Tiểu Bộ Khoái Lấy Ngọt Phục Người

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Thi thể một nữ nhân không rõ danh tính được tìm thấy trong ngôi nhà đã bị bỏ hoang nhiều năm, đây là một việc lớn khiến cả huyện Thanh Hà chấn động.

Sau đó còn có lời đồn đại, quan đại thần từ kinh thành mua lại căn nhà hoang này, không nghĩ tới còn chưa ở đến hai ngày lại phát hiện ra chuyện đen đủi như vậy trên nóc nhà, không biết người xui xẻo nào đã mua căn nhà này hay là phong thủy ngôi nhà này không tốt.

Nhưng Phùng tri huyện quản không được nhiều như vậy, bây giờ chuyện khiến ông ấy lo lắng không phải có án mạng, mà là ngay thời khắc mấu chốt khâm sai đại thần tới đây đi tuần lại xảy ra chuyện chết người. Hiện tại ông ấy chính là có một cái đầu nhưng phải nghĩ hai việc lớn, lắc lư thân mình gầy trơ xương, đi qua đi lại ở huyện nha, tinh thần hoảng loạn.

“Ngươi nói chút đi sao án tử này lại xảy ra vừa khéo vậy chứ, huyện Thanh Hà đã mấy chục năm nay chưa từng phát sinh loại chuyện ác liệt đến mức này, cố tình chọn khi khâm sai đại thần muốn tới lại xảy ra.”

Phùng tri huyện phủi mũ cánh chuồn, tức giận, nhìn Thấm Du thấp bé nhất đứng ở cuối cùng, nhan tiện trút giận lên người nàng.

“Lúc trước không phải ngươi rất có bản lĩnh sao, tại sao lần này lại không hé răng?”

Thẩm Du dừng một chút: “Theo lời của Phùng đại nhân vậy người đen đủi hẳn chính là khâm sai đại thần.”

Các bộ khoái khác đều đậu che miệng cười trộm, Phùng tri huyện thiếu chút nữa bị nàng nói cho không thở được, vẫn là Dương bộ đầu đẩy đầu Thẩm Du một cái, nói: “Ngươi còn muốn làm không?”

“Ngươi xem, các ngươi đều cảm thấy lời ta nói vớ vẩn! Thay vì ở đây tiếp tục vớ vẫn với ta, chi bằng nhanh chóng chạy tới huyện khác mượn ngỗ tác khám nghiệm thi thể, nhanh chóng phá án.”

Lần này mọi người đều đồng tình với quan điểm của Thẩm Du, Phùng tri huyện cũng phục hồi lại tinh thần, suy nghĩ một hồi lại quên mất mời ngỗ tác tới nghiệm thi, phạm vào sai lầm cấp thấp như thế.

Phùng tri huyện hiếm khi lộ ra vẻ tán dương với Thẩm Du:  "Xem ra giữ lại ngươi vẫn có chỗ để dùng, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngươi làm trợ thủ giúp ta điều tra vụ án, ta sẽ nói những bổ khoái khác phối hợp với ngươi."

“Phùng đại nhân ngay cả ta cũng nghe nàng lệnh của nàng sao?” Dương bộ đầu hỏi.

“Thi thể này là do Thán Muội phát hiện, cũng là mình Thán Muội đưa xuống dưới, các ngươi ngoại trừ khiêng cáng còn có thể làm được gì? Vậy cứ để Thán Muội làm trước đi.”

Thẩm Du vừa nghe thấy, trong người như bắt đầu đường sống dậy, có lẽ nàng sắp được thăng chức rồi.

Dương bộ đầu như trời sập, nói trắng ra là giờ phút này hắn uổng có xưng hô bộ đầu phải nghe theo lệnh của một nha đầu sai khiến, nghẹn khuất tới mức này một nam nhi cao bảy thước sao có thể chịu được?

Một mảnh ríu rít nghị luận, mọi người đều không phát hiện ra có người đi vào huyện nha.

Bọn họ đứng ở cửa nói chuyện, Phùng tri huyện dẫn đầu một nhóm bộ khoái vui cười đùa giỡn.

Tống Phục Viễn mặc áo gấm màu lam, đi đến chỗ nào cũng ôm theo mèo, hai đôi con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi thứ trước mắt, ngoài miệng lộ ra nụ cười trêu chọc.

Không ngờ tới một tiếng mèo kêu lại khiến toàn bộ đại đường trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Thẩm Du híp mắt nhìn qua, cẩn thận lại không ngờ là bọn họ. Nàng vừa nhận được quan uy cũng đang muốn mượng việc này thể hiện đây.

“Chẳng lẽ hai vị lương tâm trỗi dậy quyết định tự tới thú nhận đền tội sao?”

Trực giác nói với Thẩm Du, bọn họ cực kỳ khả nghi.

Tống Phục Viễn cũng không tức giận mà một tay nhét con mèo vào lòng Thẩm Du, khiến nàng trở tay không kịp.

Mèo hổ đối với ai cũng giương nanh múa vuốt, vẻ mặt căm hận, ngay cả Văn Nghiệp đi theo bên cạnh Tống Phục Viễn nhiều nay, đến nay cũng không dám tới gần.

Nhưng chỉ ngoại trừ một mình Thẩm Du, cũng không biết nó coi trọng nàng điểm nào, nhìn thấy Thẩm Du liền ngoan ngoãn nằm trong ngực nàng, dáng vẻ nghe lời vô cùng mềm mại đáng yêu.

Văn Nghiệp nhìn hành động đưa mèo, lúc này mới di chuyển tới gần Thẩm Du, thì thầm với nàng: “Ngươi yên tâm, đại nhân nhà ta rất vừa lòng với ngươi.”

Đại nhân? Trên mặt Thẩm Du lại đầy dấm chấm hỏi, không chờ nàng phản ứng lại, Tống Phục Viễn đã từ trong túi xiêm y lấy ra một cái lệnh bài ánh vàng rực rỡ còn có một tập công văn có dấu quan ấn.

Dương bộ đầu rất tinh mắt đưa hai tay nhận lấy, trình lên cho Phùng tri huyện, Phùng tri huyện măt khẽ run, không đợi nhìn kỹ mấy thứ này, ông ấy cũng đã đoán trước được người trước mặt chính là khâm sai đại thần triều đình phái tới.

“Phùng tri huyện thật đúng là có nhã hứng, huyện Thanh Hà đã xảy ra vụ án ác liệt như vậy, không ngờ vẫn còn có thể nhàn nhã ở đây cùng các bộ khoái cười đùa, nói chuyện phiếm.”

Giọng Tống Phục Viễn nói cũng không lớn, nhưng từng chữ đều xuyên thấu tâm can, trực tiếp chọc vào ngực Phùng tri huyện.

Phùng tri huyện thậm chí không xem qua công văn, đặt tay sang một bên, khom người cúi đầu hành lễ với hắn: “Tống đại nhân, ngài đã đến đây sao không thông báo cho tại hạ một tiếng, tại hạ nhất định sẽ phái người đón gió tẩy trần cho ngài."

“Đón gió cũng được, vậy để tiểu bộ khoái này của các ngươi tiếp đi.” Tống Phục Viễn mặt không biểu cảm, gật đầu chỉ về phía Thẩm Du.

Thẩm Du vừa vuốt ve mèo vừa giả ngu.

Đúng là thảm mà! Coi khâm sai đại thần triều đình phái tới là hung thủ, tự cổ chí kim cũng chỉ có một người kỳ lạ như Thẩm Du mà thôi.

Chỉ là Thẩm Du chớp chớp mắt, lại dùng sức xoa mắt, mặc kệ nàng thấy thế nào, người trước mặt này nhìn thế nào cũng không giống bệnh tật ốm yếu, Tống đại nhân muốn tới đây dưỡng lão.

Phùng tri huyện cười xấu hổ, có ý muốn xoay chuyển bầu không khí hỗn loạn.

Tống Phục Viễn ngừng trêu chọc Thẩm Du sau đó lại nghênh ngang đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua người Thẩm Du, còn cố ý dừng lại một chút: “Ngươi, đi cùng với ta.”

Thẩm Du ôm mèo hổ, trong lòng hoảng sợ đến mức tốc độ vuốt ve mèo cũng nhanh hơn một chút

Ngoan ngoãn nhún vai đi theo sau Tống Phục Viễn.

Thẩm Du chỉ lo cúi đầu đi phía trước nhưng đi ra ngoài được mấy bước lại dừng lại, thiếu chút nữa đã đụng vào người Tống Phục Viễn.

“Đình Thi phòng* của huyện nha ở chỗ nào?” Hắn chậm rãi mở miệng, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi hỏi.

(Đình Thi phòng: nhà xác, phòng giữ thi thể)

Thẩm Du nghi ngờ bản thân mình nghe lầm, ngay cả Phùng tri huyện cũng lười bước vào nơi dơ bẩn này nửa bước, hắn đường đường là một khâm sai đại thần lại muốn tới đó sao?

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng tay vẫn chỉ về phía Tây Nam huyện nha, thành thật nói: “Bên kia, quên đi, nói ngài cũng không biết, ta tự mình đưa Tống đại nhân đi.”

“Vốn dĩ ngươi cũng không thể chạy được.” Tống Phục Viễn nói thầm, khinh thường cong cong khóe miệng.

Thẩm Du rất nhanh đã đưa bọn họ đến Đình Thi phòng, bọn họ còn chưa kịp tới gần đã ngửi thấy một mùi hôi thối gay mũi khó chịu. Thẩm Du mở cửa ra trước, nơi này chất đống rất nhiều đồ linh tinh, ngay cả những thẻ tre ghi hồ sơ vụ án từ nhiều năm trước cũng chất thành đống, bên trên còn có mạng nhện dày đặc.

Văn Nghiệp móc quạt xếp đưa cho Tống Phục Viễn, hắn liền mở ra che kín mũi miệng.

Có lẽ là bởi vì mùi ở đây quá khó ngửi, mèo được cưng chiều từ nhỏ không chịu nổi, cuộn tròn ở trong ngực Thẩm Du, kêu meo meo.

Từng tiếng kêu này lại đi thẳng vào ngực Tống Phục Viễn.

“Tiểu bộ khoái, đưa quả quýt cho ta.” Hắn vừa nói, vừa đi tới cửa Đình Thi phòng.

Thẩm Du khinh thường nghĩ đúng là không khác gì với Phùng tri huyện, đều là bao cỏ thêu hoa còn không quyết đoán bằng một nữ tử như nàng.

Đưa mèo trở về, Tống Phục Viễn vẫn không chịu buông tha: "Tiểu bộ khoái, kế tiếp ta nói ngươi làm gì ngươi phải làm theo, sau đó quan sát được những gì đều nói hết cho ta biết."

Thẩm Du không biết lại nháo ra chuyện xấu gì, cho rằng do mình nhận định hắn thành hung thủ nên lòng dạ hẹp hòi muốn nhân cơ hội trả thù.

“Được, Tống đại nhân cứ phân phó.”

Vì giữ được bát cơm, vẫn phải chấp nhận.

“Đầu tiên kiểm tra người chết xem có miệng vết thương rõ ràng nào không.”

“Có, ở yết hầu có một vết thương chừng một tấc.”

“Miệng vết thương có hình dạng gì?”

“Bên ngoài vết thương gọn gàng, miệng vết thương lưu loát, yết hầu bị cắt đứt.”

“Vậy khuôn mặt người chết có gì đặc biệt?”

“Mắt và môi tái xanh, cái này giống như Tô Cừ, đều bị trúng độc.”

Tống Phục Viễn đột nhiên nhướng mày hỏi: “Ai là Tô Cừ?”

“Cháu ngoại gái của Dương đại thẩm, đi gánh nước ở miệng giếng ngay trước nhà ngài sau khi trở về cũng trúng độc ngất xỉu.”

“Được, kế tiếp ngươi ngồi trên người chết, dùng sức ấn vào lồng ngực nàng, xem trong bụng có dị vật hay không.”

Thẩm Du: “……” Sao ngươi không làm một lần cho ta xem.

Nàng mới không nghe theo lời hắn nói, mà đưa tay sờ vào ngực người chết rồi dùng sức ấn mạnh.

Sau một lúc lâu nói: “Không có gì cả.”

Tống Phục Viễn: “Được rồi, ra ngoài đi.”

Nhận được mệnh lệnh, Thẩm Du cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, phủ vải bố trắng lên người chết, từ Đình Thi phòng đi ra.

Tống Phục Viễn uể oải liếc nhìn Thẩm Du như đang trút được gánh nặng, nheo mắt cười đầy ẩn ý, ​​cười phá lên khiến Thẩm Du khó chịu.

Văn Nghiệp đứng một bên cuối cùng cũng mở miệng: “Thẩm bộ khoái, đại nhân nhà ta có một yêu cầu quá đáng.”

Thẩm Du đã chuẩn bị xong tâm lý, đã sớm đoán được Tống đại nhân sẽ không buông tha mình, vì vậy cố gắng nén sắc mặt, nhỏ giọng nói:“Tống đại nhân, thật xin lỗi, lúc trước tiểu nhân có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, chậm trễ ngài, mong ngài đại nhân đại lương không cần phải so đo với một người dân nho nhỏ như tiểu nhân."

Thẩm Du cười ha ha, xoa xoa tay.

Vòng tay Tống Phục Viễn ôm một con mèo tròn vo, dùng quạt xếp gõ nhẹ vào mặt Thẩm Du, một đốm trắng hằn sâu trên làn da ngăm đen.

Tiếp đó lại tỉ mỉ đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, lại thở dài một tiếng, tấm tắc lắc đầu.

Đây là biểu cảm kiểu gì? Trong mong đợi mang theo ghét bỏ, trong ghét bỏ lại trộn lẫn cả khinh thường.

Thẩm Du thầm nghĩ: Cũng may mặt hắn đẹp, bằng không với tình cách kỳ lạ như vậy thật đúng là không thể nào khiến người ta thích nổi.

Đợi Tống Phục Viễn quan sát xong, lại xoay người nhìn Văn Nghiệp, Văn Nghiệp nháy mắt liền hiểu ý.

“Thẩm bộ khoái, mời đi bên này.” Nói xong, hắn cười khách khí khom người làm động tác mời với Thẩm Du.

Thẩm Du không hiểu gì, ngoan ngoãn đi theo.

Bọn họ dừng chân lại trước cửa quán trà náo nhiệt nhất phố, Tống Phục Viễn chậm rãi đi vào trước.

Thẩm Du đứng dưới bảng hiệu ở cửa sửng sốt, nơi này là địa điểm các địa chủ thân hào nói chuyện, nàng chỉ theo lệ thường đi tuần tra ở đây vài lần, cửa lớn phô trương to lớn khiến người khác kinh ngạc cảm thán. Những đại quan quý nhân đó ngồi trên ghế nghe con hát nổi tiếng ca xương tiểu khúc, lúc vui vẻ còn tiện tay ban thưởng mấy lượng bạc.

Cho nên mới nói thế giới của người có tiền Thẩm Du không cách nào hiểu được, nàng chỉ nghĩ số tiền đó có thể mua được bao nhiêu bánh thịt nướng của Dương đại thẩm, mùi thơm ăn ngon tốt hơn nhiều so với ném tiền ra bên ngoài.

Thẩm Du chần chừ, Văn Nghiệp thấy nàng đứng đó nửa ngày không di chuyển, lại nhẹ giọng nói: “Thẩm bộ khoái đừng sợ, đại nhân nhà ta cảm thấy nói chuyện cũng nên tìm một chỗ đứng đắn.”

Thẩm Du chế nhạo gật đầu, không tiếp tục nghĩ nhiều đi theo vào.

Trong sân khấu đang diễn xướng mọt vở kịch trong quán trà, Tống Phục Viễn cố ý chọn một góc yên lặng, tiểu nhị mới vừa rốt trà xong, cuối cùng hắn cũng khẽ mở miệng: “Tiểu bộ khoái, ngươi nhất định rất tò mò vì sao ta lại cưng chiều quả quýt như vậy.”

Thẩm Du vội vàng xua xua tay: “Không tò mò, không tò mò chút nào.”

Tống Phục Viễn cười nhạo một tiếng, lại nhấp một ngụm trà: “Mèo này của ta khác với mèo bình thường, nó là mèo có thể giúp ta xử án. Giống như ngươi đã phát hiện lúc đầu, trên bụng nó sỡ dĩ có vết máu là cố ý để ngươi phát hiện, muốn các ngươi biết trên nóc nhà có người chết.”

Thẩm Du bán tín bán nghi nhìn mèo hổ trong ngực Tống Phục Diễn, dáng vẻ không thể tin được.

“Hơn nữa ta cũng không khó nhìn ra Quả Quýt rất thích ngươi, tuy có thể thẩm mỹ của nó có chút lệch lạc, nhưng nếu Quả Quýt thích ngươi, ta cũng phải thay nó suy xét phải không?”

Chờ đã từ từ, lời này nói như thế nghe cũng có vẻ kỳ lạ?

Thẩm Du há hốc miệng một hồi vẫn chưa khép lại, vận mệnh chú định có một loại cảm giác mãnh liệt nói cho nàng biết, sẽ không có chuyện gì tốt!

Tống Phục Viễn ho khan vài tiếng, hai mắt lạnh như băng mang theo vài tia ý cười: “Lần này ta được phái tới huyện Thanh Hà, chậm thì nửa năm, nhiều thì một năm. Ta phong cho ngươi chức quan mèo đại nhân, ngày thường giúp ta chăm sóc Quả Quýt, mỗi tháng còn có thể nhận thêm sáu văn tiền. Ta cũng hỏi thăm ngươi có một đệ đệ muốn tham gia khoa cử, trong nhà cần không ít ngân lượng, việc mua bán này với ngươi mà nói chỉ lãi không lỗ.”

Thẩm Du nuốt nước miếng sáu văn tiền, đây đúng là số tiền không nhỏ, đủ làm sinh hoạt phí hai tháng cho nàng và Thẩm Hòa.

Có tiền không kiếm thì đúng là kẻ ngốc, Thẩm Du không nghĩ nhiều, lập tức giơ hai tay gật đầu: “Ta đồng ý!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp