Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 57


1 tháng

trướctiếp

Học sinh lần lượt từ trong lớp đi ra, đèn hành lang dường như cảm ứng không được tốt lắm, nhấp nháy vài lần, miễn cưỡng duy trì độ sáng ở một mức độ có thể gọi là mờ tối. Những học sinh đó không la hét như những học sinh bình thường, cũng không lễ phép giống như ban ngày, mà là đứng ở trong hành lang, lặng lẽ nhìn hắn.

Nhìn chằm chằm một cách kỳ quái vào người đàn ông lạ mặt đang cầm cái gương.

Lục Ngôn Lễ đứng yên tại chỗ.

Hơi nghiêng đầu, hắn nhận thấy những học sinh dưới lầu cũng đã đi lên và dừng lại cách hắn không xa. Tất cả bọn họ đều mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt mờ đi như thể họ đã bị xóa.

Nhưng điều kỳ lạ là, Lục Ngôn Lễ không hề cảm nhận được nguy hiểm, những học sinh này dường như chỉ đang nhìn hắn mà thôi.

Ma quỷ không giết người?

Không phải hắn đã kích hoạt cơ chế tử vong sao?

Hay có lẽ là, vị thần kia thật sự đang bảo hộ.

Bản thân Lục Ngôn Lễ cũng không tin.

Nhìn thấy nhóm học sinh đó không có động tác gì, anh ta lại yên lặng chờ đợi hai phút, dự định từ từ đi ra ngoài.

Mặc dù không cảm nhận được sự nguy hiểm, khi chờ đợi nhóm học sinh cũng khiến hắn có chút không thoải mái. Lục Ngôn Lễ quyết định tìm một cánh cửa sổ thủy tinh, thông qua gương xem thử những gì phản chiếu lên nó.

Chỉ là, khi hắn giơ tay, tất cả học sinh đều đồng loạt giơ tay.

Bọn họ vẫn yên lặng nhìn Lục Ngôn Lễ chằm chằm như cũ, biểu cảm vẫn y như cũ không có sự thay đổi, nhưng vào khoảnh khắc đó, Lục Ngôn Lễ vẫn cảm nhận được sự run rẩy theo bản năng y như cũ, khoảnh khắc cảm nhận được sự chết chóc sắp hạ xuống.

Động tác của hắn lập tức dừng lại, lồng ngực hơi nhói lên, cố gắng khống chế sự run rẩy tự phát của cơ thể.

Tại sao?

Là do bản thân tự cử động sao?

Nếu thực hiện chuyển động, sẽ dẫn đến cái chết sao?

Lục Ngôn Lễ khó mà hiểu được, nhưng nếu nhìn vào kinh nghiệm đối phó với sự kỳ lạ hàng trăm lần trong quá khứ, đây không phải là lý do hoang đường nhất sao. Nếu dùng từ ngữ của con người để mô tả, logic của ma quỷ vốn chính là hỗn loạn, vặn vẹo, cũng chẳng dính dáng gì đến nhân quả báo ứng trong truyện ma truyền thống. Hắn sống sót nhiều lần như vậy trong các nhiệm vụ, bất quá cũng chỉ gượng ép thăm dò ra một vài quy tắc mà thôi. Cái gương trong tay đồng thời truyền đến một cảm giác vô cùng giá lạnh, Lục Ngôn Lễ vốn cho rằng là ảo giác, nhưng khi liếc mắt qua, anh ta mới nhận ra rằng đó không phải là mộng ảo.

Một lớp sương mỏng đã hình thành trên đầu ngón tay.

Lúc này việc nên làm nhất, chính là để cái gương xuống, nhanh chóng rời đi, chạy càng xa càng tốt. Tuy rằng Sở Hưu bị kéo vào thế giới trong gương, nhưng cái giá anh ta trả cho việc cầu nguyện vẫn chưa hết, tạm thời không chết được.

Ngón cái vuốt nhẹ cái gương nhẵn bóng, Lục Ngôn Lễ không biết làm thế nào.

Vào lúc Lục Ngôn Lễ và nhóm học sinh đang đứng và đối đầu với nhau, không hề cử động, đèn trong tòa nhà giảng dạy ở phía xa tắt đi trong nháy mắt.

Nhóm học sinh đó lần lượt quay đầu lại nhìn tòa nhà giảng dạy tối đi, trên mặt lộ ra sự sợ hãi.

Trong lòng Lục Ngôn Lễ đồng thời run lên một cái.

Cái bóng đen đó... Đến tìm hắn rồi!

Hắn co chân muốn chạy, nhưng vào khoảnh khắc hắn đang kiễng chân lên, nhóm học sinh đó lại lần lượt quay đầu nhìn về phía hắn, vẫn là ánh mắt bình thản vô sự như cũ không lộ chút ác ý nào, nhưng Lục Ngôn Lễ biết, nếu bản thân thật sự bước bước chân này ra, hắn nhất định sẽ chết mà không nghi ngờ gì!

Lục Ngôn Lễ đành dừng bước chân lại, vào lúc này, não của hắn đang chạy nhanh, cố gắng tìm kiếm một cơ hội sống sót.

Từ xa đến gần ánh đèn từng cái từng cái một tối đi, quả thật giống như là bước chân của thần chết từ từ đến gần. Nhóm học sinh đó không tránh khỏi có chút xôn xao, vẫn chen chúc ở hành lang ngoài cửa, không muốn rời đi.

Rất nhanh, đã đến lượt tòa nhà này.

Ánh đèn của hết tầng này đến tầng khác tắt ngấm.

Lục Ngôn Lễ đã nghe thấy được tiếng bước chân của nó đi lên lầu, đi kèm với tiếng vang đó, là nhịp tim trong lồng ngực của hắn điên cuồng loạn nhịp như tiếng trống vậy.

Hắn quan sát xung quanh lần nữa.

Không đi được, cũng không có bất kỳ góc chết.

Hắn cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định điên rồ khác, không biết liệu quyết định này có dẫn đến cái chết hay những hậu quả tồi tệ khác không—— hắn chậm rãi đặt cái gương xuống đất, từng chút từng chút một, lật nó lại, mặt chính diện hướng lên trên.

Ngay cái nhìn đầu tiên, là một mặt gương rất bình thường, phản chiếu trần nhà màu trắng tối mờ, tìm đúng một góc còn có thể nhìn thấy nhóm học sinh khác.

Nhưng chính Lục Ngôn Lễ rõ ràng nhìn thấy có chỗ nào đó không giống.

Còn không chờ hắn kịp suy nghĩ sâu, bóng dáng kia đã đi đến chỗ rẽ của tầng ba. Ánh đèn của tầng ba vụt tắt.

Trong bóng tối, nó ngước khuôn mặt nhợt nhạt lên, rồi nhìn thẳng về phía Lục Ngôn Lễ. Không biết như thế nào, Lục Ngôn Lễ cảm thấy gương mặt đó có chút quen mắt, nhưng hắn chắc chắn rằng chưa bao giờ gặp qua đối phương.

Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, Lục Ngôn Lễ không chút do dự cúi đầu nhìn xuống cái gương. Để gương mặt của hắn phản chiếu trong gương.

Đi vào thế giới trong gương, tìm được Sở Hưu, kêu anh ta hoàn thành trò chơi, vẫn có thể có được con đường sống.

Một cánh tay trắng bệch đưa ra, nắm lấy cổ chân của hắn, sau đó, cánh tay kia dùng sức kéo một cái, đã kéo Lục Ngôn Lễ vào trong cái gương.

Vừa đáp xuống đất, Lục Ngôn Lễ lập tức mở to hai mắt.

Nơi này là...

Hắn vậy mà lại đứng trong một phòng học, xung quanh là học sinh đang ngồi trên ghế và nhìn lên bảng đen một cách nghiêm túc. Trên bục giảng, một giáo viên nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm.

“Lục Ngôn Lễ, em đột nhiên đứng lên làm cái gì vậy hả?”

Những bạn học khác cũng đồng loạt nhìn về phía hắn.

Lục Ngôn Lễ rất chắc chắn, đây không phải là trường học của mình, quần áo của những học sinh xung quanh rõ ràng là đồng phục học sinh của trường Trung học Số 4. Mà người giáo viên đứng trên bục giảng, hắn có chút ấn tượng, đó chính là một trong những người giáo viên vừa rồi đã đuổi theo hắn.

“Thầy, em muốn đi vệ sinh.” Nhưng mà quan sát trong nháy mắt, hắn đã xác định ngoài cửa không có nguy hiểm, rồi bình tĩnh nói.

Sắc mặt của người giáo viên rất không dễ nhìn, nhưng vẫn phất phất tay, cho hắn ra ngoài.

Lục Ngôn Lễ bước ra khỏi cửa dưới những ánh mắt u ám bi thương của bạn học chỉa vào mình. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mờ mịt ảm đạm, dường như ánh mặt trời bị những tầng mây dày nặng che khuất.

Thành thật mà nói, đã từng làm nhiều nhiệm vụ với nhiều người thực hiện nhiệm vụ như vậy, không gian kỳ lạ này hắn cũng từng đến không ít lần, bình thường mà nói, chỉ cần tìm trung tâm của thế giới này, giải quyết bí ẩn, thì có thể rời khỏi.

Như vậy, vấn đề then chốt trong thế giới gương, nằm ở đâu?

Sở Hưu đang ở đâu? Nếu như anh ta chết rồi, bản thân muốn rời đi sẽ vô cùng phiền phức.

Lục Ngôn Lễ đi về phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa nhìn cảnh trước mặt và so sánh với khuôn viên trường học trong kí ức, rõ ràng là giống y như nhau, nhưng hắn luôn cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, không nói ra được là chỗ nào không đúng.

Rốt cuộc là... chỗ nào không đúng?

Rất nhanh, Lục Ngôn Lễ đã đi đến cuối hành lang.

Bên ngoài nhà vệ sinh cũng có treo một cái gương, từ trong gương hắn nhìn thấy gương mặt của mình.

Cho đến hiện tại, hắn mới bừng tỉnh lại.

Ban nãy, những lớp học hắn đi qua đều không có bản tên lớp, thậm chí trên bảng đen cũng không có bất kỳ từ ngữ nào, giống như sợ hắn phát hiện ra điều gì đó.

Lục Ngôn Lễ chăm chú nhìn mình trong gương, mơ hồ cảm giác diện mạo có chút không giống.

Gương mặt người bình thường bên trái và bên phải không hề đối xứng hoàn toàn, mọi người nhìn thấy mình trong gương là hình ảnh phản chiếu ngược lại. Lục Ngôn Lễ rất quen thuộc với gương mặt của mình, hắn vẫn nhớ rõ, trên mí mắt trái của mình có một nốt ruồi nhỏ, mà ở trong gương, nốt ruồi đó vậy mà lại nằm ở bên mí mắt phải của hắn.

Hình ảnh phản chiếu trong gương có phải là kết quả của việc soi gương lại lần nữa không? Lục Ngôn Lễ để tay xuống, lùi về sau hai bước nhìn thử.

Hắn không hề mặc đồng phục học sinh, nhưng dường như nhóm người đó cũng không nhận ra sự không ổn.

Chính vào lúc này, sau lưng anh ta đột nhiên đụng phải một bóng người, Lục Ngôn Lễ đột nhiên cứng đờ, gần như ngay lập tức tiến lên hai bước, trực tiếp bước vào cửa nhà vệ sinh. Tại sao, trong gương không có hình ảnh phản chiếu?

Cái thứ sau lưng... sẽ là thứ gì?

Nên quay đầu lại không?

“Em ở đây làm cái gì? Không vào lớp học sao?” Sau lưng truyền đến một giọng nói.

Lục Ngôn Lễ định thần lại, nghiêng người qua, phát hiện đây là một người đàn ông trung niên, nhìn chằm chằm hắn đầy nghi vấn.

Người đàn ông này... Rõ ràng chính là bóng đen xuất hiện trong khuôn viên trường một cách khó hiểu! Lúc này, ông ta giống như một người đàn ông trung niên bình thường, mặc quần áo bảo vệ, khi đi tuần tra trong trường gặp phải học sinh nên hỏi một câu.

“Em lập tức trở về lớp ngay đây.” Lục Ngôn Lễ nói.

Hắn cảm giác người này không giống với một người bảo vệ bình thường.

Nói xong, hắn xoay người trở lại bồn rửa tay, mở vòi nước, trái tim thì đập thình thịch, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong gương mà không hề chớp mắt.

Trong gương, chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn như cũ.

Lục Ngôn Lễ rửa tay xong, giữ bình tĩnh mà đi ngang qua người ông ta. Trong khoảnh khắc gặp thoáng qua, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn qua góc nghiêng của kính cửa sổ phía trước, đối phương cũng đang quan sát mình.

Ông ta là ai? Tại sao lại có cảm giác có chút quen mặt?

Lục Ngôn Lễ không nghĩ ra.

Hắn không có ý định trở lại lớp học, do vậy đi xuống đầu cầu thang còn lại một cách bình tĩnh, giả vờ lớp học ở phòng sau cùng, mà sau khi bước một bước, liền chạy xuống lầu. “Này em chờ đã! Em không phải nói là trở về lớp học sao?” Người bảo vệ không ngờ học sinh này lại táo tợn trốn học một cách công khai, co chân lên đuổi theo, nhưng chờ khi ông ta đến lối ra vào của cầu thang, bóng dáng đối phương đã biến mất không thấy nữa, đuổi theo đến tầng một cũng không thấy bóng người đâu.

Lục Ngôn Lễ đến một tòa nhà giảng dạy khác, hắn định tìm văn phòng hiệu trưởng để xem thử.

Trong thế giới gương, có phải cũng có sự tồn tại của “vị thần” đó không?

Sau khi anh ta chạy xuống lầu, cảm giác có một ánh mắt ở sau lưng nhìn tới, quay đầu lại nhìn, người bảo vệ kia vẫn đang nhìn chằm chằm mình. Sau khi Lục Ngôn Lễ và ông ta đối mặt với nhau, ngay lập tức chạy đến tòa nhà giảng dạy nơi có hiệu trưởng.

Hắn vừa lên lầu, một bóng người vừa từ trên lầu đi xuống. Hai người mặt đối mặt, cả hai đều sửng sốt.

“Sở Hưu?”

“Lục Ngôn Lễ?”

Lục Ngôn Lễ hoài nghi mà quan sát đối phương: “Tại sao anh lại ở đây?” Hắn nhớ rõ dường như đối phương nhìn thấy cảnh tượng đau buồn nào đó, cho nên mới bị kéo vào, vốn cho rằng là tâm ma, nhưng hiện tại xem ra, thứ kéo anh ta vào thế giới gương chẳng qua chỉ là quỷ gương mà thôi.

Sở Hưu cũng rất kỳ lạ: “Trước hết đừng nói tôi, tại sao anh lại vào đây?”

Lục Ngôn Lễ giới thiệu ngắn gọn về hoàn cảnh của mình, vốn dĩ Sở Hưu muốn rời khỏi tòa nhà, nhưng lúc này lại đồng hành với hắn, đi đứng khập khiễng rất khó khăn.

“Anh đi tìm hiệu trưởng làm gì? Trên thực tế, tôi nghi ngờ sự kỳ quái của cả ngôi trường này và hiệu trưởng có mối quan hệ không thể tách rời.”

“Đích thực có liên quan tới ông ta, cũng có liên quan tới “vị thần” kia.” Lục Ngôn Lễ giải thích, “Trong văn phòng của ông ta cũng có một tượng thần giống như vậy.”

“Làm sao mà chỗ nào cũng có vậy?” Sở Hưu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Trò chơi của mấy ngày trước chính vì có sự tham gia của nó, dẫn đến sự hỗn loạn toàn bộ, không có chút logic nào. Nếu như trò chơi lần này cũng bị nó ảnh hưởng, chẳng phải là...

Rất nhanh, hai người đã đi đến cửa văn phòng của hiệu trưởng, sau khi gõ cửa không có người trả lời, trực tiếp mở cửa đi vào, trở tay đóng cửa lại.

Trong văn phòng không có người, không biết hiệu trưởng đã đi đâu rồi.

“Tượng thần anh nói đang ở đâu?”

Lục Ngôn Lễ đến tước kệ sách, hơi hắt cằm lên.

Sở Hưu đi tới phía trước, sau khi đã chuẩn bị tâm lý xong, nhẹ nhàng kéo mở cửa tủ.

Bức tượng màu đỏ tươi trông giống như máu, không thể nói hình dạng của cô ta, chỉ có thể miễn cưỡng mô tả bằng những từ như kỳ quái, méo mó và các từ khác.

Sở Hưu lập tức đóng cửa tủ lại.

“Lời thề trước đó anh từng nói, nên thực hiện rồi.” Lục Ngôn Lễ ra hiệu.

Thấy ý tứ của hắn, đúng là dự định kêu Sở Hưu trực tiếp lấy bức tượng này đi.

“Bây giờ chúng ta vẫn còn ở trong gương, chưa ra ngoài được, có thể chờ sau khi ra ngoài rồi nói sau được không?” Sở Hưu nói, “Tôi tuyệt đối không nuốt lời, sẽ quay video để chứng minh.”

Lục Ngôn Lễ suy tư một lúc, chậm rãi lắc đầu.

Hắn muốn biết là liệu “thần” trong thế giới của hắn có thể ảnh hưởng đến những người ở thế giới khác hay không, chờ sau khi anh ta hoàn thành trò chơi trực tiếp rời khỏi, mình đi đến đâu tìm anh ta?

Sắc mặt của Sở Hưu rất khó coi.

Anh ta đang định tranh luận với đối phương một lần nữa, thì đột nhiên có một âm thanh mở khóa cửa phát ra.

Chết tiệt!

Hai người nhìn nhau, cả hai nhìn thấy ý tứ trong mắt nhau, ngay lập tức nghiêng người để trốn. Vừa hay văn phòng của hiệu trưởng đủ lớn, cũng đủ sang trọng, đồ đạc nhiều, hai người trốn cũng không thành vấn đề.

Lúc này, hai người họ một người trốn sau bức màn của kệ sách âm tường, người còn lại thì trốn ở dưới bàn trà, đôi mắt thông qua khe hở mà quan sát.

Điều bất ngờ là, người đi vào không phải là hiệu trưởng, mà là một người đàn ông có một cái đầu vừa phải, trên đầu đội một cái nón, nhìn không rõ mặt.

Lục Ngôn Lễ nhận ra người vừa đến, lông mày từ từ nhíu lại.

Là ông ta?

Ông ta là người nào? Đến đây để làm gì?

Sau khi người đàn ông bước vào văn phòng, ông ta nhìn chằm chằm vào đồ đạc trong phòng, đi thẳng đến bàn làm việc sau đó xem qua các tập tin trên máy tính để bàn, lại mở ngăn kéo tìm kiếm, không biết ông ta muốn tìm cái gì.

Mấy ngăn kéo cũng không tìm thấy, ông ta lại bắt đầu lục lọi tủ bảo hiểm, thử mở khóa, sau khi mày mò một lúc, vậy mà thực sự để ông ta mở được!

Ông ta đưa tay, mò ra một tập văn kiện, chỉ nhìn một cái, liền khiến ông ta rất vui, mà khi ông ta định lấy máy ảnh ra để chụp lại, thì cánh cửa nặng nề đột nhiên mở ra!

“Anh là ai? Ở đây làm cái gì?” Chủ nhiệm đẩy cửa mà vào, phẫn nộ quát.

Người đàn ông kia liền co chân lên chạy, lao thẳng xuống lầu. Chủ nhiệm vội vàng đuổi theo, chỉ kịp đóng cửa lại, tài liệu vương vãi khắp sàn.

Lục Ngôn Lễ và Sở Hưu nhìn nhau, lặng lẽ đi về phía trước, nhặt lấy ít tài liệu đó lên. “Đây...” Nhìn một cái, hai người liền có chút choáng váng.

Những từ ngữ trên tài liệu trái phải toàn bộ đều trái ngược nhau! Đây là để người ta xem thế nào được?

Lục Ngôn Lễ lấy ra một chiếc gương nhỏ mà hắn mang theo bên mình, để bên cạnh trang giấy, rồi bắt đầu đọc từng chữ một.

Theo sự tường thuật của hắn, biểu cảm của hai người dần dần đông lại.

Đây hóa ra là giấy miễn trách nhiệm của phụ huynh, đại ý là con của bọn họ học ở ngôi trường này xảy ra sự việc ngoài ý muốn, mặc dù nhà trường rất thương tâm, nhưng vẫn quyết định không truy cứu trách nhiệm của nhà trường.

Phần tiếp theo, vẫn là giấy miễn trách nhiệm như cũ.

Phần tiếp theo, vẫn vậy.

Cả hai lấy ra một chồng tài liệu dày bên trong, thế mà toàn bộ đều là như thế, có điều tên của hiệu trưởng và học sinh không giống nhau mà thôi.

“Trong ngôi trường này, rốt cuộc có bao nhiêu sự việc xảy ra?” Vậy mà lại cần nhiều giấy miễn trách nhiệm như vậy.

Lật xuống bên dưới, có không ít hồ sơ thử nghiệm.

Dữ liệu được ghi lại ở trên khiến cả hai đều có chút kinh ngạc.

“Năm X tháng X ngày X, hai học sinh của lớp 10A2 đã đến lộ Âm Phủ, mất tích không rõ nguyên nhân...”

“Năm X tháng X ngày X, ba học sinh của lớp 10A18 đã đến lộ Âm Phủ, ba ngày sau, hai học sinh trở về, một học sinh mất tích không rõ nguyên nhân. Một học sinh trong số đó thần trí không bình thường, thôi học ở nhà...”

“Năm X tháng X ngày X, tất cả học sinh của lớp 12A2 đến lộ Âm Phủ dã ngoại, giáo viên chủ nhiệm mất tích không rõ nguyên nhân, một học sinh mất tích, một tuần sau có bốn mươi chín học sinh quay về, tiếp tục theo dõi về sau, tình trạng sức khỏe của bốn mươi chín học sinh như sau...”

Từng trang từng trang, xem tới lúc cả người Sở Hưu ớn lạnh.

Mặc dù, anh ta đã dần tiêu diệt nhân tính của mình vì những nhiệm vụ dài hạn và cái chết của chị gái Sở Nhàn, nhưng anh ta cũng hoàn toàn không ngờ được, trường học vậy mà lại dùng học sinh để làm thử nghiệm thế này.

Ban nãy người kia, có lẽ chính là đến lấy báo cáo thử nghiệm chăng.

Giống với Sở Hưu, Lục Ngôn Lễ cũng bị sốc, nhưng khiến hắn kinh hoàng, lại là một việc khác.

Trên một trong những báo cáo mất tích, hắn nhìn thấy tên và gương mặt rất quen thuộc.

An Tinh Vũ.

Phát hiện này kinh ngạc đến mức khiến hô hấp của hắn có chút khó khăn.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp