Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 62


1 tháng

trướctiếp

Ở chính giữa gian nhà chính, ánh chiều tà của mặt trời chiếu vào, toàn bộ mặt chính diện được chia thành hai mặt âm dương, một bức tượng với hình dạng của một bà lão tóc bạc trắng khẽ cười đang được bày ở giữa tủ thờ, trong lư hương ở trước bức tượng đã tích tụ không ít tro nhang, rõ ràng thời gian thờ phụng không phải là ngắn.

Vừa bước vào cửa đã có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ đang giảm xuống, còn có mùi tanh thoang thoảng chỉ có ở một số loài động vật.

Biểu cảm của La Oanh càng dịu dàng hơn, nhưng thần sắc trong mắt lạnh lẽo mà đáng sợ, đối mặt với dị giáo, cô ta hận không thể trừ khử nó thật nhanh. Bác Trương không phát hiện ra dáng vẻ kỳ lạ của cô ta, vừa đi vào cửa liền cúi người bái lạy bức tượng, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó, rồi thắp lên ba cây nhang.

“Đến đây, tiểu Lục, tiểu La, hai cháu cũng bái lạy đi, để bà Hồ Tam Thái ban phúc cho các cháu.” Bác Trương vui vẻ nói.

Lục Ngôn Lễ không di chuyển, ánh mắt của hắn đang đảo một vòng xuống mặt đất, mà sau đó nhìn về phía La Oanh.

Ánh sáng trong phòng rất mờ, không biết La Oanh có phát hiện ra không, hình dáng của bác Trương hiện trên mặt đất không ổn chút nào.

Rõ ràng bác Trương có hình dáng là con người, nhưng lưng của cái bóng trên mặt đất cong lên, còn có thể nhìn thấy cái đuôi đang đong đưa qua lại.

“Tiểu Lục? tiểu La?” Bác Trương đang đứng trong bóng tối, miệng gần như chạm đến tai, “Các cháu không hành lễ sao?”

La Oanh cứng đờ ngay tại chỗ, móng tay cấm sâu vào lòng bàn tay.

Lục Ngôn Lễ ở bên cạnh lùi lại một chút, hắn rất muốn biết La Oanh sẽ làm thế nào.

Nếu như La Oanh lựa chọn tạm thời cúi đầu, vậy thì hiển nhiên, cô ta căn bản không phải vì truyền giáo mà đến. Có thể khiến cô ta che giấu đi tín ngưỡng của mình, đi bái lạy những động vật bậc thấp trong mắt cô ta, chỉ có thể chứng minh bọn họ còn có mưu đồ lớn hơn nữa.

La Oanh kìm nén rồi lại kìm nén, ngay cả sự dịu dàng và nụ cười trên mặt trước sau như một suýt chút nữa không kìm được, qua hơn nửa ngày, cô ta mới gắng gượng cười dịu dàng hơn: “Cháu biết rồi.”

Nói xong, cô ta nhận lấy ba nén nhang trong tay bác Trương, đi từng bước từng bước đến bàn thờ.

Thấy cô ta cũng đã làm như thế, Lục Ngôn Lễ ở phía sau cũng hành lễ theo.

Thành tâm thì linh nghiệm, hắn không thành tâm, nghĩ đến La Oanh cũng vậy.

Chỉ là không biết, rốt cuộc dự định của bọn chúng là gì? La Oanh thế mà lại có thể nhẫn nhịn được?

Chỉ vì cái thôn này?

Dáng vẻ Lục Ngôn Lễ giả vờ không biết gì cả, ngoài mặt cung kính lạy ba cái.

Trên bàn thờ, bà lão mặt hồng tóc bạc tay nâng ngọc như ý, nụ cười đôn hậu. Nhưng rõ ràng Lục Ngôn Lễ nhìn thấy, nụ cười cong cong lên trong mắt của nó, lại đằng đằng sát khí không chút nào che giấu.

Chính vào thời điểm này, trong căn phòng bên cạnh, một loạt tiếng bước chân nhẹ mà nhanh truyền đến.

Một cô bé từ trong căn phòng bước ra, ước chừng cô bé chỉ khoảng sáu bảy tuổi, mặc một chiếc váy hoa màu đỏ tươi, cô bé nhìn bác Trương một cái thì đôi mắt sáng lên, nhào vào trong lòng ông ta: “Ông nội, ông nội đã về!”

Công tâm mà nói, cô bé này trông rất đáng yêu, màu da trắng tuyết, đôi mắt có hồn, nhưng nhìn vào luôn khiến người ta có cảm giác không dễ chịu. Nhìn kỹ lần nữa mới phát hiện, cánh môi của cô bé đỏ tới dọa người, khi cười không hở lợi, không để lộ hàm răng.

Bác Trương vỗ nhẹ vào đầu của cô bé: “Đừng ồn ào, có khách đấy.”

Đồng thời trong phòng truyền đến một tiếng phàn nàn nhẹ nhàng: “Lệ Lệ, đừng ồn ào, bà cố thích yên tĩnh.”

Ở phía sau cô bé, một người thanh niên xanh xao yếu ớt vén rèm bước ra, thậm chí anh ta còn đi chậm hơn người thường vài nhịp, nhìn một cái là biết sức khỏe của anh ta không được tốt lắm.

Cô bé tên Lệ Lệ ngoan ngoãn từ trong lòng bác Trương đi xuống, bịch bịch bịch chạy đến nắm tay người đàn ông, một đôi mắt to đen láy tò mò nhìn hai người lạ trong nhà.

Bác Trương giới thiệu: “Tiểu Lục, tiểu La, đây là con trai của bác, Trương Tuệ Huyên, cháu gái của bác Lệ Lệ.”

Rõ ràng là một người đàn ông, nhưng tên lại đầy nữ tính như thế, sau khi Lục Ngôn Lễ và anh ta trao đổi tên, đoán chừng là nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng hắn, Trương Tuệ Huyên chủ động giải thích: “Lúc tôi sinh ra thân thể rất yếu, bà cố bói toán đoán mệnh cho tôi bảo phải đặt tên nữ tính một chút, nếu không sẽ không sống lâu được.”

Bác Trương cũng cười theo, giơ ngón tay cái lên: “Bà cố rất linh nghiệm, sau khi xem bói rồi đổi tên cho nó, nó không còn bệnh như thế nữa, còn lấy vợ sinh con.”

Nhắc đến con cái, đôi mắt to tròn của Lệ Lệ đảo qua đảo lại, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Ba, hôm qua con lại nhìn thấy cô. Cô nói cô rất lạnh, muốn có vài bộ quần áo mặc.”

Cô?

Trên mặt Lục Ngôn Lễ không có động tĩnh, nhưng trong lòng nhớ kỹ.

Xem ra, trong nhà bác Trương không chỉ có một người con.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Trương Tuệ Huyên càng thêm tái nhợt: “Con lại nói bậy bạ gì đó?”

Nhưng Lệ Lệ không bỏ qua: “Ba, con có thể đưa vài bộ quần áo cho cô mặc không ạ?”

“Con...” Trương Tuệ Huyên còn muốn trách mắng cô bé, nhưng không hít thở được, hô hấp bị nghẹn lại trong cổ họng, cúi người ho sặc sụa hơn nửa ngày trời.

Kỳ lạ là, bác Trương không hề ngăn cản Lệ Lệ, mà chỉ nhìn con trai mình ho không ngừng.

Lệ Lệ không cười, im lặng nhìn ba mình ho xong, tiếp tục hỏi với giọng non nớt: “Ba, thật sự không thể sao? Cô nói rồi, cô rất lạnh.”

“Không thể được! Con đi về phòng cho ba!” Trương Tuệ Huyên hít một hơi thật nhanh, cuối cùng mới nói xong câu. Lệ Lệ ồ một tiếng, lại hoạt bát nhảy chân sáo đi về phòng, hai bím tóc đuôi ngựa đưa qua đưa lại.

Cô bé đi rồi, Trương Tuệ Huyên mới mỉm cười yếu ớt với La Oanh: “Thật ngại quá, đứa trẻ Lệ Lệ này bị chúng tôi chìu hư rồi.”

La Oanh lắc đầu tỏ ý không sao, ngay sau khi Trương Tuệ Huyên thả lỏng, cô ta bỗng dưng hỏi: “Người cô mà vừa rồi Lệ Lệ nói đã xảy ra chuyện gì? Anh vẫn còn chị em gì sao?” Trong gian nhà chính, bầu không khí đóng băng trong chớp mắt.

Sắc mặt của Trương Tuệ Huyên càng trắng bệch hơn, quả thực không khác gì bức tường được quét một lớp sơn trắng, anh ta lạnh băng nói: “Có quan hệ gì tới các người? Không nên hỏi thì đừng hỏi.”

La Oanh vẫn nở nụ cười thánh thiện và dịu dàng: “Tôi cũng là một phần của thôn Thượng Tiên, tất nhiên muốn biết.”

Thần sắc của Trương Tuệ Huyên thay đổi trong chớp mắt giống như muốn ăn thịt người, đôi mắt trở nên dài và hẹp, thậm chí giọng nói cũng chói tai hơn rất nhiều: “Cô cút cho tôi!”

La Oanh mặt đầy khoan dung: “Việc này cứ xem như anh không nói với tôi, tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng.” Nói xong, cô ta thật sự xoay người, dứt khoát rời đi.

Kỳ lạ là, rõ ràng Lục Ngôn Lễ và La Oanh đến cùng nhau, nhưng sự tức giận của Trương Tuệ Huyên chỉ nhắm vào La Oanh. Đương lúc Lục Ngôn Lễ đang muốn theo sau La Oanh, La Oanh không tiếng động lắc lắc đầu, tỏ ý hắn hãy ở lại đây.

Lục Ngôn Lễ chỉ đành lùi bước, đưa mắt nhìn cô ta đi xa, trên mặt không biểu cảm, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu.

Rõ ràng La Oanh cố ý chọc tức bọn họ chính là để rời đi một mình, cô ta muốn làm gì?

Sau khi La Oanh đi, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy thái độ của Trương Tuệ Huyên đã tốt hơn rất nhiều, bác Trương cũng như vậy. Chỉ có điều Lục Ngôn Lễ luôn cảm thấy, thái độ nhiệt tình của bọn họ có hơi quá, hắn âm thầm đề cao cảnh giác, gia đình này, gia đình này nhất định đang mưu đồ cái gì đó.

Lúc đang ngồi trong phòng khách trò chuyện, tiếng xào rau từ trong nhà bếp truyền ra, làn khói trắng bốc lên từ ống khói, hương thơm của thức ăn lan tỏa, khiến mọi người bụng đói cồn cào.

Lục Ngôn Lễ đối với bữa ăn này không có chút khát vọng gì, Trương Tuệ Huyên không giống vậy, khi mùi thơm của món gà xào tỏa ra, anh ta nuốt nước bọt một cách rõ ràng, chiếc lưỡi dài và mỏng liếm vành môi của mình.

Đây là dáng vẻ, không giống con người, giống như là... một con hồ ly.

Khi ăn cơm tối, tất cả mọi người trong nhà bác Trương đều ra ngoài, vợ của bác Trương đang nấu ăn trong bếp, bà ta mập và lùn, gương mặt tròn vốn không có đường nét gì đặc biệt, nhưng đôi mắt kia xếch lên rất dữ, hệt như mắt của hồ ly.

“Là Tiểu Lục sao? Cháu gọi ta là bác gái là được.” Khi bác gái Trương cười lên, đôi mắt cong thành một khe hở, càng thêm rõ ràng hơn. Sau khi Lục Ngôn Lễ biết nghe lời gọi bà ta là bác gái, bà ta càng vui vẻ hơn, “Được, tốt, lâu lắm cháu mới về, nhanh ăn đi.”

Mọi người đều ngồi quây quần trước bàn ăn, nhưng bà ta không ngồi xuống, lấy phần đầu của một trong những con gà trên bàn, đi qua khoảng sân nhỏ đến gian nhà chính. Thấy vậy Lục Ngôn Lễ cũng đi theo, nói: “Cháu cũng bái lạy một chút.”

Bác gái Trương bước từng bước đến trước bức tượng, đặt một đĩa gà lên bàn thờ, cả người bà ta cúi lạy sát đất, không ngừng lẩm bẩm mấy câu chúc phúc.

Trong vòng hai ba phút, bằng mắt thường có thể thấy rõ, hơi nóng ban đầu tỏa ra mùi thơm quyến rũ của món ăn đã biến mất.

Rõ ràng là bác gái Trương thở phào một hơi, đem cái đĩa đi ra ngoài.

Lục Ngôn Lễ nhẹ giọng hỏi một câu: “Bác gái Trương, cái này phải xử lý thế nào ạ?”

Bác gái Trương không quay đầu lại: “Phải chôn nó, Hồ Tam Thái đã ăn rồi, người khác không được ăn.”

Nhận được câu trả lời này, Lục Ngôn Lễ quay trở lại bàn ăn trước, cùng chờ đợi với mọi người.

Khiến hắn kinh ngạc là, cháu gái nhỏ nhất của nhà bác Trương là Lệ Lệ ngồi ở trên cùng, trước mặt cô bé bày một đĩa gà xào, những người khác còn chưa động đũa, cô bé đã đưa tay ra lấy thức ăn.

Cho đến lúc này, Lục Ngôn Lễ mới hiểu tại sao cô bé cười không hở lợi.

Rõ ràng hai hàm răng của cô bé sắc nhọn như động vật, dáng vẻ há miệng cắn nửa miếng thịt chưa chín trước mặt vô cùng dữ tợn.

Những người khác không hề cảm thấy kinh ngạc, Trương Tuệ Huyên vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của đối phương, kêu cô bé ăn chậm một chút, coi chừng mắc nghẹn.

Trên bàn toàn là người nhà, người “cô” của Lệ Lệ không ở đây, mẹ của cô bé cũng không ở đây, Lục Ngôn Lễ không dễ gì hỏi được, vì sợ không cẩn thận phạm phải điều cấm kỵ nào đó, hắn định ngày mai kêu La Oanh thử xem.

Sau khi ăn tối xong, bác Trương mới tiết lộ một chút thông tin trong nhà.

Năm mới sắp đến, nhà nhà đều cúng tổ, nhà bọn họ cũng không ngoại lệ, chẳng qua nhà trưởng thôn gần đây có một bà cụ, sức khỏe không được tốt, Hồ Tam Thái từng nói, bà cụ sắp đi rồi, mỗi gia đình phải cử người khiêng quan tài.

Lệ Lệ vẫn còn nhỏ không thể đi, thân thể của Trương Tuệ Huyên lại không khỏe, không khiêng nổi, bác Trương mong rằng Lục Ngôn Lễ có thể đi thay Trương Tuệ Huyên.

Trong chốc lát Lục Ngôn Lễ vẫn chưa trả lời.

Hắn vẫn chưa biết quy trình cúng tổ của thôn này, chẳng may bản thân vội vàng đồng ý, kết quả dẫn đến chỗ chết thì sao?

“Bà cố đồng ý không?” Hắn hỏi ngược lại.

Câu nói này khiến bác Trương bối rối, một lúc lâu sau, ông ta vội vàng đứng dậy, thấy dáng vẻ rõ ràng dự định đi vào gian nhà chính.

Điều kiện của gia đình bác Trương không được xem là tốt lắm, phòng ăn nằm cạnh nhà bếp, những bóng đèn treo lủng lẳng trên dây điện phía trên bàn ăn, chói mắt mà ảm đạm. Lệ Lệ đang ngồi ở đầu bàn, vào khoảnh khắc thấy bác Trương đứng dậy, cô bé mở miệng nói: “Không cần hỏi, chú ấy có thể đi.”

Gió mạnh thổi qua, mùi tanh của cáo phả vào mặt. Giờ phút này, biểu cảm của cô bé hoàn toàn không giống với một đứa trẻ sáu bảy tuổi, giọng nói cũng lanh lảnh mềm mại đáng yêu, đôi mắt dài và hẹp vểnh lên, nhìn chăm chú vào Lục Ngôn Lễ.

“Chú thay ba đi, đây là ý của bà cố.”

Bóng đèn lắc lư, soi rõ cái bóng ở sau lưng cô bé, trên đầu, hai cái tai nhọn vểnh lên rất rõ ràng.

Trong lòng Lục Ngôn Lễ trầm xuống, đổi giọng đồng ý.

Lúc này, Lệ Lệ mới khôi phục lại dáng vẻ của một cô bé bình thường, nhảy nhót chạy đi, Lục Ngôn Lễ nhìn chằm chằm bóng cái bóng cô bé để lại trên mặt đất.

Lại khôi phục về hình dáng bình thường của một cô gái nhỏ.

Nếu bọn họ đã cần hắn thay Trương Tuệ Huyên đi cúng tổ, như vậy, trước lễ cúng, bản thân hắn an toàn. Chí ít bọn họ sẽ nghĩ cách bảo vệ hắn. Vì vậy, Lục Ngôn Lễ không từ chối lời mời ở lại nhà của bác Trương, bác gái Trương thu dọn một căn phòng cho hắn, tình cờ là ở cuối hành lang.

“Những người ở dưới quê đều là như vậy, ngủ sớm. Những ngày này rất hỗn loạn, cháu nghe thấy tiếng động gì cũng đừng trả lời, đừng đi ra, biết không?” Bác gái Trương đang thu dọn nệm, từ trong tủ đầu giường lấy ra một cây đèn dầu và một hộp diêm, để ở trên bàn, “Buổi tối thường mất điện, cháu đốt cái này cũng như nhau thôi.”

Vừa dứt lời, dòng điện vang lên hai tiếng ù ù, căn phòng lập tức tối đi, một mảng tối đen như mực.

“Cháu xem, vừa nói xong lại mất điện rồi, thật là...” Bác gái Trương quẹt cháy một que diêm lên, cẩn thận thắp đèn dầu, một ngọn lửa nhỏ bập bùng sáng lên.

“Cảm ơn ạ, cháu sẽ chú ý.” Lục Ngôn Lễ nghiêng người để mở cửa, vừa để bác gái Trương đi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa lại, hắn thấy Lệ Lệ đứng ở cuối hành lang đầu bên kia, cô bé đã thay một chiếc váy màu đỏ, ngọn đèn dầu trên tay soi sáng khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, mái tóc dài buông xõa, một đôi mắt tròn đen láy nhìn thẳng vào căn phòng hắn đang ở. Không biết là đang nhìn hắn, hay nhìn bà nội của cô bé.

Thấy Lục Ngôn Lễ đã phát hiện ra mình, Lệ Lệ kéo mở cửa phòng bên cạnh đi vào, cánh cửa gỗ nhẹ nhàng lay động.

Chưa đầy một lúc sau, bác gái Trương cũng đi vào căn phòng đó, rồi đóng cửa phòng lại. Lục Ngôn Lễ cũng đồng thời đóng cửa phòng mình, ngồi xuống giường. Lúc hắn muốn nằm xuống, trên tấm rèm ố vàng ở phía bên phải của căn phòng, một bóng đen lờ mờ hiện ra.

Phòng này ở ngoài cùng bên phải của toàn bộ ngôi nhà, không có phòng nào khác bên cạnh, cửa sổ hướng ra phía sau núi, trước đó bác gái Trương đã từng nói với hắn, để ngăn chặn một số con bọ và những thứ tương tự bay vào từ phía sau ngọn núi, cửa sổ của căn phòng này được đóng kin, đặc biệt còn được che bằng một cái rèm cửa dày, thường được mở ra để thông gió.

Lục Ngôn Lễ nghẹt thở.

Hiện tại, những người làm nhiệm vụ vẫn chưa đến, thế giới vẫn chưa có sự thay đổi. Cho nên, hắn lựa chọn cách xử lý thông thường, giả vờ không nhìn thấy gì cả, sau khi cởi áo khoác ngoài thì trực tiếp nằm lên giường, thổi tắt đèn dầu, giả vờ đi ngủ.

Chờ đã! Không đúng!

Hắn đột nhiên nhớ ra một việc càng thêm nghiêm trọng, mà phát hiện này, khiến anh ta suýt chút nữa không thở nổi, buộc phải chống lại ý nghĩ muốn bỏ chạy.

Dù rằng trong ngôi nhà này đã mời Bảo Gia Tiên*, bọn họ còn cần mình, ít nhất tạm thời... hắn sẽ an toàn.

(*) Bảo Gia Tiên là tên của một vị thần dân gian, với tư cách là người bảo vệ đặc biệt cho một gia đình.

Do đó, những người thực hiện nhiệm vụ này, có lẽ sắp đến rồi sao?

“Sơ Sơ à, cậu thế này thật sự không ổn đâu?” Dư Hàm Quang theo sau Lâm Sơ, vẻ mặt bối rối.

Trên người Lâm Sơ mang theo không ít vũ khí, còn có một vài thiết bị quay phim chụp ảnh, nhét tất cả những nơi có thể chứa đồ trên cơ thể, nghe câu này, cô ấy cười hihi một cái: “Có một cơ hội tốt như vậy để nghiên cứu thế giới kỳ dị, tất nhiên tôi phải chuẩn bị đầy đủ chứ.” Dư Hàm Quang: “Nhưng bọn họ đều đã nói, tốt nhất trên người không nên mang quá nhiều đồ đạc, nếu không đến khi gặp ma quỷ thì không chạy nổi.”

Lâm Sơ nhún vai: “Chạy không được thì chết thôi, một cuộc sống nhàm chán kết thúc cũng không có gì là xấu.”

“Này, cậu đừng nói bậy bạ chứ, chúng ta sẽ bình an trở về.” Dư Hàm Quang hoảng sợ. Lâm Sơ: “Được được được không dọa cậu, nói tới đây, có thật sự giống như những gì các cậu nói không? Trong hiện thực chỉ mất chưa đến một giây?”

Dư Hàm Quang gật gật đầu.

“Công nghệ ở thế giới đó cũng gần giống như ở đây?”

Dư Hàm Quang một lần nữa gật đầu: “Phải, nhưng các loại sự kiện lịch sử lớn của đất nước này kia đều không giống nhau lắm. Thật ra, mọi người cũng đã từng điều tra việc không giống bắt đầu từ lúc nào, nhưng bọn họ vẫn chưa tra ra được.”

Lâm Sơ chìm vào suy tư.

Điều này rất kỳ lạ, dựa theo cách nói của bọn họ, bất luận trải qua bao lâu trong nhiệm vụ, một tuần cũng được, một tháng cũng được, thậm chí có người trải qua cả nửa năm, sau khi trở về, thế giới ban đầu cũng chưa đầy một giây.

Tốc độ thời gian ở hai thế giới rõ ràng là khác nhau, nhưng tại sao ngày tháng từ quá khứ trở về sau lại giống nhau?

Nếu hỏi Tiểu Dư có lẽ sẽ không mang lại kết quả gì, Lâm Sơ quyết định tự mình điều tra rõ ràng.

Đã lâu lắm rồi cô ấy mới phải đối mặt với một điều gì đó đầy thách thức như vậy.

Chẳng lâu sau, bọn họ đã tới nơi nhiệm vụ chỉ định.

Địa điểm thiết lập nằm trong một làng đại học gần một trường đại học trong thành phố, tìm một siêu thị nhỏ kín đáo bên cạnh một con hẻm nhỏ, sau 12 giờ đêm đi đến cuối con hẻm nhỏ là có thể đi đến thế giới kia.

Lâm Sơ và Dư Hàm Quang đến sớm nhất, dưới sự ép buộc và cám dỗ của Lâm Sơ, bọn họ đã đến sớm hơn nửa ngày, Dư Hàm Quang lo lắng canh gác ở lối vào con hẻm, sợ hãi nhìn vào bên trong.

Tuy rằng bây giờ là ban ngày, nhưng hai bên con hẻm đều là những tòa nhà cổ cao chọc trời, càng đi vào trong càng âm u sâu thẳm.

Lâm Sơ đang gõ gõ vào bức tường, cô ấy để rất nhiều túi đựng đồ trong hành lý xách tay, cẩn thận bóc một chút rêu xanh đậm bằng nhíp, rồi phủi bỏ một ít đất vụn, cho tất cả vào túi trong suốt và dán kín.

Chờ đến 12 giờ đêm, khi xuyên đến thế giới đó, bản thân sẽ nghĩ cách lấy một chút vật liệu xem thử hai loại này có gì khác biệt.

Sau khi thu thập xong xuôi, Lâm Sơ nhảy lên, hai chân khẽ chống vào vết nứt của bức tường, cô ấy cẩn thận lắp đặt một chiếc máy ảnh siêu nhỏ ở bên cạnh bức tường cao, tiếp theo đó, ở một góc khác cũng làm tương tự như vậy. Chẳng mấy chốc, ở khu vực chỉ có một mét vuông, cuối cùng cô ấy đã lắp đặt năm sáu chiếc máy quay.

Bầu trời dần dần tối đi.

Lâm Sơ từ trong con hẻm nhỏ đi ra, cuối cùng Dư Hàm Quang cũng đợi được cô ta đi ra, thở phào một hơi, hai người quyết định đi ăn một chút gì đó trước.

Dư Hàm Quang đã giao hẹn xong với nhóm người kia, mười giờ tối, gặp mặt ở trước cửa siêu thị nhỏ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vì khu đất này nằm trong khu làng đại học, sau khi tan học ngày càng có nhiều học sinh ăn tới đây vui chơi giải trí. Lâm Sơ xen lẫn vào một nhóm sinh viên đại học, lại không có vẻ gì là không hòa hợp.

Nhưng Dư Hàm Quang đã kinh hồn bạc vía, vốn cậu ấy đã rất nhát gan, mặc dù những người làm nhiệm vụ đã từng nói, chỉ có thế giới kia mới có ma quỷ, cậu ấy vẫn sợ đến mức không chịu được.

Cứ cho là không có ma quỷ, nhưng vụ án kỳ quái gần đây cũng không ít.

Liếc nhìn thời gian sắp đến, sự sầm uất của làng đại học vẫn không suy giảm, trái lại sinh viên càng lúc càng nhiều. Dư Hàm Quang kéo kéo Lâm Sơ, người rõ ràng đang rất phấn khích: “Được rồi, Sơ Sơ, chúng ta phải đi làm nhiệm vụ rồi.”

Lâm Sơ định thần lại: “Đúng nha.” Nói xong, nhanh chóng hét về phía ông chủ, “Ông chủ nhanh lên một chút đi, tôi vội về kiểm tra phòng đấy.”

Hai người đến chỗ hẹn với rất nhiều xâu thịt nướng trong tay. Có bốn người đang đứng trước cửa siêu thị nhỏ, thấy hai người họ vậy mà lại có lòng dạ thảnh thơi mang thịt nướng đến đây, từng người từng người lần lượt trợn trừng mắt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lâm Sơ chủ động chào hỏi: “Chào, tôi là người mới tiếp nhận nhiệm vụ, cho nên ban đầu tôi không có hẹn trước với mọi người. Đúng rồi, tôi tên là Lâm Sơ, lần đầu tiên làm nhiệm vụ, mọi người đã làm nhiệm vụ mấy lần rồi?”

Nghe nói cô ấy là lần đầu tiên, lần nữa nhìn thấy đống đồ ăn lộn xộn trên tay đối phương, khóe miệng người khác giật giật, vẫn là An Tinh Vũ chủ động nói: “Tôi tên An Tinh Vũ, đã thực hiện bảy lần nhiệm vụ.”

Thật ra, Lâm Sơ đã chú ý đến cậu ta từ lâu, trong một nhóm người, chỉ có cậu ta là quá mức trẻ trung, đôi mắt vô hồn trông như mắt của một con rô bốt. Cô ấy cười hề hề một tiếng, chiếc túi nhựa được đổi sang một tay khác cầm, cánh tay sạch sẽ còn lại bắt tay đối phương lắc lắc: “Đại lão xin hãy chiếu cố nhiều hơn.”

Có An Tinh Vũ bắt đầu, những người khác lần lượt tự giới thiệu mình một lần nữa. Họ kể lại hoàn cảnh của nhau một lần, đến con hẻm nhỏ, tạo thành một vòng tròn, một lần nữa thảo luận về con đường sống để thoát khỏi nhiệm vụ này.

“Đúng rồi, lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ, có đăng ký trang web của chúng tôi chưa?” Một cô gái trong số đó tên là Lâm Tuyết Nguyên chủ động hỏi Lâm Sơ.

Bởi vì cùng họ, lại cùng giới tính, cô ta có một chút hảo cảm với Lâm Sơ: “Rất nhiều người đều chia sẻ kinh nghiệm trên đó, đối với những lính mới như chúng ta rất hữu dụng.”

Khi Lâm Sơ mỉm cười, trên mặt có hai má lún đồng tiền, cô ấy giơ điện thoại lên lắc lắc: “Tôi đã đăng ký rồi , hơn nữa, ID của tôi chính là Hoa Đăng Sơ Thượng.”

“Cô chính là Hoa Đăng Sơ Thượng?” Lâm Tuyết Nguyên kinh ngạc.

Hoa Đăng Sơ Thượng là một tài khoản cấp thấp, nhưng lý do tại sao cô ấy nổi tiếng là vì cô ấy đã giải quyết tất cả các nhiệm vụ khó khăn trên diễn đàn và tìm ra một con đường sống khác, dù là theo hồi ức của các bên tham gia nhiệm vụ hay theo phân tích của những người thực thi có thâm niên, họ đều cho rằng giải pháp tên cấp thấp này cung cấp có thể thực hiện được. Ban đầu, bọn họ đều cho rằng đó là một người làm nhiệm vụ giả thành người mới, không ngờ rằng vậy mà thật sự là một người mới?

Ánh mắt của mọi người đều thay đổi.

“Đúng vậy, là tôi.” Lâm Sơ vỗ vỗ ngực, “Tôi cố gắng không gây cản trở mọi người.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp