Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 56


1 tháng

trướctiếp

Dù rằng trong đêm tối nhìn không được rõ lắm, dù rằng tòa nhà này rất cao, nhưng Lục Ngôn Lễ vẫn có thể nhìn rõ sự vật ở dưới lầu như cũ.

Một bãi thịt mềm nhũn, gần như không còn hình dạng của con người nằm lặng lẽ trên nền xi măng, trong đêm đen như mực không thể nhìn rõ được vết máu.

Đã xảy ra chuyện gì? Ông ta nhảy lầu?

Vậy rốt cuộc có phải là hiệu trưởng không? Nếu như không phải, vậy thì ông ta là ai?

Trong lòng Lục Ngôn Lễ đầy nghi vấn, nhưng mà bây giờ không phải là lúc để ngồi yên suy nghĩ, anh ta thu hồi ánh mắt, lần nữa đánh giá văn phòng này.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra sự bất ổn.

Một cánh cửa tủ nhẹ nhàng đong đưa, không biết bên trong cất giấu thứ gì.

Lục Ngôn Lễ từ từ đi tới, dừng bước chân lại ở phía trước nó, hắn lưỡng lự một lúc, vươn tay, kéo cánh cửa tủ bằng gỗ ra. Cảnh tượng trước mắt khiến anh ta nhất thời chết sững ngay tại chỗ.

Bên trong cánh cửa, bức tượng thần méo mó màu đỏ thẫm ngồi lặng lẽ trên một miếu thờ. Lục Ngôn Lễ nhanh chóng đóng cửa lại, không quay đầu lại mà rời khỏi căn phòng. Cho đến khi ra khỏi cửa, hắn mới muộn màng phát hiện vừa rồi mình đã nín thở, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Trong một khoảnh khắc nhìn thấy tượng thần, vậy mà hắn lại có một loại kích động không quan tâm gì nữa mà xông tới bái lạy.

Là do hắn đã lựa chọn trở thành tín đồ sao?

Thời gian càng lâu, loại ảnh hưởng này có phải sẽ càng mãnh liệt hơn không? Đến cuối cùng, hắn có thể giữ nguyên sự tỉnh táo hay không?

Lục Ngôn Lễ cởi nút trên cổ áo ra, cúi đầu nhìn xuống ấn ký kia trên xương quai xanh của mình, nó ngày càng đỏ hơn, quả thật như sắp chảy máu ra. Hắn lần nữa cài nút áo lại, quay đầu nhìn cửa phòng một cái, đi dọc theo hành lang đến phía cuối của cầu thang, đứng trong bóng tối mà yên lặng chờ đợi.

Thời gian không còn nhiều, tiếng ồn ào từ dưới lầu truyền đến, mơ mơ hồ hồ nghe không được rõ lắm.

“Hiệu trưởng!!”

“Tại sao hiệu trưởng lại nhảy lầu? Chúng ta làm sao đây?”

“Nhất định là trên lầu có người!”

“Hiệu trưởng cũng đã nhảy lầu rồi, chúng ta còn cần...”

Chủ nhiệm cũng đã đuổi đến, sau khi nhìn thấy thi thể trên mặt đất vừa ngạc nhiên vừa tức giận, đứng ngay tại chỗ khóc lớn, nhìn ông ta như vậy, những người giáo viên khác cũng ào ào mà khóc theo. Không ngờ chủ nhiệm gào khóc chưa được mấy phút, thì nước mắt đã ngừng rơi: “Hiệu trưởng không có khả năng nhảy lầu, nhất định là hai người phóng viên đó làm! Chúng ta nhất định phải bắt bọn chúng lại!”

“Bắt lấy bọn chúng!”

“Để báo thù cho hiệu trưởng!”

Tòa nhà giảng dạy của ngôi trường được thiết kế vô cùng kỳ lạ, chỉ có một cầu thang ở cuối bên trái. Lục Ngôn Lễ phòng thủ ở trên cao, có thể nhìn thấy đầu người ở bên dưới đang lần lượt chạy lên.

Mỗi khi lên một tầng, bọn họ đều sẽ kêu vài người phòng thủ ở lối ra vào của cầu thang, những người khác sẽ lần lượt vào các lớp học để tìm người, sau khi phát hiện không có, lập tức đi lên tầng trên.

Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như vậy, thì vấn đề bị phát hiện chỉ còn là thời gian sớm hay muộn. Lục Ngôn Lễ nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang, cửa không khóa, hắn dứt khoát đi thẳng vào.

“Tầng này cũng không có, nhất định là ở tầng trên!”

“Nghiêm túc tìm đi, đừng để anh ta chạy thoát!”

Chưa đầy một lát sau, nhóm người kia cuối cùng cũng đến tầng cao nhất.

Lục Ngôn Lễ bình ổn nhịp thở, nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ càng lúc càng gần, hết cánh cửa này đến cánh cửa khác được mở ra, cuối cùng cũng đến nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh, từng gian phòng lần lượt được mở ra.

“Tầng này cũng không có người.”

“Không thể như vậy, anh ta đã chạy đi đâu rồi?”

“Văn phòng cũng không có.”

Tiếng ồn ào, tiếng bước chân vội vã của người đi ngang qua, còn có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng điệu của người nói, dần dần đi xa.

Lục Ngôn Lễ thở phào một hơi, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Hắn không hề trốn trong nhà vệ sinh, mà là leo ra ngoài từ cửa sổ, bám vào đường ống nước trên vách tường và điều hòa ở bên cạnh, đúng lúc hắn nghe thấy tiếng bước chân rời đi, dự định leo vào trong cửa sổ lần nữa, bên trái có một ánh mắt sắc bén  nhìn qua khiến hắn không thể lơ là.

Hắn đột ngột nhìn về phía bên trái.

Ở bên trái tòa nhà giảng dạy, một cái đầu với khuôn mặt mơ hồ híp mắt cười nhìn hắn, thấy hắn cuối cùng cũng phát hiện ra mình, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa hơn.

Ống nước bên cạnh hắn bắt đầu nứt ra.

Vào thời khắc sống chết, Lục Ngôn Lễ đột ngột đạp mạnh lên tường, vọt lên phía trên một đoạn, dùng sức bám vào cửa sổ, sau đó lật người trực tiếp đi vào trong.

Vừa tiến vào, hắn đã đông cứng ngay tại chỗ, hơi thở chợt ngưng lại.

Đèn điều khiển bằng âm thanh không sáng lên, nhưng vẫn có thể trông thấy như cũ, ở cửa nhà vệ sinh, một bóng dáng đen kịt toàn thân, đang đứng cúi đầu xuống.

Vào khoảnh khắc Lục Ngôn Lễ nhìn thấy bóng dáng đó thì tầm mắt đã rũ xuống, không có nhìn trực diện vào nó, nhưng mà vào lúc này, khóe mắt của anh ta thoáng thấy một cái đầu từ ngoài cửa sổ bay lên.

Làm sao đây?

Không phải Lục Ngôn Lễ chưa từng gặp qua loại tình huống thế này trước đây, hắn đã hình thành thói quen tìm kiếm một chút hy vọng sống trong cái chết từ lâu. Hắn nắm chặt khẩu súng và khúc gỗ trong tay, chậm rãi thở ra, từng bước từng bước đi về phía cái bóng kia.

Hắn mơ hồ cảm nhận được một chút gì đó không đúng lắm.

Lặng lẽ liếc một cái, bóng dáng đó không cử động, dường như là đang chờ đợi cái gì đó.

Nhìn lên trên một lần nữa, trong nháy mắt Lục Ngôn Lễ đã hiểu ra. Nó không hề cúi đầu xuống, mà căn bản đây chính là một thi thể không đầu!

Nó đang đứng ở cửa, chính là để chờ đợi cái đầu của mình!

Nghĩ ra được điều này, Lục Ngôn Lễ lại nhạy bén cảm nhận được vị trí mũi chân của đối phương không đúng lắm, ngay lập tức hiểu ra.

Nó không có đầu, nên không “thấy” được mình. Quay đầu nhìn thoáng qua cái đầu đang nảy nảy tới từ đằng xa, Lục Ngôn Lễ co chân lên chạy.

Khoảnh khắc vượt qua bóng dáng kia, Lục Ngôn Lễ chỉ cảm nhận được sự lạnh giá từ trên người đối phương tỏa ra, hắn một khắc cũng không dừng lại, từ nhà vệ sinh đi thẳng về phía cầu thang ở hướng đối diện.

Nhanh lên!

Nhanh lên chút nữa!

Nếu như để nó tìm được đầu của mình về...

Chưa đến mười giây, Lục Ngôn Lễ đã chạy xuống lầu, thuận thế bắn vào không trung một phát súng. Trong sự yên tĩnh, tiếng súng rất to vang lên, hắn cũng nhanh chóng nghe thấy giọng nói của những người giáo viên kia ở dưới lầu truyền đến.

“Ở đây này!”

“Nhanh! Bắt lấy anh ta!”

Đám giáo viên đó gần như không được xem là người nữa, vẻ mặt điên cuồng mà ngây dại, khuôn mặt tái nhợt, phần trán, gò má, đều có vết nứt, máu từ trong vết nứt chảy ra, giống như một bức tượng thạch cao bị đập vỡ. Bọn họ tập hợp lại và đi lên, đã lên đến tầng ba, mặt đối mặt với Lục Ngôn Lễ, người đang chạy xuống từ tầng bốn.

Lục Ngôn Lễ không quan tâm quá nhiều, hắn chỉ muốn thừa dịp trốn thoát trước khi cái đầu của cái thứ kia hợp lại với chính nó, gần như lao xuống dưới với tốc độ như bay, rồi trực tiếp hất văng hai người giáo viên đang chặn phía trước, xoay người qua lan can, trực tiếp nhảy xuống tầng bên dưới, dùng khúc gỗ trong tay đập nát những người trước mặt, đầu cũng không ngoảnh lại cứ thế lao ra ngoài.

Chỉ một giây, sau khi anh ta nhảy ra khỏi tòa nhà, tất cả đèn trong cả tòa nhà đều vụt tắt. Lục Ngôn Lễ liều mạng bỏ chạy.

Con ma kia, nó đã nhìn thấy mình rồi.

Tiếp theo đây, nó sẽ đến tìm mình.

Lục Ngôn Lễ cũng không biết làm thế nào, trong đầu thình lình lóe lên cái ý nghĩ này. Phản ứng sợ hãi bản năng của con người khiến hắn điên cuồng mà chạy.

Trong trường học.

“Sao lại mất điện vậy? Mọi người cầm điện thoại đuổi theo.”

“Vừa rồi là ai bị thương?”

“Chết tiệt, tại sao lúc này lại mất điện? Chủ nhiệm, thiết bị trong tòa nhà của chúng ta đã sửa xong chưa? Cứ hai ba ngày lại mất điện không ai chịu được cả.”

Trong hành lang là một mảng tối đen, còn rất ồn ào, vài tên giáo viên lấy điện thoại di động ra bật đèn pin, vài chùm ánh sáng chiếu qua chiếu lại.

“Chủ nhiệm, ở phía trên lại có một người đi xuống, không biết là ai.”

“Nhất định là tên đồng bọn! Bắt lấy anh ta!”

“Chủ, chủ nhiệm, nó... nó hình như không phải...”

“Aaa——”

Sau khi những tiếng la hét lần lượt vang lên, chỉ có điện thoại rơi xuống đất, một bóng người đi lướt qua, một tia sáng chói rọi ngay lập tức biến mất.

Lục Ngôn Lễ vẫn đi qua đi lại trong khuôn viên như cũ.

Hành động đột phá vòng vây vừa nãy đã để lại trên người hắn không ít vết thương, nhưng hắn không quan tâm đến việc băng bó nữa, mà chỉ một mực chạy.

Chỉ cần đợi đến sau 12 giờ đêm, Sở Hưu hoàn thành trò chơi, cho dù là sống hay chết, hắn đều có thể sống sót.

Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn còn gần nửa tiếng mới đến không giờ. Hắn thở hổn hển, đôi chân chạy chậm lại, nhìn xung quanh với sự cảnh giác, trong đầu bắt đầu nhớ lại.

Có lẽ không phải là ảo giác, trước đó khi hắn phát hiện thần Toàn tri, giáo phái này đối với hắn mà nói chính là một biểu tượng không có chút ấn tượng nào. Nhưng mà sau khi hắn thật sự xem phái thần Toàn tri là một giáo phái cụ thể, giáo phái này nhanh chóng được đề cập đến xung quanh hắn, với tần suất cao khiến người ta không có cách nào xem nhẹ, thậm chí còn ảnh hưởng trực tiếp đến nhiệm vụ của người ngoài.

Thần Toàn tri, ma quỷ, và các nhiệm vụ, rốt cuộc là có mối quan hệ gì?

Nó là một sản phẩm của nhiệm vụ sao? Nhưng tại sao sau khi một nhiệm vụ kết thúc, sức ảnh hưởng của nó vẫn còn như cũ?

Hơn nữa, những nhiệm vụ gần đây càng ngày càng kỳ quái, cũng không đơn giản như hắn gặp lúc ban đầu nữa, ngoài quỷ hồn đơn giản và những câu chuyện đằng sau chúng ra, thì có vẻ như có nhiều yếu tố gây nhiễu hơn. Tất cả những điều này chắc hẳn không thể tách rời khỏi thần Toàn tri?

Thời gian dần dần chuyển hướng đến 12 giờ đêm.

Những giáo viên còn lại trong trường học đều rất lo lắng, nội quy của trường nói rất rõ ràng, sau mười hai giờ đêm không được phép đi lang thang trong khuôn viên trường, nếu không, hậu quả tự gánh chịu. Sau khi bọn họ thảo luận với nhau, dứt khoát rời khỏi trường.

Dù sao thì hiệu trưởng cũng chết rồi, bọn họ rời đi cũng không sao.

Sở Hưu đang đứng trên tầng hai của tòa nhà giảng dạy đối diện với cổng chính của trường, anh ta có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ bọn họ đang đi ra ngoài.

Kỳ lạ, tại sao bọn họ lại đột ngột rời đi?

Sở Hưu mơ hồ không hiểu, còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì thấy ánh đèn của tòa nhà giảng dạy bên cạnh đột nhiên tối đi.

Không phải từng cái từng cái đèn tắt đi, mà là đèn của cả một tòa nhà đột nhiên tắt ngấm. Như thể, có ai đó đã ngắt công tắc điện trong tòa nhà kia.

Không phải là Lục Ngôn Lễ đó chứ? Hắn cắt đứt nguồn điện?

Đang dự định liên lạc với Lục Ngôn Lễ, nói với đối phương đám giáo viên đã đồng loạt rời đi, Sở Hưu đã phát hiện ra sự bất ổn với đôi mắt sắc bén của mình.

Một bóng dáng từ bên cạnh tòa nhà giảng dạy đi đến.

Mỗi khi nó đi qua một cái đèn đường, thì cái đèn đó nhanh chóng tắt ngấm.

Sở Hưu cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Đây tuyệt đối không phải là người sống!

Bây giờ, anh ta muốn chạy cũng không kịp, từ cầu thang chạy xuống tất nhiên sẽ đối đầu trực diện. Sở Hưu quay đầu đi vào trong lớp học, nhưng một vài cửa sổ trong lớp học cũng không ngoại lệ, tất cả đã được lắp lưới chống trộm.

Anh ta dùng sức đẩy cánh cửa sổ bằng kính, cái cưa máy trên tay vang lên, cắt lưới chống trộm bằng sắt dày cỡ ngón tay út, âm thanh sắc bén và chói tai vang vọng trong khuôn viên tĩnh lặng, còn tia lửa thì bay khắp nơi.

Nhưng Sở Hưu không quan tâm nhiều đến như vậy, hai ba lần cưa thì lưới chống trộm đã thủng một lỗ, từ trên tầng hai nhảy ra, xuyên qua nhánh cây rơi xuống đám cỏ trên mặt đất, lăn lộn hai vòng, sau đó cố gắng ngọ nguậy bò dậy, đi về một hướng khác.

Vết thương trên chân anh ta nhất định lại nặng hơn, miệng vết thương trên chân chảy máu. Nhưng Sở Hưu không để ý.

Trước mặt, bóng dáng của mình bị ánh đèn chiếu sáng rồi lập tức biến mất, tan biến vào trong bóng tối?

Không cần quay đầu lại nhìn cũng biết, toàn bộ ánh đèn ở tòa nhà đều tắt ngấm.

Sở Hưu khập khiễng chạy về phía bóng tối, anh ta chạy không xa lắm, quan sát ở gần tòa nhà giảng dạy.

Chỗ nguy hiểm nhất ngược lại là chỗ an toàn nhất, chờ cho đến khi các tòa nhà giảng dạy khác đang sáng rực rỡ chìm vào bóng tối, thì chứng tỏ con ma kia đã rời đi.

Hiện tại các giáo viên trong trường đều đã rời đi, nhưng không biết tại sao lại có một bóng đen xuất hiện một cách khó hiểu, anh ta cần phải tìm ra một tòa nhà an toàn, có thể để anh ta chơi trò chơi.

Còn nữa, Lục Ngôn Lễ đang ở đâu? Có phải hắn đã chạy thoát rồi không?

Sở Hưu chờ khoảng mười mấy phút, đèn của tòa nhà dạy học ở bên trái cách anh gần 100 mét đột nhiên vụt tắt.

Con ma đã chạy tới đó rồi!

Sau khi Sở Hưu tính toán đường đi của con ma trong lòng, lập tức quay người bước đi, mặc kệ vết thương ở trên chân đang chảy máu ròng ròng, liều mạng mà tăng tốc, đến một tòa nhà giảng dạy cách xa với tòa nhà vừa tắt đèn nhất.

12 giờ đêm, chẳng mấy chốc sẽ đến.

Trong trường học, ánh đèn cuối cùng của tòa nhà giảng dạy rốt cuộc cũng tắt.

Cả khuôn viên của trường học chìm trong bóng tối.

Lục Ngôn Lễ trốn trong bóng tối, nhẹ nhàng thở hổn hển.

Hắn và Sở Hưu giống nhau, ngay sau khi chứng kiến đèn tắt đã lập tức đi đến một tòa nhà khác cách xa tòa nhà đó, tránh xa con ma đó càng xa càng tốt.

Hắn cũng không biết mình phải trốn bao lâu, nhưng vừa rồi chạy trốn đã phát hiện ra cổng trường khóa lại rồi, cánh cổng và bức tường của trường Trung học Số 4 khá cao, trong chốc lát cũng không leo qua được, hắn muốn rời đi cũng không được.

Huống hồ, trong lòng hắn mơ hồ hiểu được, cái thứ kia sẽ không để hắn rời khỏi trường học dễ dàng như thế.

Cho nên, nhiệm vụ cấp bách hiện tại, vẫn là để Sở Hưu hoàn thành trò chơi càng sớm càng tốt. Chờ anh ta kết thúc, tất cả điều quái dị mới có thể kết thúc.

Lục Ngôn Lễ đã vứt bỏ khúc gỗ, một tay vô thức chạm vào ấn ký dưới xương quai xanh của mình, ánh mắt quét một vòng đầy cảnh giác.

Cách 12 giờ, còn kém một phút.

Năm mươi giây.

Ba mươi giây...

Thời gian vừa đến, trong nháy mắt Sở Hưu và Lục Ngôn Lễ đã sửng sờ ngay tại chỗ.

Tất cả các tòa nhà giảng dạy trong trường bừng sáng ngay lập tức, ánh sáng rực rỡ, trên hành lang, lớp học chật ních học sinh ra ra vào vào, bọn họ đang chăm chú học bài, và cùng nhau thảo luận.

Nếu như không phải cảnh tượng toà nhà dạy học trước đó một phút là một mảng tối đen, một màn này thật đúng là giống như dáng vẻ của một trường trung học bình thường nên có, bận rộn mà lại hài hòa.

Không có ai quản lý bọn chúng, nhóm học sinh đó cứ giống như là không nhìn thấy bọn họ, Lục Ngôn Lễ đứng yên tại chỗ, trong lòng run lên dữ dội vì cảnh tượng kỳ lạ này.

Đây lại là cái gì?

Ảo cảnh của ma quỷ sao?

Hai học sinh ôm sách vở đi lên hành lang bên trên, xuyên qua từ sau lưng hắn, kỳ lạ là, hai người học sinh đó thế mà lại xuyên qua người của hắn, đi thẳng về phía trước, trên mặt bọn họ còn đang tươi cười, thậm chí không biết vừa rồi mình mới xuyên qua một bóng người.

Lục Ngôn Lễ đưa tay véo lên thân thể mình một cái.

Có cảm giác đau, xoa bóp chân thật.

Hắn thử chạm vào một người học sinh bên cạnh, nhưng lại giống như là trực tiếp chọc vào trong không khí. Lục Ngôn Lễ rút tay về, sau khi xác nhận bọn họ không nhìn thấy mình, hơi yên tâm, lấy điện thoại ra liên lạc với Sở Hưu, sau khi hỏi rõ ràng chỗ của đối phương, hắn đi xuống cầu thang đến tòa nhà nơi anh ta đang ở.

Hắn muốn xem thử, ảo cảnh này đang định làm gì.

“Reng reng reng... Các bạn học sinh, vào học rồi...” Tiếng chuông vang lên.

Những học sinh còn lang thang ngoài hành lang nhanh chóng trở lại lớp học, lấy sách vở và bài thi, chỉ chốc lát sau, tiếng đọc bài vang vọng phát ra từ từng lớp học.

Lục Ngôn Lễ không biết thế nào, đột nhiên nhớ ra lời giới thiệu trước khi đi vào của cô giáo Lý, tuyên bố rằng tiết tự học buổi tối cũng là một phần đặc sắc của trường.

Đúng vậy... Khá là đặc sắc.

Cuối cùng, Lục Ngôn Lễ cũng gặp được Sở Hưu ở một tòa nhà gần cổng trường nhất, cái gương vẫn còn ở trên người Sở Hưu, không bị vỡ. Nhưng cả người anh ta nhìn lên nhìn xuống tương đối thảm hại, phần chân chảy quá nhiều máu, bờ môi trắng nhợt, hoàn toàn dựa vào sức mạnh tinh thần để chống đỡ.

“Tôi lập tức đi chơi trò chơi, làm phiền anh ở dưới lầu tiếp ứng.” Sở Hưu lấy cái gương ra, “Tôi đã tính qua, lên bốn tầng với tốc độ hiện tại của tôi, sẽ không vượt quá mười phút, nếu như sau mười phút tôi không có phát ra báo động trước, anh cứ lập tức rời khỏi.”

Vốn Sở Hưu có thể dựa theo quy tắc của trò chơi, sau khi trò chơi kết thúc thì lập tức rời khỏi, nhưng mà trong một khoảng thời gian anh ta và đối phương tách ra này, chắc hẳn đối phương đã thu thập được một lượng thông tin nhất định, anh ta mong rằng có thể biết được một chút thông tin. Vì vậy, anh ta sẵn sàng kéo dài thời gian hết mức có thể.

Lục Ngôn Lễ gật gật đầu, lại bổ sung thêm: “Khi anh gặp nguy hiểm, cũng cần phải phát ra báo động, tương tự, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

“Được, tiếng súng làm tin.”

Nghe anh ta nói như thế, Lục Ngôn Lễ đưa tay ra: “Đạn của tôi dùng hết rồi.”

Sở Hưu: “Là tôi không nghĩ đến.” Nói xong, anh ta lấy hai viên đạn từ trong băng đạn của mình đưa cho đối phương.

Mà sau đó, anh ta khập khiễng bước vào trong tòa nhà.

Lục Ngôn Lễ đứng cách đó không xa, quan sát mọi thứ.

Tiếng học sinh đọc bài đều đều từ trên lầu vang lên, Sở Hưu lấy cái gương ra, để nó đối diện với mặt của mình, đọc tên của mình, rồi đi lên từng bậc thang.

“Sở Hưu.”

“Sở Hưu.”

Ánh mắt của Sở Hưu không rời khỏi cái gương, một tay bám vào lan can, một tay cầm cái gương, bước lên từng bậc từng bậc thang.

Kêu tên của mình thật sự có chút quái lạ, khi Sở Hưu đi xong tầng đầu tiên, anh ta không cảm thấy có gì không ổn, chỉ mơ hồ có chút ngại ngùng khi gọi tên của mình ra. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Anh ta bắt đầu đi lên một tầng.

Bước lên một bậc thang. “Sở Hưu.”

Bậc thứ hai. “Sở Hưu.”

Đến bậc thứ ba, giọng nói của Sở Hưu dừng lại một cách khó hiểu.

Bóng dáng trong gương... thay đổi rồi.

Mặt gương bắt đầu phủ một lớp sương mờ, mơ mơ hồ hồ, không nhìn thấy rõ. Sở Hưu không nhịn được đưa tay ra lau, tuy nhiên đợi đến khi anh ta lau sạch, lại ngạc nhiên khi phát hiện gương mặt mình chiếu trong gương, hẳn là gương mặt của người chết với vẻ mặt tái xanh, hai mắt trợn trắng!

Gương mặt này, rõ ràng chính là bản thân anh ta!

Trong lòng anh ta run lên dữ dội, nhưng cũng không dám dừng bước chân, tiếp tục đi lên. Điều khiến anh ta hoảng sợ là, mỗi khi đi một bước, gương mặt người chết ở trong gương sẽ thối rữa đi một phần, vừa bắt đầu còn không nhìn ra, càng đi về sau càng rõ nét, khi anh ta bước lên bậc thang cuối cùng của tầng thứ hai, khuôn mặt trong gương đã mục nát đến mức hoàn toàn không thể nhận dạng được, trong thật đáng sợ lại còn buồn nôn.

Bình tĩnh lại, không thể hoảng loạn.

Sở Hưu hít sâu một hơi, rẽ sang một hướng, tiếp tục đi lên tầng thứ ba.

Cảnh tượng trong gương lại biến đổi.

Mà lần này, chỉ cần nhìn thoáng qua, thì Sở Hưu liền đứng nguyên tại chỗ mà sững sờ, tay cầm gương của anh ta run lên bần bật, gần như không cầm vững được nữa.

Trong cái gương, xuất hiện khuôn mặt của một người phụ nữ mà anh ta cực kỳ quen thuộc. Là Sở Nhàn.

Là chị của... anh ta.

Sở Hưu hít sâu một hơi, đối diện với chị mình trong gương mà gọi tên anh ta, rồi tiếp tục đi lên.

Tiếng gọi này dường như đã đánh thức người phụ nữ trong gương, đối phương nhìn trái nhìn phải, mái tóc màu xanh đậm đong đưa nhẹ.

“Tụ Tử? Là em sao? Em đang ở đâu?”

Trước đó, Sở Nhàn đặc biệt thích gọi anh ta là Tụ Tử, đây là biệt danh đặc biệt của chị ấy. “Sở Hưu.” Sở Hưu lại gọi ra một từ, rồi bước lên một bậc, không có trả lời.

“Nè? Tụ Tử em đừng dọa chị, em đang ở đâu?” Sở Nhàn ở trong gương nghi hoặc không thôi, quan sát xung quanh.

Sở Hưu đột nhiên thở gấp mấy lần.

Bỗng nhiên, anh ta nhớ ra điều gì đó.

Trước khi anh ta và Sở Nhàn bị cuốn vào thế giới nhiệm vụ, có một ngày như vậy, đột nhiên Sở Nhàn nói với anh ta một cách nghiêm túc, khi bản thân ở nhà một mình, nghe thấy Sở Hưu tự gọi tên của mình ra.

Bản thân lúc đó không tin, cho rằng chị ấy nghe nhầm, nhưng đối phương vẫn nài nỉ anh ta nghe đoạn ghi âm một lần, điều này khiến cho hai chị em đều có chút bối rối. Sở Hưu đặc biệt ở trong nhà cùng chị mình cả một ngày, nhưng mà về sau, điều kỳ lạ này không bao giờ xảy ra nữa, Sở Hưu dần dần cũng không còn để tâm đến.

“Sở Hưu.” Sở Hưu lại kêu lên một câu.

Trong gương, trên mặt Sở Nhàn đã xuất hiện một chút sự sợ hãi, bắt đầu nhìn xung quanh tìm người.

“Em đừng dọa chị mà? Chị nói cho em biết, dáng vẻ này của em chị mà tìm được nhất định sẽ đánh em đấy.” Sở Nhàn đi vào phòng cùng với lời đe dọa, thế nhưng, chị ấy tìm khắp căn phòng một lượt cũng không tìm thấy người, ngược lại lại nghe thấy vài tiếng gọi mình sau đó, sự hoảng sợ trên gương mặt cũng không che giấu được nữa.

“Sở Hưu.” Trái tim Sở Hưu cũng đang chảy máu, trong đầu là một mớ hỗn loạn.

Đây là chuyện gì xảy ra vậy?

Tại sao! Tại sao nhiệm vụ hiện tại của anh ta lại có ảnh hưởng đến thế giới của anh ta trong quá khứ?

Sở Nhàn ở trong gương lấy điện thoại ra, ấn mở ứng dụng ghi âm, ghi lại vài câu trong giọng nói của Sở Hưu, rồi vội vã chạy ra khỏi nhà.

Cảnh tượng trong gương tối mờ đi.

Tầng thứ tư, sắp đến rồi.

Sở Hưu hít sâu một hơi, lau đi một chút nước đọng nơi khóe mắt, tiếp tục đi lên.

Anh ta tiếp tục nhìn cái gương.

Liếc nhìn một lần nữa khiến anh ta giật mình, một góc trong gương, là bóng dáng Lục Ngôn Lễ đang đứng.

Tại sao hắn lại lên đây?!

Bởi vì lệnh cấm của trò chơi, Sở Hưu không dám quay đầu lại, anh ta rẽ vào góc và đứng ở cầu thang trên tầng bốn.

Xác thực Lục Ngôn Lễ cũng lên theo.

Điều anh ta chưa nói là, mười phút đã qua từ lâu. Anh ta đã tận dụng khoảng thời gian ngắn vừa rồi, nhanh chóng kiểm tra tòa nhà đối diện.

Trong tòa nhà giảng dạy rất yên tĩnh, còn có giáo viên đang giảng bài. Chỉ là, khi anh ta thử sử dụng gương để xem nhóm người này, trong gương cũng không có gì hết.

Mà bóng đen kia, đã biến mất không thấy.

Lục Ngôn Lễ trái lo phải nghĩ, không nghĩ ra nguyên nhân, dứt khoát theo cùng, cứ nhìn thấy Sở Hưu đi một bước thì dừng một bước, không biết anh ta đã nhìn thấy gì trong gương, vẻ mặt mờ mịt.

Hắn cẩn thận trốn trong một góc, không để cái gương kia chiếu đến mình, đồng thời nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.

Lục Ngôn Lễ không biết rằng, đây là một nhiệm vụ rất bình thường.

Nếu như không có sự can thiệp của “thần”, đám người Sở Hưu sẽ không đụng chạm với Ôn Thanh và Vân Thiến, trước khi đến lộ Âm Phủ bọn họ sẽ chọn ngẫu nhiên hai học sinh bình thường để chơi trò chơi, có thể sẽ sống sót, cũng có thể sẽ chết.

Trò chơi khủng khiếp của ngày thứ hai, ngày thứ ba, cũng sẽ chỉ là trò chơi kinh khủng đơn thuần, bọn họ sẽ không bị cuốn vào vòng luân hồi kỳ quái.

Mà trò chơi cái gương của ngày cuối cùng, thật sự là ở ngày thứ tư, bọn họ sẽ đụng phải cái bóng đen kia, sẽ gặp những cảnh tượng kỳ lạ của học sinh khi lên lớp ở trong khuôn viên trường. Bọn họ cần phải làm sáng tỏ những bí ẩn của trường thông qua ba ngày tiếp theo của trò chơi và những học sinh họ gặp, như vậy, trò chơi mới tính là kết thúc.

Nhưng hiện tại, nhiệm vụ đã triệt để bị phá hỏng, cho dù đó là thời gian hay không gian, nó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của nhiệm vụ. Có điều, hai người duy nhất còn lại là Sở Hưu và Lục Ngôn Lễ sẽ không biết, và cũng không thể nào biết được tất cả chân tướng.

Bây giờ, Sở Hưu lại lần nữa gặp phải tình huống mà nhiệm vụ cũng không có cách nào khống chế.

Trong gương, bất ngờ là cảnh tượng mà anh ta và Sở Nhàn làm nhiệm vụ trước đó.

Trước đó... Anh ta của trước đó, cũng không giống với hiện tại, anh ta thử để những người thực hiện nhiệm vụ giúp đỡ lẫn nhau, ít nhất là khi có thể, suy cho cùng sức lực của một người là quá nhỏ, chi bằng đoàn kết, mới có thể tìm được con đường sống.

Đạo lý này, cũng là Sở Nhàn dạy anh ta, Sở Nhàn vô cùng thông minh, cũng rất gan dạ, nhưng chị ấy giống như người theo chủ nghĩa phi thực tế hơn.

Vào lúc nhiệm vụ lần đó sắp kết thúc, đôi mắt của anh ta nhìn thấy, một người thực hiện nhiệm vụ đã tự cứu mình, để sống sót, lén lút tấn công Sở Nhàn, khiến chị ấy chạy chậm hơn một bước.

Sau đó, -cô ta liền bị ma quỷ chiếm lấy.

Khoảnh khắc trở về với thế giới hiện thực, chính tay Sở Hưu đã bóp chết người đó, đưa thi thể của Sở Nhàn rời đi.

Từ đó về sau, anh ta cũng không cứu bất kỳ ai nữa, mọi người chỉ là một con tốt có thể lợi dụng lẫn nhau.

Giờ đây, trong cái gương lại một lần nữa hiện lên tình cảnh khi đó.

Sở Hưu muốn hét một tiếng thật to, muốn kêu Sở Nhàn trốn đi.

Trốn đi! Đừng mà!

Không, đây là nhiệm vụ, -cô ta đã chết rồi... -Cô ta đã chết rồi!

Sở Hưu thở gấp từng cơn, khăng khăng mà nắm lấy cái gương, vành mắt muốn nứt ra.

Một con dao, xuất hiện ở sau lưng Sở Nhàn, mắt thấy nó sắp đâm tới.

Đừng mà... Đừng mà!

“Trốn đi! Sở Nhàn! Trốn đi!”

Sở Hưu mặc kệ tất cả mà hét lên, đưa tay ra, đẩy con dao ở trong cái gương kia ra.

Anh ta thành công rồi.

Trong gương, Sở Nhàn đột nhiên nở một nụ cười quái dị, ả ta nắm lấy cánh tay kia của Sở Hưu kéo anh ta vào trong gương, dùng sức kéo một cái, cả người Sở Hưu liền bị kéo vào trong cái gương nhỏ bé kia.

Trong hành lang, cái gương rơi xuống, được một cánh tay đón lấy.

Lục Ngôn Lễ quay cái gương đối diện với chính mình, không dám chạm vào gương. Hắn đứng yên tại chỗ, vẫn còn một chút mông lung.

Rốt cuộc, vừa rồi Sở Hưu đã nhìn thấy cái gì?

Sở Nhàn, là ai?

Lục Ngôn Lễ chăm chú nhìn mặt sau của cái gương, rề rà không dám lật qua mặt chính diện.

Mặt chính diện của cái gương, sẽ có cái gì?

Sở Hưu sẽ chết sao?

“Reng reng reng... Các bạn học sinh, tan học rồi...”

Tiếng chuông tan học vang lên.

Lục Ngôn Lễ theo quán tính cho rằng nhóm học sinh đó không nhìn thấy mình, nên không di chuyển.

Bất ngờ, một nhóm rồi lại một nhóm học sinh từ trong lớp bước ra, bọn họ rất nhanh đã phát hiện có người lạ trên hành lang, đứng ở lối ra vào của hành lang, những cặp mắt đồng loạt nhìn hắn chằm chằm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp