Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 60


1 tháng

trướctiếp

Ngày hôm sau, Sở Hưu đang nhớ lại những gì Lục Ngôn Lễ bàn giao, luôn cảm thấy khó chịu, đứng ngồi không yên.

Rõ ràng không phải bản thân chưa từng làm những việc nuốt lời, chẳng qua Lục Ngôn Lễ cũng chỉ là một NPC, không biết lần làm nhiệm vụ tiếp theo có thể gặp được nữa hay không, nhưng một ngày anh ta không hoàn thành lời cam kết thì cả người đều cảm thấy không thoải mái, cuối cùng thừa lúc rảnh rỗi, yêu cầu ai đó đưa đến cho mình một bức tượng thần, đặt ở trong nhà và thờ cúng hằng ngày, còn đặc biệt nhớ quay phim lại cũng như ghi âm.

“Anh Sở, không ngờ được anh cũng tin cái này.” Một người bạn đến nhà mang thứ gì đó cho anh ta, sau khi nhìn thấy bức tượng thì cười haha một cái, “Tôi còn cho rằng anh theo tín ngưỡng vô thần chứ.”

Sở Hưu không phản bác lại.

Anh ta cũng hy vọng mình có thể trở về với trạng thái vô thần như quá khứ, mà sự thật đã bày ra trước mắt, trên thế giới này thật sự có những điều mà khoa học không có cách nào giải thích được. Anh ta để đứa bạn tốt cười một lúc  rồi mới nói: “Trước tiên đừng quan tâm nhiều như vậy, việc kêu cậu điều tra cậu đã điều tra ra chưa?”

“Tất nhiên, tôi là ai chứ? Anh xem thường tôi rồi!” Người bạn tốt rút ra một xấp giấy trong túi hồ sơ đưa tới, “Tìm ra thân phận thật sự của anh ta không dễ chút nào, suýt chút nữa đã kinh động lực lượng cảnh sát.”

Sở Hưu nhận lấy lật ra xem, thản nhiên nói: “Tại sao lại có liên quan đến lực lượng cảnh sát?”

“Không biết, dường như anh ta đang lên kế hoạch hợp tác với phía chính quyền, nhưng vẫn chưa thành thì người đã chết rồi.” Người bạn tốt cảm thán, “Cũng là cái thứ này hết may mắn, có điều nói ra cái chết của anh ta rất kỳ lạ, những người ở đồn cảnh sát đều sắp phát điên, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nên nhúng tay vào.”

Sở Hưu đã lật đến trang cuối cùng, nghe vậy liền đóng văn kiện lại, nói: “Tôi tự có chừng mực.”

“Anh đừng có làm càng là được rồi.” Người bạn tốt phất tay, “Nói mới nhớ, ngày mất của chị anh cũng sắp đến rồi nhỉ. Khi nào anh đi cúng bái? Đưa tôi theo với.”

Tất nhiên, thứ anh ta muốn hỏi hơn kỳ thực lại là một vấn đề khác, chỉ có điều anh ta rất sợ Sở Hưu đánh anh ta, cho nên mới không nói ra.

Sở Hưu mệt mỏi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, tia sáng le lói vừa rồi xuất hiện đã biến mất từ lâu: “Cuối tuần tôi về.”

Anh ta không dám nhìn vào đôi mắt của Sở Nhàn, sợ chị ấy sẽ thất vọng, sẽ đau lòng tại sao bản thân lại trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay, nhưng anh ta lại rất nhớ Sở Nhàn, muốn nhìn chị ấy một chút nữa.

Người bạn tốt nhìn xong thì thu dọn, đứng dậy đi ra ngoài: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa, anh tự mình bảo trọng. Sự việc kia tôi sẽ luôn theo dõi, có tiến triển tôi sẽ nói với anh, khách hàng cũ giá ưu đãi.”

Sở Hưu tạm biệt anh ta, tiễn người rời đi.

Trước khi sắp đóng cửa, người bạn tốt xoa xoa mắt, trong lòng kinh ngạc: Kỳ lạ, tại sao anh ta có vẻ như trông thấy bức tượng kia mỉm cười?

Sở Hưu trở vào phòng, như thường lệ thiết lập máy quay phim, sau khi căn chỉnh vị trí, rất cung kính thắp ba nén nhang cho bức tượng, cúi người bái lạy.

Sau khi hoàn thành xong tất cả, anh ta bật lại đoạn phim để xem thử, nhưng cảnh tượng trong máy quay đã khiến anh ta từ từ trợn trừng mắt.

Mặt trước thì không sao, chỉ là sắc thái của đoạn phim khiến người ta rất khó chịu, còn phía sau thì toàn bộ cảnh tượng đều bị lõm vào giữa, cơ thể anh ta cong về phía trước một cách bất thường, mà thần ở trong cảnh tượng đó cũng gần như khom người xuống, càng lúc càng gần, gần như sắp chạm vào anh ta.

Mà vào khoảnh khắc anh ta đứng dậy, mọi sự kỳ quái đều biến mất, tượng thần khôi phục lại vị trí ban đầu, không nhìn ra dáng vẻ kỳ dị nữa.

Nhưng Sở Hưu cảm thấy toàn thân ớn lạnh, sau đó nhanh chóng xóa đoạn phim đi, cảm giác lạnh lẽo đó mới miễn cưỡng biến mất.

Anh ta không dám tiếp tục nữa, xách máy tính đi ra ngoài, dự định tìm một chỗ mới để làm việc. Đợi sau khi anh ta đến quán cà phê thường đến, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào... Thế giới này cũng bắt đầu có ma quỷ rồi?

Trong lòng anh ta không ngừng kinh sợ, luôn cảm thấy rằng mọi thứ đang trượt theo một hướng không thể kiểm soát được.

Máy tính đã mở lên rồi, Sở Hưu ngồi ở vị trí khuất nhất của quán cà phê, thận trọng đăng nhập vào trang web đó.

Có nhiều cao thủ máy tính trong số những người thực hiện nhiệm vụ, trang web nhiệm vụ họ tạo được ẩn kín đáo trong một trang web trò chơi, người bình thường không biết ám hiệu sẽ rất khó tìm được, khi bước vào sẽ nghĩ rằng đó chỉ là một bài phát biểu của một nhóm những người đam mê trò chơi.

Sau khi Sở Hưu trở lại, anh ta đã gửi toàn bộ quá trình thực hiện nhiệm vụ của mình lên diễn đàn trang web, mong rằng có thể có người giúp mình phân tích. Hiện tại, bài đăng của anh ta được che đậy trên tầng cao, còn có không ít người gửi đến trò chuyện riêng tư, nói ra phân tích của mình.

Xem tỉ mỉ, thế mà lại có một cấp hiệu nhỏ.

Mục đích ban đầu của trang web là mong những người thực hiện nhiệm vụ có thể giúp đỡ lẫn nhau, tất cả các tài khoản đều có thể là người đăng, cũng có thể là người xét duyệt. Để ngăn chặn rò rỉ thông tin, khi đăng ký không cần bất kì thông tin gì, chỉ cần đăng chi tiết nhiệm vụ lần đầu tiên trải qua, sau khi người xét duyệt thông qua thì xem như thành công, có thể sử dụng tài khoản ảo cố định, cũng có thể dùng trang web với mật mã ngẫu nhiên. 

Hiện tại, mọi người đã hình thành thói quen lên chia sẻ kinh nghiệm mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ thành công, mỗi một lần chia sẻ, sau khi người xét duyệt thông qua, cấp bậc trên trang web sẽ được nâng lên một bậc.

Do vậy, một cấp hiệu nhỏ như thế này... chỉ trải qua một lần làm nhiệm vụ?

Nhưng những gì người kia nói rất có lý.

Sở Hưu căn cứ theo lời của đối phương, tạo một tài liệu mới, rồi bắt đầu làm rõ ý tưởng một cách nghiêm túc.

Cũng vào lúc này, Lục Ngôn Lễ trở về chỗ ở của mình, cũng đang làm việc tương tự.

Sau khi hắn đối phó với cấp trên của mình và đi đến một nhà thờ gần đó để thực hiện lễ tạ thần, Lnl lại đi một chuyến nữa đến lộ Âm Phủ. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Chỉ tiếc, lộ Âm Phủ đã bị các tín đồ chiếm đóng, không để người khác đi vào, hắn cũng không có cách nào để vào mà không kinh động những tín đồ kỳ lạ đó, chỉ có thể từ bỏ. Ngồi ở trong phòng, không ngừng viết xuống, một mạng lưới dần hình thành trong tâm trí. Sau khi Lục Ngôn Lễ thực hiện lại phép tính nhiều lần, cuối cùng lờ mờ hình dung ra quy tắc của nhiệm vụ vừa rồi.

Nếu tách trò chơi bảy ngày của bọn họ ra khỏi vị thần Toàn tri, thì vô cùng dễ hiểu. Ôn Thanh rơi vào sự hỗn loạn của thời gian và không gian vì thần Toàn tri, thậm chí bọn họ cũng rơi vào đó, chết đi sống lại nhiều lần.

Tuy nhiên “thần” không thể thật sự khiến con người sống lại, cũng không thể nghịch chuyển không gian và thời gian, điều này có thể được nhìn thấy từ trên người Sở Hưu và chính anh ta trong cùng một thời gian và không gian.

Đầu bút vẽ một vài đường lượn sóng.

Thời gian như dòng sông, không thể nghịch chuyển. Thời gian trôi như bong bóng trên mặt nước, sau khi bọn họ cầu nguyện, vị “thần” kia không hẳn di chuyển bọt nước quay lại, mà là dứt khoát đưa bọn họ từ trong một không gian bọt nước này đi đến một không gian khác.

Trong nhất thời hắn có chút tò mò.

Ở thế giới khác, có phải còn một hắn khác đang tồn tại không? Một bản thể sống sót mà khi ấy không cần bước ra khỏi thang máy, hoặc là một bản thể tránh được những nút chết khác? Sau khi những người thực hiện nhiệm vụ rời đi, những người này phải chăng sẽ biến mất khi thế giới làm mới?

Đây mới là lý do tại sao hắn muốn đến lộ Âm Phủ để tìm hiểu. hắn muốn nhìn thử bên trong nhà máy kia, thi thể của An Nho có phải vẫn còn ở đó không.

Thế giới ở chỗ mình, và thế giới ở chỗ nhóm người kia, có mối quan hệ gì?

Nói ra, con người trên cả thế giới đều phát điên cả rồi, nhưng phương diện khoa học kỹ thuật vẫn có thể duy trì trạng thái tiến bộ ổn định, về cơ bản nó ngang hàng với thế giới đó, điểm này cũng khiến hắn không thể tin được.

hắn suy diễn hơn nửa ngày trời, nhưng luôn cảm thấy mình giống như thầy bói xem voi, không thể nhìn thấy toàn bộ cục diện, trái lại khiến mình tự đi vào chỗ bế tắc, chỉ có thể xem như không có gì.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc.

Nếu không có tiếng hét của người phụ nữ ở tầng trên, mọi thứ có thể được xem là yên ắng. Lục Ngôn Lễ bất chợt nhớ đến một bộ phim hắn đã xem do những người làm nhiệm vụ đó mang đến, tên là [Chương trình Truman*]. Sau khi xem xong, có một khoảng thời gian rất dài hắn cảm thấy mình giống như nhân vật chính, những người thao túng ở phía sau giữ mình lại chẳng qua cũng chỉ để mua vui.

(*) Chương trình Truman (tên tiếng anh: The Truman Show) là một bộ phim khoa học viễn tưởng hài của Mỹ năm 1998 của đạo diễn Peter Weir và biên kịch Andrew Nicol. Bộ phim đã đạt thành công lớn cả về mặt doanh thu và giải thưởng. Phim nhận được nhiều đề cử tại lễ trao Giải Oscar lần thứ 71, Giải quả cầu vàng lần thứ 56, giải Oscar phim của Anh. Chương trình Truman có ý nghĩa lớn về luận án Ki-tô giáo, Triết học, Chủ nghĩa hiện sinh và Truyền hình thực tế.

Mà bây giờ, hắn lại nhớ lại kiểu cảm giác đó một lần nữa.

Nếu quả thật có một loại tồn tại nào đó thao túng mọi thứ, tại sao không để hắn cùng phát điên theo chứ?

Lục Ngôn Lễ không hiểu.

Ngày hôm sau, Lục Ngôn Lễ được mời đến buổi họp mặt của những tín đồ.

Địa điểm của buổi họp mặt được chọn trên một ngọn đồi cằn cỗi ở ngoại ô thành phố, cách chỗ hắn có hơi xa, khi Lục Ngôn Lễ đến, phần lớn mọi người đã tập trung đông đủ rồi. hắn cùng những tín đồ thay một cái áo choàng màu đỏ và trắng, nhưng rõ ràng hắn không hứng thú lắm với loại hoạt động tế bái này, chỉ đứng bên cạnh nhóm người kia xem bọn họ nhảy múa, reo hò, rồi gục xuống đất khóc, cho rằng mình quá bẩn thỉu quá nhỏ bé, không xứng nhận được ân huệ của thần.

Người khóc lóc dữ dội nhất đã rút dao ra, điên cuồng đâm vào người mình, thề rằng phải lấy máu tươi rửa sạch ô uế trên người mình. Lục Ngôn Lễ cách anh ta xa một chút, tránh máu bắn tung tóe văng lên người mình.

Đã có một người, thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba,… Chẳng bao lâu, nhóm người đứng thành hình thù kỳ dị đều gục trên vũng máu, vị linh mục đứng đầu có nụ cười thánh thiện và cuồng đạo nâng cái đầu của một người trong số họ lên, lẩm bẩm một mình, nói rồi nói, tay ôm đầu đứng giữa đám đông nhảy múa, trong miệng ngân nga một bài có lời hát mơ hồ.

Lục Ngôn Lễ nghiêm túc nghe một lúc, mới biết cái đầu kia hóa ra là của người cô ta yêu. Đối phương đang nói lời tạm biệt với anh ta.

Cô ta hát một lúc mới dừng lại, dùng sức ném cái đầu trong tay đi xa, cái đầu rơi xuống một bể nước, hoàn toàn im lặng chìm xuống.

“Thần chắc chắn sẽ nhận lấy tấm lòng tôn kính của chúng ta...” Đáp lại, cô ta khóc vì sung sướng.

Hóa ra có bốn mươi tín đồ đến tham gia buổi gặp mặt, thế này chỉ còn lại năm sáu người, Lục Ngôn Lễ trầm tĩnh nhìn bọn họ lăn qua lộn lại, vốn dự định lặng lẽ rời đi, nhưng thầy tế đã gọi hắn lại.

“Vào tháng sau, anh cần phải đến nơi này.” Thầy tế đưa cho anh ta một tấm ảnh ố vàng, phía sau tấm ảnh có viết một địa chỉ, “Anh cần phải đi đến nơi này, truyền bá tin vui của thần đến những dị giáo đồ kia, đây là ý của thần.”

Lục Ngôn Lễ nhận lấy tấm ảnh.

Đó là một bức ảnh gia đình, tất cả có năm người, thoạt nhìn dường như không có gì, mỗi một người đều đang cười rất vui vẻ. Nhìn lại lần nữa, lại mơ hồ có chút kỳ lạ, từng người một nhợt nhạt và trương phềnh, nhìn thế nào cũng không giống người sống.

Còn nữa, nụ cười trên mặt bọn họ, cằm nhọn mắt cụp xuống, thoạt nhìn hơi giống mặt hồ ly. “Nếu có dị giáo nào phản kháng, không nguyện ý tiếp nhận, anh cần phải dùng lửa để hỏa thiêu bọn họ, để bọn họ đến với dòng sông thanh mát, để bọn họ cảm nhận được sự từ bi và khoan dung của thần...”

Lục Ngôn Lễ nghe cô ta nói xong, thần sắc vẫn điềm tĩnh như cũ.

“Bao nhiêu người?” Anh ta hỏi.

Thầy tế dừng lại, nụ cười trên mặt càng rực rõ hơn: “Toàn bộ.” Cô ta gằn từng chữ, “Toàn bộ họ đều cần.”

“Tôi sẽ tận lực.” Sau khi Lục Ngôn Lễ không có ý kiến khác, thì tiếp nhận nhiệm vụ, bọn họ gật gật đầu, sải bước rời khỏi, chiếc áo choàng đỏ trên người đặc biệt dễ làm người khác chú ý.

hắn không quay đầu lại, do vậy cũng không nhìn thấy, trên mặt đất, máu tươi nhễ nhại, toàn bộ những khối vụn của tay chân chồng chất cùng một chỗ, đột nhiên từ từ tan ra, rồi bị mặt đất hấp thụ.

Chẳng lâu sau, mặt đất đã khôi phục lại sự sạch sẽ ban đầu.

Sau khi Lục Ngôn Lễ đi xa, lần nữa nghiêm túc xem địa chỉ trên tấm ảnh.

“Thôn Thượng Tiên, xã XX thành phố X tỉnh XX.”

“Hôm nay sao muộn như thế con mới về? Đi đâu vậy?”

An Tinh Vũ vừa về đến nhà, ba cậu ta đã trực tiếp hỏi. Cậu ta cuối người xuống thay giày, vừa đi vào trong vừa trả lời: “Con đi tìm vài người bạn cùng nhau làm bài tập.”

Trên tay cậu ta vẫn còn mấy bài kiểm tra, không giống ngụy tạo.

Ánh mắt sắc bén của An Nho quét qua người cậu ta, nhưng An Tinh Vũ không còn cảm giác phải cúi đầu khi bị hai mắt nhìn chằm chằm như khi còn bé nữa, cậu ta im lặng đứng yên tại chỗ, bất chấp An Nho quan sát.

“Con thật sự đi làm bài tập?” Mặt An Nho từng chút từng chút một xụ xuống, “Thành thật nói với ba, vừa rồi đi đâu?”

An Tinh Vũ: “Thật sự chỉ là làm bài tập mà thôi.”

An Nho không nhiều lời nữa, chỉ là, khi An Tinh Vũ ngồi xuống bên cạnh ông ta, sau khi rót một cốc nước, ông ta đột ngột đưa tay ra, vén ống quần của đối phương lên.

“Đây là cái gì?” An Nho chỉ ấn ký trên bắp chân của cậu ta, kìm nén sự tức giận, “Con đang tin thứ đồ kia đúng không, con nói với ba...”

“Không phải là thứ đồ kia!” An Tinh Vũ bất ngờ hất tay cha mình, khuôn mặt luôn có một chút yếu đuối giờ đã trở nên hung dữ, “Sao ba có thể bất kính với thần? Ba không sợ bị trừng phạt sao?”

“Con...” An Nho không ngờ con trai mình lại không nghe lời mình vì một điều vô lý như vậy, khi ông ta còn chưa định thần lại, đối phương đã hung hăng hất tay ông ta ra, tông cửa xông ra ngoài.

An Nho đuổi theo, nhưng đối phương đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa.

Từ đó về sau, một khoảng thời gian rất dài, An Tinh Vũ vẫn chưa trở về, không chút tung tích, An Nho xin nghỉ dài hạn, mỗi ngày đều đi dán những tờ thông báo nhỏ, muốn tìm được cậu ta.

Chỉ là, cho dù tìm kiếm như thế nào, đều không có được tin tức của con trai mình.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp