Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Vạn Ngọc Sơn gọi điện bắt Tần Minh Nghĩa chạy sang đây suốt một đêm, bảo anh ta mua vé máy bay đưa Tạ Vãn Nguyệt trở về: “Cuộc hôn nhân này mười năm trước tôi đã hủy bỏ rồi, sao còn xảy ra chuyện hôm nay? Lão thái thái đổ bệnh nên hồ đồ, còn cậu hẳn phải tỉnh táo chứ, muốn tôi nói lại lần thứ hai mới hiểu sao?”

Tần Minh Nghĩa nói: “Tôi chỉ đi đón người, muốn đưa thì anh tự mà đưa, tôi còn phải chăm lo cho sức khỏe của lão thái thái.”

Vạn Ngọc Sơn cười khẩy: “Hiếu thuận quá nhỉ.”

Tần Minh Nghĩa mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đứng yên không nói lời nào.

Vạn Ngọc Sơn thấy anh ta như thế, tức giận từ đáy lòng: “Rốt cuộc mấy người đang toan tính cái gì?”

“Lúc lão thái gia còn sống đã nói muốn sắp xếp cho anh một mối hôn sự vô tiền khoáng hậu, còn lường trước được anh đến tuổi trưởng thành sẽ nghịch phản, lão thái gia đã dặn dò bất kể anh có nói gì làm gì cũng không cần quan tâm, đến lúc anh cưới con gái Tạ gia vào nhà chúng tôi nhất định phải tuân theo quy củ và lễ tiết, tổ chức hôn lễ thật lớn, thật vẻ vang.”

Vạn Ngọc Sơn lại cười khẩy: “Cậu tưởng tôi không dám đi quật mồ ông ta sao?”

“Tôi cảm thấy ngài dám, nhưng có quật cũng vô dụng, Ngọc Sơn, trời đã không còn sớm, anh vào trong nghỉ ngơi đi, người cả hai viện đều bị anh đánh thức cả rồi, cô nương Tạ gia kia còn bị anh dọa đến phát khóc, tôi kiến nghị anh ngày mai nên đi xin lỗi cô ấy thì hơn.” Tần Minh Nghĩa vừa nói vừa đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa, anh ta mới nhớ tới một chuyện, “À đúng rồi, lão thái thái dặn anh ngày mai đến chỗ ngài ấy ăn điểm tâm, ngài ấy có việc cần thương lượng.”

Vạn Ngọc Sơn tức giận đến mức tỉnh rượu. Lúc còn tại thế, vị tổ phụ không gì không làm được kia vẫn luôn muốn khống chế anh, khi còn trẻ anh vẫn không ngừng đấu trí đấu dũng với ông, hiện giờ tổ phụ đã ly thế mười năm nhưng ông vẫn luôn muốn nắm chặt huyết mạch của mình trong lòng bàn tay.

Hừ, lão gia tử không phải không biết, người như anh ghét nhất là bị người khác ép buộc.

Tần Minh Nghĩa đi rồi, Phương Lam đợi ở bên ngoài nửa ngày vẫn không thấy Vạn Ngọc Sơn có động tĩnh gì, trong lòng cô ta ngày càng bất an, dần trở nên nôn nóng, đợi một lúc, thật sự không nhịn được nữa mới qua gõ cửa: “Ngọc Sơn.”

Vạn Ngọc Sơn cao giọng gọi người: “Đưa Phương tiểu thư ra ngoài.”

Phương Lam gõ cửa mạnh hơn: “Ngọc Sơn!”

Bên trong không phản ứng.

Phương Lam biết mình có gõ nữa cũng vô ích, có khi còn khiến anh thấy chán ghét hơn, bởi thế cô ta áp chế nóng nảy trong lòng, dịu dàng nói: “Ngọc Sơn, anh không cần phiền lòng, nhớ ngủ sớm một chút, em về trước đây, ngày mai nếu có rảnh nhớ gọi điện thoại cho em.”

Lúc ra khỏi đại trạch Vạn gia, Phương Lam mới cảm nhận được hai tay mình đang run rẩy, cuối cùng cô ta cũng gặp được Tạ Vãn Nguyệt, người con gái luôn xuất hiện trong mọi cuộc nói chuyện bọn của họ.

Cô ta quen biết Vạn Ngọc Sơn hai mươi năm, thích anh hai mươi năm. Mùa xuân năm thứ hai ở trường cấp hai, qua lời của Lý Thư Khanh, bạn thân của Vạn Ngọc Sơn, cô ta mới biết lão gia tử của Vạn gia muốn sắp đặt cho anh một hôn ước từ bé, nhà gái mới được sinh ra ba ngày.

Lúc đó, một đám bạn cùng cười nhạo Vạn Ngọc Sơn.

“Lão gia nhà cậu nghĩ gì vậy? Ông ấy muốn rước một đứa trẻ sơ sinh về làm vợ cậu sao? Ha ha ha. Vậy cậu có phải đi dỗ con nít không vậy?”

“Chênh lệch tuổi tác này có hơi lớn, chỉ có thể nhìn, không thể ăn. Từ giờ đến lúc con bé thành niên vẫn còn mười tám năm. Phải thanh tâm quả dục lâu như vậy, lão Vạn, liệu cậu có nghẹn đến mức không nhịn nổi không đấy?”

“Lolita cũng rất kích thích, lão Vạn ăn mặn thật.”

“Con gái phương bắc tính tình nóng nảy, thân hình cường tráng. Chắc là ông nội Vạn cảm thấy lão Vạn của chúng ta càng lớn càng giống con gái nên mới tìm một cô nương phương bắc chắc nịch để trung hoà chút đó mà.”

“Ha ha ha ha ha!”

Vạn Ngọc Sơn cười lạnh: “Bọn mày rảnh rỗi quá nhỉ?”

Đám bạn xấu cảm thấy hình như anh tức giận thật, bèn không dám nhiều lời nữa.

Vạn Ngọc Sơn nhổ điếu thuốc bị cắn nát trong miệng ra, quải cặp sách lên đầu vai, sải bước đi mất.

Mọi người nhìn vệt khói trên mặt đất, mấy mặt nhìn nhau, xem ra sau này nên câm miệng về chuyện này thì hơn.

Phương Lam lại thấy vô cùng đau khổ. Ai đời lại có một đứa con nít xa lạ nằm trong tã lót khiến người trước mặt mình phải nặng lòng!

Có điều Vạn Ngọc Sơn cũng không e ngại gì cả, Năm nhất cấp ba anh có một cô bạn gái, nữ sinh kia dáng dấp rất xinh đẹp, tính tình dịu dàng, nói chuyện lại nhỏ nhẹ tinh tế, thành tích học tập cũng tốt, còn có một cái tên rất êm tai là Bạch Mộ Tuyết, gia thế bối cảnh cũng không tồi, hơn nữa cha cô ấy, ông Bạch Khải Nguyên, và chú tư Vạn Tử Minh của Vạn Ngọc Sơn còn là bạn rất thân.

Vạn Ngọc Sơn vô cùng nâng niu cưng chiều Bạch Mộ Tuyết, nắm trong tay sợ xước, ngậm trong miệng sợ tan, anh nguyện dâng tất cả những thứ tốt đẹp nhất đời này đến trước mặt cho Bạch Mộ Tuyết lựa chọn.

Mỗi ngày Bạch Mộ Tuyết đều phát hiện những bất ngờ trong hộc bàn do Vạn Ngọc Sơn tỉ mỉ chuẩn bị, khuôn mặt xinh đẹp không thể giấu nổi hân hoan ngọt ngào, quả thực khiến mọi nữ sinh trong lớp phải ghen tị.

Hai người hẹn hò sáu năm, cảm tình vẫn ngọt ngào như đường mật, cho đến năm cuối đại học, Vạn lão thái gia vẫn luôn mạnh khỏe đột nhiên buông tay về trời, mà Bạch Mộ Tuyết cũng quyết định đi Mỹ du học.

Bạch Mộ Tuyết hy vọng Vạn Ngọc Sơn có thể cùng mình ra nước ngoài, nhưng Vạn Ngọc Sơn không đi, anh nói tổ mẫu vẫn còn ở đây, từ nhỏ anh đã được tổ phụ tổ mẫu nuôi dưỡng, tổ phụ không còn nữa, anh phải ở lại chăm sóc cho tổ mẫu, không thể đi Mỹ.

Bạch Mộ Tuyết khóc như lê hoa đái vũ: “Ngọc Sơn, chỉ có ba năm thôi, đến kỳ nghỉ anh có thể quay về bất cứ lúc nào mà.”

Vạn Ngọc Sơn trầm mặc như nước lặng: “Em cứ đi đi, ba năm sau quay về tìm anh.”

Bạch Mộ Tuyết ôm anh khóc đến không thở nổi.

“Khóc cái gì, anh vẫn sẽ ở đây đợi em.”

“Ngọc Sơn, mấy năm nay em vẫn luôn không nói chuyện này với anh, thật lòng em rất để ý đến vị hôn thê kia của anh, mà bây giờ em phải rời khỏi anh lâu như vậy, em sợ lắm.”

Vẻ mặt Vạn Ngọc Sơn có hơi lạnh lùng: “Chỉ là mấy trưởng bối cao hứng ước định, sao ai cũng coi trọng chuyện này như vậy? Nếu em cũng để ý thì anh sẽ cho người đi từ hôn.”

Bạch Mộ Tuyết co rúm trong lòng anh, nhẹ nhàng gật đầu, cô yêu người đàn ông này, một khắc cũng không nỡ rời khỏi anh, nhưng lại không lay chuyển được ý kiến cha mẹ, cũng may chỉ có ba năm, ba năm trôi qua cô sẽ lập tức trở về bên cạnh anh, không bao giờ rời đi nữa.

Vào ngày Bạch Mộ Tuyết xuất ngoại, Phương Lam và những người khác đều đến tiễn cô, nhưng cô ấy đợi hồi lâu vẫn không thấy Vạn Ngọc Sơn đâu. Bạch Mộ Tuyết tủi thân bước vào cổng kiểm tra an ninh, vừa đi vừa khóc.

Không ai biết ngày hôm đó vạn Ngọc Sơn đã đi đâu.

Từ đó về sau, Vạn Ngọc Sơn gia nhập xí nghiệp của gia tộc, gánh vác trọng trách tổ phụ để lại, ngày ngày anh đều tranh đấu quyết liệt, bận rộn không kể ngày đêm. Ba năm nhanh chóng trôi qua, Bạch Mộ Tuyết không trở về, cô nói mình đang xin thẻ xanh chuẩn bị định cư ở Mỹ. Lúc Vạn Ngọc Sơn hay tin, anh chỉ nói ‘đã biết’, sau đó đặt toàn bộ tinh lực ở Vạn thị. Cứ cách một khoảng thời gian, giới thương nghiệp sẽ thấy Vạn thị tung ra sản phẩm mới, đồng thời, anh cũng đưa ra một loạt cải cách, đưa Vạn thị bước lên đỉnh cao một lần nữa.

Phương Lam quyết định vỗ tay khen ngợi Bạch Mộ Tuyết. Cô ta không ưa Bạch Mộ Tuyết. Người phụ nữ này lúc nào cũng cũng kiều kiều nhược nhược, thường mang bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Có điều kể từ lúc đó, Vạn Ngọc Sơn không yêu đương thêm lần nào nữa. Mặc dù bên cạnh anh cũng có vài phụ nữ nhưng đều không lâu dài, Phương Lam không hiểu nổi, một người ưu tú như anh sao có thể để cho những phụ nữ đó chia sẻ thân thể. Cô ta nguyện ý đi theo anh đến hết đời này, bèn tìm một cơ hội nói ra tiếng lòng mình.

Ngay lúc đó giọng nói Vạn Ngọc Sơn lạnh nhạt: “Chuyện này liên quan gì đến cô?”

“Em thích anh, từ khi gặp anh em đã thích, em chỉ muốn biết anh thích bọn họ ở điểm nào, làm sao em mới có thể so với bọn họ? Tại sao anh lại không thích em?”

Vẻ mặt Vạn Ngọc Sơn thờ ơ, nói: “Cô cho rằng tôi hứng thú với mấy chuyện tục tằng này sao?”

Phương Lam nói: “Chẳng lẽ không phải?”

Vạn Ngọc Sơn chỉ bảo cô ta đừng quấy rầy mình nữa, tránh xa anh một chút, cũng đừng tìm anh nói chuyện. Mà Phương Lam lại càng cảm thấy mê hoặc, bởi vì cô ta thích Vạn Ngọc Sơn nhưng lại không chiếm được, lãng phí mười mấy năm ròng. Kỳ thật cô ta cũng có rất nhiều đàn ông theo đuổi, song cô ta đều không thích, mà những phụ nữ bên cạnh Vạn Ngọc Sơn cũng đều biết Phương Lam, có người làm lơ cô ta, cũng có người ghen ghét, từng có người cố ý mang chuyện kiều diễm ái muội giữa mình và Vạn Ngọc Sơn đến kích thích Phương Lam, nói rằng những khi đó Vạn Ngọc Sơn vô cùng hung mãnh, khi động tình sẽ mút lấy môi phụ nữ, linh hồn nhỏ bé gần như bị anh hút cạn.

Phương Lam tức giận đến đỏ vành mắt, những những chuyện sắc tình tư mật này cô ta thật sự không thể chịu nổi, trong lòng như nổi trống, tai đỏ miệng khô, bởi thế càng thêm thống hận Bạch Mộ Tuyết. Chính vì bị cô vứt bỏ, Vạn Ngọc Sơn mới trở nên buông thả chuyện nam nữ như vậy.

Lý Thư Khanh khuyên cô ta: “Cậu vẫn nên tìm người để gả đi thì hơn, chờ đợi Ngọc Sơn thích cậu, phỏng chừng đến lúc trời sụp đất nứt, sông cạn đá mòn cũng chưa chờ được.”

Phương Lam sao có thể cam tâm, tuy Vạn Ngọc Sơn cự tuyệt cô ta nhưng cũng không ngăn cản cô ta chui vào vòng bạn bè của anh mà chờ đợi, chỉ cần một ngày anh chưa lấy vợ thì ngày đó cô ta còn bám lấy anh, muốn biến người đàn ông này thành của riêng mình.

Lý Thư Khanh nói cô ta tẩu hỏa nhập ma rồi, cô ta càng cam tâm nhập ma.

Phương Lam ngồi đợi trên xe nửa ngày mới lấy di động gọi đến Lý Thư Khanh, bên kia vẫn chưa ngủ, la hét uống rượu, lại còn đánh bài, Lý Thư Khanh chưa kịp mở miệng cô ta đã khóc lóc trước, nước mắt rơi lã chã không gì ngăn được.

Lý Thư Khanh cắn điếu thuốc trong miệng, hai tay đều đang bận rộn, chỉ có thể kẹp điện thoại di động giữa tai và bả vai, hỏi: “Hơn nửa đêm rồi mà còn gọi điện thoại cho tôi khóc lóc cái gì?”

“Thư Khanh, đứa nhỏ kia xuất hiện rồi, hiện giờ tôi muốn giết nó.”

“Đứa nhỏ nào, cậu đừng quá xúc động.” Lý Thư Khanh cắn thuốc, mơ hồ không rõ.

“Là vị hôn thê ông nội Ngọc Sơn ước định cho anh ấy, hiện giờ nó đang ở Vạn gia.”

Lý Thư Khanh há miệng làm rớt điếu thuốc, hỏi: “Ngoại hình có đẹp không?”

Phương Lam khóc lóc mắng anh ta: “Tôi đã khó chịu đến như vậy, cậu còn không giúp tôi nghĩ cách lại đi hỏi cái này!”

Lý Thư Khanh: “Tôi đã sớm khuyên cậu từ bỏ đi, với tính cách của lão Vạn, nếu cậu ta thật sự thích cậu, liệu có để cậu lãng phí nhiều năm vô nghĩa như vậy không? Thật không hiểu nổi, đầu cậu bị nước vào rồi đúng không?”

“Đúng vậy, đầu óc tôi vẫn luôn ngâm trong nước, cả đám mấy cậu không một ai tốt! Mấy năm nay trơ mắt nhìn tôi giãy giụa trong đó, không biết tìm cách giúp tôi.”

“Giúp cậu? Giúp cậu thì bọn tôi chán sống rồi. Đừng khóc nữa, chỉ là một đứa con gái mới lớn, đến thì đến thôi, lão Vạn không thích nó còn leo lên trời được sao?”

“Nhưng nó rất xinh đẹp, căn bản không như mấy cậu tưởng tượng đâu.”

Lý Thư Khanh nghe vậy dở khóc dở cười: “Có đẹp thì cũng chỉ là đứa con nít, hẳn mới hơn mười chín tuổi, cậu lớn như vậy mà còn bị một đứa nhỏ mới thành niên chọc cho khóc lóc, có thấy mất mặt không?”

Phương Lam sụt sịt mũi: “Vừa rồi câu đầu tiên cậu hỏi là trông nó có đẹp không.”

“…” Đương nhiên chuyện mà một người đàn ông quan tâm nhất ở một phụ nữ xa lạ chính là tướng mạo rồi, chẳng lẽ đi chú ý nội hàm sao?

Lý Thư Khanh chỉ đành khuyên cô ta: “Tôi nói này nhị tiểu thư, sắp ăn tết rồi, cô thu lại tâm tư đặt trên người lão Vạn, về nhà ở bên người thân nhiều một chút có được không?”

“Không được, bọn họ luôn giục tôi gả chồng, tôi không muốn trở về.” Phương Lam lau khô nước mắt, hỏi anh ta: “Mấy cậu đang chơi ở đâu đấy? Tôi sẽ qua đó.”

“Chúng tôi giải tán liền đây.”

Phương Lam u oán: “Tôi sợ mình buồn chán sẽ nghĩ ra một vạn cách giết con nhỏ đó.”

Lý Thư Khanh nói: “Nhị tiểu thư, cô có bệnh thì đi trị, nhưng chỗ này của tôi thì không được đâu.”

Phương Lam cúp điện thoại, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ xe, lâm vào trầm tư. Cô ta đã nhịn rồi lại nhịn quá nhiều lần, lúc này không muốn nhẫn nhịn nữa, nhân sinh như chiếc bóng câu qua khe cửa, hiện giờ cô ta đã 30 tuổi rồi, không thể tiếp tục lãng phí thời gian, Bạch Mộ Tuyết năm xưa cũng được, đám oanh oanh yến yến kia cũng thế, đều đã là mây khói bay đi, mà bây giờ chỉ còn lại một đứa con gái mới thành niên, càng không dậy nổi sóng to gió lớn gì. Cô ta cảm thấy lần này nếu không tàn nhẫn một chút thì e là đời này cô ta chỉ có thể đứng nhìn Vạn Ngọc Sơn từ xa.

Lý Thư Khanh lại châm một điếu thuốc, rít vào hai hơi, nói: "Không chơi nữa, về nhà ăn tết."

“Ha ha, chuyện lạ, thời này còn ai về ăn tết nữa chứ.” Một người cười nói.

“Đúng vậy, chẳng thú vị chút nào.” Một người khác phụ họa nói.

Lý Thư Khanh đứng lên: “Bọn mày thấy không thú vị là vì không có việc gì làm, nhưng bây giờ tao có việc nên cảm thấy cái tết năm nay đặc biệt thú vị.”

Cả đám bọn họ khó hiểu nhưng cũng lười quản anh ta, ai nấy tiếp tục uống rượu đánh bài, mỗi lần thua bài mã chất thành đống.

Lý Thư Khanh báo tin này lại cho đám bạn xấu, ai nấy đều cực kỳ hưng phấn, nhưng bọn họ không đoán được thái độ của Vạn Ngọc Sơn, không dám mạo muội tới cửa thăm hỏi, lỡ đâu bị anh đánh một trận thì rất mất mặt. Bởi vậy liền sôi nổi đưa ra ý tưởng, tìm cách đến Vạn gia xem náo nhiệt một chút.

Lục Nguyên nghi hoặc nói: “Năm đó không phải lão Vạn đã hủy bỏ hôn sự vì họ Bạch kia rồi sao?”

Thành Nham đáp lại: “Năm đó Vạn lão thái gia ra đi quá đột ngột, người trong tộc cậu ta rối loạn một thời gian, cậu ta dốc toàn lực để dẹp loạn, cũng cho người đi dẹp bỏ chuyện kết hôn nhưng không thành công.”

Lục Nguyên nói: “Lão Vạn cũng thật sự moi tim mà yêu họ Bạch kia, yêu đến mức không thể bỏ được, kết quả người ta mới xuất ngoại ba năm đã vứt cậu ta ra sau đầu, bây giờ lại có một cô gái tìm đến, còn chưa từng gặp mặt đã phải kết hôn, cái mệnh của cậu ta là mệnh gì đây?”

Lý Thư Khanh cười đến híp mắt, lần này lão Vạn đấu không lại ông nội cậu ta, mà vị hôn thê nhỏ kia đã tìm tới cửa, lúc này nhất định lão Vạn đang nén giận trong lòng, tiểu mỹ nhân kia đành phải chịu khổ rồi, thật là đáng thương, anh ta trả lời: “Cứ như mùng một tháng Giêng mọi năm, chúng ta cùng đi chúc tết lão thái thái nào.”

Khi đến Vạn trạch có thể tranh thủ thời gian tìm cơ hội đến nhìn cô gái kia, trừ khi Vạn Ngọc Sơn giấu người ở hậu viện không cho lộ mặt.

Mọi người cố nén tò mò, mang theo hưng phấn khó nói mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Vạn Ngọc Sơn dậy sớm ra ngoài, nhìn thấy cả sân phủ một màu bạc, tuyết ở Ninh Thành rơi cũng thật đúng lúc, anh không có tâm trạng ngắm tuyết thưởng cảnh, vội vã đi đến viện lão thái thái. Lúc đi ngang qua viện của chính mình, nhìn thấy cửa viện rộng mở, Từ Tố Phương đang quét tuyết, lại nhìn vào trong nhà chính, trong phòng tối đen không có động tĩnh gì, anh đi qua hỏi: “Cô ấy vẫn còn ngủ?”

“Đúng vậy.”

“Tối hôm qua có khóc không?”

“Không nghe khóc, nhưng cô ấy có gọi Minh Nghĩa tới đây, nói hôm nay mình phải về nhà, mong cậu ấy hỗ trợ.”

“Ừ.” Vạn Ngọc Sơn tiếp tục đi về phía trước.

Chỗ Vạn lão thái thái đã dọn sẵn bữa sáng, là cháo trắng và một ít đồ ăn kèm, anh ngồi xuống, chờ lão thái thái ngồi rồi mới cầm đũa lên.

“Ban đêm lại uống say phát điên cái gì?” Vạn lão thái thái hỏi anh.

Vạn Ngọc Sơn không đổi sắc mặt, trả lời: “Lỡ uống hơi nhiều một chút, làm bà nhọc lòng rồi.”

“Vãn Nguyệt cho người tới xin bà thả nó trở về, bà không đồng ý, Ngọc Sơn, đã có người đón nó sang đây, cháu không nhận cũng phải nhận, bằng không chính là bà tạo nghiệt.”

Vạn Ngọc Sơn ăn chén cháo này cực chậm, nuốt hết ngụmcuối mới lên tiếng: “Cháu nghe theo lão thái thái.”

“Vậy được, bà đã báo tin với Tạ gia, sang năm sẽ tổ chức hôn lễ, đợi Vãn Nguyệt đủ tuổi pháp luật thì đi làm công chứng.”

Vạn Ngọc Sơn nói: “Đều nghe theo lão thái thái.”

“Có phải trong lòng cháu không thoải mái không?”

“Cực kỳ thoải mái.”

“Vậy là tốt rồi, cho bà một chén cháo đi, bà đói bụng.”

Vạn Ngọc Sơn múc một chén cháo cho bà, đợi bà lão ăn xong, anh ngồi lại với bà thêm chốc lát mới đứng dậy đi ra ngoài.

Vạn lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, nói với Thu Mạn: “Quả thật tôi có hơi sợ nó không chấp nhận.”

“Ngọc Sơn hiếu thuận, chỉ cần ngài nói, cậu ấy đều sẽ nghe theo.”

“Lát nữa đi gặp Vãn Nguyệt một chút, đừng để nó bị Ngọc Sơn dọa sợ.”

“Tôi đã qua đó xem thử, lúc đầu cô ấy thay quần áo xong thì nói chờ đến sáng hôm nay sẽ sang từ biệt ngài, sau đó lại thay đổi thành áo ngủ, chắc là hôm qua mệt quá nên bây giờ vẫn chưa thức giấc.”

“Con bé còn nhỏ như vậy mà tính cách lại trầm ổn, thật sự làm khó nó rồi.“ Vạn lão thái thái thở dài, lại nói, “Mặc dù hôn sự này là tổ phụ Ngọc Sơn và Tạ gia ước định bằng lời, nhưng mấy năm nay Tạ gia vẫn luôn thủ tín, chúng ta cũng không thể làm người thất tín bội nghĩa được. Vốn tôi định sẽ thuận theo tâm nguyện của Ngọc Sơn, nếu nó tìm được người mình thích, tôi liền vứt bỏ mặt mũi đi từ hôn với Tạ gia, nhưng cô nhìn mà xem, nhiều năm như vậy mà nó không tìm được một người nào. Đến Ngọc Đình cũng đã kết hôn rồi, mà nó vẫn còn ở một mình, chuyện này không thể oán tôi, cô nương người ta lớn chút nữa cũng phải gả chồng, nếu bị nó làm trễ nãi không tìm được người tử tế, vậy chúng ta liền mang tội lớn.”

Thu Mạn phụ họa nói: “Lão gia tử vẫn luôn an bài rất nghiêm cẩn, tôi tin lần này cũng sẽ không sai.”

Vạn lão thái thái nói: “Chỉ mong là vậy.”

Hai người nói liên miên một hồi lại hàn huyên sang chuyện đồ vật cần chuẩn bị cho hôn sự năm sau.

Tạ Vãn Nguyệt đang ngủ mơ, cô không biết vận mệnh mình đã xảy ra biến đổi ở ngay trước mắt mà chính cô cũng không thể chống lại được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp