Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 59


1 tháng

trướctiếp

Chuyện xảy ra trong phòng ngủ, Lục Ngôn Lễ không hề nhận ra, anh ta tựa sát vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ đợi đến 12 giờ đêm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau khi đến thời gian dự kiến, Lục Ngôn Lễ mở mắt ra.

Sở Hưu ở giường đối diện cũng như vậy, trong bóng tối nhìn nhau một cái, hai người ngồi dậy, vài tia sáng lọt vào từ ô cửa sổ bằng sắt ở phía trên của kí túc xá.

“Các cậu nhanh chóng ngủ đi, đến giờ kiểm tra phòng rồi, nếu như bị trừ điểm sẽ bị phạt.” Người trưởng phòng nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ.

Rất nhanh, tiếng bước chân bên ngoài cửa sổ đã gần hơn, đi kèm với đó, còn có những tiếng loảng xoảng của những cánh cửa ký túc xá khác bị đẩy ra một cách thô bạo.

Đây thật sự là kiểm tra phòng sao?

Lục Ngôn Lễ nhanh chóng nằm xuống, kéo tấm thảm qua khỏi đầu, một lời cũng không hé môi.

Tiếng bước chân từ xa đã đến gần, loáng thoáng còn có thể nghe thấy quát tháo thô tục cùng tiếng lôi kéo, và còn tiếng khổ sở van nài của vài nam sinh, không biết bọn họ muốn đưa người đi đâu.

Thế này xem ra, trừng phạt mà trưởng phòng nói, rõ ràng không phải chỉ đơn giản như vậy. “Ầm” một tiếng, cửa lớn của phòng ngủ bị đẩy ra một cách nặng nề.

Mấy người trong phòng ngủ không nhúc nhích một tí nào.

Lục Ngôn Lễ nằm ở trên giường giả vờ ngủ, hắn có thể cảm nhận được, một ánh mắt đảo quanh khắp căn phòng nhỏ, lạnh lùng và đầy ác ý, như thể muốn xem có thể ra tay với ai được.

Tiếng bước chân dần dần tới gần giường của hắn, mà sau đó, đứng ở trước giường hắn không cử động.

Lục Ngôn Lễ bình ổn lại hơi thở và nhịp tim của mình, lúc này cho dù là ai tới nhìn, đều sẽ không thể nghi ngờ sự thật rằng hắn đã ngủ say.

Trong và ngoài phòng ngủ yên lặng không một tiếng động, tiếng nam sinh vừa rồi vẫn còn đang khóc lóc van nài đã biến mất, không nghe thấy tiếng bước chân nữa, chỉ có chút gió lùa vào từ cánh cửa lớn vẫn còn đang rít và hú.

Lục Ngôn Lễ ngửa mặt ngủ rất say.

hắn có thể cảm giác được, cái thứ đó vẫn chưa đi, nó đã gần sát, đang treo ở phía trên của mình, từ trên cao nhìn xuống hắn, một mùi lạnh lẽo và ôi thiu xộc lên mặt.

Nó là cái gì?

Lục Ngôn Lễ nghi ngờ rằng thế giới huyền ảo này giống với một số ảo ảnh mà hắn đã trải qua trước đây, đều là những gì đã xảy ra trong một cảnh nhất định trong quá khứ, tuy nhiên việc xảy ra hôm nay khiến hắn bối rồi rồi.

Đây có phải là màn tái hiện lại quá khứ của trường Trung học Số 4, hay là trải nghiệm cá nhân của một học sinh? Bởi vì sự sợ hãi, mà hình ảnh những người lãnh đạo nhà trường như hiệu trưởng, chủ nhiệm như bị quỷ ám không phải là không có khả năng.

hắn im lặng chờ đợi.

Qua rất lâu rất lâu, hơi thở lạnh lẽo kia cuối cùng từ từ đi xa. hắn cảm nhận được, mục tiêu của đối phương, di chuyển đến giường phía trên mình.

Người học sinh mượn cái chăn của hắn trước đó đang ở giường trên, lúc này, cậu ta cũng yên lặng không một tiếng động.

Nhưng, hắn nghe thấy tiếng cái chăn ở giường trên bị rút đi.

Tại sao?

Cậu ta đã vi phạm quy tắc gì?

Lục Ngôn Lễ nghĩ mãi không ra, nhưng hắn không thể mở mắt ra xem, do vậy chỉ có thể nhắm mắt lại, nghe tiếng sột soạt sột soạt ở tầng trên phát ra.

Cái chăn bị rút đi, người ở tầng trên vẫn không có động tĩnh gì.

Lại qua một khoảng thời gian rất dài, ngay khi phản ứng sinh lý của hắn đang dần thả lỏng, một giọng nói khàn khàn lạnh lùng vang lên bên tai hắn.

“Tôi biết, cậu chưa ngủ.”

Tuy rằng giọng nói này rất rất nhẹ, trong kí túc xá vắng lặng vẫn rõ ràng như cũ. Vào lúc đó, Lục Ngôn Lễ nghe thấy hơi thở của một học sinh rõ ràng là gấp gáp trong giây lát, nằm ở tầng đối diện.

Mà sau đó, thứ đó vui vẻ chuyển sang mục tiêu khác.

Người nam sinh ở giường trên bị dùng lực kéo xuống, ném xuống đất, có thể nghe thấy phía sau đầu của cậu ta bị va chạm vang lên một tiếng “bụp” rất lớn, cậu ta bắt đầu khóc lóc, nài nỉ van xin, đau khổ khóc ngất lên.

Mà sau đó, âm thanh kia liền thay đổi, giống như là nhìn thấy sự vật khủng khiếp trên thế giới vậy, thậm chí không thể thốt lên lời cầu xin lòng thương xót, chỉ có tiếng “ơ ơ” sợ hãi cực hạn phát ra từ trong cổ họng.

Vật nặng bị kéo lê ra ngoài, cánh cửa lớn của phòng nặng nề đóng lại.

Mọi thứ trở lại với sự im lặng.

Lục Ngôn Lễ vẫn không mở mắt ra, tính toán một chút thời gian, 12 giờ đêm đã qua lâu rồi, hiện tại dự kiến đã là 1 giờ.

Tối hôm nay còn phải kiểm tra phòng mấy lần?

Đây có phải là một sự tái hiện thực sự của quá khứ trong thế giới huyền ảo, hay nó là ảo mộng của học sinh?

Nhưng cho dù là như thế nào, đều có thể nhìn ra, ngôi trường này không hề đơn giản.

Tối hôm nay hắn không định dậy nữa, đợi đến hôm sau ở trường mới biết được rõ ràng.

Đoán chừng Sở Hưu cũng có dự định giống như vậy, hai người nhắm mắt ngủ đến trời sáng. Ngày hôm sau, không cần người khác gọi, hai người họ đã dậy từ rất sớm.

Lục Ngôn Lễ vừa mở mắt ra, ánh mắt liền khựng lại một chút.

Trên chiếc giường gỗ tầng trên, vết nước hiện ra một hình người.

Lục Ngôn Lễ bật dậy đánh giá toàn bộ căn phòng.

Trên cả hai chiếc giường đều có dấu hiệu bị kéo lê, kỳ lạ là, cả hai người đều mất tích. Người nam sinh kêu lạnh kia, cứ như vậy mà im lặng biến mất sao?

hắn bước lên cầu thang và nhìn lên, giường trên của hắn, cũng chính là người học sinh tối hôm qua hắn đã cho mượn chăn, cái chăn của hắn không cánh mà bay, trên cái nệm ướt dầm dề, vệt nước hình người hiện ra.

Lục Ngôn Lễ mơ hồ đoán ra được điều gì đó, nhảy xuống dưới, không tiếp tục tra xét nữa. Cái ngôi trường này... Cái ngôi trường này vốn đã bị ma ám!

Dáng vẻ của chủ nhiệm và những học sinh khác là do ma quỷ hóa thành, nhưng rõ ràng như vậy vẫn không thể giải thích được sự việc kỳ dị xảy ra trong phòng ngủ, lẽ nào đây cũng là những gì mà bọn họ tưởng tượng ra sao?

Lúc này, những học sinh khác ở trong phòng cũng đã thức dậy, mỗi người làm vệ sinh cá nhân. Trưởng phòng ở trong nhà vệ sinh lấy một chậu nước ra để rửa mặt, Lục Ngôn Lễ đứng bên cạnh cậu ta, đưa tay hứng nước.

hắn bất ngờ hỏi: “Trong trường có phải là bị ma ám không?”

Trưởng phòng bị dọa sợ: “Cậu nói bậy bạ cái gì vậy? Muốn chết sao?”

Thấy cậu ta phản ứng dữ dội như vậy, Lục Ngôn Lễ phản ứng lại, hắn lắc lắc đầu, xác nhận nói: “Tôi không muốn chết.”

Thái độ của hắn khiến trưởng phòng đang kích động bình tĩnh lại, nghi ngờ quan sát đối phương mấy lần, lại vùi mặt vào trong chiếc khăn ướt và xoa xoa hai lần, mơ hồ nói: “Nếu như cậu thật sự không muốn chết, cậu cứ... Cậu cứ cùng chúng tôi tin tưởng vào thần đi.” “Thần?” Lục Ngôn Lễ cởi cổ áo của mình, lộ ra một ấn ký dưới xương quai xanh, “Là thần này sao?”

Trưởng phòng kinh ngạc nhìn ấn ký, hồi lâu, gật gật đầu, cổ họng phát khô.

Lục Ngôn Lễ kéo cổ áo lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt của cậu ta, trong lời nói mang theo một hàm ý khó hiểu: “Cậu nói là, chỉ cần trở thành tín đồ của nó, thì sẽ không chết sao?”

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, trưởng phòng gật đầu lia lịa.

Quả nhiên là như vậy, giáo viên trong trường học cũng vậy, học sinh cũng vậy, tất cả bọn họ đều không thể tách rời khỏi cái gọi là thần này.

Lục Ngôn Lễ lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, chỉ là, khi hắn hỏi đến trường học đang làm thí nghiệm gì, khuôn mặt của trưởng phòng bắt đầu đau đớn vặn vẹo, hai mắt cũng dần dần trắng bệch.

Lục Ngôn Lễ lập tức cảnh giác.

Đáp án của vấn đề này, chắc chắn vô cùng nghiêm trọng.

“Nhà trường... Nhà trường đang cúng tế, bọn họ muốn, muốn kêu gọi... một thứ gì đó đến...”

Giọng nói của cậu ta rất nhỏ rất nhỏ, nếu như không phải Lục Ngôn Lễ chuyên tâm nghe thì đã không nghe thấy, khó khăn mà nói xong câu nói này, trưởng phòng lập tức ngất xỉu, tay chân của cậu ta vẫn còn co quắp, gương mặt méo mó, giống như trải qua một loại đau đớn rất lớn.

Câu nói này giống như khởi động cơ quan gì đó, sau khi cậu ta ngất đi, nhiệt độ của cả căn phòng giảm xuống. Anh ta đỡ lấy trưởng phòng, đưa mắt nhìn cảnh tượng xảy ra sự thay đổi ngoài cửa sổ.

Vách tường, cửa sổ, cây cối... đều xuất hiện vết nứt, cứ giống như mặt gương bị đập vỡ, Lục Ngôn Lễ thò đầu ra ngoài, phát hiện ngay cả bầu trời cũng xuất hiện những đường nứt. Sở Hưu từ ngoài cửa hét vào: “Anh làm cái gì vậy?”

Khi anh ta vừa bước vào liền trợn trừng mắt. Bởi vì trên mặt người đang nằm trên đất cũng xuất hiện vết nứt, trên da những đốm loang lổ lộ ra ngoài, cả khuôn mặt giống như một bức tượng thạch cao bị hỏng, kỳ lạ là không có máu chảy ra từ vết nứt.

Lục Ngôn Lễ đặt người kia xuống đất, không trả lời, mà là dùng tay trái của mình tóm lấy tay đối phương rồi chạy ra ngoài.

Không thể tiếp tục ở đây được nữa.

Thấy dáng vẻ hắn giống như gặp phải cường địch, Sở Hưu vẫn chưa hiểu rõ lắm là tại sao, nhưng cũng thành thành thật thật mà đi theo, nhưng rất nhanh, anh ta đã biết được nguyên nhân.

Học sinh lần lượt từ trong kí túc xá chạy ra, đứng ở trên hành lang, nhìn chằm chằm vào bọn họ. Khuôn mặt của bọn chúng bắt đầu nứt ra như những bức tường xung quanh, những vết nứt nối tiếp nhau xuất hiện.

“Làm sao đây? Thế giới này sắp bị phá vỡ rồi. Chúng ta làm thế nào để thoát ra ngoài?” Sở Hưu theo sau Lục Ngôn Lễ, nhìn thấy quần áo của đối phương đã xuất hiện một vài vết rách, không thể không hoảng sợ, “Trên người anh cũng bắt đầu xuất hiện rồi.”

Lục Ngôn Lễ cởi áo khoác ngoài vứt xuống đất: “Không cần quan tâm, bây giờ chúng ta tìm mặt gương, anh nhanh chóng hoàn thành trò chơi.”

“Nhưng mà, quy tắc của trò chơi có nói phải chờ sau 12 giờ đêm.”

“Sau 12 giờ đêm của ngày thứ bảy, lẽ nào hiện tại không phải sao?” Lục Ngôn Lễ hỏi ngược lại.

Câu trả lời của hắn đã thức tỉnh Sở Hưu, đúng vậy! Hiện tại cũng đã qua 12 giờ đêm, chỉ có điều trò chơi của mấy ngày trước khiến anh ta có thói quen nghĩ rằng cần phải vừa qua 12 giờ đêm mới được tính mà thôi.

Suy nghĩ rõ điểm này, hai người họ lập tức đi vào trong phòng tìm gương, ở kí túc xá nam gương ít, không dễ dàng gì tìm được một cái gương có kích cỡ phù hợp, hai người vội vàng đi đến tầng một, Sở Hưu bắt đầu soi gương rồi leo lên tầng.

Lúc này không chỉ là Lục Ngôn Lễ, trên mặt anh ta cũng đã xuất hiện vết nứt. Cái gương phản chiếu rõ ràng diện mạo của anh ta, dáng vẻ lần này còn đáng sợ hơn khi nhìn vào gương ở thế giới bên ngoài, khuôn mặt nứt toác những đường hằn to nhỏ, máu tươi chảy ra ngoài từ bên trong thân thể mềm mại, động đậy xiêu vẹo trong gió.

Sở Hưu không muốn nhìn, nhưng lại không thể không nhìn. Anh ta gọi tên mình một câu rồi lại một câu, khi anh ta đi đến tầng hai, Sở Hưu ở trong gương từ lâu đã bị rớt từng miếng thịt.

Anh ta cũng không chớp mắt, bắt đầu nhanh chóng đi lên tầng hai.

Lục Ngôn Lễ đi ở trước mặt anh ta, để ứng phó với các tình huống bất ngờ bất cứ lúc nào.

“Sở Hưu.”

“Sở Hưu.”

...

Hình ảnh của chị anh ta lại lần nữa xuất hiện trong gương, đó là nhiệm vụ mà bọn họ đã từng thực hiện. Sở Hưu mặc dù rất đau lòng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, tiếp tục đi về phía trước, không phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.

“Tụ Tử, chị rất đau, đau sắp chết chị rồi...” Ở trong gương, Sở Nhàn che vết thương trên người mà khóc, “Em cái thằng nhóc thối tha đã đi đâu rồi? Em không giúp chị?”

Sở Hưu bất chấp, không quan tâm đến chị ta, tiếp tục đi lên, mỗi bước anh ta đi, lại có thêm một vết thương đẫm máu trên cơ thể Sở Nhàn. Chờ anh ta đi đến bậc trên cùng của tầng hai, khi đến lối ra vào của cầu thang ở tầng ba, bản thân Sở Hưu cũng không phát hiện, trên mặt anh ta đã ướt đẫm nước mắt. ( truyện trên app T𝕪T )

Cầu thang đi xuống bắt đầu vỡ vụn, tòa nhà dần dần sụp đổ, và các mảnh vỡ rơi từ đỉnh tòa nhà xuống bên dưới.

Thế giới gương muốn giữ bọn họ ở lại đây!

Sở Hưu né tránh tất cả những viên đá vỡ sắp rơi xuống gương, anh ta cũng không quan tâm nếu mình vô tình bị đập vào vài chỗ, chỉ soi gương và đi về phía trước, Lục Ngôn Lễ ở bên cạnh, cố gắng hết sức dọn những tảng đá lăn xuống cầu thang và cản đường đi, để đối phương có thể tiếp tục.

“Hai người dừng lại cho tôi! Vậy mà lại giả mạo thành học sinh!”

Ban công đã bị sập từ lâu, cảnh tượng trên cầu thang có thể nhìn rõ từ bên ngoài. Lục Ngôn Lễ nhìn ra, ước chừng tất cả giáo viên và lãnh đạo của trường đều đã đến rồi, tập trung ở dưới lầu, cố gắng đi lên trên.

Lý do tại sao gọi là cố gắng, bởi vì hết nhóm học sinh này đến nhóm học sinh khác đang chắn trước mặt họ.

Chỉ có điều, nhóm học sinh chưa có kinh nghiệm lắm, bị giáo viên đẩy nhẹ một cái đã tách ra, bây giờ bọn họ vẫn chưa thể đi lên, chỉ là vì số lượng học sinh quá nhiều.

“Không cần quan tâm bọn họ, nhanh lên!” Lục Ngôn Lễ liếc mắt thì nhìn ra không thể giữ nhóm học sinh này được lâu, thúc giục nói.

Nhưng trong lòng- anh ta cuối cùng đã chứng minh một phán đoán.

Thế giới huyền ảo là hồi ức của nhóm học sinh. Lý do tại sao bọn họ bước vào thế giới gương có lẽ là vì chỉ có trong ảo ảnh mới có thể có được thông tin liên quan, nên những học sinh đó mới kéo họ vào. 

Cuối cùng khi Sở Hưu đặt chân lên tầng thứ tư, thì một nhóm lãnh đạo cũng đã lên đến. Khó có thể nói rằng hình dạng hiện tại của bọn họ là con người, da trên đầu và mặt bị nứt lốm đốm, da dẻ trắng bệch, trông giống hình nhân bằng giấy bị cháy nắng.

Chờ đã, hình nhân bằng giấy?

Tại sao lại lóe lên cách nghĩ này?

Lục Ngôn Lễ nhanh chóng đi đến phía sau Sở Hưu, người sau ngầm dời tấm gương đi, không chiếu đến đối phương, tiếp tục đi lên. Lục Ngôn Lễ lại bắt đầu đẩy những viên đá lăn xuống, dùng nó để chặn đường.

Tay của hắn bắt đầu nứt ra, những miếng thịt rơi xuống. Đến nỗi khi nhóm người kia lên đến, có bộ phận đã rơi xuống hơn một nửa, chỉ còn một nửa cơ thể đang đi lên, cố gắng ngăn chặn bọn họ.

Lục Ngôn Lễ chỉ có một mình, dù bận rộn thế nào, hắn cũng khó mà cản được sự tấn công của hàng chục người, rất nhanh, hắn đã bị nhóm người kia dồn vào chân tường.

hắn hít thở nhẹ.

Sở Hưu vẫn đang đi lên.

Anh ta vừa bị một tảng đá rơi trúng, mặc dù đã tránh được đòn chí mạng, nhưng phần chân vẫn bị rơi trúng nặng nề như cũ, suýt chút nữa cái gương đã rơi xuống.

Cách lúc anh ta rời đi, vẫn còn một khoảng thời gian.

Lục Ngôn Lễ đang đứng trước ban công bị hư hại, đối mặt với đám đông vây quanh, hắn giơ tay rút khẩu súng ra, bắn trúng một bóng người quen thuộc.

Đầu người đó vỡ ra, đong đưa qua lại, rơi xuống từ trên ban công rồi biến mất.

“Chủ nhiệm!!”

Khoảnh khắc đối phương rơi xuống, Lục Ngôn Lễ đã lao tới, đột ngột nhảy xuống.

hắn thế mà cùng nhảy xuống!

Sở Hưu đang đi đến ngã rẽ lên tầng cuối cùng đã nhìn rõ mồn một cảnh tượng này, nhịp tim đột nhiên dừng lại, thế nhưng anh ta không có cách nào tham gia, con đường duy nhất hiện tại chính là tiếp tục đi lên.

Bàn tay trái đã biến thành mảnh vỡ và rơi ra, còn bàn tay phải chỉ còn lại ba ngón tay, Sở Hưu chỉ có thể cố gắng bám vào gương và tiến về phía trước, một chân của anh ta đã bị gãy hoàn toàn, nhưng lại không cảm thấy đau. Giờ phút này chỉ có thể vui mừng, may mắn cổ họng còn có thể phát ra âm thanh, còn có thể hoàn thành trò chơi.

Chỉ hy vọng Lục Ngôn Lễ kiên trì, đừng chết.

Đầu còn lại, Lục Ngôn Lễ khom người đứng dậy, rồi lại ặng nề quỵ trên đất, thân thể vốn đã vụn nát lại càng vụn nát hơn, hắn muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện phần dưới đầu gối đã bị biến thành nhiều mảnh, một phần vai của hắn cũng bị vỡ vụn. May mắn là, khi anh ta tìm được đường chuẩn bị nhảy xuống, người chủ nhiệm bị hắn đánh gục trước đó không xa.

hắn dùng cánh tay duy nhất còn được xem là hoàn chỉnh chống đỡ di chuyển về phía trước, đến bên cạnh đối phương, giơ tay ra lấy thứ gì đó trên người ông ta.

hắn ngẩng đầu nhìn lên, rống về phía nhóm người kia: “Tôi ở đây, còn có, chủ nhiệm của các người cũng đang ở đây!”

Nhóm người đó do dự, sau khi va chạm như gà mất đầu trong một lúc, lại thêm một tiếng súng vang lên, một người trong số đó bị bắn ngay trán.

Lục Ngôn Lễ để súng xuống, một con mắt còn lại lạnh lùng nhìn bọn họ.

Trước đó hắn đã lừa Sở Hưu, nhưng bây giờ, thật sự đã dùng hết đạn rồi.

Nhóm người kia xảy ra một trận ồn ào, rất nhanh đã đưa ra quyết định, phần lớn là chạy xuống chỗ hắn. Phần nhỏ là tiếp tục ngán đường đi, muốn bắt Sở Hưu trở về.

Sở Hưu đã đến tầng cuối cùng, anh ta cắn đứt vài ngón tay còn sót lại, gắng gượng viết tên của mình lên cái gương.

Tiếp theo đó, phải lập tức chạy xuống tầng, cho dù nghe thấy cái gì nhìn thấy cái gì đều không thể quay đầu lại.

Sở Hưu nhanh chóng buông cái gương xuống, đi xuống một cách khập khiễng, phía trước, có bảy tám người chắn ở lối ra vào của cầu thang. Anh ta bất ngờ lao qua bọn họ, liều mạng chạy xuống lầu.

Không thể dừng lại! Không thể quay đầu lại!

Mấy người gãy chân quấn vào nhau, Sở Hưu thầm đọc thuộc lòng quy tắc của trò chơi, chợt nhớ ra nội quy, trước mắt lóe sáng, sau khi tìm được khe hở, thì đồng thời cũng từ ban công mà lao ra ngoài.

Anh ta rơi trên mặt đất một cách nặng nề.

Khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt là một màu đen.

Hai người đồng thời mở mắt ra, phát hiện mình lại trở về lúc chơi trò chơi tối hôm đó, chỉ có điều, nhóm học sinh hoàn toàn biến mất không thấy đâu, xung quanh là sự im lặng chết chóc tối đen như mực trong tòa nhà giảng dạy, một bóng đen mơ hồ ở tầng dưới.

“Anh nhanh lên, tiếp tục chơi đi.” Lục Ngôn Lễ đẩy Sở Hưu một cái, anh ta cầm cái gương, lập tức định thần lại, gọi tên của mình và đi lên.

Nhịp tim của Lục Ngôn Lễ đập rất nhanh.

hắn lấy điện thoại từ trong túi ra, chuyển tới thư viện ảnh, cụp mi mắt xuống để giữ mắt trong tầm nhìn khoảng chục mét.

hắn nhìn thấy, bóng đen kia đang đi lên từng bậc từng bậc.

Đôi chân đó, dừng lại ở trước mặt mình.

An Nho đã điều tra thông tin về lộ Âm Phủ cho đến chết, không hoàn toàn vì chức vụ của ông ta, mà còn là vì con của ông ta.

Lục Ngôn Lễ giơ điện thoại lên.

Trên màn hình điện thoại, bỗng nhiên là thông báo mất tích của An Tinh Vũ. Lục Ngôn Lễ đã xử lý rồi, đảo ngược các từ ở bên trái và bên phải trong hình ảnh phản chiếu.

Đây cũng là thói quen của Lục Ngôn Lễ, bất cứ việc gì hắn cũng đều thích chuẩn bị nhiều hơn, trước khi rời đi, hắn cũng từng nghĩ, nhóm học sinh dường như không làm khó họ, nhưng bóng đen, cũng chính là An Nho, rất có thể sẽ còn tìm hắn gây phiền phức, bởi vì hắn đã nhìn thấy ông ta.

Có thể khiến An Nho từ bỏ việc điều tra, đoán chừng chỉ có kết quả điều tra của ông ta hoặc là sự vật liên quan đến con của ông ta, vì vậy hắn cần phải thông báo sự mất tích của An Tinh Vũ.

Bản giấy vẫn còn đang ở trong phòng của hiệu trưởng trong thế giới gương, điện thoại bị chủ nhiệm thu giữ, anh ta chỉ có thể đánh cược một lần, thử xem chủ nhiệm có tùy tiện mang theo bên người không.

Bóng đen đó đã đứng ở trước mặt hắn, trên cổ, là một vết hằn đỏ sáng rực, bởi vì máy cưa đã cắt xuống, có một vài chỗ không bằng phẳng lắm.

Nó đứng đó rất lâu rất lâu, cuối cùng, lấy cái điện thoại từ trong tay Lục Ngôn Lễ.

Cũng vào lúc này, Sở Hưu đi từ tầng cuối cùng xuống, cắn đứt ngón tay, máu tươi chảy ra, anh ta viết tên mình lên cái gương.

Trò chơi kết thúc.

Bóng đen, Sở Hưu đều không thấy nữa, chiếc gương rơi khỏi không trung, vỡ tan tành.

Lục Ngôn Lễ đứng yên tại chỗ một lúclâu, hít thở sâu vài lần, rồi từ từ đi xuống lầu.

Dưới xương quai xanh, ấn ký lạnh như băng mờ mờ ảo ảo hiện lên.

Càng đi xuống, không khí của ngôi trường càng bất ổn, mà sau đó, đèn hành lang đột ngột sáng lên, một học sinh mặc đồng phục đứng trong góc quay lưng về phía hắn, toàn thân run rẩy.

Chưa đầy một lát sau, lại có một cô gái khác trong bộ váy đồng phục học sinh tươi cười chạy ngang qua hắn, chỉ là, trên gương mặt diễm lệ của cô ta, phần vốn thuộc về môi lại nhẵn mịn, khiến người ta rất khó tưởng tượng được nụ cười của cô ta rốt cuộc là đến từ bộ phận nào.

Lục Ngôn Lễ làm như hoàn toàn không nhìn thấy, đi ra đại sảnh, trực tiếp rời khỏi trường học.

hắn vẫn nhớ lại nhiệm vụ vừa rồi.

Đánh giá từ tình huống mà Sở Hưu rời đi, nhiệm vụ này, theo lý mà nói không nên có nhiều hiện tượng kỳ lạ như vậy.

Là do vị “thần” kia sao?

Rốt cuộc nó là cái gì? Có vai trò gì trong nhiệm vụ? Nguyên lý “hồi sinh” của nó là cái gì? Thực sự có thể song song thời gian và không gian hoặc đảo ngược thời gian sao?

Vô tình, Lục Ngôn Lễ đã đi đến bên đường, đèn neon nhấp nháy ở phía xa, mơ hồ tạo thành một khuôn mặt người.

Lục Ngôn Lễ lập tức cúi đầu xuống, không tiếp tục nhìn thêm nữa.

Điện thoại của hắn bị lấy đi rồi, may mắn là trong nhà vẫn còn bản sao dự phòng, trên đường lái xe về nhà, Lục Ngôn Lễ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, rồi lại chìm vào trầm tư.

Tại sao... Rõ ràng thế giới này đã thay đổi kỳ lạ như vậy, nhưng tình trạng phát triển công nghệ lại tương tự như thế giới khác? Điều gì đang giữ cho mọi thứ vận hành?

Còn có, An Tinh Vũ... An Nho...

Lục Ngôn Lễ cảm thấy, từ trên người bọn họ, mình có thể biết được không ít thông tin. Trong đầu hắn lóe lên một tờ lịch, nhớ lại và so sánh tần suất bản thân gặp gỡ lần thứ hai với "người quen", sau khi Lục Ngôn Lễ lật lật tờ lịch, đánh dấu một trong số những ngày này.

hắn rất mong đợi gặp lại An Tinh Vũ và Sở Hưu một lần nữa.

Sở Hưu đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Bốn người bọn họ đang ngồi trong một nhà máy bỏ hoang, lúc này, ba người kia cũng lần lượt tỉnh dậy, mà sau đó, anh ta mở mắt trừng trừng nhìn ba người kia chết.

Trong đôi mắt của Sở Hưu lộ ra một chút bi thương, nhưng anh ta biết đây không phải là đau lòng. Anh ta mấp máy môi, nói một câu tạm biệt, rồi sau đó lập tức xoay người rời đi. Trên mặt đất, ba thi thể nhìn chằm chằm về hướng anh ta rời đi.

“Gần đây lại có người chết, tiểu An, con cẩn thận một chút, càng ít ra ngoài càng tốt.” An Nho hiếm khi ở nhà ăn cơm, nhìn thấy con trai vì học tập mà đã gầy đi, dặn dò: “Gần đây không yên ổn lắm, đừng khiêu khích người ta, không có việc gì cố gắng đừng ra ngoài.”

An Tinh Vũ gật gật đầu, sau khi ăn cơm xong, cậu ta đứng dậy rửa bát, rồi trở về phòng mình làm bài tập.

Khi đang viết, cây bút đột ngột rơi xuống, một vết dài được vẽ trên vở bài tập.

Nhiệm vụ, lại đến rồi.

An Tinh Vũ thay một tờ giấy nháp, cẩn thận viết lại nhiệm vụ.

“Kỳ lạ, lại là một ngôi làng.”

Cậu ta ghi lại nhiệm vụ lần này, mở máy tính lên, đăng nhập vào một trang web đặc biệt, gửi thông tin then chốt mờ nhạt của nhiệm vụ lần này lên, chỉ nói tìm đồng đội.

Rất nhanh, có một vài tài khoản lạ liên hệ với cậu ta, sau khi vượt qua ám hiệu, bọn họ giao hẹn, gặp nhau tại một quán cà phê nào đó trong thành phố nơi An Tinh Vũ đang sống.

Sở Hưu cũng đang lướt xem trang web này, vừa lướt vừa ghi lại cẩn thận nhiệm vụ lần này, chuẩn bị chơi lại.

Thần Toàn tri, rốt cuộc là cái gì?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp