Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 5: Cảnh sát nhỏ kế tiếp


1 năm

trướctiếp

Chiếc điện thoại mới mua có đi kèm theo một số ứng dụng, Lâm Thanh Âm thử mày mò một chút thì cảm thấy khá là thú vị, từ trong trí nhớ cô nhớ lại các quy tắc ghép vần, lần mò nửa ngày rốt cuộc mới đánh ra được chữ Hán, sau đó cô gửi cho Vương béo tin nhắn Wechat đầu tiên: Chú nên học trước quyển sách đó.

Vương béo đang nằm trên giường bật điều hòa chơi điện thoại, vừa nhìn thấy mấy tin nhắn này thì tay run lên, một chiếc điện thoại nhãn hiệu plus lập tức từ trên tay ông ta tuột xuống đúng lúc đập lên cái mặt to béo của ông ta, Vương béo khóc sướt mướt che lại cái mũi rồi ngồi dậy trả lời lại bằng một cái biểu cảm tuyệt vọng, nếu đầu óc của ông ta được như vậy thì năm đó đã đỗ đại học lâu rồi! Lâm Thanh Âm thấy Vương béo nhắn đến một cái biểu cảm sinh động thú vị liền không nhịn được cong môi cười, hiện tại cái thế giới phàm nhân này tuy rằng linh khí loãng khiến việc tu luyện trở nên khó khăn, nhưng con người rất thông minh, phát minh ra mấy thứ rất là thú vị.

Ừm, cơm ăn cũng khá ngon nữa! Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa bằng chìa khóa, Lâm Thanh Âm thuận tay nhét điện thoại xuống dưới gối, mở cửa phòng ra kêu người phụ nữ xách túi đồ ăn đang đứng cạnh cánh cửa có câu đối hai bên một tiếng mẹ.

Cha mẹ của nguyên chủ với cha mẹ của Lâm Thanh Âm ở kiếp trước có ngoại hình giống nhau y hệt, tuy rằng Lâm Thanh Âm không bói ra được mình và nguyên chủ có quan hệ gì nhưng không thể không nói, cha mẹ có ngoại hình giống kiếp trước càng giúp cô nhanh chóng hòa nhập vào gia đình này hơn, ít nhất là khi kêu “cha”, “mẹ” không có xuất hiện áp lực gì.

Mẹ của Thanh Âm nhìn thấy con gái mình chủ động đi ra chào hỏi, không khỏi lộ ra biểu cảm vui mừng, từ khi Lâm Thanh Âm nhảy xuống sông cho đến nay, hơn phân nửa thời gian là tự nhốt mình trong phòng, mà công việc của hai vợ chồng họ lại bận rộn, thời gian gặp mặt của một nhà ba người bọn họ thật sự là rất ít, muốn ngồi xuống cùng nhau tâm sự cũng không có thời gian.

Đặt đồ ăn trong tay lên bếp, mẹ của Thanh Âm cẩn thận lấy từ bên trong ra nửa trái dưa hấu cắt thành nhiều miếng nhỏ rồi đẩy tới trước mặt Lâm Thanh Âm: “Hôm nay mẹ tan làm sớm, tranh thủ đi chợ mua mấy món đem về nhà, để tối nấu món ngon cho con ăn". Lâm Thanh Âm nhớ lại hương vị của món rau luộc bình thường cô hay ăn, đối với tay nghề của mẹ, Thanh Âm không có hy vọng gì. Cô vốn nghĩ rằng mấy cái thứ như cơm cực kỳ khó ăn, nhưng trưa hôm nay sau khi được ăn một bữa mỹ thực cô mới hiểu ra rằng, cơm vô tội, là do tay nghề của mẹ Lâm quá kém mà thôi.

Thấy Lâm Thanh Âm ngơ ngác ngồi trên sô pha, mẹ Lâm dịu dàng giục một câu: “Ăn dưa hấu đi con, khi mua mẹ cố ý chọn quả từ tủ lạnh đấy, giờ vẫn còn lạnh đó.”

Kiếp trước loại cái cây không có linh khí này sẽ không được phép đưa đến trước mặt Lâm Thanh Âm, trong trí nhớ của nguyên chủ thì mấy năm nay số lần được ăn dưa hấu cũng không nhiều lắm, với tình hình kinh tế của gia đình bọn họ thì có thể thỏa mãn cả nhà ba người ấm no đã là tốt lắm rồi, trái cây linh tinh gì đí thì xếp vào hàng ngũ những thứ xa xỉ.

Lâm Thanh Âm cắn một miếng dưa hấu, ngọt mọng nước, hương vị cũng không tệ lắm.

Cô ăn liên tục ba miếng vẫn chưa hết thèm, lau lau tay, quay đầu nhìn mẹ: “Nợ trong nhà đã trả hết chưa mẹ?” Bàn tay đang nhặt rau của mẹ Lâm dừng lại, bà ngẩng đầu lên cùng con gái đang ngồi trên sô pha bốn mắt nhìn nhau, nghĩ một lúc rồi bà buông rau trong tay đi đến chiếc ghế dài ngồi xuống đối diện Lâm Thanh Âm.

“Thanh Âm, cha và mẹ thực sự rất xin lỗi con.” Mẹ Lâm áy náy nhìn đứa con gái mặc một bộ quần áo cũ kỹ trên người, đôi mắt có chút đỏ lên: “Nếu không phải vì để trả nợ trong nhà, con hẳn là đã được học trong trường cấp ba trọng điểm thay vì bị bắt nạt ở trường học hiện tại.” Giọng của mẹ Lâm có chút nghẹn ngào, nhưng dường như bà sợ kích thích đến Lâm Thanh Âm nên bà cố nén cảm xúc của mình, cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Năm đầu thi không tốt cũng không sao hết, cách kỳ thi đại học vẫn còn tới hai năm lận mà."

"Nền tảng của con rất tốt, chỉ cần nỗ lực là nhất định có thể đuổi kịp. Thanh Âm, hứa với mẹ đi, đừng ruồng bỏ bản thân như vậy nữa, mình thử lại một lần nữa được không con?” Lâm Thanh Âm có chút bối rối: “Còn phải tiếp tục đi học hả mẹ?” Cô nhớ lại chút ký ức của nguyên chủ, hình như lúc trước khi cô ấy tự tử đã từng nói không bao giờ muốn đi học nữa, thì ra mấy câu đó không tính sao? “Con không cần phải áp lực!” Mẹ Lâm trả lời lại ngay lập tức: “Đến lúc khai giảng mẹ sẽ đi nói chuyện con bị bắt nạt trong trường với giáo viên của con, mẹ nghĩ họ sẽ không mặc kệ mà ngồi xem đâu. Mẹ thật sự không muốn con ruồng bỏ chính mình như vậy…” Mẹ Thanh Âm nói xong lại không kìm được nước mắt.

“Khi nghĩ đến việc giấc mơ đại học của con vì cái nhà này mà bị hủy hoại, mẹ chỉ hận không thể lấy cái chết để xin lỗi con, cha mẹ thực sự rất xin lỗi con!” Lâm Thanh Âm nhìn tấm lưng cong cong của mẹ, ngập ngừng đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Con đã hiểu rồi mẹ.”

Nếu ước mơ của nguyên chủ là thi vào một trường đại học tốt, vậy thì cô sẽ thay thế cô ấy hoàn thành ước mơ này.

Mẹ Lâm khóc một hồi nhìn có vẻ như đã thoải mái hơn trước rất nhiều, bà đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi bước ra bà nhìn Lâm Thanh Âm cười với đôi mắt đỏ hoe: “Hôm nay cha mẹ đã trả xong món nợ cuối cùng của gia đình mình rồi, sau này cha mẹ sẽ dành nhiều thời gian bên cạnh con hơn. Nếu như bị bắt nạt con phải nói ngay với cha mẹ, tuy cha mẹ không tiền không quyền nhưng cha mẹ có lý, chúng ta không phải sợ bọn chúng."

Lâm Thanh Âm cười nhẹ: “Mẹ đừng lo lắng, sau này con sẽ không để người khác ăn hiếp mình nữa đâu."

Nhà họ Lâm là hộ nghèo ở thành phố này, cha và mẹ Lâm Thanh Âm đều có bằng cấp không cao nên chỉ có thể làm công việc nặng nhọc nhất, nhận đồng lương thấp nhất.

Cũng may nguyên chủ biết thông cảm cho sự vất vả của cha mẹ, luôn chịu khó học hành, khi học cấp hai luôn giữ vững vị trí top ba của lớp, thi tuyển sinh trung học thậm chí còn phát huy vượt bậc, đạt thành tích tốt nhất thành phố.

Với thành tích này hoàn toàn có thể học trường cấp ba trọng điểm tốt nhất thành phố, nhưng vào ngày thứ hai sau khi có điểm thi, một giáo viên từ văn phòng tuyển sinh của trường trung học quốc tế Đông Phương trong thành phố đã đến nhà Lâm Thanh Âm, chỉ cần Lâm Thanh Âm đồng ý đến trường trung học quốc tế Đông Phương học thì sẽ được miễn hoàn toàn các chi phí trong ba năm học, mà hơn nữa còn được nhận 100 000 tệ tiền học bổng.

Lâm Thanh Âm nghe nói có 100 000 tệ tiền học bổng thì lập tức đồng ý ngay, cô ấy nói rằng sẽ lấy số tiền này trả nợ cho gia đình.

Ba năm trước, nhằm cải thiện cuộc sống của gia đình, cha Lâm Thanh Âm đã dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình để góp vốn mở cửa hàng chung với một người bạn, nhưng thành thật mà nói thì ông ấy căn bản không biết kinh doanh gì cả, chưa đến một năm đối tác đã ôm tiền bỏ chạy, chuyện làm ăn của cha Lâm thất bại, cũng vì thế mà mắc nợ 150000 tệ.

Mấy năm nay cha mẹ Lâm vẫn luôn làm việc gấp đôi người bình thường để trả số tiền ấy, nếu như có được phần học bổng 100000 tệ này, nợ của gia đình sẽ được trả xong sớm.

Còn về chuyện học hành, nguyên chủ trước nay chưa từng phải lo lắng, cô ấy biết trình độ giảng dạy của giáo viên trường quốc tế Đông Phương cũng khá tốt, chỉ là học sinh khó quản hơn một chút nên mới không có thành tích.

Chỉ cần mình chăm chỉ học tập, không quá gần gũi với những học sinh đó thì sẽ không bị ảnh hưởng.

Nhưng điều mà nguyên chủ không thể ngờ được chính là chờ sau khi nhập học trường trung học quốc tế Đông Phương, cô ấy mới biết được rằng cái gì gọi là địa ngục chân chính.

Làm một người thường xuyên được giáo viên nhắc đến là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh trung học, gia đình lại có hoàn cảnh khó khăn khiến cô ấy bị các bạn học trong lớp xa lánh, trên bàn bị bôi sơn, trên ghế bị rải đinh, đặt cái xô đầy nước trên cánh cửa khép hờ… mấy chuyện nhỏ như này cũng đã thành thói quen, chuyện khiến cho nguyên chủ không thể chịu nổi là bọn họ tiến hành công kích cha mẹ và hoàn cảnh gia đình khó khăn của cô ấy.

Dưới bầu không khí này, nguyên chủ không thể nào chuyên tâm học tập được, kỳ thi cuối kỳ của năm học đầu tiên cô ấy vậy mag lại xếp hạng thứ 35, thứ hạng này lại khiến cho bạn học cả lớp chế giễu cô ấy một cách tàn nhẫn.

Nguyên chủ chỉ là một học sinh mười lăm mười sáu tuổi, dù hiểu chuyện thế nào cũng không thể chịu nổi áp lực như này, cô ấy không cầm phiếu điểm về nhà mà trực tiếp nhảy xuống sông Hiểu Phụ cách Công viên Hành chính không xa. Chính vào lúc đó Lâm Thanh Âm đã thức tỉnh.

Dù là thế nào đi chăng nữa, quả thực giữa cô và nguyên chủ có một đoạn nhân duyên, chuyện Lâm Thanh Âm có thể làm chính là thay cô ấy chăm sóc tốt cho cha mẹ, hoàn thành ước mơ thi đại học của cô ấy.

Cô quay về phòng lật lật sách, những kiến thức này tuy đã được lưu trữ trong não của cô nhưng dường như có chút ngăn cách, nhìn qua thì có thể hiểu hết nhưng nghĩ lại một chút thì lại không quá rõ ràng.

Lâm Thanh Âm nhớ lại những kiến thức mà nguyên chủ đã nắm vững, cam chịu đọc mấy cuốn sách giáo khoa các môn học chính.

Đừng nói gì cả, chỉ học thôi!

Sau hai ngày ở nhà đọc sách, sáng thứ năm khi Lâm Thanh Âm bước ra khỏi nhà, cô cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn, so với việc học thì cô vẫn yêu quý công việc xem bói này hơn.

Một mạch chạy lon ton đến Công viên Hành chính, Lâm Thanh Âm vẫn đến nơi bày quán lần trước, lấy tấm biển đầy nếp gấp của mình ra đặt trước mặt.

Vừa mới ngồi xuống được một lúc, cô đã thấy Vương béo trong tay cầm cái gì đó nhìn nhìn xung quanh rồi từ xa bước đến đây, khi ông ta nhìn thấy Lâm Thanh Âm là hai mắt sáng rỡ lên tung ta tung tăng chạy tới.

“Cháu biết ngay là chú sẽ mang cái bìa cứng này theo, quả thực nhìn rất tổn hại đến phong thái cao nhân của chú đấy!” Vương béo vừa mở thứ trong tay ra, vừa kích động nói: “Đây là bút pháp do bậc thầy thư pháp mà chú tìm được viết, cháu đừng thấy chỉ có mấy chữ này mà xem thường, nó tốn của chú 5 nghìn tệ đấy!” Lâm Thanh Âm nhìn chằm chằm vào dòng chữ “bói toán” và “một nghìn nhân dân tệ một quẻ, chỉ lấy tiền mặt” trên tấm bìa, cảm thấy mình đã tìm ra con đường có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với xem bói, chữ cô viết còn đẹp hơn mấy chữ này nhiều! Nhìn khuôn mặt đắc ý dào dạt của Vương béo, Lâm Thanh Âm cố nhịn lắm mới không giơ tay lên đánh ông ta mấy cái.

Cái thứ phá của này, chính là dựa vào phúc khí của tổ tiên mới có ngày được sống tốt, nếu ông ta phải dựa vào chính mình thì đã chết đói từ lâu rồi! Lâm Thanh Âm ngồi xếp bằng trên bãi cỏ dưới gốc cây cổ thụ, Vương béo vì béo quá nên không thể ngồi xếp bằng được, chỉ có thể ngồi duỗi thẳng hai chân ở bên cạnh, nhìn qua trông rất xấu hổ.

“Chú học cuốn sách kia đến đâu rồi?” Lâm Thanh Âm di chuyển một viên sỏi nhỏ trong tay, sau khi cảm thấy nhiệt độ phù hợp cô mới nâng mắt liếc nhìn Vương béo một cái: “Đọc thuộc lòng lại cho cháu nghe."

Vương béo mặt đỏ bừng xấu hổ, lần này biểu hiện của ông ta đúng là còn ra sức hơn hồi đi học, nhưng cái đầu này thật sự rất ngu ngốc, dùng hai ngày mới học được nửa trang.

Vương béo lau lau khuôn mặt già, lắp bắp đọc thuộc lòng nội dung trong sách, mới vừa đọc hai câu đã nghe thấy bên cạnh “A” một tiếng thét chói tai vang lên, Vương béo bị hoảng sợ, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì suýt tí nữa đã khóc, câu phía sau là của thứ gì phát ra đấy?

“Chính là cô bé này!”.

Bác gái Lý- một người dân nhiệt tình phấn khích chạy qua đây: “Hôm đó chính con bé đã xem bói đoán mệnh cho cậu cảnh sát!” Hôm đó Mã Minh Vũ cùng đồng nghiệp đến bệnh viện nội soi dạ dày, sau khi nội soi xong bác sĩ trực tiếp đưa cho cậu một tờ giấy, nói rằng sẽ lấy mẫu từ dạ dày của cậu để làm *sinh thiết và kêu cậu đi nộp chi phí làm sinh thiết.

Mã Minh Vũ nghe vậy trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, quả nhiên hai ngày sau khi lấy kết quả sinh thiết thì bị giữ lại làm thêm một loạt kiểm tra, cuối cùng bác sĩ tuyên bố là ung thư dạ dày giai đoạn đầu, trực tiếp lệnh cho cậu phải nhập viện.

*Sinh thiết: là thủ thuật y tế xét nghiệm với độ chính xác cao giúp chẩn đoán hầu hết các bệnh ung thư.

Bác gái Lý vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, hằng ngày vào mỗi buổi sáng, sau khi đi bộ trong công viên xong sẽ ghé qua đồn công an hỏi một chút tình hình của Mã Minh Vũ, vừa nghe nói đến cậu khám ra bệnh ung thư dạ dày phải nằm viện, bà lập tức chạy nhanh về nhà hầm canh gà đến bệnh viện thăm Tiểu Mã, lúc trở về còn không quên cãi nhau một hồi với dì Trương, nói suýt chút nữa thì bà đã làm chậm trễ bệnh tình của Mã Minh Vũ.

Mẹ Trương Đại bị bác gái Lý chọc cho tức điên, cảm thấy bà đang nói hươu nói vượn, cái cậu cảnh sát nhỏ kia nhìn còn trẻ tuổi cơ thể lại cao to sao có thể bị ung thư dạ dày, nhất định là cùng một giuộc với con nhóc thầy bói kia bắt tay lừa gạt mọi người.

Thấy hai người sắp đánh nhau, người trong đồn cảnh sát lại bị quần chúng hóng hớt nhiệt tình kêu qua đây giải quyết tranh chấp.

Cũng may đồn cảnh sát đã quen giải quyết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy trong nhiều năm rồi. Chốc lát đã đến đây thuần thục kéo hai người tách ra.

Bác gái Lý vừa thấy người đến cũng là người của đồn công an trong công viên, bà lập tức kéo cậu đến trước mặt mình rồi cãi nhau với dì Trương: “Bà hỏi cậu ấy xem, có phải Tiểu Mã đã nhập viện rồi hay không?”

“Tiểu Mã?” Cảnh sát sững sờ một lúc: “Ý là Mã Minh Vũ sao? À, mọi người không cần phải lo lắng, người nhà cậu ấy đã đến chăm sóc cậu ấy rồi, tuần sau là có thể phẫu thuật.

Bác sĩ nói là may mắn phát hiện sớm, chỉ cần cắt ổ bệnh là sẽ không sao nữa, xác suất chữa khỏi lên đến 90% trở lên."

"Bác gái Lý nhìn những người vây quanh hóng hớt trợn mắt há mồm, vô cùng đắc ý hất cằm về phía dì Trương: “Thế nào, tôi không nói dối đúng chứ!” Trong phút chốc, bác gái Lý bị những cụ ông cụ bà chung quanh vây kín, thật ra trong lòng những người già này hoặc ít hoặc nhiều đều có niềm tin vào điều này, chỉ là thời bây giờ kẻ lừa đảo thì nhiều người có năng lực thật thì quá ít, tất nhiên bọn họ sẽ không đi lãng phí tiền vào đó.

Hiện tại lại xuất hiện một thầy bói linh nghiệm như vậy, phải hỏi thăm kỹ càng, nếu lỡ như sau này trong gia đình hoặc bạn bè thân thích gặp phải chuyện gì, cũng biết phải đi đâu tìm người.

Nghe thấy mọi người mồm năm miệng mười nhao nhao hỏi chỗ của thầy bói. Bác gái Lý tức giận không chỗ trút chỉ tay về hướng dì Trương: “Bị bà ta dọa cho sợ rồi, cô bé kia hai ngày nay vẫn chưa thấy đến".

Dì Trương ôm cánh tay không nói một lời, cảnh sát nghe rõ đầu đuôi câu chuyện thì thấy dở khóc dở cười, sau đó khuyên bảo hai bên, dựa theo quy định vẫn dặn dò mọi người không nên tuyên truyền mê tín dị đoan rồi mới rời đi.

Khi dì Trương nhớ lại những sự việc xảy ra ngày hôm đó, trong lòng bà có chút âm u, nhưng kinh nghiệm lâu năm chiến đấu với bác gái Lý nói cho bà biết, tuyệt đối không được hèn nhát, chờ lần sau khi cô bé thầy bói tới dù thế nào bà cũng phải vạch trần con bé này.

Còn bác gái Lý lại nghĩ thầm trong đầu, chờ khi thầy bói nhỏ đến, dù thế nào bà cũng sẽ làm cho cái mặt già của dì Trương không biết trốn vào đâu! Bác gái Lý vốn cho rằng cô bé bói toán kia bị dì Trương dọa sợ một thời gian sau mới dám đến đây, không ngờ hôm nay vừa đến công viên đã nhìn thấy liền kích động hô một tiếng lập tức chạy tới. Mà những cụ ông cụ bà vừa rồi còn chậm rãi tập Thái Cực Quyền bên cạnh cũng chạy như bay theo đến đây, chớp mắt vây quanh gian hàng nhỏ khiến chỗ này chật như nêm cối.

Lâm Thanh Âm hất cằm về phía Vương béo vẫn đang trợn mắt há mồm: tôi đã nói rồi, hôm nay có chuyện làm ăn tới cửa mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp