Tiểu Bộ Khoái Lấy Ngọt Phục Người

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Huyện Thanh Hà trước giờ luôn yên bình, nhưng chỉ trong thời gian ngắn lại phát hiện hai thi thể nữ nhân thật sự khiến lòng dân hoảng sợ.

Thẩm Du trong lòng khó chịu, bước chân nặng nề đi theo cuối cùng đội ngũ, bực bội đá hòn đá nhỏ dưới chân.

“Dân phong huyện Thanh Hà trước đây thật sự đơn thuần sao?” Tống Phục Viễn cố ý giảm tốc độ, đi cùng với Thẩm Du.

Cũng không trách khâm sai đại thần lại nghi ngờ như vậy, ai biết huyện Thanh Hà đang êm đẹp mấy ngày gần đây lại liên tiếp phát sinh án mạng, nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Du chắc chắn là do Tống đại nhân đen đủi!

“Ai! Có người trời sinh mang theo sát khí, đi đến nơi nào cũng chọc tới thổ địa nơi đó.”

Thẩm Du vô tội chớp chớp mắt, lời nói công kích người nào đó, nhưng người nào đó lại vô tâm nghe qua khó có khi nhìn lại, ha ha, hình như hắn biết vì sao quả quyết lại thích nàng như vậy rồi.

Đôi mắt, nhất định là đôi mắt! Tuy nói Thán Muội trước mặt này không có dung mạo xinh đẹp, nhưng cặp mắt to đen như lấp lánh như biết nói.

Tống Phục Viễn tìm được lý do thoái thác cho Quả Quýt, khuôn mặt tuấn lãng cũng mang theo nụ cười yên tâm.

Vừa rồi giễu cợt như vậy còn dám nhìn nàng cười, Thẩm Du nghiêng đầu cảm thấy Tống đại nhân thật đúng là có tâm!

Trời tối đen như mực, bộ khoái huyện nha bọn họ chỉ có thể dựa vào ánh trăng từ lan can cầu đá nhìn xuống dưới, Nhị Lang người đầu tiên phát hiện thi thể đứng một bên kiên nhẫn khoa chân múa tay. Nhà hắn ở gần cây cầu đá nhất, lúc đi ngang qua lại tình cờ phát hiện có người chết.

Nhưng vóc dáng Thẩm Du nhỏ nhìn đông nhìn tây thế nào cũng không chui đầu vào được, dùng sức ép chặt nửa thân trên, ngửi thấy mùi mồ hôi nhóm bộ khoái phát ra có hơi buồn nôn.

Có khâm sai đại thần ở đây đám bổ khóa bọn họ đương nhiên phải biểu hiện cho thật tốt, Thẩm Du buồn bực, ngày thường sao không thấy các ngươi nhiệt tình như thế?

Người lo lắng không kém còn có Phùng Tri Huyện, ông ấy là người cuối cùng tới đây, có chút hoảng loạn, mặc quan bào run rẩy chạy chậm lại đây, thậm chí còn cài nhầm cúc áo.

Thẩm Du nhìn Phùng tri huyện lảo đảo từ xa chạy tới, vội vàng đi tới, có ý tốt nhắc nhở: “Phùng đại nhân, ngài cài nhầm cúc áo rồi”

Phùng tri huyện bĩu môi liếc mắt một cái: “Hắc, Thán Muội cẩn thận, so với mấy tên thô lỗ kia mạnh hơn nhiều.”

Tống Phục Viễn thu hết tất cả vào mắt, nhìn bộ dạng chân chó này của nàng không khỏi chậc lưỡi, ai khuôn mặt đen sì mang theo dáng vẻ lấy lòng đúng là không vừa mắt.

Tống Phục Viễn lại nghi ngờ, Quả Quýt rốt cuộc coi trọng nàng ở điểm nào?

Hắn một bên mặt ủ mày chau, một bên lại vuốt ve lông xù ở cổ của Qủa quýt.

Thẩm Du là người biết nhìn mặt đoán ý nhất, tròng mắt tròn xoe liếc tới chỗ Tống đại nhân lại suy tư gì đó, nghĩ thầm hắn nhất định buồn rầu vì người chết

Chỉ vừa không cẩn thận ánh mắt hai người liền chạm nhau.

Tống Phục Viễn: “Tiểu bộ khoái, ngày đó nhìn người trèo lên nóc nhà linh hoạt mạnh mẽ, không biết có biết bơi không?”

“Tống đại nhân người nói gì vậy! Quê hương ta ngay sau nhà có một con sông, lúc đó ta thường bơi đi bắt cá."

Thẩm Du mới vừa nói xong, ngay sau đó liền hối hận.

Tống Phục Viễn vừa lòng gật đầu, lập tức phân phó Văn Nghiệp gọi những bổ khoái đang vậy chặt lan can xuống, đám người tản ra, Tống Phục Viễn nháy mắt ra hiệu với Thẩm Du.

Thẩm Du liếm bờ môi khô khốc, hận không thể đánh mình một bạt tai!

Dương bộ đầu thấy Thẩm Du hoàn toàn chiếm mất nổi bật của mình, lại không thể nói thẳng ra, chỉ có thể tức giận giương mắt nhìn.

“Tiểu bộ khoái, nhìn ngươi có vẻ như không vui lắm có phải không?”

“Vô cùng vinh hạnh”

Thẩm Du thở hồng hộc, nghẹn một lúc lâu mới cố nở nụ cười, sau đó cởi khoái phục và mũ đưa cho Tôn Đại Lực.

Được rồi, nàng vẫn chỉ tin được Đại Lực ca.

Tôn Đại Lực lo lắng nhìn nàng, tuy hắn lớn lên cao lớn thô kệch, thực chất lá gan còn không lớn bằng Thẩm Du chỉ có thể vỗ vỗ bở vai nhỏ của nàng, thở dài thật mạnh.

“Đại Lực ca đừng như vậy, ta cũng không phải không trở về mà.”

Thẩm Du cười khổ một tiếng, sau đó trùm đầu lao xuống nước.

Tống Phục Viễn không nhanh không chậm, không chút hoang mang, đi qua đi lại bên bờ, thỉnh thoảng lại nhắc nhở Thẩm Du trong nước.

“Tiểu bộ khoái, hướng phía bắc một chút, mặc quần áo màu đỏ!”

“Tiểu bộ khoái, lại hướng nam một chút, bơi xa quá rồi.”

Thẩm Du: “……”

Dương bộ đầu đứng bên bờ lặng lẽ di chuyển cơ thể, thì thầm bên cạnh Phùng tri huyện: “Phùng đại nhân, ngài nói xem Thán Muội đắc tội vị Tống khâm sai này ở chỗ nào.”

Phùng tri huyện híp mắt: “Nhưng tại sao ta lại cảm thấy đó là cố ý bồi dưỡng nàng vậy?”

Thôn dân xung quanh cũng nghe tin chạy tới, vây kín khu vực xung quanh cầu đá, dù sao đây cũng là án mạng, hơn nữa nạn nhân đều là nữ, các cô nương trong nhà cũng không dám tùy tiện ra ngoài, ngay cả ra ngoài nhìn náo nhiệt hầu hết cũng chỉ là nam nhân.

Thẩm Du không phụ sự mong đợi của mọi người, chốc lát sau đã kéo được người chết lên bờ.

Tôn Đại Lực nhanh chóng dùng khoái phục bọc lấy thân thể ướt đẫm của Thẩm Du, áo lót bên trong đã ướt sũng, búi tóc cao cũng tí tách bọt nước, Thẩm Du dứt khoát xõa tóc ngồi một mình trên bờ mở miệng thở hổn hển.

Tống Phục Viễn không quan tâm tới nàng, mà lập tức đi đến bên cạnh người chết, đi vòng quanh thi thể vài vòng.

Phùng tri huyện có chút ghét bỏ bịt kín miệng mũi, dù sao Tống đại nhân cũng có ở đây ông ấy vẫn phải cắn răng bước tới.

Tập trung nhìn vào tuy nói người chết ở trong nước đã sưng phồng khổng lồ, không nhìn rõ dáng vẻ cụ thể nhưng căn cứ vào diện mạo hình dáng, Phùng tri huyện vẫn liếc mắt một cái có thể nhận ra đây là nữ nhi chưa xuất giá của Viên Gia-Viên Khanh Khanh.

Viên Khanh Khanh là mỹ nữ số hai số một ở huyện Thanh Hà, lông mày lá liễu, môi đỏ anh đào, lúc còn sống rất được hoan nghênh. Không nghĩ tới hồng nhan bạc mệnh, hương tiêu ngọc vẫn, thực sự khiến Phùng tri huyện cảm thấy tiếc hận thật sâu.

Trước đây Phùng tri huyện còn trẻ có cũng có ít nhiều ý tứ với Viên Khanh Khanh muốn nạp người ta làm tiểu thiếp, nhưng Viên Khanh Khanh lấy cái chết ra uy hiếp nhất quyết không theo. Phùng tri huyện nhát như chuột sợ gây ra chuyện, càng sợ Mẫu Dạ Xoa trong nhà vì thế mới đánh mất ý niệm này.

“Ai da, đây không phải Viên Khanh Khanh sao? Phùng tri huyện, chính là Viên Khanh Khanh đó.” Thẩm Du không biết xông ra từ chỗ nào, đầu tóc rối xù, y như quỷ nước.

Phùng tri huyện vội vàng ngắt lời, ông ấy đột nhiên nhớ tới lịch sử đen của mình và Viên Khanh Khanh chỉ có Thẩm Du biết. Lúc đó Viên Khanh Khanh nháo lớn đòi thắt cổ, người trong nhà tới nha môn gọi bộ đầu giúp đỡ, mà Thẩm Du là nữ bộ khoái duy nhất, người trong nhà cảm thấy làm việc sẽ tiện hơn nên gọi nàng đi.

Thẩm Du sợ Phùng tri huyện không nhớ rõ, còn cố ý chọc vào cánh tay ông ấy.

“Sao? Phùng tri huyện biết người chết sao?” Tống Phục Viễn nhướng mày, nghiêm túc hỏi.

“A a, đúng vậy, biết, biết, chính là Viên gia đại cô nương Viên Khanh Khanh.”

“Ồ vậy thì dễ làm rồi.” hắn kéo kéo ống tay áo lên, lại nói vớ văn Nghiệp phía sau: “Gọi người Viên gia tới nhận xác.”

Không bao lâu, cha mẹ Viên Khanh Khanh đã kêu trời khóc đất từ trong đám người đi qua, cúi người quỳ gối bên cạnh thi thể, bi thống vô cùng.

Nghe tiếng khóc nức nở dường như chọc tới một phần tâm tư của Thẩm Du, vì thế nhịn không được rớt mấy giọt nước mắt, còn sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười nên vội vàng dùng mu bàn tay lau khô đi.

“Mong các lão gia làm chủ thay tiểu dân đưa hung thủ giết hại nữ nhi ra công lý, lấy lại công bằng cho nữ nhi”

Viên lão cha khóc lóc một hồi, giọng nói cũng gần như khàn đi, mà Viên đại nương đã khóc tới mức không thể đứng dậy nổi thiếu chút nữa ngất đi.

Nội tâm Thẩm Du nghẹn lại khó chịu, nhưng vừa nhìn thoáng qua Tống Phục Viễn hắn vẫn bình tĩnh vuốt ve mèo, sợ tiếng khóc sẽ làm nó giật mình.

Thẩm Du tức giận nghĩ Tống đại nhân giống như người gỗ không máu không thịt, nhưng sau khi nghĩ lại, từ lần đầu tiên bắt đầu phát hiện thi thể trong nhà hắn, Tống đại nhân không phải luôn có dáng vẻ như không liên quan tới mình vậy sao?

Cho nên cũng không có gì phải kinh ngạc.

Tiếng khóc ngừng lại, sau đó Tống Phục Viễn lúc này mới nhẹ giọng nói: "Trở về đi, thi thể trước tiên chuyển về nha môn, chờ khám nghiệm xong ta báo lại để các ngươi tới nhận."

Lạnh băng, trong ánh mắt còn mang theo ý lạnh.

Dương bộ đầu mang theo vài vị huynh đệ đưa Viên lão cha và Viên đại nương trở về, lỗ tai rốt cuộc Tống Phục Viễn cũng được thanh tĩnh.

Mà lúc này gió đêm lướt qua mặt, mang theo mùi bùn thoang thoảng, thổi tung mái tóc tán loạn của Thẩm Du dưới ánh trăng càng trở nên sáng bóng, mái tóc nghịch ngợm tung bay, vừa lúc rơi một ít xuống ngực Tống Phục Viễn.

Mèo hổ khẽ kêu một tiếng, Tống Phục Viễn lại đột nhiên ngây người, một khắc đó hắn cảm nhận được một mùi thơm nhàn nhạt phả vào mặt.

Mùi thật thơm

Nhóm bộ khoái nâng người chết lên cáng, Tôn Đại Lực trước khi đi còn la gọi hét Thẩm Du: “Thán Muội, nhanh chóng về nhà đổi ý phục đi, đừng để nhiễm phong hàn.”

Thẩm Du cười ngây ngô đồng ý, thận trong liếc mắt nhìn Tống Phục Viễn, nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể đi rồi sao?”

Tống Phục Viễn liếc mắt nhìn lên, khuôn mặt đen kịt đã hòa vào màn đêm, chỉ lộ ra hai cái răng cửa trắng nõn.

“Đi mau! Đi mau!”

Thật sự xấu đến mức khiến cho người ta sợ hãi, Tống Phục Viễn tống cổ nàng đi, Thẩm Du cũng vội vàng chạy mất.

Tống Phục Viễn đột nhiên lại cảm thấy kỳ lạ, vì sao mùi hương dễ ngửi bây giờ lại biến mất.

Ngày hôm sau, trời bắt đầu mưa nhẹ rơi tí tách, bầu trời u ám, Thẩm Du đã vội vàng tới nha môn từ sớm.

Trời đầy mây đen ánh sáng không tốt, đợi tới khi nàng tới Đình Thi phòng, Tống Phục Viễn đã ôm mèo hổ đứng ở cửa, dọa nàng nhảy dựng lên.

Mới sáng sớm mà Tống Đại nhận đã đích thân tới đây nhìn thi thể?

Tống Phục Viễn thấy Thẩm Du xuất hiện, mặt không biểu cảm nhìn về phía nàng, hai tròng lại nhìn nàng có chút buồn cười, đưa mèo trong ngực cho nàng ôm.

Thẩm Du dừng một chút, ừm nàng hình như còn có một chức danh là mèo đại nhân.

Ngoan ngoãn nhận lấy, lại nghe hắn nói: “Toàn bộ nha môn nhìn có vẻ chỉ mình người có chút thông minh, có muốn học nghiệm thi không?”

Lời này vừa nói ra, trái tim nhỏ của Thẩm Du liền nhảy lên.

Vì dân trừ hại, bảo vệ huyện Thanh Hà bình yên là chức trách bộ khoái nàng.

Vì thế không chút suy nghĩ liền gật đầu đáp lời: “Đương nhiên, ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Tống đại nhân.”

Tống Phục Viễn nhìn bộ dạng nàng như vậy, tuy không hoàn toàn xác định, nhưng lời nói ra không thể trở lại chỉ có thể mỉm cười ứng phó.

“Vậy giống như lần trước, ta ở bên ngoài ôm quả quýt ra lệnh ngươi, nói ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó”

Thẩm Du: “……”

Cảm tình là lấy ta ra để chơi đùa như khỉ sao??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp