo viên này đều biết, còn mấy đứa học sinh đó thì sao? Hiệu trưởng thì sao? Bao gồm cả lãnh đạo phía sau của trường, có phải hay không cũng...” Sở Hưu nói ra nghi vấn, tuy là giọng điệu nghi ngờ nhưng lại là kiên định.

Nhiệm vụ lần này rốt cuộc tại sao đặc biệt như vậy? Cái bóng của cái gọi là “Thần Toàn tri” ở khắp mọi nơi. Những trò chơi trước đó đã gây ra hậu quả rối loạn thời không, lần này cũng sẽ sinh ra hiện tượng nhiễu loạn thời gian và không gian hay sao?

Trong vô thức, câu hỏi này của anh ta đã lọt ra khỏi miệng.

Ma quỷ trong nhiệm vụ này quả thật thì không gì là không làm được, thậm chí có khả năng đưa người ta đến một không gian khác... Sở Hưu đập đập đầu, loại bỏ những suy nghĩ đen tối trong đầu đi.

Lục Ngôn Lễ cũng đang suy nghĩ sâu xa.

Hắn cần biết kinh nghiệm của tất cả những người thực hiện nhiệm vụ để so sánh, nếu không, hắn cũng sẽ không theo hết lần này đến lần khác để mạo hiểm. Nhiệm vụ mỗi một lần đều rất kỳ quái, khiến người ta không hiểu nổi là chuyện gì, nhưng chỉ cần tìm ra được quy luật, việc phá giải rất dễ dàng.

Suy nghĩ về những nhiệm vụ đã qua, Lục Ngôn Lễ bất giác cau mày.

Trong những nhiệm vụ trước đây, chỉ cần tìm ra các quy luật ẩn giấu dưới các nhiệm vụ kỳ lạ, thì rất dễ dàng phá vỡ. Như sự việc của làng Hồng Hà trước đây, chỉ cần khiến trưởng làng xác nhận bọn họ đã sống một tháng thì có thể chạy thoát. Nhưng lần này thì sao đây?

Thời gian và không gian hỗn loạn, vòng luân hồi lẩn quẩn, bọn họ không có cách nào biết được liệu hành động hiện tại của họ có ảnh hưởng đến tương lai hay không, có nhân tiện ảnh hưởng đến quá khứ chăng. Nhưng có thể khẳng định là, có một bàn tay vô hình, đang kiểm soát ở sau lưng.

Nếu không, quy luật mà Sở Hưu vì mình chết đi vài lần mới mò ra, cuối cùng chọn ra một con đường chính xác. Bọn họ rõ ràng đã cách xa Ôn Thanh, nhưng lại vì nhiệm vụ phía sau đành phải trở lại ngôi trường này.

Là ảo giác của hắn sao? Nhiệm vụ trước đây nhiều lắm là liên quan đến mấy chục người, càng về sau, số người liên quan càng lúc càng nhiều, phạm vi càng lúc càng lớn.

Có phải có một ngày, nó sẽ lan rộng ra khắp cả nước? Ra toàn thế giới?

Thật sự đến ngày đó, thế giới nhiệm vụ và thế giới của người bình thường sinh sống sẽ có điều gì khác biệt?

Còn có, cái gọi là Thần Toàn tri, bản thân hắn sẽ không bao giờ bỏ lỡ những điều bất thường như vậy trong quá khứ, tại sao nhiều lần hắn lại không để mắt đến?

“Anh nghĩ ra cái gì rồi?” Sở Hưu hỏi.

Lục Ngôn Lễ định thần, mờ ám nói: “Tôi rất muốn biết một việc, các người rốt cuộc tại sao phải chơi trò chơi này? Có ai đang ép buộc các người sao?”

Sở Hưu đã quen với các nhiệm vụ hết lần này đến lần khác, lúc đầu anh ta cũng muốn tìm ra bí mật đằng sau những nhiệm vụ, nhưng khi thời gian hoàn thành nhiệm vụ tăng lên, anh ta ở trong sự tuyệt vọng cũng càng lún càng sâu.

Chỉ cần sống sót là được rồi.

Bí mật ở phía sau... Ngay cả những con ma bình thường cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại, đi khám phá chân tướng của nhiệm vụ có thể bị ma quỷ thao túng, thật sự có tác dụng sao?

Vì vậy, sau khi nghe nghi vấn này của Lục Ngôn Lễ, Sở Hưu cũng không quá để ý, chỉ lắc lắc đầu: “Tôi không thể nói được.”

Sở Hưu vừa trả lời xong, thì đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không ổn, với sự thông minh của Lục Ngôn Lễ, tất nhiên đã đoán ra được gì đó. Hắn sẽ hỏi kiểu vấn đề không có tác dụng sao?

Chờ đã!

Hàm ý của Lục Ngôn Lễ là...

Vị thần này, và nhiệm vụ rốt cuộc là có mối quan hệ gì?

Sở Hưu lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá đối phương, nghĩ đến ý tứ trong lời nói của hắn, Sở Hưu không nhịn được mà rùng mình.

Không thể nghĩ ngợi nhiều... Nếu không, anh ta thực sự sợ mình không chịu đựng nổi.

Sau khi trầm mặc một hồi lâu, Lục Ngôn Lễ hỏi: “Bây giờ vào, hay là chờ đến tối?”

Không lâu sau, đã sắp đến giờ tan học buổi chiều, buổi tối học sinh đều phải học lớp tự học. Vào trường mặc dù có sự mạo hiểm lớn, nhưng nói không chừng có thể quan sát được gì đó.

Những người lãnh đạo trong trường học đều cho anh ta một cảm giác nguy hiểm, tùy tiện đi vào, có thể sẽ xảy ra xung đột.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lục Ngôn Lễ vang lên. Hắn lấy ra nhìn một cái, trên màn hình hiển thị một số lạ.

Lưỡng lự một lúc, vẫn là quyết định nghe máy, đầu bên kia điện thoại hóa ra là cô giáo Lý, giáo viên chủ nhiệm của Ôn Thanh, sau khi cô ta giải thích chi tiết qua điện thoại một lượt rằng học sinh của cô ta tuyệt đối không có liên quan gì đến tôn giáo, lại đưa ra lời mời, hỏi khi nào hắn lại đến phỏng vấn.

Trường học, văn phòng giáo viên.

Cô giáo Lý mở loa điện thoại lên, tất cả các giáo viên khác trong văn phòng đều lắng tai nghe. 

Cô giáo Lý: “Nếu như anh thật sự muốn phỏng vấn, buổi tự học vào buổi tối của trường chúng tôi cũng là một phần đặc sắc, anh có thể đến xem thử.”

Đối phương hình như do dự một hồi, nói: “Vậy buổi tối mấy giờ tôi đến thì được vậy?”

“Chín giờ là được, lúc này học sinh đang học tiết thứ ba của buổi tự học, nếu như đến rồi, có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đến cổng trường đón các anh.”

Lục Ngôn Lễ đồng ý.

Sau khi cúp máy, phản ứng của hai bên rất khác nhau. Ở văn phòng, mọi người đồng thời nhìn nhau, lộ ra một nụ cười ngầm hiểu ý.

Học sinh của trường học đều sắp dùng xong hết rồi, nhưng vẫn chưa đến mùa tuyển sinh, lúc này thình lình lại có hai phóng viên chạy đến? Thật là nắng hạn gặp mưa rào. “Này, thầy Trương, dụng cụ đã chuẩn bị xong chưa?” Cô giáo Lý không kìm được sự kích động trong lòng mình. Cô ta là giáo viên mới đến không lâu, cho đến hiện tại, cuối cùng mới có cảm giác dung nhập tham gia vào hoạt động tập thể.

Thầy Trương: “Chuẩn bị xong rồi, bây giờ tôi phát cho mọi người, đúng rồi, cô giáo Lý cô có thể chưa có kinh nghiệm, cầm con dao nhỏ một chút là được rồi.”

Cô giáo Lý sốt ruột: “Anh đây không phải là coi thường người khác sao? Rõ ràng tôi nhớ là vẫn còn một cái máy cưa.”

“Cũng được.” Thầy Trương kéo một cái thùng vòng quanh văn phòng, từ bên dưới lôi ra một cái máy cưa nhỏ đưa tới, “Cô chú ý một chút, đừng làm ra quá nhiều dấu vết, hôm sau lớp chúng tôi lại bị trừ điểm phần quét dọn vệ sinh.”

Những giáo viên khác cũng nói nói cười cười với nhau, mỗi người lãnh một dụng cụ, chuẩn bị cho hoạt động tập thể vào buổi tối.

“Này, anh nói, bọn họ sẽ không chạy mất đó chứ?”

“Sẽ không, không đâu. Chủ quán là người thân của thầy Vương, bọn họ nhìn chằm chằm đấy.”

“Vẫn có chút không bảo đảm, đợi lát nữa kêu học sinh trực nhật đứng canh ở khu vực bên ngoài trường đi, quan sát một chút.”

“Cũng được.”

Ở đầu bên kia điện thoại, trong quán ăn, Lục Ngôn Lễ cúp máy, trên mặt vẫn mang theo ý cười thoải mái như cũ, nhưng trên miệng lại chuyển đề tài nói chuyện, nói đến kinh nghiệm bản thân đi du lịch. Tay hắn, đang gõ chữ vào bản ghi chú, nhẹ nhàng đẩy qua, tỏ ý Sở Hưu cẩn thận nhìn.

[Chúng ta đã bị phát hiện, cẩn thận, người trong quán ăn này có thể đang giám sát chúng ta.]

Đồng tử của Sở Hưu co lại, bắt đầu cười hùa theo, dùng đầu ngón tay vô cùng tự nhiên mà điểm nhẹ lên điện thoại của đối phương.

“Chỗ đó hả? Tôi cũng từng đi qua rồi, rất đẹp...”

[Làm sao anh biết được?]

Lục Ngôn Lễ: “Có điều vật giá quá cao, tôi mới ở mấy ngày...”

[Ban nãy trong điện thoại, cô giáo Lý nói đến cổng trường đón chúng ta.]

Lục Ngôn Lễ là hành động một mình, tại sao cô giáo Lý lại nói “các anh”?

Điện thoại cứ đẩy tới đẩy lui nữa thì rất dễ bị nghi ngờ, Sở Hưu không nhận nữa, trực tiếp hỏi: “Tôi cũng định đi một chuyến, khi đó anh mua vé mấy giờ? Có đề xuất gì hay không?”

“Chín giờ, tôi mang theo rất nhiều dụng cụ, bởi vì phải leo núi, để đề phòng vạn nhất.” 

“Nhiều người không?”

Lục Ngôn Lễ ngập ngừng, gật đầu: “Rất nhiều, vô cùng chật chội.” Hắn dừng một chút, rồi lại hỏi, “Gần mùa du lịch nên rất nhộn nhịp, anh nhất định phải đi?”

Sở Hưu gật gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.

Ngồi một chút, rồi hai người đứng dậy rời đi.

Con đường bên cạnh cổng trường, có hơn mười mấy học sinh mặc đồng phục đeo băng đỏ, phân bố đều hai bên đường, nhìn dáng vẻ là đang trực nhật.

Thấy bọn họ đi đến, không ít học sinh đã chuyển ánh mắt đến bọn họ, sau khi ý thức được sự bất ổn, lại thu hồi ánh mắt về, ánh mắt che che giấu giấu từ mọi hướng chiếu tới.

Trên chân Sở Hưu có vết thương, buổi sáng khi đi thăm dò miễn cưỡng chịu đựng, lúc này là Lục Ngôn Lễ dìu anh ta đi, âm thanh được đè xuống rất thấp, gần như là đang nói bằng môi: “Nhìn dáng vẻ, đoán chừng chúng ta không chờ được đến 12 giờ đêm rồi.”

“Cần đi trước không?” Sở Hưu đồng thời thấp giọng hỏi.

Đang nói chuyện, bọn họ đã đến chỗ dừng xe của mình, hết sức ngạc nhiên phát hiện không ngoài dự đoán lốp xe đã bị đâm thủng một cái.

Sở Hưu cười khổ: “Thế này chúng ta không thể đi được rồi.”

Nếu như không có gì bất ngờ, đoán chừng khách sạn bọn họ ở cũng có người giám sát. Nhưng Lục Ngôn Lễ không quá để ý, nhìn ngó xung quanh một lượt: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút vậy.”

Thời gian ước định là sau chín giờ tối, chỉ cần bản thân không để lộ ý đồ muốn bỏ chạy, chắc hẳn bọn họ sẽ không động thủ trước. Nếu không, vừa nãy nhân viên phục vụ trong quán ăn tùy tiện bỏ một chút thuốc, đã đủ để tiễn hai người họ lên đường.

Cách chín giờ đêm, vẫn còn bốn tiếng đồng hồ.

“Bọn họ vẫn luôn ở trong xe sao? Không có rời đi?” Trong văn phòng, vài giáo viên sau khi nghe báo cáo đã nghi ngờ một cách khó hiểu.

“Đúng vậy, bọn họ vẫn luôn ở trong xe nghỉ ngơi. Có một học sinh quét rác đi ngang qua, nhìn thấy người què chân kia ở ghế sau ngủ rồi, người còn lại ngồi ở ghế trước chơi trò chơi.”

“Kỳ lạ...”

“Chờ đợi thôi, chờ buổi tối học sinh tan học rồi nói sau, hôm nay tan học sớm một chút.” Một giáo viên kỳ cựu đang cầm một cái rìu trong tay, vẫy tay hai lần để tìm cảm giác, “Kêu nhóm học sinh kia cũng mang chút đồ, đừng để bọn họ chạy mất.”

“Mọi người nhớ, trước 12 giờ đêm cần phải xử lý cho xong.” Chủ nhiệm cũng đang ở trong văn phòng này, ông ta nhấn mạnh một cách dứt khoát những quy tắc của trường, “Sau 12 giờ đêm, tuyệt đối không được phát ra bất kỳ âm thanh gì.”

“Đã rõ.” Các giáo viên đồng thanh trả lời.

Sở Hưu nằm nghiêng ở ghế sau, dùng áo khoác che lên mặt, giống như là đang ngủ, trên thực tế, anh ta nằm nghiêng ở dưới áo khoác của mình để trao đổi với Lục Ngôn Lễ.

“Vừa rồi tôi đã tra qua, cả ngôi trường này đều có vấn đề. Chủ tịch cũng chính là hiệu trưởng, địa vị của ông ta rất lớn, tóm lại, ban đầu ông ta nhận thầu một số công trình, cuối cùng đều tan nát hết. Sau này, không biết tại sao lại tiếp nhận gánh vác trường Trung học Số 4, ở đây tôi tìm thấy một số báo cáo tham nhũng của ông ta, nhưng mà những báo cáo đó căn bản đều đã bị đè xuống. Những phóng viên kia đều không ngoại lệ mất tích toàn bộ.”

Nói là mất tích, nhưng hai người họ đều hiểu rất rõ, hơn một nửa là bị sát hại rồi.

Vừa đúng lúc, danh nghĩa mà Lục Ngôn Lễ sử dụng chính là phóng viên phỏng vấn. 

“Cho nên, ngôi trường này có chỗ gì đó mà con người không nhìn thấy được? Khiến hiệu trưởng tình nguyện xuống tay? Còn nữa, sau lưng ông ta là cái gì? Những người phóng viên đó mất tích vậy mà lại không dấy lên làn sóng nào.”

Sở Hưu vốn không muốn quan tâm đến những việc này, anh ta chỉ cần hoàn thành xong trò chơi là được, nhưng nếu bản thân thực sự cứ bước đi như thế này, để lại một mình Lục Ngôn Lễ, hắn có thể ứng phó được không?

Ban đầu anh ta cũng không phải là kiểu thấy người chết không cứu, chỉ là về sau phát sinh sự việc kia... cho đến hiện tại, cho dù là giá trị trên người Lục Ngôn Lễ hay do nguyên nhân gì đó khác cũng được, Sở Hưu phải để anh ta sống sót.

Những người thi hành không phải mỗi nhiệm vụ đều sẽ đi đến cùng một thế giới, anh ta không biết lần tiếp theo bản thân mình đi vào thế giới này là khi nào, nhưng ít nhiều hy vọng lần đến sau này có thể tìm thấy đối phương.

Trên người Lục Ngôn Lễ có bí mật rất lớn, có thể, bí mật này trùng hợp là kết quả anh ta cần tìm kiếm.

Lục Ngôn Lễ đáp lại anh ta: “Không chỉ việc đảm nhận ngôi trường có vấn đề, thu chi tài chính hàng năm của trường này cũng có bất cập.”

Ban nãy bọn họ đi vào trường cũng phát hiện ra, không ít tòa nhà giảng dạy đều có kiến trúc thuộc kiểu xưa cũ, hoàn toàn không có dấu vết sửa chữa, rất nhiều lớp học cho đến hiện tại vẫn còn dùng bảng đen phấn viết để giảng bài. Nhưng chỉ nhìn vào số liệu đầu tư phần cứng do trường công bố hàng năm có thể thấy không ít chút nào, cũng không biết được số tiền này đã tiêu vào đâu.

“Tiền lương và tiền thưởng của rất nhiều giáo viên trong trường vô cùng kỳ lạ, phân thành hai cấp, số tiền đến tay giáo viên mới chưa có nền tảng rất rất ít.”

Nói cách khác, giáo viên lâu năm đã có nền tảng có thể cầm được không ít.

“Không khí trong trường học cũng rất có vấn đề.” Sở Hưu lướt qua trên diễn đàn trường học của bọn họ, thật khó mà tưởng tượng được làm thế nào mà một nhóm học sinh có thể có ác ý mạnh mẽ như vậy. Nhưng nhìn bề ngoài thì không ai thấy được, hôm nay khi anh ta đi vào trường học còn có không ít học sinh đã chủ động đến giúp đỡ anh ta.

Bầu trời dần dần tối lại.

Sở Hưu lại tìm được không ít tư liệu, sau khi mơ hồ hiểu được những gì hiệu trưởng đã làm, anh ta vén áo khoác ngồi dậy, nhìn thấy cảnh tượng khiến trái tim anh ta bất chợt thót lại.

Bên ngoài xe, học sinh đang đứng xung quanh, dán lên kính cửa sổ mà nhìn thẳng vào bên trong, Sở Hưu đối mặt với những khuôn mặt tái nhợt ngoài cửa kính vì được ánh đèn đường chiếu lên.

So với nhóm học sinh bên ngoài cửa sổ còn khủng khiếp hơn là, Lục Ngôn Lễ nằm bò ở trên vô lăng, không hề cử động.

Thấy anh ta tỉnh lại, nhóm học sinh đứng ngoài cửa sổ lần lượt giải tán. Sở Hưu lập tức gào to tên của đối phương, không có phản ứng, anh ta lại đưa tay đẩy tới.

Lay mấy lần, đối phương mới ngẩng đầu lên, dáng vẻ của hắn được phản chiếu rất rõ ràng qua kính chiếu hậu, khuôn mặt trắng bệch, máu tươi từ trong hốc mắt chảy ra, từ từ lăn dài trên khuôn mặt, giống như chảy ra hai hàng huyết lệ.

“Anh làm sao vậy?” Sở Hưu sững người.

Nhưng Lục Ngôn Lễ không lo điều đó, từ trong kính chiếu hậu phát hiện mình không ổn lắm, rút một tờ giấy lau sạch sẽ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như ngày nào: “Không có gì, tôi lại cầu nguyện mà thôi.”

“Anh trả giá bằng cái gì?”

Lục Ngôn Lễ chỉ chỉ đôi mắt của mình, lắc lắc đầu, không trả lời.

“Thời gian sắp đến rồi, chúng ta đi thôi.” Lục Ngôn Lễ kéo cửa xe ra, Sở Hưu vẫn muốn hỏi, nhưng buộc phải ngậm miệng lại, đồng thời xuống xe đi theo. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Gió lạnh thấu xương, đường nét của ngôi trường ở trong đêm tối nhìn không được rõ ràng lắm. Cả hai băng qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, đi về phía cổng trường.

Cô giáo Lý đang đợi trước cổng trường, cô ta đã thay đổi thái độ xấu trước đó của mình, quá mức nhiệt tình, tận lực mời hai người họ đến văn phòng ngồi một chút.

“Không cần đâu, chúng tôi muốn xem trường, tham quan một chút.” Lục Ngôn Lễ nhìn ngôi trường trừ toà nhà giảng dạy ra thì bên ngoài là cảnh tối đen như mực, mặt không đổi sắc mà nói bừa, “Phong cảnh của trường học cũng không tệ lắm.” 

“Thích là được, vẫn là nhờ anh Lục đưa ra nhiều ý kiến quý báu hơn cho trường học của chúng tôi.” Mặt cô giáo Lý tràn đầy ý cười, thấy Sở Hưu đi lại khó khăn, còn chủ động tiến lên phía trước dìu anh ta. “Anh này nếu đi lại không thuận tiện, trước hết hãy đến văn phòng của chúng tôi ngồi một lát vậy. Thời tiết lạnh rồi, uống một cốc trà nóng.”

Lục Ngôn Lễ ngẩng đầu nhìn tòa nhà giảng dạy sáng đèn, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Xin hỏi văn phòng của các cô ở tầng mấy vậy?”

“Tầng năm.” Nói đến đây cô giáo Lý cũng phát hiện có gì đó không đúng, tiếp tục cười, “Không sao đâu, ở tầng một chúng tôi cũng có văn phòng của giáo viên trung học cơ sở, đến tầng một ngồi một chút nhé.”

Sở Hưu và Lục Ngôn Lễ không phản bác lại, dìu dắt nhau đi vào văn phòng. Cô giáo Lý bận rộn đi rót nước, hai cốc nước trà nghi ngút khói được đựng trong cốc giấy dày dùng một lần chịu được hơi nóng.

“Nếu chân của vị này không được thuận tiện, hay là như thế này đi, anh ở đây nghỉ ngơi, sau đó anh Lục đi cùng tôi lên đó xem một chút?”

Ánh mắt của Lục Ngôn Lễ và Sở Hưu nhanh chóng giao nhau, Sở Hưu không thể không gật đầu, thấy anh ta gần như có thể bảo toàn bản thân, Lục Ngôn Lễ đồng ý, theo sau cô giáo Lý đi ra khỏi cửa.

Sở Hưu theo sau lưng bọn họ, dựa vào bên cửa, anh ta nhìn xung quanh một lượt, dường như là cảm thấy lạnh lẽo, trở lại trong văn phòng, đóng cửa lại.

Trở lại trong căn phòng, Sở Hưu lập tức khóa cửa lại, vài chiếc bàn nặng nề được đẩy qua chống đỡ ở phía sau cửa, cửa sổ tầng một được lắp lưới chống trộm, anh ta cũng không yên tâm, dự định đẩy một hàng kệ sách cao qua chống đỡ.

Đẩy một cái này, liền xuất hiện vấn đề.

Sau khi dời kệ sách ra, vốn nên là một mảng tường trắng tinh lại đào ra một cái tủ âm tường bên trong, làm thành hình dạng miếu thờ, phía trên bất ngờ bày biện một bức tượng thần màu đỏ tươi.

Đại não của Sở Hưu ầm một tiếng nổ tung, vội vàng đẩy kệ sách trở lại vị trí ban đầu, bây giờ chân anh ta vẫn còn vết thương, kệ sách và bàn làm việc đều không nhẹ, miệng vết thương trên chân dường như sắp nứt ra, vô cùng đau đớn. Sau khi Sở Hưu thở nhẹ một hơi, anh ta tìm khắp văn phòng những dụng cụ còn có thể dùng được.

Súng của anh ta đã chia cho Lục Ngôn Lễ một khẩu, bản thân giữ lại một khẩu, nhưng chỉ còn lại vài viên đạn. Lưỡi của con dao kim loại không dài, chỉ có thể được sử dụng để phòng thủ khi cận chiến. Sở Hưu lật tìm hơn nửa ngày trời, dứt khoát dùng dao chặt chân của bàn làm việc, cầm trong tay vung vẩy hai lần, cảm thấy rất thuận tay. Sau đó, anh ta kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa lớn.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cầu thang của tòa nhà giảng dạy nằm ở cuối hành lang, Lục Ngôn Lễ đi theo cô giáo Lý suốt cả một đoạn đường, khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là, trong lớp học mặc dù có ánh sáng đèn, nhưng không hề nghe thấy tiếng học sinh.

Xem như hiện tại là giờ tự học buổi tối, thế này cũng yên tĩnh quá rồi.

Hắn dừng bước chân.

Cô giáo Lý đứng ở trên cao nhìn xuống, nở nụ cười: “Anh Lục, tại sao lại không đi tiếp? Lớp 11 vẫn còn ở phía trên.”

Lục Ngôn Lễ lạnh nhạt nói: “Ở đây là lớp nào? Tôi ở đây xem một chút cũng được.”

Sắc mặt của cô giáo Lý đã thay đổi: “Chỗ đó là lớp 10, bọn chúng đã tan học từ lâu rồi.” Cô ta cố gắng đi qua ngăn người lại, nhưng không ngờ rằng Lục Ngôn Lễ đã xoay người lại chạy xuống lầu, tốc độ của hắn rất nhanh, chưa được mấy giây đã không nhìn thấy bóng dáng.

Cô ta ở trên tầng trên, lóe lên một vài suy nghĩ.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải hắn đã phát hiện ra có chỗ nào không ổn không?”

“Còn sững sờ làm cái gì, mọi người nhanh chóng đuổi theo đi.”

Đề phòng vạn nhất, bọn họ đã để học sinh tan học sớm một chút, viện cớ nhà trường đang sửa chữa cổng chính, kêu toàn bộ học sinh đi cổng sau, còn đặc biệt dặn dò thêm không được tắt đèn trong lớp học. Nhưng không ngờ rằng, Lục Ngôn Lễ vậy mà lại không mắc lừa, lập tức chạy mất.

Từ trên cầu thang, hàng chục người la hét chạy xuống, trong tay cầm rất nhiều loại vũ khí trái phép.

Cô giáo Lý tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô ta tham gia hoạt động tập thể, kết quả liền để người ta chạy mất? Cô ta nhận lấy chiếc máy cưa nhỏ từ một giáo viên khác, chạy theo bên cạnh đoàn người.

“Quái lạ, người đi đâu rồi?”

Tại cầu thang tầng hai, hai người giáo viên nằm vật ra đất kêu rên.

Lục Ngôn Lễ xông thẳng xuống lầu, xông tới trước mặt là một khúc gỗ to bằng cánh tay, hắn nghiêng người tránh né, hung hăng dùng khuỷu tay huých vào mặt đối phương, trong lòng bàn tay xuất hiện một con dao nhỏ, kề vào phần cổ đối phương, đối phương hét lên một tiếng, tay không tự chủ được đã buông ra. Lục Ngôn Lễ thuận thế giật lấy khúc gỗ, xoay người lại đánh ngất người đàn ông nhào tới đánh lén từ phía sau.

Tất cả chưa đầy một phút đồng hồ, Lục Ngôn Lễ lại bổ một gậy vào hai người mới, nhanh chóng chạy xuống lầu. Chờ khi nhóm người đuổi đến nơi, thì đã không nhìn thấy bóng dáng của hắn.

“Nhất định là anh ta đi tìm tên đồng bọn kia rồi, nhanh! Mau chóng tới đó.”

“Tôi đã nói với bảo vệ rồi, kêu bọn họ chặn ở cổng không để ai chạy ra ngoài được, nên chạy không thoát đâu.”

“Đại Trương không phải đi xuống tầng một tìm đồng bọn của anh ta sao? Người đó họ Sở.”

Một đám người tiếp tục chạy xuống lầu, điều khiến bọn họ ngạc nhiên là, Lục Ngôn Lễ căn bản không có quan tâm đến đồng bọn của mình, cửa của văn phòng tầng một, giáo viên Trương vẫn đang đạp cửa, thấy tất cả đồng nghiệp của mình đều chạy xuống, trên mặt giáo viên Trương có chút không nén được cơn giận: “Anh ta đã khóa trái ở bên trong rồi, có lẽ là tìm thứ gì đó chống đỡ, tôi không mở cửa được.”

“Cùng nhau đi, dùng sức tông vào.” Một người giáo viên thể dục khác nói.

Hai người đàn ông dùng sức tông vào cửa, giáo viên khác ở bên cạnh la hét, để Sở Hưu ngoan ngoãn mở cửa.

Trong cửa, Sở Hưu lại chất thêm không ít đồ lặt vặt ở sau cửa.

Phần chân mặc dù đau đớn dữ dội không chịu được, nhưng Sở Hưu vẫn không lên tiếng, cửa sổ hai bên đã khóa và kéo rèm cửa lại, từ bên ngoài không nhìn thấy ở bên trong được. Anh ta áp lên bức tường nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện, biết được lúc này Lục Ngôn Lễ có lẽ đã chạy thoát ra ngoài rồi.

Vậy bản thân nên làm thế nào đây?

Chính vào lúc này, đột nhiên anh ta nghe thấy một âm thanh của máy móc khác.

Khốn kiếp! Tại sao đến cả máy cưa bọn họ cũng có vậy?

Sau khi Lục Ngôn Lễ đánh ngã hai người ở lối ra vào của cầu thang, giả vờ xuống lầu, nhưng thực tế, hắn đã nhảy ra khỏi cửa sổ ở cầu thang giữa tầng một và tầng hai, hắn cố ý mặc một cái áo khoác tối màu để ở trong xe, ngã trên bãi cỏ bên ngoài tòa nhà giảng dạy, không có ai phát hiện. Sau đó, hắn đi vòng ra phía trước, lặng lẽ nằm xuống bồn hoa để quan sát.

Nhóm người kia ở trước cửa văn phòng tầng một, xem ra Sở Hưu đã dùng biện pháp gì đó chặn ở cửa để bọn họ không đi vào được, chỉ có thể ở ngoài cửa xô đẩy. Đẩy một lúc, cô giáo Lý cầm máy cưa đến, bọn họ lại thử dùng máy cưa mở cửa.

Có cần phải đi giúp đỡ anh ta không?

Lục Ngôn Lễ rơi vào trầm tư, trong tâm trí nhớ đến bản đồ phân bố của ngôi trường, quyết định tiếp tục quan sát.

Tiếng máy cưa vang lên mạnh mẽ, cánh cửa gỗ từ từ bị xẻ ra một lỗ lớn.

Nếu như Sở Hưu đang đứng bên cạnh cửa, thế này thì có thể khiến anh ta chết ngay tại chỗ.

“Nhất định là có ai đó đã tiết lộ tin tức, nếu không làm sao mà anh ta lại chặn cửa?”

“Hả! Bàn làm việc của tôi! Chủ nhiệm tới lúc đó nhớ giúp tôi báo phí!”

“Làm sao đây? Cửa đã cưa ra rồi, nhưng mà không đi vào được, bên trong đều bị bàn ghế chắn lại rồi.”

“Vậy thì đi cưa cửa sổ!” Người giáo viên thể dục thân thể cao lớn nhận lấy máy cưa, bắt đầu cưa cửa sổ chống trộm bằng kim loại.

Phía sau cửa sổ không có thứ gì chống đỡ, đoàn người đã thuận lợi tháo cửa sổ chống trộm xuống, lần lượt từng người từ cửa sổ leo vào trong, Lục Ngôn Lễ lại loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét kinh ngạc của bọn họ.

“Người đâu? Chạy đi đâu mất rồi?”

“Không thể như vậy! Tôi luôn ở cửa canh chừng, không có ai chạy ra ngoài.”

“Mọi người nhanh chóng tìm đi, không thể buông tha cho anh ta!”

Lục Ngôn Lễ cũng cảm thấy kỳ lạ, Sở Hưu có thể chạy đi đâu chứ? Chẳng lẽ trong văn phòng có một mật đạo?

Không phải chứ.

Lục Ngôn Lễ tiếp tục nhìn một lúc, đột nhiên ớn lạnh sống lưng, hắn đột ngột quay đầu lại.

Tòa nhà giảng dạy ở sau lưng hắn, một ngọn đèn được thắp sáng trên trần nhà, có một bóng người đứng trước cửa sổ.

Đêm tối che khuất tầm nhìn của con người, nhưng Lục Ngôn Lễ biết, người đó nhất định là đang nhìn chằm chằm hắn.

Hắn lập tức chạy như bay, rời khỏi vị trí ban đầu. Nhưng khi Lục Ngôn Lễ bỏ chạy, những giáo viên khác cũng đã phản ứng lại, nhanh chóng chạy theo phía sau hắn, theo đuổi sát sao không buông.

“Không được chạy! Mau dừng lại!”

“Anh chạy không thoát đâu!”

“Bây giờ anh hãy nói rõ là ai đã phái anh đến, chúng tôi sẽ không truy cứu anh!”

“Đồng bọn của anh đã đi đâu rồi? Khai báo rõ ràng!”

Nghe thấy một từ đồng bọn, Lục Ngôn Lễ nghĩ đến cái gì đó, hắn tiếp tục cúi đầu chạy nước rút trong khuôn viên trường, ngay khi những người khác theo sát ở phía sau, một tiếng súng vang lên, vang vọng bên trong sân trường.

Lục Ngôn Lễ thu khẩu súng lại, tiếp tục chạy về phía trước mà không quay đầu nhìn lại. Cách khoảng một trăm mét ở phía sau hắn, một người giáo viên ôm chân đau đớn than khóc đầy thống khổ.

“Vậy mà anh ta lại mang theo súng.” Những người giáo viên đều kinh ngạc đến phát ngốc. 

“Anh mang theo súng là phạm pháp có biết hay không?”

“Anh thế mà lại dám giết người?! Mau dừng lại!”

Lục Ngôn Lễ chẳng thèm quan tâm đến.

Ban ngày sau khi lần mò kiểm tra qua một lần, hắn đối với môi trường ở trong khuôn viên vô cùng quen thuộc. Cách bày trí của ngôi trường này cũng tương đối kỳ quái, con đường ngoằn ngoèo, kiến trúc cao thấp không đều, dường như không có con đường nào thẳng tắp, vô cùng kỳ quặc. Nhưng hiện tại lại thuận tiện cho Lục Ngôn Lễ chạy trốn. Hắn quay đầu lại bắn một phát.

Lần này bắn trúng vào phần chân còn lại của người đàn ông.

Lục Ngôn Lễ thậm chí không buồn nghe tiếng đau khổ than khóc và tiếng mắng chửi của người đàn ông ở sau lưng, sau khi chạy vài vòng, đột nhiên hắn tăng tốc, thoát khỏi đám người đang đuổi theo sát ở phía sau không buông tha. Sau đó, hắn quay trở lại tòa nhà giảng dạy, nơi anh ta thấy có người nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình, nhanh chóng chạy lên cầu thang.

Người nhìn thấy anh ta đó, là ai?

Trực giác nói với anh ta, đáp án này vô cùng quan trọng.

Sở Hưu trốn trong một góc tối âm u kín gió, không dám thở mạnh. Mà khiến anh ta căng thẳng như vậy, cũng không phải là do nhóm người đang tìm kiếm anh ta cách một cái tủ.

Ở ngay bên cạnh anh ta, là một bức tượng đỏ tươi.

Sở Hưu gần như dán chặt vào mặt tường, không dám tùy tiện chạm vào dù chỉ một chút. Bên ngoài tủ, nhóm người kia vẫn đang lật tung mọi thứ để tìm, đột nhiên, đán người kia chạy hết một nửa, dáng vẻ xem ra là đang đuổi theo người khác.

Lục Ngôn Lễ dẫn bọn họ rời đi?

Sở Hưu có chút nghi hoặc, nhưng trước mắt dường như cũng không có cách giải thích nào khác.

Lại qua một lúc sau, anh ta nghe thấy một tiếng súng vang lên, qua một lúc nữa, lại là một tiếng súng vang lên. Điều này khiến cho phỏng đoán trong lòng anh ta càng thêm chính xác. Đương nhiên, anh ta hy vọng phát súng lần này là do đối phương cố ý dùng để dẫn dụ những người khác đi ra, mà không phải là hành động vì đã đi đến bước đường cùng.

Nghe thấy bên ngoài không có tiếng động, Sở Hưu mới di chuyển bước chân cẩn thận từng li từng tí.

Bức tượng cách anh ta chưa đến 20 cm, nhưng lại tỏa ra sự lạnh lẽo vô tận.

Sở Hưu dịch chuyển cái kệ sách từng chút từng chút một, khi anh ta dời ra được một khe hở, ánh đèn bên ngoài lọt vào trong.

Trong đầu anh ta vang lên một tiếng nổ lớn.

Bên ngoài khe hở kia, một gương mặt đột ngột tiến lên phía trước, không hề nháy mắt mà nhìn anh ta chằm chằm, vẻ mặt tươi cười.

“Tìm thấy anh rồi!”

Thì ra, cô giáo Lý vẫn luôn ở trong văn phòng này không hề rời đi. Cô ta nghe thấy tiếng động phát ra từ kệ sách, cảm thấy không ổn, thế là cầm cưa máy ở ngoài kệ sách chờ đợi. Cô ta mong rằng mình có thể lập được công trạng, hòa nhập vào nhóm giáo viên của trường Trung học Số 4, vì vậy cũng không có gọi những người khác đến.

“Pằng” một tiếng.

Biểu cảm khó mà tin được lộ ra trên gương mặt phấn khích đó, đùi của cô ta bị bắn một phát, rồi từ từ ngã xuống.

Nổ súng, vị trí đương nhiên bại lộ, Sở Hưu bất chấp tất cả, dùng sức đẩy một cái, kệ sách cao hơn một người rất nhiều đổ ầm xuống, đè lên hơn nửa thân dưới của cô giáo Lý.

Anh ta đoạt lấy máy cưa vẫn còn chưa hoạt động từ trong tay đối phương, Sở Hưu nhảy qua cửa sổ rồi nhanh chóng rời đi. Mà sau khi anh ta chạy trốn không lâu, nhóm người đó đã vội vàng chạy đến.

“Đã xảy ra chuyện gì? Có phải là người kia trở lại không?”

“Tiểu Lý? Tiểu Lý cô không sao chứ?”

“Trời ạ! Đây, đây là...”

Bọn họ nhìn một cái thì liền phát hiện ra tượng thần ở sau lưng cái kệ sách, tượng thần màu đỏ tươi giống như máu, lập tức cung kính quỳ lạy, sau đó mới chuẩn bị cứu người.

Nhóm người ba chân bốn cẳng đỡ cái kệ sách lên được một nửa, người còn lại dìu cô giáo Lý từ dưới cái kệ ra ngoài. Chân của cô ta chảy ra một lượng lớn máu tươi, lớp da bị bắn thủng lộ cả xương ra ngoài, nhìn một cái là biết bị thương rất nặng, lập tức cử một người khác đưa cô ta đến bệnh viện.

Cô giáo Lý yếu ớt nói: “Tên đồng bọn đó vừa rồi đã trốn ở phía sau kệ sách, còn nữa, anh ta đã đoạt lấy máy cưa của tôi, mọi người nhất định phải cẩn thận.”

“Biết rồi, hiện tại cô đừng bận tâm lo lắng nữa.”

“Thứ ghê tởm này, chúng tôi nhất định sẽ báo thù cho cô.”

“Hai người bọn họ vậy mà lại mang theo súng, làm sao đây?”

Tên chủ nhiệm suy nghĩ sâu xa: “Thế này đi, thầy La, anh đưa người đi bệnh viện, tôi hỏi hiệu trưởng thử xem, những người khác tiếp tục.”

Thầy La đồng ý, cõng cô Lý trên lưng rồi đi ra ngoài, chuẩn bị lái xe đưa cô ta đi bệnh viện. Những người khác tản đi khắp nơi, tiếp tục việc tìm kiếm.

Ngay khi Sở Hưu mang theo máy cưa chịu đựng cơn đau lan tỏa mà ẩn náu, cuối cùng Lục Ngôn Lễ cũng đến được tầng trên cùng, đứng bên ngoài cửa văn phòng.

Đây là phòng hiệu trưởng, xem ra, người nhìn trộm ban nãy rất có khả năng chính là hiệu trưởng.

Hắn gõ gõ cửa.

Đại khái là không ngờ rằng đối phương vậy mà lại trực tiếp tìm đến cửa, bên trong cánh cửa chậm chạp không có âm thanh gì truyền đến.

Lục Ngôn Lễ tiếp tục gõ cửa.

Có không khí rét lạnh ban đêm kích thích, đầu óc đang nóng bừng vì vừa mới vận động vất vả của hắn có chút tỉnh táo lại, một tay hắn nắm chặt khẩu súng, tay còn lại nắm chặt cây gậy tiếp tục gõ cửa.

“Có ai ở đây không?” Lục Ngôn Lễ tiếp tục hỏi.

Hắn thu khẩu súng lại, tay đặt trên tay nắm cửa thả lỏng, nhẹ nhàng đẩy một cái.

Cửa mở ra.

Lục Ngôn Lễ không đi vào, mà là dùng sức đẩy cửa một cái, sau đó bản thân nhanh chóng lùi lại hai bước, nâng khẩu súng lên đầy cảnh giác.

Không có người.

Bên trong phòng làm việc sáng trưng, còn có thể nhìn thấy một cốc trà nghi ngút khỏi được để ở trên bàn làm việc, rèm cửa và cửa sổ mở toang, chắc hẳn vừa rồi người đó chính là đứng ở chỗ kia thăm dò.

Lục Ngôn Lễ chầm chậm đi vào trong, vừa tiến vào phòng, hắn đã cảm thấy lạnh lẽo khắp người.

Cái lạnh này không biết từ đâu mà đến, ngấm sâu đến từng tấc da, dường như có thể lạnh đến tận đáy lòng của người ta.

Người đâu?

Đôi mắt của hắn nhìn xung quanh mà đánh giá, tìm kiếm nơi con người có thể lẫn trốn. Chỗ nào cũng không có.

Ánh mắt dừng lại trên khung cửa sổ đã mở to trong một cái chớp mắt, trái tim Lục Ngôn Lễ đập lỡ một nhịp, hắn lập tức đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp