Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 61


1 tháng

trướctiếp

An Tinh Vũ đang cùng nhóm người kia tụ họp.

Áp lực của việc học tập, sự kỳ vọng của ba mẹ, nỗi sợ hãi luôn lơ lửng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết... Mọi thứ đang khiến cậu ta bế tắc, chỉ biết cầu nguyện với thần, lắng nghe lời chúc phúc của thần, mới có thể có được sự bình tĩnh.

Cũng giống như bây giờ, cậu ta mặc lên người chiếc áo choàng màu trắng, đứng trong nhóm người kia, vui mừng theo dõi các hoạt động tế lễ ở tại đây.

Máu tươi bắn tung tóe, cái áo màu trắng bị nhuộm thành áo choàng đỏ.

Tiếp theo, người ở hiện trường đều mặc lên người chiếc áo đỏ, mọi người đồng thanh reo mừng, cảm nhận được vinh dự vì sự ban ơn của thần.

An Tinh Vũ nở một nụ cười hạnh phúc hiếm có chưa từng thấy, điện thoại trên người lại rung lên, sau khi cậu ta rút ra xem màn hình hiển thị thì không nghe máy, bất chấp đối phương tiếp tục gọi đến.

Sau khi mẹ An trở về, biết được con trai bỏ nhà ra đi, đã giận dữ cãi nhau ầm ĩ với chồng một trận, đồng thời bà ta mỗi ngày đều ra ngoài tìm con mình, thực hiện theo thông báo giám sát, nhưng người con trai dường như quyết tâm trốn tránh họ, cho dù bà ta tìm kiếm thế nào, thì An Tinh Vũ đều không bằng lòng xuất hiện.

“Đều tại ông, ông và con trai đã cãi nhau chuyện gì? Con trai tôi muốn tin cái gì thì tin cái đó, lý luận kia của ông có thể cứu con trai không hả?” Lại thêm một ngày trở về tay không, sau khi mẹ An trở về nhà, ngồi trên sô pha khóc lóc sướt mướt.

“Vốn dĩ gặp loại chuyện đó, nó đã rất kiên cường rồi... Ông không thể yêu cầu nó bỏ đi sở thích duy nhất của mình chứ?”

Trong lòng An Nho cũng thấy khó chịu: “Nhưng mà, chẳng phải chính giáo phái mà nó tin tưởng đã khiến nó gặp phải chuyện như vậy sao? Tôi cũng là vì muốn tốt cho nó.”

“Vì tốt cho nó? Vậy bây giờ thì sao? Con trai đã đi đâu rồi?” Mẹ An nổi cáu, ngửa mặt lặng lẽ rơi nước mắt.

An Nho bất động để mặc bà ta buộc tội.

“Ông cho rằng tôi không biết nó đang làm gì sao? Chỉ cần nó bình an vô sự, tôi không quan tâm nó tin cái gì, nó sùng đạo như thế nào? Nó đã giết người phóng hỏa sao?” Mẹ An lẩm bẩm một mình, thình lình nhớ ra điều gì đó, đôi mắt cũng trở nên sắc bén, “Ông biết từ khi nào?”

An Nho rất ít khi về nhà, ông ta biết được thông tin từ đâu?

“Không phải bà lắp camera giám sát trong phòng tiểu An sao? Tôi cũng thấy rồi.” An Nho nói, “Còn nữa, sổ ghi chép của tiểu An cũng ở chỗ bà đó? Đứa trẻ này rất thông minh, biết dùng những kí hiệu đặc biệt, nếu không phải tôi hiểu nó, vẫn thực sự không phát hiện được.”

Nghe tin tức này, một nụ cười tự hào và buồn bã xuất hiện trên khuôn mặt của mẹ An, “Đúng thế, nó thông minh như vậy.” Đổi sang chủ đề khác, bà ta tiếp tục oán trách, “Đều tại ông! Bây giờ bên ngoài rối loạn như vậy, nếu như nó ra ngoài xảy ra chuyện gì, ông không xong với tôi đâu!...”

An Nho để mặc bà ta buộc tội, qua rất lâu, ông ta giống như đã hạ quyết tâm, nói: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm nó về.”

Một cô gái trẻ đang ngồi trong một căn phòng tối, nụ cười non trẻ trên gương mặt không phù hợp với khí chất của cô ta, mười ngón tay bay lên bay xuống.

“Ha ha ha quả nhiên, không có gì có thể ngăn cản Sơ Sơ tôi! Quả nhiên đã được cách giải quyết rồi.” Bất ngờ, cô gái nhảy cẫng lên thích thú, cũng vào lúc này, chuông điện thoại của cô ta vang lên.

“Này? Cá Nhỏ, có phải cậu nhìn thấy bài đăng của tôi không?” Cô gái vân vê mái tóc ngắn, tiếp tục cười lớn, “Khoan nói đã, trang web này cậu lấy được từ đâu? Những trò chơi này cũng rất thú vị, rất có tính thử thách.”

Nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia như sắp khóc đến nơi: “Sơ Sơ, cậu có ở nhà không? Tôi đến tìm cậu được không?”

Cô gái tên Lâm Sơ há hốc mồm: “Cậu sao thế?”

Người thanh niên bị cô ta gọi thành Cá Nhỏ đã bật khóc thành tiếng: “Tôi sắp chết rồi, tôi... Bây giờ tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, cậu có thể giúp tôi một chút được không?”

“Được, uhm...” Lâm Sơ vừa trả lời lại, đột nhiên cô ta nhận được một số ý nghĩ, trong đầu có một âm thanh đang nói với cô ta, điều này khiến câu trả lời của cô ta chậm hơn một giây. Cái...gì? Nhiệm vụ? Thôn Thượng Tiên? Đồ vật ma quỷ gì?

Cô ta kìm nén sự khó chịu để đưa Cá Nhỏ lên, khi mở cửa ra, sắc mặt của cô ta có chút khó coi. Ban đầu, Tiểu Dư nước mắt lưng tròng, thấy dáng vẻ này của cô ta ngược lại đã quên mất mình muốn nói gì, chỉ hoảng loạn không thôi: “Sơ Sơ cậu làm sao vậy? Cơ thể không khỏe sao?”

Lâm Sơ lắc lắc đầu: “À... Tôi không sao, đúng rồi, cậu sao vậy?”

“Tôi...” Nước mắt của tiểu Dư lại lần nữa tuôn trào, “Tôi sắp chết rồi.”

“Vào đi, từ từ nói.” Sơ Sơ kéo cậu ta đi vào.

Bổn mạng của tiểu Dư là Dư Hàm Quang, tên khác là Cá Nhỏ, là bạn tốt của cô ta. Nếu không phải vì cả hai không thực sự có ý với nhau, thì hai người đã thành đôi từ lâu rồi. 

Tiếp theo, cô ta đã nghe thấy một việc khiến cô ta không dám tin.

“Tóm lại, chính là thế này. Trang web tôi kêu cậu đăng nhập, cái nhiệm vụ kia cậu đăng lên đã thông qua xét duyệt, thật ra là do chính tôi tự mình trải nghiệm. Những bài đăng kia cậu nhìn thấy, cũng đều do chính bọn họ trải qua.” Vẻ mặt tiểu Dư đầy tuyệt vọng, “Tiếp theo đây, tôi phải tham gia nhiệm vụ thứ hai rồi, tôi nên làm thế nào đây? Tôi chắc chắn không sống sót được.”

Trong lòng Lâm Sơ nổi lên một trận sóng to gió lớn.

Sự việc này... Sự việc này...

Tại sao lại giống với âm thanh vừa rồi trong đại não của cô ta như vậy?

Cho nên, âm thanh vừa rồi cô ta nghe thấy là thật?

“Sơ Sơ, cậu giúp tôi được không? Giúp tôi phân tích một chút, tôi biết, cậu rất lợi hại, tất cả những con đường sống cậu phân tích trước đó đều đúng.” Tiểu Dư lại lần nữa thỉnh cầu cô ta.

“Cậu nói... Đây là thật sao?” Sắc mặt của Lâm Sơ tái nhợt, “Vừa rồi tôi cũng nghe thấy một âm thanh, nó kêu tôi đi làm nhiệm vụ, chính là lúc cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi đã nghe thấy rồi.”

“Cái, cái gì?” Dư Hàm Quang chết sững ngay tại chỗ.

Cậu ta tuyệt đối không ngờ tới, ngay cả Lâm Sơ cũng bị cuốn vào.

Lâm Sơ trông giống như đã nhìn thấy ma: “Ban nãy nếu không phải tôi trải qua, tôi thật sự cho rằng cậu đang đùa với tôi. Thứ chết tiệt này... Ai có thể ngờ tới chứ?”

Lần này đổi lại là Dư Hàm Quang an ủi cô ta: “Thật ra, cậu cũng không cần buồn rầu, cậu có thể vào trong trang web hỏi thử xem, mọi người đều là người sắp làm nhiệm vụ, hơn nữa, cậu thông minh như vậy, cậu chắc chắn có thể sống sót.”

Lời của cậu ta còn chưa nói xong, đã ngây ra trước biểu cảm trên gương mặt của Lâm Sơ. Sự sợ hãi của Lâm Sơ đâu có nửa phần như anh ta tưởng tượng? Cô ta rõ ràng là đang hưng phấn.

“Cậu đây là?”

Lâm Sơ kìm nén rồi lại kìm nén, vẫn là không kìm nổi nữa mà bậc cười thành tiếng, cô ta đột nhiên đứng dậy, ấn năm ngón tay lên cuốn sổ rồi tắt máy tính, ánh mắt đầy phấn khích: “Thật sự không ngờ được là, còn có loại việc này. Quả nhiên, đời người vô vị quá lâu cuối cùng sẽ phải tìm kiếm một điều gì đó kích thích. Này... Không phải là nhiệm vụ sao? Tôi đến đây~”

Âm cuối cùng nâng cao khiến Dư Hàm Quang chỉ biết trợn mắt há mồm.

“Bây giờ chúng ta thảo luận về nhiệm vụ một chút đi. Đúng rồi, nhiệm vụ của tôi là đi đến thôn Thượng Tiên, nó nói với tôi, thân phận của tôi là con gái của một gia đình ở thôn Thượng Tiên đi du học nhiều năm, tên không thay đổi, sắp đến tết, phải trở về quê cúng tổ. Nhiệm vụ kết thúc sau khi hoàn thành việc cúng tổ, cậu thì sao?”

Hơn nửa ngày sau Dư Hàm Quang mới định thần lại: “Hả, cái đó, tôi cũng vậy. Đúng rồi, ban nãy là cậu nhận được sao?” Anh ta cuối đầu lẩm bẩm với chính mình, “Không nên chứ, mỗi nhiệm vụ đều được thông báo cùng một lúc, tại sao lại tăng thêm một người?”

“Có lẽ tôi là bug gì đó, đúng rồi, có lẽ nguyên nhân là do cậu tiết lộ nhiệm vụ cho tôi?” Câu nói này khiến Dư Hàm Quang tái mặt: “Không phải tôi, tôi không muốn hại cậu.”

“Không sao, tôi đang lo lắng rằng mình không thể tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc sống.” Lâm Sơ phấn khởi không thôi, liếm liếm môi, “Có thể tự mình kiểm nghiệm mùi vị của lằn ranh giữa sự sống và cái chết, thật sự là quá sảng khoái.”

Dư Hàm Quang rùng mình, run rẩy một lúc mới khôi phục lại sự bình thường: “Hai ngày trước tôi tham gia một buổi gặp mặt, nè, chính là sau khi trên trang web thông báo chi tết liên quan đến nhiệm vụ, những người tham gia cùng một đợt nhiệm vụ sẽ gặp nhau. Nhóm người này tổng cộng có năm người, nếu tính cả cậu thì là sáu người, trong đó còn có một học sinh trung học phổ thông, cậu ta rất lợi hại, đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ.”

Anh ta đang nhìn Lâm Sơ tràn đầy mong đợi: “Đại lão, tôi có thể dựa vào cậu.”

Nhưng Lâm Sơ lại hứng thú với cậu học sinh cấp ba: “Trung học phổ thông? Tên gì? Cậu ta làm bao nhiêu lần rồi?” Đôi mắt tròn hơi nheo lại, “Luôn cảm thấy có chút đáng nghi đấy...”

“Đáng nghi cái gì?”

“Không, không có gì.” Lâm Sơ không nói ra cách nghĩ trong lòng mình.

Cô ta vốn cho rằng đây là trò chơi, không ngờ rằng vậy mà lại là hiện thực, quả thực giống như một dòng chảy vô tận trong tiểu thuyết. Cho nên, chỉ cần không tham gia nhiệm vụ hoặc là người tham gia nhiệm vụ thất bại đều sẽ chết? Thảo nào, những năm gần đây những vụ án kỳ quái càng lúc càng nhiều, rốt cuộc có bao nhiêu là liên quan đến nhiệm vụ?

Cùng với đó, mọi người còn cùng nhau lập một trang web để làm nhiệm vụ? Trang web này, thật sự không bị những bộ phận liên quan phát hiện sao? Lẽ nào nhiệm vụ cũng sẽ sàng lọc người làm nhiệm vụ? Người làm nhiệm vụ nhiều như thế, chắc chắn có người công bố việc này ra ngoài, nhưng cho đến hiện tại cũng không nghe thấy tin đồn, có nghĩa là nhất định phải có một cái gì đó ở đằng sau đè ép tin tức xuống.

Vậy tại sao, Dư Hàm Quang có thể nói với mình?

Tỷ lệ may mắn sống sót khi công khai trong phạm vi nhỏ? Hoặc có thể bản thân mình có điểm đặc biệt gì đó?

Quá nhiều nghi vấn chất chồng trong lòng, Lâm Sơ quyết định, khảo sát thực địa một lần nữa rồi kết luận.

Cô ta rất có hứng thú đối với người học sinh trung học phổ thông kia, chắc hẳn có thể nghe ngóng được nhiều thông tin hơn từ người thi hành nhiệm vụ cao cấp, cái gọi là một thế giới khác, cũng tương đối có hứng thú.

“Trước mặt chính là thôn Thượng Tiên, thôn làng lâu đời này tương đối bài xích với thế giới bên ngoài, người của chúng ta không dễ gì mới nghe ngóng được tin tức.”

Một chiếc ô tô đang chạy trên một con đường quanh co, rõ ràng đang là mùa đông, nhưng cây cối xung quanh vẫn rậm rạp như cũ, chỉ nhìn một cái đã khiến lòng người buốt giá.

Bên trong xe, có một nam một nữ, người đàn ông ngồi ở ghế lái chuyên tâm lái xe, người phụ nữ mặc áo choàng đỏ ngồi ở phía sau, với vẻ mặt trang nghiêm và thánh thiện, đang giới thiệu tình hình của ngôi làng với người phía trước.

“Có người nói, thôn Thượng Tiên vốn vô cùng sầm uất, diện tích vô cùng rộng lớn, nhưng sau một thời gian ngắn giàu có, cả thôn Thượng Tiên lập tức bị nguyền rủa, trước mắt bị nguyền rủa như thế nào vẫn chưa rõ, biểu hiện cụ thể cũng không rõ. Tóm lại, nhân khẩu trong thôn gần như có nguy cơ bị diệt vong. Nhưng sau này, thôn bọn họ đã mời đến Ngũ đại tiên nhân*, người trong thôn mới thuận lợi sinh sống.”

Lục Ngôn Lễ nhắc lại lần nữa: “Ngũ đại tiên nhân?”

hắn đã từng nghe qua rất nhiều chuyện ma quỷ, truyền thuyết về Ngũ đại tiên nhân cũng đã được nghe. Có một số khu vực ở phương Bắc, bọn họ sẽ thờ phụng năm vị “đại tiên” Hồ tiên, Hoàng tiên, Bạch tiên, Liễu tiên và Hôi tiên. Hồ tiên là hồ ly, Hoàng tiên là chồn, Bạch tiên là nhím, Liễu tiên là rắn, Hôi tiên là chuột. Loại văn hóa tín ngưỡng này ngoại trừ dân gian truyền miệng từ đời này sang đời khác ra thì cũng bị ảnh hưởng bởi Đạo giáo* và Tát Mãn giáo*.

(*) Đạo giáo (hay gọi là Lão giáo, Đạo Lão, Đạo Hoàng Lão, hay Đạo gia, Tiên Giáo) là một nhánh triết học và tôn giáo của Trung Quốc, được xem là tôn giáo đặc hữu chính thống của đất nước này. Nguồn gốc lịch sử của Đạo giáo được xác nhận nằm ở thế kỉ thứ 4 trước CN, khi tác phẩm Đạo Đức kinh của Lão Tử xuất hiện.

(*) Tát Mãn giáo (hay gọi là Shaman giáo hay Saman giáo) là một hình thức tín ngưỡng cổ xưa thông qua những người trung gian để giao tiếp với Thần linh, qua đó nhờ Thần linh giúp đỡ những điều mong muốn, truyền đạt ý chí của Thần Linh, họ có nhiệm vụ trông giữ, phụng sự và cúng tế lễ cho Thần Linh.

Tất nhiên, trước mắt thầy tế đang đặc biệt theo dõi, hắn không cần biểu hiện bản thân. 

“Dân gian truyền miệng mà thôi, một nhóm động vật bậc thấp, bọn họ căn bản không biết cái gì mới là thần thật sự.” Biểu cảm thánh thiện và dịu dàng của cô gái vẫn như cũ, nhưng trong lời nói rõ ràng đối với cái này rất xem thường, “Anh nhớ kỹ, đừng quên thân phận của mình.”

Lời này ngược lại không phải để châm biếm hắn. Chỉ vì để vào thôn, bọn họ tìm được thôn dân đang sống bến ngoài thôn Thượng Tiên giả làm chứng, đến khi đó, bọn họ nói mình là thôn dân đang sống ở bên ngoài nhiều năm, trở về thôn Thượng Tiên cúng tổ là được.

“Biết rồi, sẽ không quên đâu.”

Đang nói chuyện, Lục Ngôn Lễ đột nhiên phát hiện chiếc xe chạy ngang qua thứ gì đó ở bên đường.

Từ trong kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy một con chồn với bộ lông màu nâu sáng bóng đứng trên một tảng đá nhô cao trơ trụi, đôi mắt đen tròn của nó đang nhìn về phía bọn họ, đúng lúc chạm mắt hắn qua kính chiếu hậu.

Sau đó, con chồn kia nhảy khỏi tản đá nhanh như bay, rồi biến mất. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Rõ ràng Lục Ngôn Lễ nhìn thấy, trước khi nó biến mất, hai chân trước của nó vòng trước ngực như con người, đồng thời miệng cũng nở một nụ cười giống như con người.

Người con gái ngồi ở ghế sau tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta kiểm tra lại một lần nữa, tên của anh không cần thay đổi, chính là Lục Ngôn Lễ. Tên của tôi là La Oanh, chúng ta đều là sống cùng với ba mẹ ở bên ngoài, từ trước đến nay chưa trở về thôn, năm nay trở lại quê nhà cúng tổ. Đã nhớ chưa?”

Lục Ngôn Lễ: “Yên tâm đi, tôi sẽ không phạm sai lầm.”

La Oanh tiếp tục nói: “Đừng quên mất, nhiệm vụ của chúng ta là làm cho càng nhiều thôn dân của thôn này tin tưởng vào thần càng tốt. Mà cách tốt nhất để bọn họ thay đổi tín ngưỡng, chính là hủy diệt những thứ bọn họ thờ cúng.”

Câu nói cuối cùng, dù nhẹ nhàng nhưng lại đằng đằng sát khí.

Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng ở ngọn núi trước mặt, đi đến cổng thôn.

Ở đầu đường, có một người đàn ông trung niên đang đợi, nhìn thấy chiếc xe đến, lập tức nghênh đón, Lục Ngôn Lễ vừa hạ kính xe xuống, ông ta liền nhiệt tình chào hỏi.

“Cháu chính là con trai của nhà họ Lục sao?” Người đàn ông có làn da đen nhánh, vẻ mặt tang thương, cánh môi đã bong da, nhưng nụ cười thật thà phúc hậu, “Chờ cháu đã lâu rồi, đây là lần đầu tiên trở về sao? Đừng cảm thấy xa lạ, mấy ngày nay sau khi vào thôn thì trở về từ đường xem thử, thăm thú xung quanh nhiều một chút. Một khoảng thời gian nữa, đám nhóc các cháu phải góp một phần sức lực trong việc thờ cúng tổ tiên đấy.”

Lục Ngôn Lễ nở một nụ cười ngại ngùng, gật đầu đồng ý.

Ngay lúc này, cửa kính ở ghế sau cũng hạ xuống, La Oanh đã cởi chiếc áo choàng đỏ bên ngoài xuống, chỉ mặc một bộ đồ thể thao bình thường, mỉm cười và chào hỏi với người đàn ông trung niên: “Bác Trương, cháu cũng về cúng tổ. Cháu là con gái nhà họ La, cháu tên La Oanh.”

“Nhà họ Lạ... À ba cháu là La Tống Sơn đúng không? Bác nhớ ra rồi.” Bác Trương vỗ vào đùi một cái, “Thật không ngờ, La Tống Sơn có một cô con gái lớn xinh đẹp như vậy, đi đi đi nhanh đi vào thôi.”

Bác Trương nhiệt tình nhưng khăng khăng không chịu ngồi xe, chỉ ở trước xe dẫn đường, chiếc xe chậm rãi chạy vào suốt chặng đường, dọc đường nhìn thấy không ít thôn dân, sau khi biết bọn họ là dân về quê để cúng tổ, tất cả đều lần lượt chào hỏi vô cùng nhiệt tình. Thậm chí, điều này càng khiến tốc độ của bọn họ tiến vào nơi đậu xe trong thôn chậm hơn.

Thôn tuy rất rộng, nhưng có lẽ do nơi này xa xôi nên có thể nhìn ra kinh tế ở đây không hề phát đạt, rất nhiều thôn dân vẫn còn ở nhà trình tường*, nhà ngói tốt hơn một chút không nhiều, nhưng dọc đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số căn nhà bằng gỗ tinh xảo, căn nhà rất thấp, rõ ràng đây không phải để người ở. Theo sự giới thiệu của bác Trương, những nơi này đều là nơi dừng chân của Ngũ đại tiên nhân.

(*) Nhà trình tường là những ngôi nhà được xây bằng đất theo kỹ thuật truyền lại lâu đời ở các bản dân tộc. Chất liệu đất, sỏi được sử dụng để xây nhà trình tường là một nguyên liệu sẵn nhưng khi dùng nó xây nhà thì ngôi nhà lại mát về mùa hè và cực kỳ ấm áp về mùa đông.

Bác Trương đưa bọn họ đến nơi đậu xe cách nhà ông ta không xa, sau khi chờ hai người họ xuống xe đi cùng, bác Trương xoa xoa tay nói: “Cháu xem ngày đầu tiên các cháu trở về, ngôi nhà cũ này nhất định cái gì cũng không có. Thế này đi tối hôm nay đến nhà bác ở, ngày mai mọi người sẽ giúp các cháu sửa chữa, dọn dẹp ổn thỏa. Các cháu lại vào ở, thế nào?” Hai người đều đồng ý, cùng theo bác Trương đến nhà ông ta.

Gần nhà bác Trương có một cây tùng lớn, thời tiết này màu xanh càng thêm đậm rõ, đi vào trong bằng con đường nhỏ dưới tán cây, một căn nhà ngói mới hiện ra trước mắt.

Kỳ lạ là, thềm cửa nhà ông ta vô cùng cao, gần như cao gần đến bắp chân của La Oanh, hai người bước đi không quen, vừa bước vào cửa, bọn họ liền nhìn thấy tủ thờ được bày ở giữa gian nhà chính.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp