Huyết Lệ Trần Gian

Chương 154: Đời đời kiếp kiếp mãi bên nhau.


1 tháng

trướctiếp

Mùa đông năm đó mang khí lạnh cùng nỗi buồn bao phủ cả Thiên giới, nhưng sang mùa xuân ấm áp lại mang một bầu không khí vui tươi đến lạ lùng đến nơi này.
Lúc này, khắp Thần Điện được trang trí bởi những tấm lụa màu đỏ rực mang đến một bầu không khí vui vẻ và náo nhiệt. Người người trong điện lần lượt chúc phúc cho đôi phu thê mới cưới, Tịch Nhiên mặc lễ phục lộng lẫy đứng trên cao đưa mắt nhìn xuống đám thần quan bên dưới, nàng cất lời rằng:”Hôm nay là ngày vui của quả nhân. Các ngươi cứ thỏa mái uống rượu.”
“Tạ ơn Thiên đế!”, người bên dưới đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ tạ ơn Tịch Nhiên. Nàng vung tay ra hiệu cho buổi tiệc bắt đầu, mọi người xung quanh lập tức ổn định vị trí của mình nhưng chỉ riêng Trường Hạ lại chả bận tâm đến mà lập tức xoay người rời khỏi Thần Điện. Lúc này, ánh mắt của người xung quanh lập tức đổ về hướng hắn nhưng không một ai dám lên tiếng ngăn cản đối phương rời đi. Ngay cả Tịch Nhiên cũng chỉ nhìn thoáng bóng lưng mang sự cô độc của Trường Hạ rồi chẳng nói gì. 
Nàng biết sư đệ cần thứ gì trong tình hình hiện tại, cho nên Tịch Nhiên nàng không thể ép buộc đối phương ở lại dự tiệc. 
Trường Hạ mang cảm xúc nặng nề tâm sự rời khỏi Thần Điện hướng thẳng đến cổng Thiên giới. Binh sĩ gác cổng lúc này chợt cảm thấy cơ thể rụng rời nhưng khi vừa thấy bóng dáng của Trường Hạ đi đến thì bọn họ lập tức cúi người hành lễ. Trường Hạ chỉ “ừm” một tiếng rồi nhanh chóng lướt qua bọn họ chỉ để lại một cảm giác nặng nề cùng với cảm giác tựa như hối hả của đối phương đè lên vai bọn họ. 
Đợi khi cảm giác đó không còn, bọn họ mới thẳng người thở ra một hơi nhẹ nhõm. Một người trong số họ chợt lên tiếng:”Có vẻ như đại nhân vẫn không thể quên được chuyện cũ! Ngươi có thấy như ta không?”, kẻ đối diện gã lập tức đáp lại lời:”Ta cũng cảm thấy như vậy. Nhưng biết làm sao được, Đế Quân là người nuôi dưỡng đại nhân từ nhỏ đến lớn. Là người mà đại nhân hết lòng yêu thương, chuyện xảy như vậy thì dù có là ta cũng sẽ như đại nhân thôi!”
“Đại nhân, quả thật rất đáng thương!”, hai người họ đồng thanh nói một câu rồi đối mắt nhìn nhau sau đó thì thở ra một tiếng. Tựa như là sự thương cảm cho sự u sầu và cô độc của Trường Hạ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp