Chiết Đại

Chương 4: Ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi


1 năm

trướctiếp

Sau khi Đại Tranh (Đại Tranh Phủ) bị mang lên thuyền liền tách ra với Lan Cửu.

Nàng bị đưa vào một khoang thuyền, bên trong có mấy người hầu nhỏ tuổi.

Mới đầu họ còn tò mò đánh giá Đại Tranh, sau đó lại thấy không thú vị, họ nghĩ rằng nàng cũng chỉ là tư nô như họ thôi. Ngay cả tâm trạng tìm hiểu cũng không có, tùy ý để nàng lẻ bóng một mình ở đó.

Tuy thuyền đã ngăn tuyết bên ngoài nhưng cơ thể Đại Tranh đã sớm bị đông cứng, nàng ngồi dựa vào vách tường, cuộn tròn thành một cục.

Trong lòng nàng hoảng sợ, nàng cẩn thận quan sát động tĩnh của những người kia, bọn họ cẩn thận sửa sang lại xiêm y trên người —— so với xiêm y của Đại Tranh còn tốt hơn. Tuy không biết tên loại vải, nhưng nàng biết đó là loại vải nàng không nỡ mua để ăn Tết.

“Nhanh đi, chuẩn bị xong thì đi ra.”

Một người lớn tuổi đột nhiên xuất hiện ở cửa, quần áo hắn tươm tất, trong tay cầm lò sưởi ấm bằng tay.

Nghe thấy giọng của hắn ta, đám người hầu cung kính đứng thẳng hàng, lão nô đối với mọi người đều bắt bẻ hừ một tiếng: “Cẩn thận chút đi, đừng có làm ra sai lầm gì.”

“Vâng.”

Khi hắn ta cố sức đem người đi, ánh mắt lão nô dừng lên người Đại Tranh ở góc, lông mày hắn ta nhíu chặt.

Hắn ta không tỏ vẻ gì, cũng không hỏi Đại Tranh có muốn gì không mà vội vàng rời đi.

Chờ lúc xung quanh chỉ còn tiếng gió đánh vào cửa sổ, nàng mới ngẩng đầu quan sát, nàng nhịn không được mà thầm nghĩ nếu có một cái giường thì thật tốt, để nàng có một nơi ở tốt là được.

Khi ở nhà dượng, chỗ ngủ của nàng chỉ có trên mặt đất. Nhà ở Chu phủ của nàng bốn phía đều thông nhau, mùa mưa thì ẩm ướt, mùa đông thì lạnh lẽo.

Gương mặt nàng hơi cứng lại, Đại Tranh đã ngồi ở đây rất lâu. Việc đã đến nước này, nàng cũng đã đoán được vài chuyện trong tình huống này.

Có lẽ bộ hạ của Lan Cửu đã tìm được hắn.

Cho dù hắn đã cố tình che giấu, nhưng một cái giơ tay nhấc chân của hắn cũng vô cùng cao quý, không phải nàng không biết Lan Cửu là con nhà giàu có, chỉ là nàng không ngờ lại thế này.

Chẳng trách mỗi lúc hắn nói chuyện đều như đinh đóng cột.

Ánh trăng trong lòng nàng một lúc một xa, nàng thở dài một tiếng.

Lan Cửu còn sẽ……

Sẽ không.

Nàng đã có đáp án.

Lời hứa cùng nhau ở bên nhau ngày đầu năm mới đã không còn thực hiện được.

Thậm chí tối hôm qua nàng còn thề rằng sẽ dẫn hắn đến Trường An để báo quan, lúc đó hắn nghĩ nàng thế nào?

Đau không chỉ ở trong tim, còn có tay, có lẽ nàng đã tỉnh táo hơn, rất nhiều gai gỗ đâm vào tay, đau hơn so với cái lạnh lẽo lúc này.

Nàng không thể tiếp tục như vậy được, nàng sẽ chết mất.

Đại Tranh rũ xuống hai chân lạnh ngắt, nàng miễn cưỡng đi đến boong tàu, hỏi những người nàng nhìn thấy, nhưng họ đều hất cằm không muốn nói chuyện với nàng, họ còn xua tay đuổi nàng đi.

Trăng lên cao.

“Ngươi từ đâu đến, sao lại mặc đồ thế này?” Thị vệ liếc nhìn nàng một cái, hỏi.

“Ta lên đây cùng Lan Cửu.”

Nàng một năm một mười mà trả lời.

“Lan Cửu là ai?” Hắn nắm lấy cánh tay của nàng, không nói hai lời mà kéo nàng đi về một phía: “Tên trộm này từ đâu ra vậy, còn nói dối trắng trợn như thế, dám làm loạn ở dưới mắt ta!”

Dường như dáng vẻ nghèo nàn của nàng đã biến thành côn trùng tròn mắt họ.

“Ta không phải trộm, ngươi buông ta ra!”

Khi Thích Vô ra khỏi phòng thì nhìn thấy hai người ồn ào xô đẩy, phải nói là thủ hạ của hắn ta đang đơn phương kéo người của điện hạ, mà người nọ thì giãy giụa trong vô ích.

“Ồn ào cái gì vậy?” Hắn ta đè thấp giọng quở trách, ngay sau đó hắn ta nhìn thoáng qua phòng chính, sợ sẽ quấy rầy đến người nghỉ ngơi bên trong.

“Bẩm đại nhân, tên trộm này không biết trời cao đất dày, ta đang muốn kéo xuống xử lý hắn.”

“Buông ta ra! Vị lang quân này, ta là…… Ta tên Đại Tranh!” Đại Tranh lấy dũng khí dùng tên mới nói với hắn ta, hắn ta đã gặp qua nàng, hắn biết Lan Cửu dẫn nàng lên đây, chắc chắn hắn ta sẽ dễ nói chuyện hơn những người khác: “Ta không phải trộm, ngươi từng gặp ta rồi! Tay ta bị thương, ngươi có thuốc không?”

“Hắn đã lấy thứ gì?”

Thích Vô cũng không tin nàng, hắn ta hỏi thị vệ kia.

“Ta không có! Ta chỉ muốn thuốc……” Đại Tranh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói: “Hoặc là, Lan Cửu ở nơi nào? Có thể để ta gặp Lan Cửu được không?”

Nhát gan, còn không biết lễ nghĩa.

Không biết vì sao điện hạ lại dẫn theo loại người này về đây nữa.

Thích Vô: “Dẫn hắn xuống ——”

“Dẫn hắn đi rửa mặt và thay đồ đi.”

Phòng chính truyền đến giọng nói ngắt lời Thích Vô, là giọng nói mà Đại Tranh hằng đêm nhớ đến.

“Là thuộc hạ thất trách.”

Thích Vô xua xua tay với thị vệ, ý bảo gã đi làm nhanh đi.

Cuối cùng đãi ngộ của Đại Tranh cũng tăng lên một chút, nàng bị đưa đến phòng tắm, còn có nha hoàn chuẩn bị hầu hạ nàng tắm gội, nhưng lúc cởi đồ nàng sợ hãi từ chối.

Không có ai nghi ngờ mối quan hệ của họ, họ chỉ nghĩ rằng điện hạ ghét bỏ nàng, hầu hạ loại người này cũng chẳng có gì chỗ tốt gì, người hầu cũng không quan tâm.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, cuối cùng nàng cũng như sống lại, thay một bộ đồ mới, và được đưa vào một khoang thuyền khác hoàn toàn lúc trước, so với phòng lúc trước còn tốt hơn nhiều.

Khi nàng đang tò mò chạm vào nguyên liệu thì có một người mở cửa tiến vào.

Người nọ đến đưa thuốc cho nàng.

Nha hoàn này nhìn có vẻ lớn tuổi, vì vậy nàng ta cũng khó bị đuổi đi. Cho dù Đại Tranh có nói thế nào thì nàng ta vẫn kiên trì muốn thoa thuốc cho nàng.

Cuối cùng Đại Tranh hiểu được cảm giác được người khác hầu hạ là thế nào, nàng xấu hổ cúi đầu, nàng đưa bàn tay đến trước mặt nàng ta và chờ đợi.

“Lang quân, có thể tự nhiên hơn chút.”

Nha hoàn thoa thuốc cho nàng cười cười, sau đó lấy chút thuốc thoa lên ngón tay nàng.

Sau khi nàng băng bó xong, Đại Tranh nhận được một lò sưởi bằng tay.

Lò sưởi tay ấm áp lan tỏa đến toàn thân, cuối cùng cả người nàng đã nhẹ nhõm hơn.

“Cảm ơn, ngươi thật tốt!” Đối với những người dễ gần, Đại Tranh tự nhiên cũng muốn nói nhiều hơn: “Ta tên Đại Tranh, còn ngươi tên gì?”

“Lang quân cứ gọi nô tỳ là Thanh Ngọc.” Nàng ta rửa sạch tay và nói: “Lang quân cởi giày và vớ ra đi.”

“Không cần không cần, chuyện này để ta tự làm được rồi!” Nàng vẫn chưa quen được việc người ta hầu hạ thế này: “Đã trễ thế này rồi, ngươi mau đi nghỉ đi!”

Nhưng Thanh Ngọc không dễ bị lừa, nàng ta khăng khăng muốn làm, nàng ta cũng nói sợ phía trên sẽ trách phạt, Đại Tranh là một nô tỳ, vừa nghe vậy cũng thành thật hơn.

Mọi người đều là nô tỳ, làm không xong thì sẽ bị phía trên trách phạt và đuổi đi.

Vì thế khi Phó Lan Tiêu (Lan Cửu) đẩy cửa tiến vào liền thấy được cảnh này.

Dưới bình phong, Đại Tranh người mặc cẩm y vì hai tay không tiện, mà dùng khuỷu tay chống người về phía sau, mái tóc dài được tháo ra, xõa xuống lưng, vẻ mặt thẹn thùng, bị người ta làm cho môi mím chặt.

Chân nàng rất dài, để lộ ra bắp chân trắng nõn, đang được một nha hoàn thoa thuốc.

Còn ra thể thống gì nữa chứ.

Nhìn thấy có người vào, Thanh Ngọc lập tức quỳ xuống hành lễ, nếu không có chuyện hôm nay, Đại Tranh nhất định sẽ nghiêm túc thưởng thức dáng vẻ của Phó Lan Tiêu, khen hắn đẹp.

Nhưng hiện tại Đại Tranh lập tức học theo Thanh Ngọc, nàng không hành lễ, mà chỉ học tư thế quỳ, vớ cũng không kịp mang vào.

Phó Lan Tiêu rũ mắt, nhìn thấy Đại Tranh quỳ dưới đất, xiêm y không hợp với có thể nhỏ nhắn của nàng, gấm vóc nhẹ, lộ ra đôi chân nhỏ.

Hắn thấy chói mắt đến lạ thường, tầm mắt của hắn dừng trên gương mặt bất an của nàng, hắn cười nhạt: “Nếu ngươi thích thì ta có thể tặng nàng ta cho ngươi.”

“Cái gì?” Đại Tranh vội vàng lắc đầu: “Đừng làm nàng ấy thấy khó chịu.”

“Hóa ra ngươi lại thương hoa tiếc ngọc như vậy.”

Đại Tranh cảm thấy hắn đang châm chọc nàng.

Phó Lan Tiêu đã sớm thay đồ, dáng người tao nhã, hắn kêu Thanh Ngọc đi, chuyển chủ đề và thêm chút lời ấm áp.

“Ngươi muốn gì? Ta có thể thỏa mãn ngươi.”

Hắn biết, Đại Tranh rất thích giọng điệu này.

“Ta……” Đại Tranh quỳ trên mặt đất, nàng rất muốn cùng hắn bên nhau ngày năm mới, đi Trường An, nhưng nàng biết hy vọng này vô cùng xa vời.

Nàng muốn nói cho hắn biết mình là nữ tử, nhưng nên nói thế nào đây?

Chính nàng và Thanh Ngọc không giống nhau, đi nhà ai thì nghe theo người đó, đều là tùy vào chủ nhân.

Đại Tranh do dự làm hắn vô cùng không vui, giọng nói hắn lạnh đi vài phần: “Nói.”

Nàng nên gọi hắn là gì? Lan Cửu?

Đó là hắn tên thật sao?

“Ta…… Đại nhân, lúc trước ngài từng nói qua sẽ giúp ta khôi phục lương tịch, còn tính không?”

“Không phải ngươi nói, ngươi tin cách làm người của ta sao, hay là ngươi cho rằng ta lật lọng?”

Giọng nói Phó Lan Tiêu hơn nửa năm khiến nàng đã quen đến không thể quen hơn, nhưng lúc này nàng lại thấy vô cùng xa lạ.

Trong trí nhớ của nàng, hắn luôn đối xử dịu dàng với nàng, chưa từng như vậy bao giờ.

“Ta không có ý tứ này!”

“Còn nguyện vọng gì không?”

Ồ, còn có thể thêm một cái nữa.

Vậy nàng muốn nhiều chút nữa.

“Ta muốn năm mươi lượng bạc, có thể không?”

Lời này vừa nói ra, Thích Vô đứng phía sau Phó Lan Tiêu nhíu chặt mày.

Năm mươi lượng, xem thường ai vậy.

Bởi vì người đứng vẫn không nói chuyện, Đại Tranh tưởng mình công phu sư tử ngoạm.

“Nhiều quá sao? Hai mươi lượng hoặc mười lượng cũng được, bởi vì khi cứu ngươi ta đã dùng tổng cộng tám lượng bạc, còn hai lượng thì ta dùng cho cuộc sống sau này ——”

“Còn gì nữa không?”

Hả? Còn thêm nữa á?

Kỳ thật đã đủ rồi, nàng đã không còn biết mình muốn gì nữa.

Nói đến cũng buồn cười, sau khi gặp được Lan Cửu, mọi thứ nàng muốn đều có Lan Cửu.

“Vậy, vậy đại nhân mua cho ta chiếc vòng đi, ta muốn vòng bạc, cái giống của biểu đệ của ta đó, từ khi sinh ra hắn ta đã có cô mẫu của ta mua đồ, tượng trưng cho khỏe mạnh và yên vui, ta vẫn luôn muốn nó.”

Qua một lúc lâu, Phó Lan Tiêu không nói lời nào, Đại Tranh cho rằng mơ ước của cô quá xa vời, lúc muốn ngẩng đầu giải thích, thì nhìn hắn hung hăng liếc xéo nàng và bước nhanh ra ngoài khoang thuyền.

Trên boong tàu, Phó Lan Tiêu khoanh tay đứng đó, tuyết trắng như lông vũ rơi xuống vai hắn.

Thích Vô đưa một áo khoác lông cừu và nghe hắn hỏi.

“Tình huống bên Thái Tử thế nào rồi?”

“Bên kia đã nhận được mật tin, bọn họ đang bận trở về phủ.” Thích Vô cung kính, nói: “Điện hạ, thuộc hạ cho rằng phải mau chóng trở về, không thể làm cho bọn họ lại trả đũa.”

“Không vội, đem thuyền đi đến Nhữ Thành.”

Thích Vô đi theo Phó Lan Tiêu 10 năm, cũng không đoán được tính khí thất thường của hắn, tâm tư Cửu hoàng tử thất thường, nhưng mà hiện tại hắn ta biết hắn có ý gì —— hắn lười giả vờ.

Là mưa gió sắp đến, ý phải thổi lửa thật tốt.

Xem ra người tên Đại Tranh kia sẽ không sống được lâu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp