Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 31: Dáng vẻ vừa rồi của cậu, vô cùng tuấn tú!


1 năm

trướctiếp

Trên đường đi tới trụ sở bí mật, hai người vừa đi tới, Khương Giáng vừa hỏi những vấn đề về phương diện học tập.

Sau khi Lục Phi trả lời xong một câu hỏi, nhìn Khương Giáng đột nhiên lên tiếng: “Vừa nãy lúc ăn cơm, lúc tôi cho cậu xem bài tập trước thời hạn, tại sao cậu cứ luôn nhìn trộm tôi thế?”

“Ai… ai nhìn trộm cậu!”

Mặt Khương Giáng đỏ lên, đánh chết cũng không thừa nhận.

“Cậu không chỉ liếc trộm tôi, cậu vẫn luôn cười!”

Lục Phi có chút im lặng nói: “Tôi ăn một bữa cơm, đáng cười như thế sao?”

“Nói vậy, mình không hề nhé.”

Thấy Khương Giáng không chịu thừa nhận, Lục Phi cũng xoắn xuýt.

Xụ mặt, cứ tiếp tục đi.

Chỉ chốc lát sau.

“Được rồi, mình nói cho cậu nghe, nhưng cậu không được tức giận đâu đấy.”

Khương Giáng chủ động lên tiếng: “Chẳng qua mình cảm thấy dáng vẻ lúc ăn cơm của cậu ban nãy rất đáng yêu.”

“…”

Lục Phi tức giận nói: “Đáng yêu là từ dùng để hình dung bạn nữ!”

“Nam sinh cũng có thể rất đáng yêu, ví dụ như dáng vẻ lúc cậu ăn cơm ban nãy đấy.” Khương Giáng thấp giọng phản bác.

“…”

Trong lòng mệt mỏi, Lục Phi tỏ ý không muốn nói chuyện với cô nữa.

Quả nhiên trước đây mình chọn không tiếp xúc với con gái là đúng rồi!

“Nếu sau này vào giờ nghỉ, nhà cậu không chuẩn bị cơm cho cậu, thế thì cậu gửi wechat cho mình, mình sẽ làm mang theo cho cậu ăn, xem như thù lao cậu giúp mình bổ túc, có được không?” Khương Giáng đề nghị.

“Không cần.”

Khương Giáng nghi ngờ nói: “Tại sao, vừa nãy mình thấy cậu rất thích ăn cơm do mình làm, ăn hết các món luôn rồi.”

“…”

Vì để che giấu sự lúng túng của mình, Lục Phi chỉ có thể giả vờ tức giận nói: “Cậu có phiền không thế, tôi đã nói không ăn thì không ăn. Nếu cậu lại nói chuyện với tôi, thế tôi không đi nữa.”

Khương Giáng: “…”



Lúc hai người còn chưa tới gần đã nghe thế tiếng mèo kêu thảm thiết.

“Meo! Meo!”

“Là tiếng kêu của Tiểu Hôi!” Sắc mặt Khương Giáng thay đổi, không thèm để ý tới Lục Phi nữa, chạy nhanh về phía trước mặt.

Cái này cũng nghe được sao?

Lục Phi có hơi sững sốt, sau đó anh cũng nhanh chóng chạy theo.

Chỉ thấy cách đó không xa, không biết vì sao, Tiểu Hôi bị một sợi dây quấn trên cây, không động đậy được.

Tên nhóc con đứng ở bên cạnh lại cầm kiếm đồ chơi trong tay, không ngừng chém vào người nó.

Mỗi một nhát chém, Tiểu Hôi thì kêu đau thảm thiết.

“Meo…”

Nó cố gắng vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sợi dây đang trói quanh thân mình, muốn tránh né sự tấn công của cậu nhóc kia thế nhưng không thể tránh né.

Trông vô cùng đáng thương.

Còn cậu nhóc nghịch ngợm kia lại chơi rất vui vẻ, làm không biết mệt.

Cậu nhóc vừa quơ vũ khí trong tay, vừa la lớn: “Quái thú, nhìn đao kiếm của ta đây! Hưu hưu hưu!”

Khương Giáng thấy Tiểu Hôi bị ngược đãi như thế, vô cùng tức giận và đau lòng.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, tránh vũ khí trong tay đối phương, lớn tiếng mắng cậu nhóc nghịch ngợm kia: “Em đang làm gì đấy? Tại sao lại đánh nó.”

Cậu bé kia bị doạ hết hồn, thế nhưng nhanh chóng khôi phục tinh thần.

Dường như được người nhà cưng chiều quá, khi đối mặt với người lớn hơn mình nhiều như Khương Giáng, cậu bé cũng chẳng hề sợ hãi.

“Trả kiếm lại cho em.” Cậu nhóc hô to một tiếng, sau đó nhanh chóng tiến tới đánh về phía Khương Giáng, muốn cướp lại vũ khí của mình.

Khương Giáng thấy vậy lập tức đưa tay lên cản, thế nhưng vì sơ ý, dùng sức quá mạnh, cô đã đẩy ngã cậu bé xuống đất, té lộn mèo.

Đối phương lập tức nằm lỳ trên đất không đứng dậy, bắt đầu lớn tiếng khóc.

Khương Giáng cũng chẳng thèm để ý tới cậu ta, chỉ nhanh chóng ngồi xuống, cởi sợi dây đang quấn trên người Tiểu Hôi.

Tiểu Hôi nhanh chóng trốn thoát, sau khi được trả tự do, nó sợ hãi chạy rúc vào ngực Khương Giáng, kêu meo meo.

“Không sao đâu, Tiểu Hôi!”

Khương Giáng không ngừng lên tiếng an ủi nó, lấy tay vuốt ve lông nó, sau đó cũng thuận tiện kiểm tra một lượt vết thương trên người nó.

Cũng may không bị thương gì nhiều.

Chỉ là trên hai tai nó có vài chỗ bị rỉ máu.

Tiếng khóc của cậu nhóc kia làm ầm ĩ, nhanh chóng kêu gọi phụ huynh của cậu nhóc chạy tới.

Là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, ăn mặc thời trang, dây chuyền, hoa tai và cả nhẫn đều có cả.

Vừa nhìn đã biết đối phương có điều kiện không tệ.

Cô ta vội vàng chạy tới, sau đó nhanh chóng đỡ con trai mình dậy.

Người phụ nữ kia nhìn Khương Giáng một cái, sau đó quay sang hỏi con trai mình: “Sao con lại nằm dưới đất? Ai bắt nạt con?”

“Chính là chị ta đấy mẹ, chị ta đẩy ngã con, hơn nữa còn cướp kiếm của con, không chịu trả cho con!” Cậu nhóc kia dùng tay chỉ vào người Khương Giáng, khóc lóc kể lể.

Người phụ nữ kia nhíu mày một cái, thấy đối phương dường như chỉ là học sinh, thế là cố nén giận, cười hỏi: “Cô gái, cô có thể nói cho tôi biết, tại sao cô lại đẩy con trai tôi không?”

Khương Giáng nổi nóng trả lời: “Là thằng nhóc này cầm cây kiếm đồ chơi kia bắt nạt Tiểu Hôi nhà tôi trước.”

“Tiểu Hôi?”

Người phụ nữ nhìn Khương Giáng một chút, hỏi: “Chính là con mèo trong ngực cô sao?”

“Đúng thế.” Khương Giáng gật đầu một cái.

Người phụ nữ kia nhìn thấy không phải là thứ gì quý giá, cũng chỉ là một con mèo bình thường mà thôi.

Tôi còn tưởng rằng có chuyện gì chứ!

“Thật sự xin lỗi, con nít không hiểu chuyện, mèo của cô có bị thương không? Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường cho cô.”

Mặc dù ngoài miệng nói xin lỗi thế nhưng vẻ mặt của cô ta lúc đó thật sự vô cùng tuỳ hứng, hoàn toàn chẳng xem chuyện này ra gì.

“Thôi bỏ đi.” Khương Giáng nói.

Người ta cũng đã chủ động nói xin lỗi rồi, mình cũng không thể tính toán với một đứa bé đúng không?

Khương Giáng cho rằng chuyện này đã kết thúc, không ngờ người phụ nữ kia lại lên tiếng.

“Cô gái, con trai tôi đánh mèo của cô, tôi đã thay mặt nó xin lỗi. Thế cô đẩy con trai tôi thế không phải bây giờ cũng đến phiên cô xin lỗi con trai tôi sao? Xem như hoà nhau, cô thấy thế nào?”

Người phụ nữ nói chuyện rất ôn hoà, đạo lý cũng rõ ràng, khiến cho người khác không thể tìm ra bất kỳ điều xấu gì, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái, khó chịu.

Lục Phi nhíu mày một cái, chuẩn bị lên tiếng.

Thế nhưng Khương Giáng đã đi trước một bước, nếu đã muốn gây nhau đúng không, vậy thì tới đi, ai sợ ai chứ!

Cô cũng không ngại, cười một tiếng, sau đó giơ Tiểu Hôi đang nằm trong ngực cô ra trước, nói: “Cô, muốn tôi xin lỗi thì cũng được thôi, thế nhưng cô thay con cô xin lỗi tôi thế không tính. Hơn nữa người bị thương cũng không phải tôi, là Tiểu Hôi nhà tôi cơ, thế nên hẳn là con trai cô nên xin lỗi Tiểu Hôi nhà tôi trước, thế thì đương nhiên tôi cũng sẽ xin lỗi người bạn nhỏ này.”

Lời nói của Khương Giáng cũng rất có lý, cũng khiến đối phương không tìm ra chỗ xấu nào.

Lục Phi đứng ở bên cạnh, trong lòng thầm khen ngợi cô.

Suy luận này cũng không tệ lắm!

Giờ phút này, trong lòng người phụ nữ đang vô cùng tức giận, thế nhưng không tìm được bất kỳ lý do nào để phản bác.

Muốn xin lỗi con mèo của cô ta sao, nực cười!

Cô ta không làm được.

Dựa vào cái gì mà con người phải xin lỗi với một con mèo chứ!

“Cô bé, không ngờ cô còn trẻ tuổi như thế mà lại ăn nói thế này.”

Khương Giáng cười nói: “Cô à, tôi cũng học theo cô thôi.”

Người phụ nữ cười một tiếng, kéo con trai của mình rời đi.

Sau khi người phụ nữ rời đi, Khương Giáng ôm Tiểu Hôi, có chút không vui.

Lục Phi tiến lên, nói: “Dáng vẻ ban nãy của cậu rất tuấn tú!”

“Tuấn tú?” Khương Giáng có chút nghi ngờ nói: “Đây không phải từ để hình dung nam sinh sao?”

“Cũng có thể hình dung một cô gái, ví dụ như dáng vẻ vừa rồi của cậu đấy, vô cùng tuấn tú!”

Khương Giáng lập tức sững sốt, mặt đỏ lên, giả vờ tức giận, nói: “Cậu đang cố ý đúng không!”

Lục Phi cười nói: “Cậu thấy thế nào? Ai kêu vừa nãy cậu dùng từ đáng yêu để hình dung tôi!”

Khương Giáng: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp