Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 64


1 tháng

trướctiếp

Cô gái nhỏ đưa tay vỗ vào đầu con chó lớn một cái: “Nhanh trở về đi!”

Con chó với cái tên A Vượng gầm gừ một tiếng, cuốn theo một cơn gió, rồi nhanh chóng biến mất vào rừng rậm.

Lục Ngôn Lễ chạy theo phía sau Lệ Lệ, bối rối hỏi: “Sao vậy?”

Vẻ mặt Lệ Lệ nghiêm trọng: “Có thứ gì đó đến rồi.”

Biểu cảm của cô bé không giống với một cô gái nhỏ bình thường, ngược lại giống như một con thú dữ, hung ác tàn nhẫn, lộ ra đôi mắt sắc bén.

Bởi vì tức giận, cả gương mặt của cô bé dần dần biến thành một con dã thú nào đó, con ngươi dựng lên, tóc tai sắp nổ tung, cô bé vẫn còn mặc chiếc váy đỏ xinh xắn, ngẩng đầu nhìn Lục Ngôn Lễ, vội vàng đưa tay ra muốn kéo hắn đi về nhà mình.

Cho nên, Lệ Lệ mới phản ứng như vậy, rốt cuộc là những người làm nhiệm vụ, hay là có thứ gì đó xâm chiếm cái thôn này?

Lục Ngôn Lễ không hỏi, kéo cô bé chạy về. Hành vi của Lệ Lệ trở nên bình thường hơn rất nhiều, không khác gì một bé gái bình thường.

Hai người vừa trở về nhà, bác gái Trương sốt ruột ở trong sân đi tới đi lui, nhìn thấy bọn họ trở về, đặc biệt là Lệ Lệ, liền thở phào một hơi, giống như tìm được người tâm phúc, bước đến: “Lệ Lệ, cháu nói xem phải xử lý thế nào, có người trong nhà trưởng thôn vừa đến, nói bà cố nhà họ bị thứ đó mê hoặc, mất rồi.”

“Mất rồi?” Mặt Lệ Lệ phồng lên, mắt và lông mày nhếch lên, “Là thứ gì?”

Bác gái Trương lắc đầu: “Không biết, nghe trưởng thôn nói có thứ gì đó kêu tên bà ấy, bà cố mở cửa ra liền chết đi.”

“Cháu đi xem thử!” Lệ Lệ vẫn mang gương mặt chẳng hề vui vẻ.

“Vậy...” Rõ ràng bác gái Trương có điều lo ngại, “Khoảng thời gian này ở trong thôn rất hỗn loạn, nếu cháu không ở đây, những thứ phía sau núi kia.”

Bình thường Lệ Lệ rời khỏi nhà đi chơi thì thôi, bây giờ rõ ràng là muốn đi xử lý việc gì đó, nếu như để thứ ở sau núi chạy ra...

Lệ Lệ nhíu mày, suy nghĩ, gỡ cái còi bằng xương trên cổ xuống, cô bé liếc nhìn bác gái Trương, vẫn là ném chiếc còi xương cho Lục Ngôn Lễ: “Có vấn đề gì chú thổi cái này một cái, kêu A Vượng đến đây. Nhưng mà chú kêu nó, phải cho nó ăn cá, để nó ăn no mới được.” Lục Ngôn Lễ nhận lấy chiếc còi xương: “Được.”

Rõ ràng bác gái Trương rất thèm khát cái còi xương kia, nhưng e dè điều gì đó, không dám muốn, sau đó xoa xoa tay dặn đi dặn lại Lệ Lệ chú ý an toàn, rồi quay trở lại nhà bếp chuẩn bị cơm. Chờ sau khi Lệ Lệ đi rồi, bà ta mới từ trong nhà bếp thò đầu ra, nhỏ tiếng hỏi Lục Ngôn Lễ đang đứng trong sân: “Vừa nãy có phải con bé đưa cháu đi câu cá không?”

Lục Ngôn Lễ: “Đúng, câu một con.”

Ánh mắt bác gái Trương nhất thời kinh hãi, quan sát từ trên xuống dưới Lục Ngôn Lễ, sau khi xác định hắn hoàn hảo không tổn hao gì, mới ậm ừ hai tiếng: “Trách không được lại đưa cháu.”

“Cháu trở về phòng nghỉ ngơi đi? Bác đã giúp cháu dọn dẹp xong rồi.”

Bác gái Trương chuyển sang đề tài khác, khiến Lục Ngôn Lễ lờ mờ hiểu được, “câu cá” dường như cũng là một bài khảo nghiệm.

Dưới cái nhìn chăm chú của bác gái Trương, Lục Ngôn Lễ cũng không tùy tiện kháng cự, lộ ra một nụ cười từ trong lòng, ngoan ngoãn đi vào phòng.

Trước khi đi vào phòng, còn có thể trông thấy bác gái Trương thò đầu ra khỏi nhà bếp nhìn ra ngoài.

Lục Ngôn Lễ ngồi ở trong phòng, quan sát xung quanh.

Hướng của căn phòng này rất kỳ lạ, quay lưng về phía sau núi, cánh cửa sổ kia nơi bóng đen xuất hiện tối hôm qua vừa hay đối diện với hướng sau núi.

Rốt cuộc sau núi có cái gì?

Liên kết với việc “trộm đồ” mà Lệ Lệ nói, cộng thêm câu chuyện La Oanh cố ý chọc tức Trương Tuệ Huyên rồi một mình rời đi, đến hiện tại vẫn chưa liên hệ với hắn, cũng không thực hiện bất kỳ hoạt động truyền giáo nào, Lục Ngôn Lễ suy đoán, cái thôn này phải chăng là đang bảo vệ thứ gì đó.

Mục tiêu của La Oanh, chính là cái thứ mà thôn này đang bảo vệ.

Sẽ có liên quan đến sau núi không?

Lục Ngôn Lễ nắm lấy cái còi bằng xương, cảm giác lạnh giá tận xương tủy khiến người ta tỉnh táo.

Hắn muốn đi đến sau núi xem thử, nhưng...

Quay ngược thời gian trở về trước đó ba ngày.

Một thị trấn nhỏ cách thôn này khoảng mười ki lô mét, ở trong một quán ăn nọ, có sáu người đang tụ họp cùng nhau xem bản đồ.

Chuẩn xác mà nói, bọn họ đang xem bản đồ của địa phương này trong khoảng mười mấy năm trở lại đây.

Lâm Sơ trầm ngâm: “Nói đi cũng phải nói lại, trong cái thôn này thật sự rất kỳ quái, thôn khác đều biết đi ra bên ngoài, nhưng bọn họ càng lúc càng đi sâu vào trong núi.”

“Mọi người cảm thấy, là cái gì khiến nhóm người này cam tâm tình nguyện ở lại sâu trong núi?” Tuy rằng cô ấy đang dò hỏi, nhưng nghe giọng điệu đã chắc chắn rồi. “Hay là để che giấu bí mật gì đó, hay là thứ gì đó khiến bọn họ không thể không cách xa đám đông. Hai điều này cũng có thể tồn tại song song với nhau.”

Trên tay cô ấy vẫn đang cầm miếng bò nướng mang từ thế giới kia đến, sau khi cắn một miếng, Lâm Sơ tiếp tục nói: “Chúng ta trở về thôn cúng tổ... Nhưng rất kỳ lạ, trước đó danh tính chúng ta đều không giống nhau, thông thường mà nói, trong một thôn đều sẽ có một vài họ chiếm ưu thế, càng xa xôi thì trường hợp như vậy càng nhiều. Nhưng chúng ta không phải, những thôn dân không nghi ngờ, là bởi vì sự quấy nhiễu của nhiệm vụ, hay là bởi vì vấn đề này trong thôn cũng không hề có vẻ kỳ quái.”

Khi vừa bước vào xã hội này, Lâm Sơ đã lấy không ít mẫu vật, nhanh chóng tìm đọc hết sách lịch sử của thế giới này, đồng thời xem các bộ phim và chương trình truyền hình nổi tiếng trên các nền tảng video lớn, v.v... Cuối cùng không thể không thừa nhận, thế giới này giống như thế giới bọn họ đang sống nhưng đã xoay chuyển theo một vài hướng, có nơi giống hệt nhau, cũng có nơi không giống.

Những người khác đã choáng váng từ lâu trước sự hành động dũng mãnh của người tân binh mới này, trong vô thức đã suy nghĩ theo lời nói của cô ấy.

Dư Hàm Quang không nghĩ ra gì hết, nhìn trái nhìn phải, hỏi một cách yếu ớt: “Khi nào chúng ta đi vào vậy?”

Lâm Sơ ăn xong một cây, lau lau miệng: “Không vội, tuy rằng nhiệm vụ là trở về quê hương cúng tổ, chúng ta trở về trước thời gian đã định là được. Hơn nữa, cái thôn này nghe một cái đã biết có nguy hiểm, không bằng ở bên ngoài chuẩn bị nhiều hơn một chút.”

Dư Hàm Quang bối rối nhìn xuống mặt bàn, một đống đồ lớn mà Lâm Sơ mang đến.

Dao kim loại, dây thừng, đèn pin cỡ nhỏ v.v... Vũ khí mà Lâm Sơ mang theo bên người vốn đã nhiều, lại còn mang theo không ít dụng cụ cần thiết, nhảy lên nhảy xuống, có vẻ hơi nặng, trên gương mặt trẻ con có chút khổ sở.

“Cô mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?” An Tinh Vũ chỉ chỉ mười mấy cái túi đựng đồ trên mặt bàn.

Lâm Sơ liếc một cái: “Xem thử có thể mang chút gì đó trở về nghiên cứu hay không.” Cô ấy thấp giọng nói, “Mọi người không muốn biết sự cấu tạo của ma quỷ sao? Còn nữa, ở trên mạng tôi từng nhìn thấy, mọi người còn có thể gặp phải cương thi, yêu ma tinh quái đấy, thứ này, loại này không có cách nào dùng khoa học để giải thích được, có thể dùng khoa học để nghiên cứu hay không?”

Trong mắt của cô ấy đầy sự thích thú: “Nếu như lần này tôi có thể lấy được một bộ phận của cương thi thì tốt quá.”

Trong những người làm nhiệm vụ, có một người đàn ông tên là Vu Hoàn, không nhịn được mà hỏi: “Cô không sợ sao? Gặp phải thứ đó ngộ nhỡ có chuyện gì thì phải làm sao?”

Lâm Sơ ngẩng mặt thở dài: “So với việc chết trong tỉnh táo, tôi càng sợ tiếp tục sống mà ngây ngô đần độn hơn. Chết không đáng sợ, để tôi chết đi mà dốt đặc cán mai, vậy mới là điều đáng sợ nhất.”

Những người khác nhìn nhau bất lực.

Lâm Sơ nhìn trái nhìn phải, khua tay cười cười: “Không sao cả, tôi biết tôi rất kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn đã như vậy. Tóm lại, những việc này, tôi làm mọi việc một mình, tuyệt đối sẽ không cản trở mọi người, cũng sẽ không cố ý tìm chết.”

Dư Hàm Quang lập tức nói với cô ấy: “Cậu đừng có nói bậy bạ.”

An Tinh Vũ cũng nói: “Chúng tôi không lo lắng vấn đề gây cản trở.”

Lâm Sơ lấy ra không ít đồ từ trên người, chỉ còn lại một vài con dao kim loại và đèn pin cầm tay, thu dọn tất cả đồ đạc cho vào trong túi, rồi cười với An Tinh Vũ: “Thật ra mất đi mạng sống cũng rất đáng sợ, nhưng nếu như vì tìm ra sự thật mà mất mạng, điều đó đối với tôi mà nói chính là cái chết có ý nghĩa.”

“Cậu...” Dư Hàm Quang còn muốn ngăn cản cô ấy, Lâm Sơ phất phất tay: “Được rồi được rồi, tớ không nói nữa.”

Một nhóm người lại sống bên ngoài thêm vài ngày, sau khi tìm ra vị trí chính xác của thôn Thượng Tiên, thì thuê một chiếc xe đi vào trong núi.

“Chỗ này thật sự là càng nhìn càng thấy hoang vu đấy.” Chiếc xe chạy vòng trên đường núi hiu quạnh nhỏ hẹp, Lâm Tuyết Nguyên thở dài.

Càng đi sâu vào trong núi càng thấy giá lạnh, những tảng đá gồ ghề sừng sững bên con đường núi hẹp, bên còn lại là cánh rừng sâu thẳm tĩnh mịch, rõ ràng sắp đến mùa đông, nhưng cây cối vẫn xanh mơn mởn như cũ, trời mùa đông mát mẻ, nhìn cây cối xanh tươi này chỉ khiến người ta ớn lạnh tận đáy lòng.

Lâm Sơ ngồi ở phía sau, trong tay đang nhìn vào màn hình.

Cô ấy đang điều khiển một chiếc máy bay điều khiển từ xa* trên nóc chiếc ô tô, nhưng không biết có phải do tín hiệu không được tốt hay không, mà màn hình truyền đến luôn bị lỗi, khi bay lên một độ cao nhất định, màn hình càng nhiễu động dữ dội hơn. Lâm Sơ đành phải để máy bay điều khiển từ xa hạ thấp xuống một chút, bay chầm chậm ở phía trước.

Điều hướng nghiêm túc phát ra âm thanh chỉ đường, “Cách thôn Thượng Tiên còn 75 cây số, mất khoảng...”

“Hả... Tại sao lại xa đến vậy chứ, có phải đường núi ở đây thật sự quá quanh co rồi không?” Sau khi nghe thấy còn 75 ki-lô-mét, những người khác trong xe đều cảm thán.

Rõ ràng khoảng cách theo đường thẳng không quá xa, nhưng lại bị kéo dài bởi đường núi ngoằn ngoèo.

Cũng vào lúc này, màn hình mà Lâm Sơ nhận được trong nháy mắt tối đen.

Cô ấy giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy chiếc máy bay điều khiển từ xa của mình từ trên cao rơi xuống, rơi vào trong một làn sóng cuồn cuộn cây xanh.

“Vãi thật...”

Phía trước là một đường hầm, chiếc xe tiến vào trong, Lâm Sơ vẫn chưa từ bỏ ý định khởi động lại một lần nữa, cuối cùng đành phải tự cho là mình xui xẻo. Vừa ra khỏi đường hầm. Âm thanh chỉ đường lại lần nữa vang lên, “Cách thôn Thượng Tiên còn 80km, mất khoảng...”

“Tình hình gì đây? Tại sao lại càng đi càng xa? Không đi sai đường chứ?” Một người làm nhiệm vụ khác tên là Tạ Tử Thanh hoang mang.

Vu Hoàn lái xe cũng rất kỳ lạ: “Ở đây chỉ có một con đường núi, sao tôi có thể đi sai được? Tôi cũng đã thiết lập chỉ dẫn đường đi.”

Kết hợp với việc chiếc máy bay không người lái vừa rồi của Lâm Sơ, mọi người đều đã đoán ra được điều gì đó, tất cả lần lượt ngậm miệng lại không nói chuyện nữa, chỉ có chiếc xe tiếp tục cuộc hành trình, thỉnh thoảng âm thanh thông báo chỉ đường vang lên xen kẽ theo thời gian.

Hồi lâu, Lâm Sơ nói: “Như thế này xem ra, phải đến trưa ngày mai chúng ta mới có thể đến nơi.” Việc cô ấy không nói là, mặc dù chiếc xe đổ đầy xăng, nhưng nếu tình hình vẫn cứ tiếp tục như thế này, có lẽ chờ đến khi hết xăng, bọn họ cũng không có cách nào đến được thôn Thượng Tiên.

Trong thôn, Lục Ngôn Lễ đang ngồi trong phòng, hắn kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhưng lại phát hiện ra kính được sử dụng cho các cửa sổ đều là kính mờ, bên ngoài còn bị niêm phong bằng một tấm gỗ, căn bản không mở được.

Hắn thử đẩy cửa ra, bác gái Trương ở trong nhà bếp lập tức thò đầu ra, hỏi hắn muốn làm cái gì.

Lục Ngôn Lễ giả vờ đi lang thang trong sân.

La Oanh gửi tin nhắn cho hắn, nói rằng kế hoạch của bản thân cũng thành công rồi, một người nào đó trong gia đình trưởng thôn đã chết sớm, cô ta yêu cầu Lục Ngôn Lễ nhất định phải thay thế một người trong nhóm đưa tang, tìm được chỗ chôn cất của thôn dân.

Không cần cô ta nói, người nhà họ Trương cũng chỉ mong sao Lục Ngôn Lễ đi thay.

Trong lòng Lục Ngôn Lễ ngờ vực không hiểu được.

Thân thể của Trương Tuệ Huyên yếu ớt, không thể khiêng quan tài, điểm này còn có thể tin, nhưng nếu như nói hắn thậm chí không thể tham gia vào đoàn người đưa tang cũng không được, thì thật sự quá gò ép rồi.

Từ trong sân nhìn đi, cửa sổ phòng Trương Tuệ Huyên vẫn khép chặt như cũ, hắn gần như cả ngày đều ở trong nhà, không bao giờ ra ngoài.

Lục Ngôn Lễ đi đến nhà bếp.

Bác gái Trương có chút bất ngờ, bưng đĩa thức ăn hỏi hắn: “Sao cháu lại qua đây?”

Lục Ngôn Lễ nói: “Dù sao thì cháu cũng rảnh, cháu đến đây giúp một tay.” Nói xong, mặc kệ bác gái Trương khuyên can, vén tay áo lên bắt đầu làm việc, ở bên cạnh giúp bác gái Trương thái rau.

Có người chia sẻ một phần gánh nặng, bác gái Trương tất nhiên vui vẻ, hai người ở trong nhà bếp không nói chuyện nhiều với nhau, Lục Ngôn Lễ làm như vô tình hỏi: “Tại sao ba của Lệ Lệ không ra ngoài đi lại nhiều vậy bác? Đi lại nhiều hơn một chút, đối với sức khỏe cũng tốt.”

Hắn nói dối mà không thay đổi sắc mặt: “Lúc nhỏ thân thể của cháu cũng yếu ớt, ở nhà vẫn thường xuyên bảo cháu ra ngoài, cùng chạy nhảy với những đứa trẻ khác, sau đó mới từ từ tốt hơn.”

Bác gái Trương nghe xong liền lắc đầu: “Không được, nó không thể đi ra ngoài.”

“Vậy ngày kia là ngày an táng bà cố, anh ấy không đi sao ạ?”

Bác gái Trương đang muốn xách con gà lên, nghe được câu này, kề con dao thái rau trong tay vào cổ con gà cắt một cái, để máu gà chảy vào trong bát. Bà ta trầm mặt xuống, “Cháu đừng nghe ngóng nhiều như vậy!”

Lục Ngôn Lễ luôn cảm thấy bà ta rất muốn dùng dao cắt vào cổ mình, ngậm miệng lại không hỏi nhiều nữa.

Đến trưa, bác Trương trở về, nhưng không thấy bóng dáng Lệ Lệ đâu, nghe ông ta nói Lệ Lệ vẫn còn ở nhà trưởng thôn giúp đỡ.

“Bà không biết đấy thôi, bà cố kia không bình thường đâu. Tôi nghe nói trước khi chết bà cố đã mở cửa cho thứ không nên mở, cái xác lẽ ra được đặt trong phòng ông già của bà ta, nhưng ai mà ngờ một con mèo rừng từ đâu chạy vào phòng, thi thể của bà cố kia vùng dậy, nhảy lên rồi chạy xung quanh...” Bác Trương vừa ăn vừa nói, trên mặt đều là sự mừng rỡ vì sóng sót sau kiếp nạn.

“Bà không biết thôi, toàn bộ gương mặt của bà cố kia biến thành hình dạng giống như con mèo rừng, từng đóm vàng vàng trắng trắng, bỗng nhiên còn có móng vuốt dài, muốn cắn người, nếu không phải có Lệ Lệ ở đó, cả nhà trưởng thôn vẫn không khống chế được bà ta.”

Trương Tuệ Huyên múc một bát canh, trầm ngâm: “Mèo rừng ở đâu ra?”

Bác Trương lắc lắc đầu: “Không biết, dù sao cũng sắp đến tết rồi, không bình thường lắm, có thể từ sau núi chạy đến.” Vừa nói xong câu này, ông ta liền bị Trương Tuệ Huyên đẩy nhẹ, liếc nhìn với hàm ý: Lục Ngôn Lễ vẫn còn đang ở đây đấy, bác Trương lập tức chuyển sang chủ đề khác.

Bác gái Trương cũng chép miệng: “Vậy dáng vẻ này, bà Tiền không thể nhanh chóng chôn cất?”

“Vậy thì không, Lệ Lệ nói rồi, tối hôm nay cần phải nhanh chóng hạ huyệt, đưa đến nơi nào đó.”

“Tối hôm nay?” Lần này bác gái Trương cũng kinh ngạc.

“Không có cách nào khác, đêm dài lắm mộng, nhanh chóng chôn xong, để dập tắt không khí ở đó.” Bác Trương lùa một đũa cơm lớn, nghiêng đầu nói với Lục Ngôn Lễ, “Tối hôm nay sẽ phải nhờ cháu đi thay anh Tuệ Huyên của cháu.”

Lục Ngôn Lễ đồng ý.

Hắn cũng muốn biết, “nơi đó” được giữ kín như bưng trong miệng bọn họ, rốt cuộc là nơi nào.

Đêm xuống gió lạnh.

Toàn bộ thôn dân nỗ lực phối hợp với nhau, tang lễ được tổ chức nhanh chóng và trang trọng. Linh đường được dựng lên, thi thể của bà cố được đặt trong quan tài, để ở gian nhà chính.

Điều khiến Lục Ngôn Lễ ngạc nhiên là, nắp đậy quan tài được làm bằng gỗ rất nặng, một vòng đinh gắt gao được đóng xuống, máu gà được quét mấy vòng ở bên ngoài, giống như để ngăn chặn nó chạy ra.

Bên cạnh tấm ảnh đen trắng, hai bức tượng Hồ Tam Thái được đặt bên trái một cái, bên phải một cái. Cháu trai, cháu gái của bà cố đang quỳ trên tấm đệm ở trong sân, con trai và con dâu ở bên cạnh đốt giấy tiền vàng bạc, những thỏi vàng thỏi bạc, còn có mấy hình nhân bằng giấy trắng bệch nhợt nhạt.

Một căn phòng phía sau đó có cả nam lẫn nữ mặc đồ tang bằng vải bố đang lần lượt gào khóc, tiếng kèn Xô-na rung chuyển cả trời đất vang lên, lanh lảnh chói tai xuyên thấu trong đêm đen như mực ở trong núi.

“Đến giờ rồi——”

Tiếng gào khóc vang lên dữ dội hơn.

Thôn trưởng bổ nhào vào phía trước quan tài, gào khóc thảm thiết, ông ta khóc không lâu, liền bị Lệ Lệ mặc một bộ quần áo màu đỏ đá vào chân một cái: “Được rồi, đừng khóc nữa, người khác đều bị ông khóc đến tỉnh rồi, ngậm miệng lại!”

Tiếng thét của cô bé rất có ích, một khoảng thời gian, tiếng gào khóc trong linh đường toàn bộ đều dừng lại, những đôi mắt lần lượt nhìn chằm chằm Lệ Lệ.

“Bây giờ mọi người đều ra ngoài trước đi, để bà cố yên tĩnh một lát, sau 0 giờ, đi vào lần nữa tiễn bà cố nhập thổ.” Lệ Lệ nói với dáng vẻ tươm tất cũng không tệ lắm, “Nhớ đó! Không ai được phép vào!”

Cô bé đã ra lệnh, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, di chuyển đến một bên sân còn lại để dùng mâm cổ.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp