Tiểu Bộ Khoái Lấy Ngọt Phục Người

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Không ai còn nhớ rõ chủ nhân ban đầu của căn nhà hoang này là ai. Thẩm Du cũng lần đầu tiên đi vào, không nghĩ tới trong nhà lại xa hoa tới vậy, cũng không biết chủ nhân ban đầu tại sao lại vứt bỏ nó. Thẩm Du lắc đầu, cảm thấy tiếc hận thay chủ cũ một hồi, có lẽ thế giới của người có tiền cách nàng quá xa nên nàng căn bản không cách nào hiểu được.

Thẩm Du vươn cổ nhìn xung quanh, núi giả, hồ sen, hành lang đình đài đều không thiếu cái nào, lại đẩy Tôn Đại Lực nói: “Đại Lực ca, không nghĩ tới nơi này còn xa hoa hơn cả nhà Lâu Viên ngoại.”

“Ngươi trước giờ chỉ nhìn thấy nhà của Lâu viên ngoại, nhìn xem tầm mắt của ngươi.” Tôn Đại Lực ngoài miệng chê cười, nhưng trong mắt lại không che giấu được khát vọng với nơi này.

Thẩm Du lè lưỡi, phát hiện góc sân, xó xỉnh khắp nơi đều là trúc xanh, lá cây còn chưa tỉa lại, có vẻ mới trồng xuống không lâu.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy nàng hỏi quản sự trước mặt: “Vị quản sự này, công tử nhà ngươi ngoại trừ thích ăn quýt nuôi mèo có phải còn thích trồng trúc hay không?”

“Quan lão gia không hổ là bộ khoái, quan sát rất cẩn thận. Chẳng qua ngài cũng có thể gọi ta là Văn Nghiệp, không cần xưng hô khách khí như vậy.”

Văn Nghiệp mặt không biểu cảm nói với Thẩm Du, trong lời nói đều lộ ra khí chất của người đọc sách, những người thô thiển như Thẩm Du Tôn Đại Lực bọn sao có thể hiểu được?

Thẩm Du cười khờ khạo, khí chất của người đọc sách nàng không bắt chước được, nhưng vẫn khách khí đáp lại: “Ta tên Thẩm Du cũng có thể gọi là Thán Muội, hắn tên Tôn Đại Lực, cũng có thể trực tiếp gọi là Đại Lực.”

Văn Nghiệp thấy dáng vẻ khờ khạo của nàng cười một tiếng, lại lập tức cảm thấy như vậy không quá lễ phép, một lần nữa đứng thẳng người càng thêm trịnh trọng.

Đi tới đi lui mấy vòng, cuối cùng bọn họ cũng tới sảnh phụ, không nghĩ tới toà nhà này địa hình phức tạp, thật sự khiến Thẩm Du choáng váng.

Vừa bước vào nhà, liền nhìn thấy một vị công tử anh tuấn ngồi bên cạnh chiếc bàn gỗ hình cánh gà dưới cửa sổ, y phục gấm màu trắng xanh, ôn nhuận như ngọc. Công tử này mi mục thanh tú, khắp người mang theo khí chất nho nhã, ngọc bội bên eo trắng sáng, dưới ánh nắng lại càng tinh khiết không tì vết.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngước mắt lên liếc mắt nhìn Thẩm Du cùng Tôn Đại Lực một cái, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve mèo hổ nằm giữa hai chân, lúc này nhìn nó có vẻ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ lười biếng ngáp với bọn họ một cái.

“Công tử, hai vị này là Thẩm bộ khoái cùng Tôn bộ khoái ở nha môn.”

Thẩm Du nói bổ sung thêm: “Công tử có thể trực tiếp gọi ta là Thán Muội, gọi hắn là Đại Lực là được.”

Văn Nghiệp che miệng cười, vốn dĩ tính tình công tử nhà mình có hơi độc miệng, rất khó đối phó. Mà Thẩm bộ khoái thoạt nhìn là người tính tình ngay thẳng, nếu công tử nhà mình chọc nàng tức giận nói không chừng sẽ không nhịn được trực tiếp mắng chửi.

Hắn như đang xem một vở kịch hay, chậm rãi lùi về phía sau.

“Quả quýt nhà ta làm sao?” Dáng vẻ Tống Phục Viễn rất giống mèo hổ, lười biếng mở miệng hỏi ngay cả ánh mắt cũng không nhìn tới người Thẩm Du.

Thẩm Du đi lên trước một bước, lễ phép chắp tay thi lễ: “Vị công tử này, thật sự không phải cố ý quấy rầy chỉ là vừa rồi trong quá trình tra án trùng hợp nhìn thấy hoang…… Quả quýt, trước bụng nó có một bãi máu, không biết công tử vuốt ve một hồi, chẳng lẽ vẫn không phát hiện ra sao?”

Có lẽ do nói đến mèo nhà hắn nên mới có chút hứng thú, lúc này mới lặng lẽ nhướng đôi mày mê người lên cẩn thận đánh giá Thẩm Du.

“Đi cùng ta.” Tống Phục Viễn nhẹ giọng nói, uể oải từ trên ghế đứng lên, lại ôm mèo hổ vào trong lòng.

Tôn Đại Lực không nói lời nào, đi theo sau Thẩm Du.

Kết quả bọn họ đi tới đi lui một vòng, Tống Phục Viễn lại đưa bọn họ tới cửa lớn lúc đầu.

Thẩm Du và Tôn Đại Lực đều ngẩn ra, không cần khách sáo như vậy chứ cho dù có muốn mời bọn họ đi cũng không cần phiền công tử đích thân ra tiễn khách ——

Thẩm Du xoa xoa tay, trong lòng thầm nghĩ: Dung mạo đẹp đúng là rất dễ dùng, dù không phối hợp với quan phủ phá án vậy cũng không khiến người ta tức giận.

Tống Phục Viễn đột nhiên ngừng bước chân, mèo hổ trong ngực cũng dừng lại một chút, sau đó liền hướng ngực Thẩm Du lao tới.

Thẩm Du lập tức đón được mèo,  trước tiên kiểm tra bụng mèo, vết máu trên bụng lại không thấy.

“Này, chuyện này là sao?” Thẩm Du lo lắng đổ mồ hôi, quay đầu nhìn Tôn Đại Lực, hai người nhìn nhau.

“Ta đoán ngươi muốn tìm chính là ở trên này.” Tống Phục Viễn chỉ vào gian nhà cạnh cửa lớn, hình vuông, nhìn qua không cao lắm.

Tôn Đại Lực trịnh trọng vỗ vai Thẩm Du, cúi người nói: “Thân thể ngươi linh hoạt, bò lên nhìn xem.”

Nói một cách dễ hiểu, trọng trách kiểm tra mái nhà đặt lên vai Thẩm Du.

Thẩm Du đồng ý, nhưng mèo hổ vẫn lười biếng nằm trong ngực của nàng, căn bản không có ý định trở về trong ngực chủ nhân.

Tống Phục Viễn nhướng mày nghiêng đầu nhìn: “Quả quýt, không nghĩ tới thẩm mỹ của ngươi kém như thế.”

Thẩm Du: “……”

Thật là chuyện này nhiều người ——

Thẩm Du đẩy mèo trả lại cho Tống Phục Viễn, xắn tay áo sau đó bám vào tường sân nhảy lên mái nhà hai ba lần, chỉ một lát đã không thấy bóng dáng.

Qua sau một lúc lâu, từ trên mái nhà truyền tới một giọng nói không nhanh không chậm: “Đại Lực ca, trở về huyện nha thông báo với Dương bộ đầu tới đây dọn thi thể.”

Vừa nghe đến trên nóc nhà có thi thể, Tôn Đại Lực vô cùng kinh ngạc, trợn mắt há mồm, vội vàng đi gọi người huyện nha đến.

Tống Phục Viễn vẫn tiếp tục đứng tại chỗ, thong thả vuốt ve lông tơ trên cổ mèo, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.

“Nói, vị công tử này, tại sao phát hiện thi thể trên nóc nhà ngươi, ngươi vẫn có vẻ bình tĩnh như vậy?” Thẩm Du bây giờ càng nhìn hắn càng thấy khả nghi.

Đối mặt với lời chất vấn của Thẩm Du, Tống Phục Viễn ngẩng đầu nhìn cái đầu nhỏ lộ ra ngoài, nhàn nhạt nói: “Vị tiểu bộ khoái này, chẳng lẽ còn muốn ta khóc tang cho những người không liên quan sao?”

“Ngươi cũng chưa nhìn thấy thi thể này, sao có thể biết là người không liên quan?” Thẩm Du hùng hổ doạ người khiến Tống Phục Viễn á khẩu không trả lời được.

Văn Nghiệp im lặng đứng sau lưng Tống Phục Viễn lén che che miệng, quả nhiên Thẩm bộ khoái là người linh hoạt nhanh mồm nhanh miệng, có lẽ công tử nhà mình gặp được đối thủ rồi.

Thẩm Du đi vòng quanh thi thể hai lần, bởi vì là lần đầu tiên nhìn thấy trong lòng còn có chút sợ hãi.

Nhưng rất nhanh nàng đã có thể thích ứng được, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm thi thể nữ tử còn nguyên vẹn, mùi hôi không rõ ràng, đoán chừng thời gian chết cũng không lâu.

Nói như vậy, hiềm nghi trên người vị công tử kỳ lạ này càng lúc càng lớn.

Thẩm Du không nghĩ nhiều, lại từ mái nhà trèo xuống, đứng trước mặt Tống Phục Viễn và Văn Nghiệp chỉ sợ bọn họ đào tẩu ngay dưới mi mắt mình.

Một hồi lâu sau, Dương bộ đầu mang theo người chạy tới đây.

Huyện Thanh Hà xuất hiện án giết người đây là chuyện cực kỳ hiếm gặp, Dương bộ đầu nhậm chức nhiều năm cũng lần đầu tiên gặp phải, trước tiên không nói đến việc sắp xếp tiếp theo sẽ khám nghiệm tử thi như thế nào, thậm chí cả vấn đề di chuyển tử thi tại hiện trường cũng khiến hắn đau đầu không thôi..

“Các ngươi là chủ nhân của ngôi nhà này?” Giọng nói nghiêm khắc của Dương bộ đầu vang vọng, quan sát hoàn cảnh xung quanh một lượt.

Văn Nghiệp mở miệng nói trước: “Công tử nhà ta mới vừa chuyển đến hôm qua, vẫn chưa quan sát, kiểm tra cẩn thận hết nhà này, xuất hiện loại tình huống này chúng ta cũng cảm thấy rất kinh ngạc.”

Dương bộ đầu đánh giá cẩn thận hai người trước mặt, một thân cẩm y hoa phục, bộ dạng khiêm khiêm quân tử, không giống người sẽ nói dối.

Thẩm Du đang cùng các huynh đệ thảo luận cách thức vận chuyển thi thể, Dương bội đầu lai dùng chuôi đao chọc vào lưng nàng, hỏi: "Ngươi phát hiện?"

Vừa nói, vừa chỉ lên nóc nhà.

Thẩm Du bị hắn chọc ngứa, không nhịn được cười vài tiếng, sau đó đột nhiên dừng lại nói: “Đúng vậy Dương bộ đầu, người chết là một nữ nhân, theo ta thấy có lẽ chỉ mới chết được một canh giờ.”

“Cái gì gọi là theo như ngươi thấy, ngươi là ngỗ tác* sao? Nếu người chết trên đó là nữ nhân mà ngươi lại là người thứ nhất phát hiện vậy để ngươi cõng xuống đi.”

(ngỗ tác: Tên một chức lại để khám xét các người tử thương.)

“Ta?” Thẩm Du không thể tin được chỉ vào người mình, rất nhanh lại nuốt hết nghi ngờ vào bụng:“Ồ, được, vậy ta thử trước một chút.”

Dương bộ đầu để lại cho Thẩm Du một bộ khoái giúp đỡ khuân vác thi thể, còn những người khác đi theo hắn vào nhà khám xét, nhưng bọn họ thật sự muốn điều tra cái gì, ai cũng không biết, chỉ biết đây là quá trình tra án bình thường.

Trước khi Dương bộ đầu ra cửa ngoài đã xem qua hồ sơ trước đó, bên trong viết như thế này.

Đợi điều tra một vòng không có kết quả, Dương bộ đầu dẫn người trở lại vị trí ban đầu, lúc này Thẩm Du đưa người chết xuống đất, vì thế gọi người lại nâng cáng đắp vải bố trắng lên chuyển ra ngoài.

Dương bộ đầu dùng tay bịt mũi, lúc này mới ngửi thấy mùi gì đó.

“Trong nhà vị công tử này đúng là không phát hiện thứ gì khả nghi. Về phần hiện trường vụ án có ở đây hay không, chờ ngỗ tác ở huyện nha khám nghiệm thi thể mới có thể kết luận. Ngoài ra mong vị công tử này gần đây đừng đi xa nhà, bất cứ lúc nào cũng tiện cho nha môn gọi đến hỏi chuyện.

Văn Nghiệp: “Được, công tử nhà ta đúng là không có kế hoạch xa nhà.”

Thẩm Du đứng một bên yên lặng chú ý nhất cử nhất động của Tống Phục Viễn.

Dựa vào suy đoán của nàng, phát hiện người chết trên nóc nhà mình, dáng vẻ còn mới chết không lâu, vậy chủ nhân tòa nhà chính là người bị hiềm nghi lớn nhất. Những đại quan quý nhân như bọn họ đều có vài khuôn mặt, trông có vẻ phúc hậu vô hại, sau lưng lại không biết tâm địa gian xảo tới mức nào.

Thẩm Du tức giận nhìn chủ tớ hai người, Dương bộ đầu lại dùng chuôi đao chọc chọc sau lưng nàng, quở trách: “Đứng ngốc ở đó làm gì, mau trở về.”

Đợi các bộ khoái thu dọn xong hiện trường, trong khi đó Tống Phục Viễn không nói một lời mà đứng thẳng tắp giữa sân, trong ngực ôm chặt con mèo hổ tên Quả Quýt.

Mèo hổ vừa muốn ngo ngoe động đậy, cực kỳ không nghe lời trong lòng chủ nhân, rất muốn thoát khỏi vòng ôm, chạy đến bên người Thẩm Du.

Nhưng hắn vẫn bình tĩnh như cũ, tự nhiên hào phóng, cứ như thi thể này không phải phát hiện từ nóc nhà mình, cũng không có chút liên quan.

Chờ đến khi Tôn Đại Lực giật giật góc áo Thẩm Du, Thẩm Du mới chợt bừng tỉnh, nhìn bọn họ một cái mới bằng lòng rời đi.

“Đại Lực ca, ta cảm thấy việc này quá kỳ lạ, Tô Cừ bị trúng độc thiếu chút nữa bỏ mạng, sau đó lại phát hiện một thi thể nữ nhân mới chết không bao lâu, ngươi có cảm thấy chuyện bị hại của các nàng có liên quan hay không?"

"Có liên quan hay không thì phải giao cho Phùng tri huyện định đoạt. Nói thẳng ra, chúng ta chỉ là chân chạy việc vặt, nói bắt ai thì ta sẽ bắt. Ngươi đã nhìn thấy chủ nhân mới của ngôi nhà này rồi, thân phận khẳng định cao quý, ngươi đừng gây chuyện lung tung giống như lần trước."

Tôn Đại Lực có ý tốt nhắc nhở, ánh mắt vừa rồi Thẩm Du nhìn chằm chằm bọn hắn như kẻ địch thật sự quá rõ ràng, tuy nói Tôn Đại Lực cũng cảm thấy bọn họ có hiềm nghi rất lớn, nhưng hắn càng sợ Thẩm Du bởi vậy mà gây chuyện hơn.

“Đại Lực ca, ta chỉ nhận hung thủ.” Thẩm Du nghiêm túc nói với hắn, kiên định mà có khí thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp