Chiết Đại

Chương 8: Đối mặt


1 năm

trướctiếp

"Cái gì? Hắn chính là người đàn ông phụ bạc kia?" Nhưng mà Tứ Nương chỉ mới cập kê hai năm, tính tình nóng nảy: “Không phải oan gia không gặp mặt, chúng ta đừng tiếp hắn, không hầu hạ hắn!”

Nhưng đến cùng thì Tứ Nương vẫn quá ngây thơ, Nhị nương an ủi vài câu, lại nói: “Quần áo người nọ mặc không tầm thường, nhất định là người có tiền, chúng ta mới đến đã đắc tội người ta, sau này làm sao có thể sinh hoạt ở Trường An?”

Lại nói với Đại Tranh: “Người đó trổ mã tiên tư, giống như tiên nhân, nhìn rất quen mặt, nếu như vị lang quân kia vì ngươi mà đến, có lẽ vì hắn ta thẹn trong lòng, không bằng ngươi nói thẳng cho hắn biết thân phận của mình. Nếu có tình, không chừng hắn ta cũng sẽ đưa ngươi về, sau này làm thị thiếp cũng tốt, không cần phải chịu khổ nữa.”

Trong nội tâm Đại Tranh cười giễu nhưng cũng không phản đối Nhị nương.

Lan Cửu có thể tự tay tháo chiếc vòng dính máu trên cánh tay bị đứt của Đại Sách rồi đeo lên tay nàng với vẻ mặt không thay đổi.

Từ đêm đó, hắn nhất định không liên quan đến hai từ dịu dàng.

Xuất thân của hắn cao quý, có lẽ là do hắn hối hận ngày hôm đó đã tha cho nàng, bây giờ đang nghĩ đến chuyện giết nàng diệt khẩu.

Dù sao nửa năm này hắn ở chung phòng cùng một nô tài sáu tháng, lúc đó bị thương nên mới cần nàng, e rằng hắn muốn xóa sạch đoạn lịch sử này.

Những lời của nhị nương khiến nàng cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ.

Lúc ấy nàng rất ngây thơ, cho rằng nàng tiết lộ thân phận của mình cho hắn thì hắn cũng sẽ đáp lại.

Hơn nữa nàng cũng không muốn làm thị thiếp, hóa ra trong mắt người ngoài, nếu có tình yêu, lợi ích lớn nhất chính là làm thê thiếp.

Có rất nhiều thị thiếp bên trong Chu phủ, nhưng nếu trêu chọc cho Lang chủ và phu nhân không vui thì sẽ bị bán ra ngoài ngay lập tức, mà ngay cả quan gia cũng chỉ nhai lại vài câu, thị thiếp chỉ để phát tiết, cũng chỉ là đồ chơi mà thôi.

Quả thật, không có cái gì gọi là tình yêu, đơn giản chỉ là lợi dụng và chà đạp mà thôi.

Nhưng nếu kéo người khác xuống nước thì nàng không làm được.

“Hắn... Đối với ta rất tàn nhẫn." Lúc nàng nói ra lời này, cũng không biết sắc mặt của mình khó coi như thế nào, hóa ra thừa nhận những lời này quá đơn giản nhưng cũng rất khó khăn.

Đại Tranh sợ mình sẽ khóc cũng không dám dừng lại, hít sâu một hơi rồi nhanh chóng kết thúc: “Ta cảm ơn lòng tốt của các vị cô nương đây, nhưng ta có ý nghĩ của mình, để một mình ta đi gặp hắn, hắn không biết thân phận của ta, có lẽ giả ngây giả ngốc cũng có thể lừa dối qua.”

Nàng tới mượn bột phấn hồng của bọn họ, cố ý bôi lớp phấn trên mặt dày hơn bình thường vài lần, cạnh môi còn vẽ một nốt ruồi lớn màu đen.

Trước mắt bọn họ không cần phải quen biết nhau.

“Đã xong chưa?” Thích Vô khoanh tay trước ngực, mất kiên nhẫn đứng ở ngoài cửa hỏi thăm.

“Lang quân, chúng ta xong rồi.” Đại Tranh đứng dậy, mở cửa, hương phấn nồng đậm khiến Thích Vô lui về phía sau hai bước.

“Ngươi được rồi, những người khác cũng đi qua đi.”

Thích Vô liếc nhìn khuôn mặt như đít khỉ của Đại Tranh, sợ sẽ làm bẩn mắt của Phó Lan Tiêu.

Nói đến cũng rất kỳ lạ, điện hạ không bao giờ gần nữ sắc, sao lại coi trọng Hoa nương, Hoa nương thôi thì không nói gì, nàng lại còn là thuyền nương.

Nếu cho hắn chút thời gian nữa, nhất định hắn sẽ đi tìm mấy nữ nhân trong sạch, nếu không chuyện này đến tai Nguyễn gia, nhất định sẽ có ác cảm với điện hạ.

Nếu vậy thì tốt quá, Đại Tranh không nói gì quay lại thu dọn hành lý.

Thông quan điệp bị ngấm chút nước nhưng vẫn còn sử dụng được, xiêm y thì lung tung xếp lại, đủ rồi, việc cấp bách chính là tìm việc càng nhanh càng tốt và bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi!

Nhưng trước khi nàng xếp đồ xong, Thích Vô đi phía sau đã xoay người lại, sắc mặt rất hưng phấn chỉ về phía nàng nói: “Ngươi đến đây, đi theo ta.”

Đại Tranh yên lặng liếc nhìn đám đông đã bị đuổi về, trong nội tâm tự động viên mình, lần đầu tiên ưỡn ngực rời đi theo Thích Vô.

Thích Vô không nhận ra nàng, khả năng Lan Cửu cũng không nhận ra, phải không?

Có lẽ nàng sẽ sớm bị đuổi về.

Thuyền của Lan Cửu quả thực tốt hơn nhiều so với thuyền hoa của nàng, thậm chí còn tốt hơn thuyền ở Nhữ Thành trước đó, rực rỡ muôn màu, rất xa hoa.

Hắn ngồi trong phòng trong thuyền, ngón tay gõ theo nhịp trên chiếc kỷ trà, không giống ngày ấy.

Nàng nhìn thấy hắn thì sợ run cả người, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của hắn, có lẽ hắn cũng không nhận ra.

Lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, rất yên tĩnh, thậm chí ngăn cách cả thế giới huyên náo bên ngoài.

“Đại Tranh.”

Hắn bất thình lình nói ra cái tên này, dễ nghe lại có chút dỗ dành.

Đại Tranh không khỏi sợ hãi nhưng lúc này nàng đang quỳ trên mặt đất, mặt cúi xuống, không để hắn nhìn thấy bất kỳ tâm tình nào.

Nàng vẫn cúi đầu như trước, cố gắng che dấu tâm tình: “Đại nhân, nô tài tên là Triệu Ngũ Nương, ngài muốn gặp ta, có gì phân phó không?”

Giọng nàng vừa dứt, giây lát đã có người nắm lấy cánh tay nàng nhấc lên, người đàn ông dùng dức kéo nàng lên.

Không biết thương hoa tiếc ngọc được ghi như thế nào, giống như xuất phát từ bản năng dã thú, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng gần như đều bị hắn bóp chặt, bàn tay cùa hắn rất lớn, giống như nhện bắt mồi rơi vào trong lưới.

Điều này khiến nàng không thể không ngước mắt lên nhìn hắn.

Khuôn mặt diễn viên hí khúc của nàng phản chiếu hoàn toàn trong đồng tử của hắn.

Nam nhân trước mặt đột nhiên phát ra tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng.

Phó Lan Tiêu gọi nước, kéo nàng đến trước chậu nước, ra lệnh: “Đi rửa sạch.”

Con mắt Đại Tranh rũ xuống, thuận miệng bịa ra một cái cớ: “Ta không trang điểm sẽ không đẹp, sợ làm dơ mắt ngài.”

“Tự ngươi rửa hay ta rửa cho ngươi, chọn một đi.”

Hắn đưa ra lựa chọn cho nàng nhưng không cho nàng lựa chọn, tay hắn đã thò vào trong chậu.

Động tác của hắn khác biệt so với vẻ bề ngoài, đầu ngón tay chai sạn thô lỗ lau đi lớp trang điểm dày của nàng, sức lực của hắn khiến nàng không giãy ra được, hắn cố ý làm như vậy, nàng đành phải thừa nhận.

Son phấn tan ra trong nước ấm, lộ ra một khuôn mặt trắng thuần, đầu ngón tay chấm lên son dưỡng môi, lại chậm lại, nhẹ nhàng cọ xát qua cánh môi nàng.

Lặp đi lặp lại.

Hai con ngươi đen như đá không chút do dự nhìn quanh khuôn mặt của nàng, giống như lửa sáng muốn thiêu đốt nàng.

“Cũng không tệ lắm.”

Nhìn rất quen mắt.

“Không muốn cho ta nhìn thấy phải không?”

Vì chuyện vừa rồi hai má cùa Đại Tranh tự dưng diễm sắc hơn.

Nét mặt nàng có vẻ trốn tránh, chỉ có thể dùng nhiều lời nói dối hơn để bù đắp: “Bởi vì... Bởi vì ta bán nghệ chứ không bán thân.”

Nàng dừng lại một chút, rất nghiêm túc bổ sung: “Cho dù là thiên đại quan cũng như vậy.”

Hắn chế trụ bàn tay của nàng, nắm thật chặt, hắn càng cảm thấy buồn cười hơn vì một lí do hoang đường mà hắn kiên nhẫn bắt chuyện với một kỹ nữ.

Đôi mắt đẹp của hắn liếc nhìn một cái, đem theo chút chọc tức nói: “Tỉnh lại đi, ngươi nghĩ ngươi là ai, ai cần ngươi. Nói đi, ngươi biết làm gì?”

Đại Tranh cắn răng sợ hắn phát hiện ra sự bất mãn của nàng, nàng ngập ngừng mở miệng nói: “Ta có thể đánh đàn.”

Hắn giơ tay gõ vào lòng bàn tay nàng, lạnh lùng nói: “Đây không phải đôi tay có thể đánh đàn.”

Từ nhỏ Đại Tranh đã làm việc nhà nông, nàng đã làm rất nhiều công việc nặng nhọc, trên tay cọ xát tạo thành vết chai, một thời gian không mất đi.

Nàng cũng không thể nói dối một lần nữa: “Cũng không giỏi lắm, học không giỏi.”

“Học không giỏi sao có thể làm thuyền nương.”

“Vừa làm chưa được bao lâu, khách hàng đều không vừa mắt, vì vậy chỉ có thể làm việc lặt vặt để kiếm cơm ăn.”

Nam nhân trước mặt hừ lạnh: “Miệng lưỡi sắc bén.”

Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đưa tay gỡ tất cả những chiếc châu trâm và trâm cài trên đầu nàng, mái tóc dài xõa xuống, thiếu nữ kinh ngạc, mê manh, đề phòng giống như một con nai trong rừng.

Hắn nhìn nàng một lúc rồi hỏi: “Trong nhà có huynh đệ gì không?”

Chuyện gì đến vẫn phải đến, nghĩ đến ngày đó hắn vừa muốn bỏ qua cho nàng, vừa muốn bắt nàng về để tra tấn.

“Một thân một mình. Nếu không tại sao ta phải chạy đến đây làm thuyền nương?” Sau khi nói dối quá nhiều, trong lòng Đại Tranh sinh ra một sự tự tin, khi nói dối hắn nàng cũng không cảm thấy ngượng ngùng vì hắn là một tên đại lừa gạt.

“Người khác cũng làm.”

“Đó là người khác, ta là ta. Đại nhân đã chướng mắt thân thể của ta, cũng không nhìn trúng tài nghệ của ta, không bằng để ta rời đi, không ai trì hoãn ai.”

Đại Tranh sợ hắn, thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi hắn.

Thân thể nàng hơi ngửa ra sau lại bị Phó Lan Tiêu kéo gần lại, thuận tay ôm lấy eo nàng.

Nhưng nàng cảm thấy mình như một con mồi bị nắm chặt, nội tâm như nổi trống, giống như một giây sau sẽ bị ăn tươi nuốt sống.

Giống như là dê vào miệng cọp.

“Vội cái gì chứ? Không phải nói không ai để ý sao?”

Trong phòng rất ấm, mái tóc dính nước của Đại Tranh vẫn còn hơi nước tản ra, bọt nước lăn dài trên mặt nàng, đúng lúc nhỏ xuống tay của người đàn ông, có lẽ hắn cảm thấy tư thế của hai người có chút mập mờ, cũng có thể hắn không thích mùi hương son phấn thấp kém trên người nàng nên chán ghét cách xa một chút.

Nàng không biết hôm nay có chuyện gì khiến hắn khó chịu hay không, hay hắn vẫn hùng hổ dọa người như vậy, chua ngoa trong từng câu chữ, nếu đã không nhận ra nàng thì sao lại phải gây khó dễ với một thuyền nương như vậy.

Và mệnh lệnh hắn truyền đạt ra lại khiến nàng đỏ mặt.

“Cởi ra.”

“Ta đã nói rồi...”

“Là tự ngươi cởi hay là ta cởi cho ngươi?”

Nàng biết đây không phải là một câu hỏi, trên mặt của hắn cũng không có một tia đam mê/dục vọng nào, nàng hoàn toàn luống cuống, sợ hắn nhìn ra điều gì đó, cũng cảm thấy mình không may, tại sao lần đầu tiên đến Trường An lại gặp được hắn?”

“Đại nhân.” Đại Tranh nhanh chóng quỳ xuống, cố gắng hết sức khôi phục lại tư thế sảng khoái của Thanh Ngọc, để không làm hắn khôn thoải mái: “Quả thật đã có người chuộc thân cho ta, đại nhân, ta cũng đã đồng ý với người khác rồi, đại nhân xin ngài đừng đẩy người khác vào thế khó...”

Lông mày Phó Lan Tiêu nhíu chặt lại, giữa hai đầu lông mày có thêm chút hung ác nham hiểm.

Hắn bị gương mặt này từ chối hai lần.

Trước thì bị một tên nô tài từ chối, sau lại bị thuyền nương từ chối.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nam nhân chính là nam nhân, thật sự có thể trở thành nữ nhân sao?

Mình cũng không cần phải phí công vì Đại Tranh nữa.

Lúc trước hắn nên trực tiếp giết nàng, để không phải lo lắng về sau.

Hắn tức giận bật cười, buồn rười rượi nói với nàng: “Cút nhanh lên.”

Lần đầu tiên Đại Tranh cảm thấy chữ cút này dễ nghe như vậy, nàng vén váy bước chân đi, giống như có bầy sói đang đuổi theo phía sau.

Vừa ra khỏi cửa, nàng đã đụng trúng một người.

“Ai, ngươi là ai?”

Giọng nói của nàng ta ngọt ngào, giọng điệu từ vui mừng chuyển sang nghi ngờ: “Sao ngươi lại ở trên thuyền của Lan Tiêu?”

Lan Tiêu là ai?

Nàng ngây người giây lát, cũng nhìn kỹ người sau này, người này ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, trâm cài bằng ngọc trai trên búi tóc sáng lấp lánh, ăn mặc như một tiểu thư quý tộc.

Chỉ là nàng không phân biệt được tất cả các nữ nhân quý tộc ở Trường An khi xuất hành đều ăn mặc như vậy hay là chăm chút cách ăn mặc vì ai đó.

Nàng tự đứng dậy, muốn đi qua nàng ta.

“Ngươi đụng trúng ta còn muốn đi sao?” Cô nương kia trách mắng: “Ai dạy cho ngươi quy củ vậy?”

“Sao nàng lại đến đây?” Giọng nói trầm thấp trong phòng truyền ra.

"Từ lúc chàng trở về cũng chưa từng tới tìm ta, mấy ngày nữa là sinh nhật của chàng, ta muốn cùng chàng đón sinh nhật không được sao?” Nàng ta liếc nhìn Đại Tranh, vội vàng trả lời người bên trong, vội vàng đi vào.

Hốc mắt Đại Tranh nóng lên, vội vàng rời đi.

Nàng rất thích sinh nhật, dù sao ngày đó nàng cũng có thể yêu cầu phòng ăn cho mình một bát mì trường thọ với trứng.

Nàng hỏi hắn, hắn nói cho nàng biết hắn sinh vào tháng tám mùa hè oi bức, không phải ngày trời đầy tuyết.

Nàng thậm chí không cần phải nghĩ cũng đã biết thời gian đó là giả.

Tên, sinh nhật, thân phận, chỉ sợ tuổi tác cũng là giả.

Nàng cũng nghi ngờ, người mà nàng sống cùng trong sáu tháng qua có phải là hư ảo hay không.

Đến cùng có cái gì là thật không?

_

“Thích Vô cho nàng vào?” Phó Lan Tiêu cố nén tâm tình, làm ra vẻ tươi cười bình thường, cong môi hỏi.

"Cho vào là có ý gì? Ta và chàng có hôn ước, chàng nói như vậy là coi ta như người ngoài sao." Mặc dù phong tục dân gian của triều đại Yến rất cởi mở, giữa nam nữ không có khoảng cách lớn, khi nàng ta nói chuyện này cũng không khỏi xấu hổ.

Hầu hết các quý tộc trong hoàng tộc đều lập hôn ước sớm, Phó Lan Tiêu cũng không ngoại lệ, khi còn trẻ hắn đã có hôn ước với con gái duy nhất của đại tướng quân Nguyễn là Nguyễn Uyển Ánh, không chỉ danh chính ngôn thuận mà còn là thanh mai trúc mã.

"Nàng ấy là ai?" Nguyễn Uyển Oánh muốn hỏi rõ ràng, từ khi hắn biến mất nửa năm, nàng ấy vẫn do dự có nên giải trừ hôn ước hay không, trong nhà cũng đang cân nhắc về Thái tử, vất vả lắm mới chờ được mây mờ trăng tỏ, Thái tử bị giam lỏng, Cửu hoàng tử hiện tại là hoàng tử quyền lực nhất, rất có khả năng tiến vào Đông cung, nhưng hắn lại chưa từng tìm nàng ta.

Nàng kìm không được chủ động đến tìm hắn, lại thấy cảnh tượng này.

"Chỉ là một kỹ nữ không thể lên được mặt bàn mà thôi, tại sao nàng phải gây khó dễ cho nàng ta như vậy.”

"Không phải, ta chỉ cảm thấy..." Trước nay hắn chưa từng thấy nữ nhân, huống chi nàng là thuyền nương, mặc dù có chút xinh đẹp, nhưng... Thân phận không hợp.

Nguyễn Uyển Oánh không muốn nghĩ thêm nữa, vì vậy nàng ta chỉ có thể nói sang chuyện khác, cố tình hy vọng Phó Lan Tiêu có thể cho nàng ta một lời giải thích: "Lan Tiêu, tại sao ở đây lại có những đồ trang sức thô sơ như vậy?”

"Vậy mau đi ném đi."

Hắn vẫn nho nhã lễ độ như vậy, bộ dáng không ôn nhu không tức giận, Nguyễn Uyển Oánh không muốn nói nữa, nhưng nàng ta chỉ mơ hồ cảm thấy sau khi hắn trở về lần này đã khác trước rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp