Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 63


1 tháng

trướctiếp

Lâm Sơ nói như thế, nhưng không ai trong bọn họ nghĩ cô ấy là một tân binh thật sự. An Tinh Vũ thuật lại nhiệm vụ một lần nữa, sau khi nói ra một vài suy nghĩ của bản thân, đôi mắt đen vô cớ lẳng lặng nhìn Lâm Sơ chăm chú, mong rằng cô ấy có thể đưa ra một chút ý kiến của mình.

Sau khi Lâm Sơ suy tư một lúc, đã nhanh chóng đưa ra giả thuyết: “Nhiệm vụ yêu cầu chúng ta hoàn thành lễ cúng tổ nhưng không hề đề cập đến quy trình của nó, cũng có nghĩa là, chúng ta phải thu thập thông tin về lễ cúng tổ từ chỗ thôn dân của thôn Thượng Tiên. Nếu như vậy...”

Bọn họ có được thân phận thôn dân, bản thân cũng trở thành thôn dân, bản thân có thể giả định quy trình của lễ cúng tổ hay không? Ví dụ như đốt nhang xong là đi?

Suy đoán này khiến mọi người trong phút chốc yên tĩnh, An Tinh Vũ lắc lắc đầu: “Tốt nhất là đừng.”

“Trong quá khứ tôi đã có kinh nghiệm tương tự, nếu như vì e ngại rủi ro mà sửa đổi những quy tắc, kết quả rất có thể sẽ gặp phải những việc kinh hoàng hơn thế.” 

Câu nói này khiến Lâm Sơ không thể không từ bỏ: “Được thôi, đến rồi nói sau.”

Không biết thế giới kia là như thế nào.

Lục Ngôn Lễ nằm trên giường, hít thở nhẹ nhàng.

Vào khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại, hắn mới đột ngột ý thức được có điều không ổn. Hắn nhìn thấy một bóng đen trên cửa sổ, nhưng bây giờ, trong phòng sáng rực, bên ngoài căn phòng là một mảng tối đen. Cho nên, bóng đen hắn nhìn thấy không phải ở bên ngoài, nó ở ngay trong căn phòng này!

Lục Ngôn Lễ không cử động, dáng vẻ giả vờ như đã ngủ say. Hắn nghe thấy tiếng sột soạt ngày càng to hơn, nhưng không biết rõ âm thanh đó là gì.

Tiếp theo, thứ đó bò lên trên giường, có thể cảm nhận được sức nặng rõ ràng.

Nhưng hắn không cảm giác được thứ đó là thứ gì, không nói được là con người, cũng không giống như động vật, chỉ cảm thấy toàn thân thứ đó cứng ngắc lạnh lẽo, sau khi áp lên người, toàn thân càng lúc càng nặng, càng lúc càng lún xuống. Hơi thở ẩm ướt và lạnh lẽo từ thứ trên chăn tỏa ra, ngấm vào thân thể.

Vốn Lục Ngôn Lễ giữ nguyên dáng vẻ nằm yên giả vờ ngủ, hiện tại thật sự là không cử động được, bàn tay và bàn chân dường như bị cố định cứng ngắc, thậm chí co các ngón tay lại cũng khó khăn.

Chết tiệt, là bóng đè!

Có lẽ trước khi thế giới thay đổi, bóng đè còn có thể dùng khoa học giải thích, nhưng bóng đè mà hiện tại hắn đang trải qua... tất nhiên là có ma thật sự!

Lục Ngôn Lễ không hề hoảng loạn, hắn khống chế để nhịp tim bình ổn lại, những nốt sần nhỏ sinh lý trên bề mặt da do cơn lạnh kích thích cũng được kiểm soát hết mức có thể.

Nếu như lúc này có người đẩy cửa đi vào, tất nhiên sẽ bị cảnh tượng trước mắt dọa cho điếng người. Một bóng đen đè trên người Lục Ngôn Lễ, đang mặt đối mặt với hắn, gần như muốn hòa vào trong thân thể của hắn.

Chờ một chút, chờ một chút nữa...

Đột nhiên, cửa phòng đập mạnh vào tường một cái, gió thổi mạnh vào trong phòng!

Rèm cửa sổ cuốn lên, cửa sổ, bàn ghế, tủ quần áo,... Đồ đạc nào trong phòng có thể động đậy đều bởi vì trận gió kia mà điên cuồng đong đưa, có tiếng lộp bộp, đèn dầu bị gió thổi rơi xuống đất, vỡ tan tành. Trong căn phòng nhỏ hẹp có nhiều tiếng lách cách lộp bộp, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng kêu của những con cáo và những con vật lạ.

Động tĩnh lớn thế này nhưng người ở những phòng khác cũng không đi ra, không biết là không nghe thấy, hay là cố tình không xuất hiện.

Lục Ngôn Lễ chịu đựng cơn đau dữ dội từ cơ thể mình, thứ đó có móng vuốt, khăng khăng bấu chặt cơ thể hắn không buông, gần như muốn bấu cho máu chảy ra. Mồ hôi trên trán chảy ròng ròng nhưng hắn cắn chết không mở miệng, không mở mắt.

Trực giác nói với hắn, không thể mở mắt, cũng không thể kêu cứu.

Bảo Gia Tiên được gia đình bác Trương mời dường như còn tức giận hơn, gió lớn gần như muốn lật ngược mái nhà, giằng co với cái bóng đen đó. Không biết qua bao lâu, Lục Ngôn Lễ đột nhiên cảm thấy nhẹ người, cái thứ đó đã rời đi.

Chỉ có điều, trong nháy mắt, tiếng ồn đột ngột dừng lại, căn phòng trở lại sự im lặng chết chóc, âm thanh gì đó đều không nghe thấy nữa, dường như động tĩnh ban nãy chẳng qua chỉ là ảo giác.

Nhưng cơn đau rát từ vai và cánh tay đã nói với Lục Ngôn Lễ rằng, đây không phải là ảo giác.

Hắn từ từ mở mắt ra.

Trong phòng là một mớ hỗn độn khủng khiếp, cửa phòng mở toang, ngoài cửa là hành lang dài tối như bưng, gió lạnh mùa đông từ bên ngoài thổi vào, mùi thơm của cây thông trong sân cũng nổi lên.

Ánh trăng mờ ảo, Lục Ngôn Lên ngồi dậy, đi đến phía trước đóng cửa lại.

Đột nhiên, hắn nghe thấy một tiếng kêu rất rất nhỏ.

“Lục Ngôn Lễ...”

Tiếng kêu đó quá yếu ớt, không chú ý lắng nghe thì căn bản không nghe rõ nhưng lại nghe rất rõ. Giống như thì thầm bên tai, khiến mọi người trong tiềm thức muốn trả lời nó.

“...Cháu nghe thấy âm thanh gì, đừng trả lời, cũng đừng đi ra...”

Lời nói của bác gái Trương vẫn còn vang vọng trong đầu hắn, Lục Ngôn Lễ làm như không nghe thấy, dứt khoát đi vào trong phòng, lần nữa nằm xuống, kéo cái chăn lên nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Tiểu Lục, mở cửa ra, là mẹ đây.”

Giọng nói kia vẫn chưa buông tha hắn, chưa đầy một lát sau, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Giọng nói đó, giống hệt như giọng nói của mẹ trong trí nhớ hắn.

“Tiểu Lục? Con đã ngủ chưa?”

“Tiểu Lục, bên ngoài lạnh quá, mở cửa ra để mẹ đi vào trong được không? Đã lâu rồi mẹ chưa nhìn thấy con.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Tiểu Lục? Con đừng bỏ mặc mẹ...”

Lục Ngôn Lễ nằm ở trên giường, nhưng chỉ cảm thấy rất phiền não.

Hắn đã biết từ lâu, những thứ đó... Những thứ đó mãi mãi sẽ chỉ dùng một chiêu này, lần đầu tiên hắn còn rơi vào bẫy, nhưng sau khi trải qua mười lần, một trăm lần, cho dù những thứ đó dùng gương mặt của mẹ hắn để ở bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ không nhìn nhiều hơn một lần!

“Tiểu Lục! Tiểu Lục mở cửa nhanh lên đi! Có thứ, cứu mẹ với!!” Giọng nói của người phụ nữ ở ngoài cửa đột nhiên trở nên hoảng hốt, tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, còn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển tương tự như tiếng của dã thú.

“Mở cửa nhanh đi mà! Cứu mẹ với! Tiểu Lục cầu xin con hãy cứu mẹ...”

Có tiếng dã thú cắn xé, kèm theo đó là tiếng la hét thống khổ của người phụ nữ. Từ từ, tiếng thở hổn hển của người phụ nữ yếu đi, tiếng cắn xé, tiếng nhai nuốt, tiếng gầm gừ của dã thú đồng thời dần biến mất.

“Cứu... Cứu mẹ... Tại sao con không cứu mẹ? Tại sao con lại không cứu mẹ vậy?!”

“A——”

Bỗng nhiên, lại có tiếng hét đầy tuyệt vọng của một người phụ nữ.

Cũng không còn âm thanh gì nữa.

Đôi mắt Lục Ngôn Lễ vẫn nhắm còn vẻ mặt thì vô cảm, một ít chất lỏng không rõ tràn ra hốc mắt, rồi lại biến mất trong hàng mi run run.

Trước khi trời sáng, tiếng gõ cửa đã đổi mấy lần, toàn là âm thanh Lục Ngôn Lễ đã quen thuộc, không có ngoại lệ nào đều là cầu xin hắn mở cửa, khổ sở van nài cũng có ra lệnh cũng có, giằng co hơn nửa đêm.

Lại qua rất lâu sau, bác gái Trương gõ cửa phòng: “Tiểu Lục? Cháu vẫn ổn chứ? Không sao rồi, bà cố đã đuổi cái thứ kia đi rồi.”

Lục Ngôn Lễ vừa muốn trả lời, thì sợi dây cót trong đầu với tên gọi là trực giác căng lên mạnh mẽ, chợt ngước lên thấy đêm tối không thể che khuất sau tấm rèm nặng nề, lập tức khép miệng lại không trả lời.

“Tiểu Lục? Cháu không xảy ra chuyện gì chứ? Cháu đừng dọa bác, tiểu Lục?!” Tiếng gõ cửa liền gấp gáp hơn, “Nếu như cháu không xảy ra chuyện gì thì trả lời bác một câu đi, đừng dọa chúng ta chứ...”

Lục Ngôn Lễ liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Còn chưa đến bốn giờ, hắn không biết cái thứ bên ngoài cửa là thứ gì, nhưng tuyệt đối không phải là bác gái Trương thật. Hắn ngáp dài, nhắm mắt lại và suy nghĩ.

Lần đầu tiên, có lẽ là sự tấn công của Bảo Gia Tiên. Tại sao lần thứ hai không quan tâm đến? Là bởi vì không có nguy hiểm đến tính mạng sao?

Nghĩ đến đây, thậm chí hắn có một loại kích động muốn mở cửa ra xem thử, nhưng rất nhanh loại kích động đó bị áp chế lại. Hắn lại lần nữa suy nghĩ đến những việc khác. Trong ánh nắng ban mai mờ nhạt, tiếng gà gáy vang cả trời xanh.

Tiếng gõ đột ngột dừng lại.

Lục Ngôn Lễ biết, mình đã an toàn rồi, hắn thật sự yên tâm đi ngủ. Sau đó ước chừng khoảng hai ba tiếng đồng hồ, trời đã sáng rõ, bác gái Trương đến gõ cửa: “Tiểu Lục, dậy chưa?”

Hắn mở mắt ra, đứng dậy đi ra mở cửa.

Ngoài cửa, sau khi bác gái Trương nhìn thấy hắn, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, bà ta không hề ngạc nhiên trước sự bừa bộn trong căn phòng, mà chỉ cười rồi kéo hắn ra ngoài: “Tối hôm qua đã dọa đến cháu à? Không sao, có bà cố phù hộ, cháu đi rửa mặt trước đi, chờ lát nữa thì ăn sáng. Bác sẽ dọn dẹp lại căn phòng cho cháu.”

Lục Ngôn Lễ gật gật đầu, giống như là nói một cách ngại ngùng: “Cảm ơn bác, cũng cảm ơn bà cố phù hộ.”

Nghe hắn nói như vậy, bác gái Trương cười tươi như hoa.

Bác Trương đã ngồi ở bàn ăn, cái cuốc để ở cạnh cửa, một lát nữa ông ta phải đi cuốc đất, thấy Lục Ngôn Lễ đến rồi, kêu hắn ngồi xuống ăn cùng, tiện thể nói đến con trai mình vì thân thể không khỏe, cần phải ngủ thêm một chút.

Cháu gái Lệ Lệ cũng đang ở đây, cô bé đã thay một chiếc váy màu đỏ, thắt nơ đỏ trên hai bím tóc, cô bé dùng hàm răng sắc nhọn nhai từng miếng thịt lớn, giống như là cực kỳ đói vậy. Cô bé nói mập mờ không rõ: “Lát nữa cháu cùng chú đi chơi.”

Lục Ngôn Lễ nhận ra rằng cô bé đang ám chỉ mình, thay vì trực tiếp đồng ý, hắn cười mà hỏi lại: “Cháu muốn chơi cái gì nào?”

Cô bé suy nghĩ: “Cùng cháu đến hồ bắt cá.”

Bác Trương nhỏ nhẹ nói với cô bé: “Đừng có càn quấy, chỗ hồ nước đó không được đi.” “Cháu bắt cá, cũng không phải bắt ma, tại sao không được đi?” Lệ Lệ rất không lễ phép, “Tối hôm qua nếu không có cháu, chú ấy đã chết từ lâu rồi, cháu cứ muốn đi!”

Lục Ngôn Lễ yên lặng không mở miệng, chỉ nghe hai ông cháu cãi nhau, thật ra cũng không tính là cãi nhau, rõ ràng là bác Trương kiêng dè Lệ Lệ, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với cô bé. Cuối cùng kết quả không có gì hồi hộp, Lệ Lệ cứng đầu, bác Trương hoàn toàn không có biện pháp gì ngăn cản cô bé.

Nhưng trong lòng hắn nghĩ đến một việc khác.

Vừa rồi Lệ Lệ nói, tối hôm qua vì có cô bé, mình mới sống sót được. Lại liên tưởng đến những chiếc răng nanh của cô bé, còn có thái độ sợ hãi mơ hồ của gia đình đối với cô bé, Lục Ngôn Lễ cảm giác mình hiểu được điều gì đó.

Ăn sáng xong, sau khi Lệ Lệ rửa tay rửa mặt, thì kéo Lục Ngôn Lễ chạy ra ngoài.

Cánh tay nhỏ bé kia đặt trong lòng bàn tay, không hề có sự ấm áp như những bé gái bình thường, ngược lại giống như là cầm một miếng băng lạnh, lạnh đến mức khiến người ta phát run.

Dọc đường dân làng liên tục qua lại, họ đều đi làm việc trên cánh đồng hoặc trên núi, số người đi đến hồ nước không nhiều, Lệ Lệ cười suốt quãng đường, sau khi tùy tiện chào hỏi thì kéo Lục Ngôn Lễ chạy về phía trước. Tốc độ của cô bé rất nhanh, hoàn toàn không giống với một bé gái bình thường, Lục Ngôn Lễ cũng phải chạy mới không bị bỏ lại ở phía sau.

“Được rồi, hồ nước của thôn bọn cháu chính là ở đây.”

Chạy một hơi từ nhà đến, Lệ Lệ vui vẻ không thôi, chỉ về chỗ kia hét lên đầy phấn khích.

Ước chừng vài trăm mét, có thể trông thấy hàng rào và cây cầu vòm cao hơn nó rất nhiều.

“Người trong thôn không có sự cho phép của cháu đều không thể đến đây. Căn bản chú cũng thế, nhưng mà ngày mai chú phải đưa tang cùng, cháu cho phép chú đến đây xem thử.”

Còn chưa đến gần hồ nước, Lục Ngôn Lễ đã ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu.

Cái mùi này... Không phải là mùi hồ nước bị tắc nghẽn trong thời gian dài, mà là mùi hôi của xác chết!

Cô bé kéo Lục Ngôn Lễ đi lên cầu. Cây cầu lớn này được thiết kế rất kỳ lạ, mặt chính diện nhìn từ xa trông rất giống mái vòm, mặt đường vô cùng rộng rãi, sau khi thật sự đi lên mới có thể phát hiện, thân cầu mới chỉ xây một nửa, đứng trên cầu nhìn xuống, cuối cùng Lục Ngôn Lễ cũng biết mùi hôi thối kia đến từ đâu.

Trên mặt nước, từng xác chết căng phồng chìm chìm nổi nổi, còn có một vài cái đã phình tới tan ra, những miếng thịt cùng nhau nổi bồng bềnh, lộ ra những khúc xương trắng bên dưới lớp da thịt. Đưa mắt nhìn một cái, có ít nhất trên dưới một ngàn cái xác! Dày đặc đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối.

Đây...

Nếu không phải Lục Ngôn Lễ đã nhìn qua không ít thi thể, đổi lại người bình thường ở đây, tuyệt đối sẽ nôn ói ngay tại chỗ.

Lệ Lệ lần nữa bật cười thành tiếng.

Lần này, cuối cùng cô bé mới để lộ hàm răng trắng sắc nhọn của mình, vẻ ác độc khó hiểu hiện lên trong đôi mắt cáo tròn xoe đang hếch lên, cô bé nói: “Đây đều là những thứ không nghe lời và muốn đến trộm đồ, chú xem, cái thứ đó tối hôm qua cũng đang ở đây.” 

Trộm đồ?

Lục Ngôn Lễ nhạy bén chú ý đến từ này.

Trong thôn nhìn khắp nơi đâu đâu cũng rất nghèo, có gì đáng để những người ở bên ngoài mạo hiểm tính mạng đến đây chứ?

Hắn lắc lắc đầu: “Chú chính là về để cúng tổ.”

Nói nhiều sai nhiều, với tiền đề là Lục Ngôn Lễ đang không hiểu rõ tình hình, càng nói ít càng tốt. Hắn cũng không hỏi Lệ Lệ dự định bắt cá như thế nào, lỡ như cô bé nói một câu chính là kêu hắn đi xuống hồ bắt cá, bản thân làm sao từ chối?

Lệ Lệ lần nữa nhếch môi, vỗ tay một cái: “Đúng rồi, chúng ta bắt cá chứ? A Vượng đói rồi, muốn ăn cá.”

Khiến Lục Ngôn Lễ có chút yên tâm là, bên cạnh cây cầu có hai cần câu, còn có thùng đựng nước và mồi câu cá. Cô bé chỉ chỉ vào cần câu, ngồi xuống bên cạnh một trong số đó, vẫy vẫy tay với Lục Ngôn Lễ.

Lục Ngôn Lễ cũng đồng thời ngồi xuống bên cầu, tạm thời cũng không lo rơi khỏi lan can. Hắn dắt cô gái nhỏ lùi lại một bước, dự định mắc mồi vào lưỡi câu, ngay khi mở nắp ra, hắn liền sững người.

Trong thùng toàn là đầu ngón tay và nhãn cầu của con người, Lệ Lệ lại mỉm cười khi thấy điều này: “Yên tâm đi, đây đều là những thứ mồi câu rất tươi mới, cá sẽ rất thích.”

Lục Ngôn Lễ gật gật đầu, không nói gì hết, lấy một ngón tay mắc vào lưỡi câu, rồi ném xuống nước.

Lệ Lệ nói không sai, mồi câu này kỳ thực rất thu hút cá.

Những thi thể căng phồng lắc lư hết vòng tròn này đến vòng tròn khác, tranh giành để có được mồi câu, xuyên qua làn nước đục ngầu cũng có thể trông thấy những thi thể khác đang ùn ùn lao đến. 

Chẳng mấy chốc, chiếc phao liền lung lay.

Có “cá” cắn câu rồi.

Lệ Lệ chống cằm nhìn hắn, vẫn đang chơi đùa với miếng mồi trong tay, cô bé nói: “Phải kéo nó lên, nếu không thì chú đi làm cá cho cháu.”

Lục Ngôn Lễ chầm rãi thu dây.

Đó là một thi thể nữ giới, trong mái tóc đen lẫn lộn không ít rong rêu, dính vào gương mặt ướt sũng, không thể nhìn rõ hình dáng. Dây câu đã căng lên, kéo dài đến cái miệng phủ đầy tóc của cô ta, nơi vẫn có thể nhìn thấy dấu hiệu thối rữa.

Lục Ngôn Lễ kéo “con cá” lên từng chút từng chút một.

Lúc ở trong nước vẫn còn tốt, sau khi cả “con cá” được kéo lên khỏi mặt nước, nó đột nhiên uốn éo không yên, giống như một con cá thật sự bị câu lên liền liều mạng giẫy giụa. Lục Ngôn Lễ bất chấp, cánh tay kéo căng, dùng sức kéo lên.

Thi thể nữ rất nặng, sau khi bị ngâm trong nước thì càng nặng hơn, may là Lục Ngôn Lễ tập luyện nhiều năm, sức lực tương đối lớn, nhưng cũng cảm thấy vất vả. Tuy vậy hắn không thể buông lỏng, chỉ có thể dùng sức kéo lên cầu.

Lệ Lệ đang rất phấn khích vỗ tay cổ vũ cho hắn, không có chút ý nghĩ đến giúp đỡ. “Nhanh lên nhanh lên một chút, A Vượng rất đói.”

“Nếu như chú để nó chạy mất, thì chú đi làm cá.”

Gần đến bên cầu, lan can cao hơn nửa mét đã cản trở đường đi, sau khi “con cá” kia cao hơn mặt nước, dần dần không vùng vẫy nữa. Lục Ngôn Lễ dốc sức, hai tay dùng lực nhấc lên một cái.

Cả thi thể nữ bay lên không trung, nặng nề rơi xuống đất, không ngừng giãy giụa lạch bạch.

“Hay quá! Chú giỏi quá đi!” Lệ Lệ vỗ tay đầy vui vẻ, đưa hai tay đặt lên miệng rồi hét lớn vào bên cầu, “A Vượng! A Vượng ra đây đi, có thức ăn rồi!”

Âm thanh của một con dã thú đang thở phì phì.

Mùi thối nồng nặc hơn ập đến.

Từ trong rừng rậm, một con chó to gần đến ngực người lớn xuất hiện, da thịt gần như thối rữa, một nửa hộp sọ lộ ra, để lộ hàm răng trắng dày.

Nó chạy rất nhanh, gần như là trong nháy mắt đã đến trước mặt Lệ Lệ, Lệ Lệ nhảy lên vỗ vỗ vào cái đầu to của đối phương, cười híp mắt, nói: “Ăn đi, ăn no mới có sức canh cửa.”

Con chó to gầm gừ một tiếng, cúi đầu cắn xé.

Bất ngờ, Lệ Lệ đột ngột đứng dậy, nhìn về hướng xa.

“Nhanh! Chúng ta đi về đi!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp