Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 11: Hình như không xấu như thế


1 năm

trướctiếp

Khương Giáng vừa ăn cơm vừa nghĩ, hai người không thể cứ ăn mà không nói chuyện gì được, thế thì nhàm chán lắm.

Cô nghĩ nghĩ, thôi đi, hay là mình chủ động nói chuyện với anh vậy.

“Lục Phi.”

“Ừ?” Lục Phi nghe Khương Giáng gọi mình, tò mò ngẩng đầu lên nhìn cô.

Khương Giáng bại trận.

Thật sự cậu không nhìn ra được mình muốn nói chuyện với cậu sao?

“Đề toán hôm nay khó thật.” Khương Giáng tìm đại một chủ đề liên quan đến học tập.

“Khó sao?”

Lục Phi nhớ lại câu hỏi trong bài thi toán, nói: “Cũng được mà, lần này toàn là mấy câu hỏi tương đổi căn bản, không khó lắm, chẳng phải chỉ cần vào lớp nghe giảng là thấy rất dễ sao?”

“...”

Khương Giáng tức tối.

Cậu có ý gì, đang trá hình nói mình ngu à?

“Rõ ràng là rất khó, được chưa?”

Khương Giáng không phục, bắt đầu ví dụ: “Giống như năm câu lựa chọn và một câu lớn cuối cùng, mình cảm thấy hoàn toàn nằm ngoài những gì đã học rồi, chưa thấy bao giờ.”

Lục Phi ngẫm nghĩ.

“Câu số năm không khó, thật ra vận dụng định lý Pytago đơn giản, có điều nó thay đổi kiểu mẫu chút thôi, hơi phức tạp, cần phải chuyển đổi mấy lần.”

Nói rồi Lục Phi dùng tay làm bút, bắt đầu vẽ vẽ lên bàn ăn.

“Cậu nhìn này, chỉ cần cậu thêm mấy đường chấm chấm phụ trợ trên hình vẽ gốc, sau đó dựa vào công thức, tính từng bước một là có thể có được đáp án của mấy đường chúng ta muốn.”

Lục Phi vẽ rất nghiêm túc, giảng cũng nghiêm túc, nhưng không có giấy và bút, kiểu hình vẽ ảo này, trong đầu Khương Giáng không có khái niệm gì, hết sức mù mịt, hoàn toàn không biết Lục Phi vẽ cái gì!

Nhìn thật quạnh quẽ!

Giảng xong một câu, Khương Giáng thấy Lục Phi lại chuẩn bị bắt đầu giảng câu lớn cuối cùng.

Đau đầu thật.

Xin người, không phải mình muốn cậu giảng bài cho mình, mình muốn cậu nói chuyện với mình cơ!

“Dừng, chúng ta đừng nói đến đề bài nữa.” Khương Giáng ngăn đối phương lại ngay, cười nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng ăn cơm, nếu không sẽ nguội mất.”

“Ừm.”

Lục Phi không hiểu Khương Giáng lắm.

Rõ ràng cậu chủ động lên tiếng hỏi mình mà!

Mình tốt bụng giảng cho cậu cậu còn chê mình?

Nếu không phải do tấm hình dán kia của cậu, cậu có xin mình mình cũng không dạy đâu.

Trải qua thất bại lần trước, Khương Giáng thông suốt hơn rồi, yên tâm ăn cơm, quyết không nói chuyện với anh.

Nhìn dáng vẻ Lục Phi yên tĩnh, chăm chú ăn cơm, đột nhiên Khương Giáng cảm thấy thật ra thế này cũng không tồi.

Ừm, anh chàng đẹp trai, học giỏi, trầm tĩnh!

Lúc sắp ăn xong, Khương Giáng nghĩ đến một chuyện, nói: “Đúng rồi, đưa thẻ cơm của cậu cho mình đi.”

Lục Phi thắc mắc, hỏi: “Để làm gì?”

“Đưa mình là được rồi.”

Tuy Lục Phi không biết đối phương đòi thẻ cơm của mình làm gì nhưng vẫn thành thật lấy ra đưa cho cô.

Nhận thẻ cơm của Lục Phi xong, Khương Giáng chê: “Không những xấu mà còn bẩn nữa.”

Lục Phi: “...”

Mình bẩn?

Cậu rất muốn nói với người kia, cậu đi xem thẻ cơm của thằng nhóc Diêm Minh mới biết thế nào là bẩn!

So với bọn họ mình sạch lắm đấy!

Nhưng Khương Giáng cười vui vẻ nói: “Nhưng mình có cách khiến nó trở nên đẹp.”

Lục Phi: “?”

Lúc Lục Phi mờ mịt, Khương Giáng lấy khăn ướt ra lau thẻ cơm của anh một lần, sau đó lau lại bằng khăn giấy khô.

Lục Phi: “...”

Đến nỗi vậy sao, thẻ cơm của tôi bẩn thế hả?

Kế đó, Khương Giáng lấy hình dán dễ thương màu xanh ra, cẩn thận dán lên, sau đó đưa cho Lục Phi.

Anh nhìn thẻ cơm dễ thương của mình, trong thoáng chốc không biết nói gì.

“Chẳng phải bây giờ nó đẹp hơn rồi à?” Khương Giáng cười tranh công: “Không cần cảm ơn đâu!”

“…”

Lục Phi cạn lời.

Đối với một nam sinh, dùng thẻ cơm dễ thương thế này, cô ấy nghĩ sao vậy?

Chẳng lẽ không cảm thấy rất kỳ cục sao?

Lục Phi nói: “Lát về mình xé nó ra.”

“Xé bỏ?” Khương Giáng sững sờ, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Lục Phi đáp thật lòng: “Vì nó xấu quá.”

Khương Giáng đang cười vui vẻ, thoáng chốc trở nên ủ rũ, đến cả cơm cũng không hợp khẩu vị.

Cái này trưa nay cô đã chọn rất lâu rồi mới mua, còn tưởng anh sẽ thích?

Hai người ăn cơm xong, thấy Khương Giáng bỏ đi chẳng thèm quay đầu. Lục Phi hơi xoắn xuýt.

Cô ấy tức giận rồi sao?

Lục Phi nhìn thẻ cơm trong tay, mình đâu nói sai, nó xấu thật mà!

Lúc anh đang ngẩn ra thì cuối cùng Diêm Minh cũng tìm đến, cậu ấy vỗ vai anh.

“Cậu ngẩn ngơ cái gì vậy?”

Lục Phi bị dọa hết hồn, nhanh chóng cất thẻ cơm của mình, không cho Diêm Minh thấy.

Nếu không sẽ bị cậu ấy cười chết.

“Không có gì.”

“Sao chỉ có mình cậu?” Diêm Minh nhìn xung quanh, đáng tiếc là không thấy bóng dáng mình muốn thấy đâu.

Xem ra mình đến muộn rồi.

“Một mình thì sao?”

Diêm Minh: “Mình đá bóng xong tìm cậu ăn cơm, bọn họ nói cậu ra ngoài cũng một bạn nữ, mình không tin nên chạy đến tìm cậu.”

“...”

“Bạn nữ kia là ai vậy?” Diêm Minh cố ý thăm dò, cười hỏi: “Có phải Khương Giáng lớp 12/7 không?”

Lục Phi biết cậu ấy đang nghĩ gì, đáp: “Bọn mình có chút chuyện.”

“Ồ, thì ra là vậy.”

Diêm Minh nói với hàm ý sâu xa: “Buổi trưa các cậu đi ăn cùng nhau, có chuyện, buổi chiều trốn mình, lại đi ăn cùng nhau, vẫn là có chuyện, mình cảm thấy chắc chắn giữa các cậu có chuyện.”

“...”

“Nói thật đi, có phải cậu thấy Khương Giáng xinh đẹp, cuối cùng cũng động lòng phàm rồi không?”

“Nhạt nhẽo.”

Lục Phi trợn mắt nhìn cậu ấy, quay người đi.

“Thôi nào, mình đùa thôi.” Diêm Minh nhìn Lục Phi rời đi, tâm tư linh hoạt hẳn.

Lục Phi thì cậu ấy quen quá rồi.

Tên nhóc này vào cấp ba chỉ lo học tập, chắc chắn chỉ học tập thôi, nhưng Khương Giáng thì chưa chắc.

Hình như trải qua chuyện thư tình lần trước, hai người tiếp xúc nhiều hơn, với lại lần nào cũng là Khương Giáng chủ động đến tìm tên nhóc Lục Phi này.

Tuy trước kia Khương Giáng rất được chào đón nhưng cũng chưa thấy cô gần bạn nam nào như thế.

Nên Diêm Minh lớn gan suy đoán, nói rằng Lục Phi động lòng phàm, chi bằng nói có thể là nữ thần Khương Giáng đã để ý Lục Phi rồi.

Khương Giáng thích Lục Phi?

Diêm Minh cảm thán, cuối cùng nữ thần vẫn bỏ mình mà chọn người khác.



Buổi tối, hết giờ tự học tối, trên đường Lục Phi và Diêm Minh đi về phía ký túc xá, đột nhiên Diêm Minh nói với anh: “Lục Phi, mình nghĩ thông suốt rồi.”

Lục Phi trưng ra vẻ mặt thắc mắc: “Cậu thông suốt cái gì?”

“Mình quyết định sẽ nhường nữ thần của mình cho cậu.”

“...”

Lục Phi cạn lời: “Giữa tụi mình không giống như cậu nghĩ đâu, mình và cô ấy chỉ là bạn học.”

“Đừng giải thích, mình hiểu mà.”

Diêm Minh vỗ vai Lục Phi, cười nói: “Cậu yên tâm, chúng ta vẫn là anh em tốt, mình sẽ không trách cậu.”

“...”

Lục Phi trợn mắt nhìn cậu ấy, tỏ ý không muốn nói chuyện với cậu ấy.

Mệt tim.

“Đúng rồi, cậu kể mình nghe đi, hai người tốt lên từ bao giờ vậy?” Diêm Minh tò mò.

“Cậu có phiền không hả!” Lục Phi nhắc lại: “Nói lại lần nữa, tụi mình không có gì hết, cậu nghĩ mình giống cậu thích vẻ bề ngoài sao!”

“Không có gì thật sao?”

Lục Phi nhắc lại: “Thật sự không có.”

“Cậu đúng là đồ ngốc.”

Diêm Minh tức tối: “Người ta chủ động dâng đến cửa rồi, cậu cũng không cần? Thật sự hết thuốc chữa mà.”

“...”

Về đến ký túc xá, Lục Phi ôn tập lại bài xong, quay đầu nhìn bạn cùng phòng khác, thấy bọn họ đều đang bận rộn chuyện của bản thân, không chú ý đến mình thì mới im lặng lấy thẻ cơm của mình ra.

Anh chuẩn bị xé hình dán xuống, tránh để mấy người Diêm Minh thấy được sẽ cười mình.

Nhưng lúc anh định ra tay lại hơi do dự.

Vì không biết sao, tự dưng anh nhớ đến dáng vẻ phấn khởi lúc Khương Giáng dán nhãn dán lên cho mình.

Dưới ánh đèn, Lục Phi do dự lúc lâu, lại cất thẻ cơm vào túi.

“Thật ra, hình như nhìn thêm vài lần cũng không xấu như thế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp