Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 58


1 tháng

trướctiếp

An Tinh Vũ...

Lục Ngôn Lễ chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào kích động giống như hiện tại, đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, hắn kìm nén cảm xúc đang dâng trào, liếc mắt nhìn phần hồ sơ học sinh đó một lần nữa.

Không sai, chính là cậu ta.

Từ trước đến nay, Lục Ngôn Lễ đều biết, người đến từ thế giới kia nếu như chết trong nhiệm vụ, sẽ tồn tại ở thế giới này dưới một hình thức kỳ lạ khác. Hắn cũng đã từng tưởng tượng người của thế giới hiện tại có thể đến được thế giới kia hay không, nhưng đáng tiếc, hắn không thể tự mình kiểm chứng, trước mắt đã có một ví dụ rõ như ban ngày.

Đây sẽ là thật sao?

hắn đã tìm lâu như vậy, cuối cùng đã có tiến triển sao?

Trong hồ sơ học sinh, đã ghi chép lại rõ ràng thông tin của cậu ta. hắn liếc nhanh, ánh mắt cứng lại.

Ở cột họ và tên cha kia, kiểu chữ cũng lật nghiêng hai bên, nhưng có thể nhìn ra, ông ta tên là An Nho. An Nho, không phải là người phụ trách mà cảnh sát Triệu đã từng nói trước đây sao? Đi điều tra về việc của lộ Âm Phủ kết quả là mất tích, ông ta vậy mà lại chính là cha của An Tinh Vũ?

Thì ra là vậy... Thảo nào hắn lại cảm thấy rất quen mắt, bởi vì tướng mạo của ông ta và An Tinh Vũ có vài phần tương tự.

“Làm sao vậy?”

Mặc dù Lục Ngôn Lễ chỉ khó thở trong chốc lát, nhưng Sở Hưu vẫn cảm nhận sâu sắc được có điều gì đó không ổn với.

Lục Ngôn Lễ quen giả vờ thành thói nên nhanh chóng định thần lại, chuyển chủ đề: “Tôi đang nghĩ một việc, anh nói, tại sao nhà trường lại cử học sinh đến lộ Âm Phủ? Rốt cuộc lộ Âm Phủ có thứ gì?”

Bọn họ đều đã từng đi đến lộ Âm Phủ, chỗ đó đích thực kỳ quái đến cực điểm, nhưng nếu thật sự muốn bọn họ nói chỗ đó có thứ gì, thì cũng không nói rõ được.

Là có ma quỷ, hay là có “thần”?

Sắc mặt của Sở Hưu đồng thời cũng nghiêm trọng, lắc lắc đầu.

“Đúng rồi, thời gian của những hồ sơ học sinh này, anh xem.” Sở Hưu chỉ chỉ.

E rằng phần kia là phần mới nhất, cũng sớm hơn ba năm so với thời gian bọn họ đi vào.

Trong thế giới gương bọn họ đang ở, có lẽ chính là quá khứ chăng?

Câu chuyện khủng khiếp cũng được, những việc kỳ quái bọn họ từng trải qua cũng được, để con người trở lại quá khứ không phải là chuyện hiếm thấy, ngoại trừ trải nghiệm của những trò chơi kinh dị vài ngày trước, những nhiệm vụ trong quá khứ chỉ là ảo ảnh, con người không thể thay đổi quá khứ, nhưng họ có thể lấy thông tin từ ảo ảnh.

“Hay là chúng ta đi trước đi.” Hai người họ nhìn nhau, lấy điện thoại ra ngầm hiểu quay video lại, sau khi lật nhanh chồng tài liệu dày cộp, thì cả hai nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Bọn họ đã tìm một lớp học trống, lật qua hết bức ảnh này đến bức ảnh khác, cố gắng tìm ra manh mối.

“Lịch sử của trường Trung học Số 4 không được xem là lâu đời lắm, nhưng rất nổi tiếng trong vùng, một là tỷ lệ lên lớp cao, một điểm khác chính là học phí rẻ, tiền thưởng hậu hĩnh, rất nhiều học sinh có hoàn cảnh khó khăn đều sẽ đến đây học tập, trong trường còn có rất nhiều học sinh đến từ cô nhi viện.”

Bọn họ đều biết, hoàn cảnh gia đình bần hàn còn có một hàm ý khác, những học sinh xảy ra chuyện cũng sẽ không trở thành một ảnh hưởng quá lớn.

“Tiếng nói của hiệu trưởng đương nhiệm cũng không tệ, bởi vì ông ta thường xuyên miễn học phí cho học sinh. Cho nên, dù là thường xuyên có học sinh mất tích, nhưng tỷ lệ ủng hộ của ông ta trong lòng những học sinh khác cũng vô cùng cao...”

Lục Ngôn Lễ lướt từng tấm ảnh, Sở Hưu nghĩ cách kiểm tra thông tin, nghe anh ta nói, trong lòng Lục Ngôn Lễ đột nhiên có một suy nghĩ vô cùng hoang đường.

Những học sinh mất tích ở đây... An Tinh Vũ mất tích, nhưng An Tinh Vũ lại là từ thế giới kia đến... Người ở thế giới thế đó chết đi, lại ở thế giới này sống lại...

Sở Hưu có đáng tin không? Cuối cùng là muốn hay không...

Không, tạm thời không được, chờ đợi thêm nữa. Dựa theo quy luật, không quá nửa năm, An Tinh Vũ vẫn sẽ đến nơi này, đến lúc đó, bản thân sẽ nghĩ cách tìm được bọn họ.

Lục Ngôn Lễ bình tĩnh lại.

“Anh nói, có phải đã hiến tế những học sinh đó cho... rồi không?” Sở Hưu không có nói ra tên của “thần”, dùng sự mơ hồ thay vào, theo quan điểm của anh ta, đã có một số học sinh mất tích, chẳng phải vị thần kia xem bọn họ là vật hiến tế sao?

Lục Ngôn Lễ: “Thế thì làm sao giải thích được sự sống sót trở về của nhóm học sinh này?” Tuy rằng, hơn một nửa học sinh trở về tinh thần không bình thường, nhưng tóm lại là đã trở về, chẳng lẽ “thần” không muốn sự hiến tế đó sao?

Lần này, Sở Hưu cũng không phỏng đoán nữa.

Người bình thường hoàn toàn không đoán ra được ma quỷ muốn làm gì, càng không cần nói “thần” so với ma quỷ rõ ràng cao hơn một bậc.

“Đúng rồi, nói với anh một thông tin nữa. Đội trưởng Triệu nói với tôi người phụ trách xử lý vụ án tai nạn va chạm xe ở ngã tư lộ Âm Phủ, người đội trưởng trước chị ta tên là An Nho, sau khi đi điều tra lộ Âm Phủ, thì đến bây giờ vẫn còn mất tích không rõ nguyên nhân.”

hắn phóng to tấm ảnh lên, đẩy qua cho đối phương: “Tôi không cho rằng đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

Sở Hưu nhìn, sắc mặt đồng thời cũng nghiêm trọng hơn: “Chúng ta đợi một lát tìm An Nho hỏi thử xem? Nói không chừng ông ta biết được điều gì đó.”

“Được đấy.”

Một tiết học bốn mươi lăm phút, khi đến bọn họ đã xem qua thời khóa biểu, vẫn còn ba phút mới hết tiết học, để tránh chạm mặt với học sinh, bọn họ chờ cho đến khi bắt đầu tiết tiếp theo mới đi ra.

Chỉ là, ngôi trường này lớn như vậy, trong một khoảng thời gian không biết tìm ở đâu. Hai người chạy một vòng, tốn công vô ích, ngược lại đã bị chủ nhiệm phát hiện rồi.

“Chạy nhanh!”

Lục Ngôn Lễ cố tình đi chậm hơn một bước, thu hút chủ nhiệm đuổi theo hắn, mà chờ sau khi Sở Hưu trốn thoát một cách khó khăn, hắn lập tức chạy mất dạng.

Ngôi trường này rất lớn, có chút thay đổi về bố cục so với bản thân nhìn thấy ở thế giới bên ngoài, Lục Ngôn Lễ chạy hai vòng, lần nữa trốn vào trong một tòa nhà trống, định chờ sau khi tan học thì rời khỏi.

Tiết học này kết thúc, thì đã đến giờ tan học rồi.

hắn thử suy nghĩ, ở trong thế giới gương có thể rời khỏi trường học được hay không.

Lục Ngôn Lễ đã gửi tin nhắn cho Sở Hưu nói về dự định của mình, chưa đầy một lát sau, Sở Hưu đã tìm đến, vết thương trên người anh ta càng nghiêm trọng hơn, phần chân chảy ra không ít máu.

“Sau khi anh rời đi, chủ nhiệm đã đuổi theo tôi.” Sở Hưu phất phất tay, anh ta vẫn không dễ dàng gì đánh ngất đám người đó mới chạy thoát. Nghe đề nghị của Lục Ngôn Lễ, anh ta có chút do dự.

Đề nghị của Lục Ngôn Lễ rất mê hoặc người khác, nhưng mà dự định của anh ta là qua 12 giờ đêm ở trong thế giới gương hoàn thành trò chơi, như thế này, có lẽ anh ta sẽ trở lại được thế giới bình thường.

“Tại sao anh lại dự định rời khỏi trường học?”

Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, Lục Ngôn Lễ nói: “Tôi muốn đi đến lộ Âm Phủ xem thử.” Rốt cuộc là lộ Âm Phủ có thứ gì? hắn sẽ giống như An Tinh Vũ, đi đến một thế giới khác sao?

Sở Hưu cũng rất muốn đi, nhưng anh ta luyến tiếc. Vừa rồi, Lục Ngôn Lễ đã đánh lạc hướng người chủ nhiệm, nhưng người phía sau vẫn đuổi theo anh ta. Điều này khiến anh ta hiểu rõ cái giá phải trả để cầu nguyện với thần đã gần như cạn kiệt, nếu như anh ta không trân trọng nữa, rất có thể bọn họ sẽ kết thúc giống như Nhiếp Duẫn Chân và những người khác.

Rất lâu sau, anh ta nói: “Nếu đã thế này, thì chúng ta tách ra hai đường.”

Anh ta ở lại trường học chơi trò chơi, Lục Ngôn Lễ tự mình đi đến lộ Âm Phủ.

Hai người thống nhất xong, một khi tan học, Lục Ngôn Lễ liền ra khỏi cổng trường, chỉ còn Sở Hưu ở lại trường học. Kỳ lạ là anh ta không hề cảm thấy đói, tuy rằng đã gần một ngày anh ta chưa ăn cơm.

Trong lúc học sinh ăn tối, Sở Hưu lại lần nữa chuyển sang một con đường khác đi lang thang khắp nơi, cái gương trên người mất rồi, anh ta tùy tiện lấy một cái gương của một học sinh nữ trong lớp, cho vào túi rồi rời đi.

Vốn cho rằng mọi thứ đều thuận lợi, khiến anh ta trở tay không kịp là, tin tức trong toàn trường đột nhiên trở nên căng thẳng. Không biết từ đâu mà nhà trường điều đến một đội bảo vệ, lục soát hết tòa nhà này đến tòa nhà khác, Sở Hưu căn bản không biết đối phương đang tìm cái gì, sau khi trốn được trong gang tấc, anh ta gửi tin nhắn về thông tin này cho Lục Ngôn Lễ.

Đầu kia, Lục Ngôn Lễ thuận lợi rời khỏi trường học, ngồi trên phương tiện giao thông công cộng đi đến lộ Âm Phủ.

Lúc này, trên xe chỉ có một mình hắn. Sau vài lần chuyển xe, sắc trời càng lúc càng tối, xung quanh dân cư thưa thớt, cây cối đang dần khô héo và úa vàng. Sau khi xuống xe, thời tiết lạnh như thế giới bên ngoài, lạnh đến mức hắn phải quấn chặt áo khoác.

Lục Ngôn Lễ nhìn ngó xung quanh một chút, xác định không có người khác, hắn hít sâu một hơi, vẫn không chút do dự đi vào trong lộ Âm Phủ.

Rất tối, nhớp nhúa.

Rõ ràng bây giờ mặt trời vẫn chưa xuống núi, nhưng trong ngoài lộ Âm Phủ vẫn tối đen một mảng. Cây cối khô héo và úa vàng, cành cây thắt nút, hai hàng cây mọc ngay ngắn thẳng tắp hai bên đường, liếc mắt nhìn đi, không nhìn thấy được điểm kết thúc.

Lục Ngôn Lễ cũng không phải là tâm huyết dâng trào, hắn nghi ngờ ảo ảnh này là do vị thần đứng sau tạo ra. Ngoài ra, còn có một phần là đánh cược.

Đánh cược liệu hôm nay An Nho có đến lộ Âm Phủ hay không.

hắn đi dọc con đường phía trước, xa xa, nhìn thấy một nhà máy bỏ hoang.

Sở Hưu từng giải thích qua trò chơi bốn góc ở đây, vì vậy, khi Lục Ngôn Lễ đi qua nhà máy, tận đáy lòng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.

Bên trong sẽ có vài người Sở Hưu đến từ không gian và thời gian khác sao?

hắn đứng bên ngoài nhà máy nhìn một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe hơi từ xa truyền đến, Lục Ngôn Lễ né tránh mở cánh cửa ở tầng một của nhà máy, thông qua khe cửa nhìn ra ngoài.

Một vài chiếc xe hơi xếp thành hàng chạy trên đường, đang dừng lại bên ngoài nhà máy. Trong lòng Lục Ngôn Lễ kinh ngạc, lập tức rời khỏi cánh cửa, trong bóng tối tìm thấy một cầu thang, rồi chạy lên tầng hai.

Hai tầng giống hệt như nhau, phủ đầy mảnh vụn và bụi bặm, hít thở thêm mấy hơi gần như sắp bị suyễn. Lục Ngôn Lễ che miệng và mũi, bình tĩnh lại, nghiêm túc lắng nghe.

Có âm thanh của thứ gì đó bị kéo lê trên mặt đất, ầm một tiếng, thịt rơi xuống đất. Nhìn thấy như vậy, thứ vừa nãy bị kéo đi là một người.

Còn là một người đàn ông, ông ta gầm gừ mấy lần. Rất nhanh, tiếng khóc đau đớn của ông ta bị lấn át bởi những trận đòn chí mạng.

Lục Ngôn Lễ gần như có thể tưởng tượng được cảnh tượng ở dưới lầu, vài người bắt lấy một người, sau khi xuống xe kéo lê vào nhà máy, quăng mạnh ông ta xuống đất, rồi bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

“Mẹ kiếp! Cho mày đi thăm dò, tao cho mày đi thăm dò!”

“Không phải mày có năng lực lắm sao? Tại sao mày không thăm dò được ngày chết của mày?”

Người đàn ông sau khi bị đánh đã không thở nổi, chỉ kịch liệt mà thở gấp, ông ta phát ra một chút âm thanh nhẹ.

“Các người, đưa...”

Nhóm người kia yên lặng nghe ông ta nói, Lục Ngôn Lễ gần như áp xuống sàn nghe lén, cũng đã nghe trọn vẹn.

Ông ta nói là, “Các người đã đưa học sinh đi đến đâu rồi?”

Vừa nghe rõ câu nói này, Lục Ngôn Lễ liền ý thức được gì đó, đoạn đối thoại tiếp theo càng chứng minh phỏng đoán của hắn.

“Thế nào? Đại đội trưởng An không phải rất có năng lực làm việc sao? Mày điều tra không ra? Mày đoán xem?”

“Học sinh? Học sinh đều không ổn sao?”

Nhưng bọn họ không trả lời, chỉ vây quanh ông ta mà chế giễu, thỉnh thoảng đi tới bồi thêm một cú đá.

“Được rồi, đừng làm chậm trễ thời gian.” Giọng của một người đàn ông trung niên vang lên, “Ra tay nhanh một chút!”

Lục Ngôn Lễ đi đến mép tường ngoài cầu thang ở tầng hai, cẩn thận nhìn ra ngoài một chút.

Bên trong nhà máy quá tối, hành động của Lục Ngôn Lễ không bị phát hiện, hắn bất lực nhìn nhóm người kia lấy ra một cái máy cưa nhỏ, sau khi tiếng kéo vang lên, cái máy cưa phát ra một tiếng gầm nhỏ.

Mà sau đó, nhóm người kia cười lớn, từng chút từng chút một, cắt xuống đầu của người đó. Càng nhiều hơn, Lục Ngôn Lễ không nhìn nữa, hắn dựa vào tường của tầng hai, từ từ di chuyển đến mép cửa sổ, chậm rãi khôi phục lại nhịp thở.

Đây chính là, quá khứ của An Nho sao?

Bên dưới lại truyền đến một vài câu mơ hồ không rõ ràng xen lẫn với tiếng giễu cợt, mà sau đó, đèn xe của vài chiếc xe bên ngoài nhà máy sáng lên, nhóm người kia mang đồ lên, một lần nữa lên xe chuẩn bị rời đi.

Cũng chính là nói, thi thể của người kia, có lẽ vẫn còn ở dưới tầng một.

Lục Ngôn Lễ đưa mắt nhìn những chiếc xe đi xa, rồi từ từ xoay người đi xuống lầu, đến trung tâm đại sảnh.

Nhờ vào ánh sáng của điện thoại, hắn đã nhìn rõ thi thể trên mặt đất.

Máu tươi thấm đẫm toàn bộ quần áo trên người ông ta, cực kỳ đỏ, thậm chí còn có chút màu đen, trên người toàn bộ đều là những vết bầm tím.

Nhưng chỉ có một điều, đầu của ông ta không cánh mà bay.

Ở trên mặt đất, là một thi thể không đầu thấm đẫm máu tươi!

Lục Ngôn Lễ đột ngột nhớ lại cảnh tượng khi nhóm người đó rời đi, tay bọn họ đều cầm túi đựng dụng cụ, một người trong số đó mang theo túi ni lông, nhìn thế nào cũng rất giống chứa một cái đầu người.

Bọn họ mang đầu của An Nho đi rồi.

Cho nên, An Nho mới phải trở lại trường đi tìm cái đầu của ông ta.

Những giáo viên kia sẽ gặp phải rắc rối.

Lục Ngôn Lễ lại liếc nhìn thi thể không đầu trên đất một cái, rồi xoay người rời đi.

Nguyên nhân cái chết của An Nho đã rõ, hắn cần biết một vấn đề cấp bách khác.

hắn gửi cho Sở Hưu một tin nhắn để hỏi thăm tiến độ, nhân lúc thời gian vẫn còn sớm, tiếp tục đi về, qua rất lâu sau, Sở Hưu mới trả lời tin nhắn của hắn.

“Quay trở lại sớm một chút đi, buổi tối giáo viên phải kiểm tra giường ngủ, nếu anh không ở đó thì sẽ hỏng bét.”

Trong văn phòng, một nhóm người vây quanh Sở Hưu để tiến hành giáo dục tình yêu.

Điện thoại và khẩu súng của hắn đều để trên mặt bàn, bởi vì đạn đã đưa hết cho Lục Ngôn Lễ, Sở Hưu khẳng định đây là một khẩu súng đồ chơi, mấy người giáo viên cũng không quan tâm, mà là bắt anh ta để nói thao thao bất tuyệt về những bất lợi của việc trốn học và chơi điện thoại.

Sở Hưu nhìn chằm chằm cái điện thoại của mình sáng lên, rõ ràng là Lục Ngôn Lễ đã có tin tức, anh ta muốn đoạt lại, nhưng cả người đã bị trói vào ghế, không giãy giụa được, chỉ có thể nhìn đối phương trả lời tin nhắn.

Chắc hẳn Lục Ngôn Lễ có thể nhận ra sự khác biệt, sẽ không để lộ chứ?

Sở Hưu thầm cầu nguyện.

Không lâu sau, chủ nhiệm đặt điện thoại lên mặt bàn, biểu cảm nghiêm túc.

“Vừa rồi tôi đã gửi tin nhắn cho đồng bọn của em, chờ một lát cậu ta sẽ trở lại. Hai người các em, trốn tiết chơi điện thoại, không tôn trọng bề trên, xét thấy hôm nay đã trễ rồi, phạt đứng một tiếng đồng hồ, sáng sớm ngày mai thức dậy sớm quét dọn sân trường cho tôi!” Đầu kia điện thoại, Lục Ngôn Lễ nhận được tin nhắn cảm thấy có gì đó không ổn, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn gửi lại một tin nhắn một cách tinh tế, nói rằng hắn sẽ về ngay.

Tốc độ bắt xe thật sự rất nhanh, Lục Ngôn Lễ không định thất hứa, với kiến thức về thế giới kinh dị của hắn, tốt nhất là không nên làm trái bất kỳ lời nào của ma quỷ. Hắn thúc giục suốt chặng đường, không dễ dàng gì mới quay lại trường sớm.

Bị phạt đứng cùng với Sở Hưu.

Hai người không cảm thấy có gì không tốt, đứng bên ngoài ký túc xá tán gẫu, trao đổi cho nhau tin tức mà mình thu được. Sở Hưu: “Tối nay tôi thử lần nữa, không biết ở trong thế giới gương có thể quay về không.” Lục Ngôn Lễ cũng có phán đoán giống như vậy, sau khi hai người đứng một tiếng đồng hồ, được chủ nhiệm đưa trở về phòng ngủ.

Một phòng ngủ có sáu người, Sở Hưu và Lục Ngôn Lễ làm thế nào cũng không ngờ được vậy mà lại có phần của mình, muốn cự tuyệt cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể chấp nhận, ở trước mặt chủ nhiệm cởi áo khoác ra, rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.

Trong phòng ngủ, mọi người trò chuyện một lúc, rồi từng người đi ngủ.

Một người trong số đó dường như không chịu được sự giá lạnh của thời tiết, cậu ta nhìn thấy cái chăn của Lục Ngôn Lễ xem ra rất dày, ngại ngùng hỏi có thể đổi hay không, Lục Ngôn Lễ không để ý, nhấc cái chăn màu vàng đất trên giường lên ôm đến giường của đối phương.

hắn vốn không định sẽ ngủ thật, vì vậy tựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần.

Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, rất nhanh, 12 giờ đêm sắp đến rồi.

Nhưng trong phòng ngủ loáng thoáng truyền đến một âm thanh kỳ lạ.

Người nam sinh vừa nãy mượn chăn hình như vẫn còn cảm thấy lạnh, cả người núp ở trong chăn mà run rẩy, tiếng va chạm của hàm răng trên và hàm răng dưới, cả căn phòng đều có thể nghe thấy.

“Cậu sao vậy? Không phải là bệnh rồi chứ?” Người khác hỏi.

“Tôi không biết... Tôi quả thực rất lạnh...” Người nam sinh đó đang run cầm cập nói.

“Từ sau khi cậu từ lộ Âm Phủ trở về thì luôn cảm thấy lạnh, có cần xin nghỉ về nhà đi bệnh viện khám không?”

“Không... Không cần... Tôi, tôi ngủ một lát là được rồi, Lục Ngôn Lễ cậu ấy... đã cho tôi mượn, cái chăn...” Người nam sinh nói mà vẫn tiếp tục run cầm cập.

“Vậy được rồi.” Những bạn cùng phòng khác cuối cũng cũng không nói chuyện nữa.

“Lạnh quá đi...” Người nam sinh quấn cái chăn càng lúc càng chặt hơn.

Cậu ta rõ ràng đang nóng đổ mồ hôi, nhưng vẫn cảm thấy lạnh như cũ, quấn càng chặt, mồ hôi ra càng nhiều, mồ hôi càng nhiều, càng cảm thấy lạnh.

Cậu ta cảm thấy cả người ướt sũng, cứ giống như cái chăn vẫn chưa được phơi khô, không chịu đựng được mà cả người cuộn lại, đến sau cùng rốt cuộc không chịu nổi, cái đầu cũng vùi vào trong.

Kỳ lạ... Tại sao cảm thấy có chút không cử động được?

Là do lạnh quá sao? Đông cứng rồi?

Không, không đúng, cảm giác này...

Người nam sinh muốn xốc cái chăn lên một chút, nhưng ngạc nhiên mà phát hiện, bản thân căn bản không có cách nào xốc lên.

Tay của cậu ta...

Tay của cậu ta và cái chăn dính vào nhau rồi! Còn từ từ tan đi!

Không chỉ là tay, mà chân cũng vậy! Toàn bộ cơ thể đang dần hòa tan vào cái chăn!

Phát hiện này khiến cho người nam sinh gần như là hồn bay phách lạc, cậu ta muốn kêu lên, nhưng nói không ra lời, nhãn cầu dùng lực nhìn xuống, hết sức kinh ngạc mà phát hiện, một nửa cái cổ của cậu ta đã tan chảy và dính vào chăn.

Trong phòng ngủ không có ai phát hiện ra dáng vẻ kỳ lạ của cậu ta, mọi người đều thở phào vì cậu ta không còn run rẩy nữa. Cậu ta rũ mắt xuống, từng chút từng chút một hòa tan thành một thể vào trong chăn.

Cái chăn màu vàng đất trở nên dày hơn, có vẻ như vô cùng ấm áp.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp