Kosei danh shugo chara

CHƯƠNG 18: PHẢN HỒI



1 năm

trướctiếp

Gã trung niên được gọi là đại ca Lâm kia gấp gáp muốn cầm cổ tay Kujou Yado, cậu lui về phía sau một bước, liếc nhìn cổng lớn phía sau, xác nhận cổng đã đóng, trong mắt liền hiện lên ý cười lạnh như băng, khóe môi khẽ nhếch: "Cho hỏi cách âm ở chỗ này có tốt không?"

"Cách âm?" Đại ca Lâm cứ như nghe thấy điều gì thú vị lắm, nụ cười càng thêm xán lạn: "Đương nhiên rất tốt, tiếng động ở đây chắc chắn sẽ không truyền được lên trên."

"Leng keng -"

Phía sau đại ca Lâm có tiếng khóa rơi xuống nền đất, gã nghi hoặc ngoái nhìn về phía sau, lại phát hiện cửa lồng sắt đã bị mở, hai đứa nhóc từ trong bước ra.

"Hai chúng mày đi ra kiểu gì?" Đại ca Lâm sửng sốt, lập tức phản ứng lại: "Chúng mày có âm mưu?!"

Vừa dứt lời, Phi Thản cầm dao găm lao về phía gã, tốc độ nhanh đến mức khó mà phòng ngự.

Quanh người đại ca Lâm lập tức được bao trùm bởi một tầng niệm chú, Phi Thản khinh thường nở nụ cười, dao găm vẫn một mực hướng về phía cổ gã.

Nhận thấy nguy hiểm, đại ca Lâm vội vã nghiêng người, né khỏi một nhát chí mạng của dao găm, dao găm chỉ sượt qua mặt gã.

Nhóc con này - vậy mà cũng có năng lực niệm chú! Đại ca Lâm hoảng hốt, nếu là vậy, chẳng nhẽ hai người còn lại cũng?

Kẻ cực kỳ ham sống sợ chết như gã không kịp xác nhận hai người còn lại có năng lực niệm chú không, thoát khỏi được lưỡi dao găm của Phi Thản, gã gấp gáp chạy về phía cổng lớn.

Kujou Yado vừa lúc đang đứng chặn trên lối đi đến cổng lớn của gã.

"Cút ngay!" Gã giơ nắm đấm, dùng sức nện về phía Kujou Yado.

"Biến hình, Hồ Hóa." Tiếng của Ngân Hồ nhỏ đến không thể nghe thấy.

Nắm đấm của đại ca Lâm còn chưa kịp lao tới trên người Kujou Yado thì một chiếc đuôi màu trắng đã quật qua người gã, đẩy gã bay ngược cả người về phía sau.

"Rất đúng lúc." Phi Thản hưng phấn nói, dao găm không chút do dự đâm xuống.

Kujou Yado nhìn bên kia chiến đấu, quơ quơ cái đuôi, đuôi có hơi đau nhức, cơ thể gã kia còn có thêm cả niệm chú, lại càng cứng rắn hơn người thường.

Đại ca Lâm cứ mon men chạy về hướng này, đều bị đuôi của Kujou Yado quật ngược trở về.

"Khoan đã, kế hoạch thay đổi!" Shalnark kịp thời cắm dây ăng-ten lên người đại ca Lâm, sau đó ngăn cản Phi Thản.

"Hả?"

"Không ngờ thuận lợi như vậy." Shalnark tủm tỉm cười nói: "Chúng ta lấy người này làm con mồi, gọi cả đám người ngoài kia vào."

"Được, đợi giải quyết xong đám người kia, tôi phải để thằng cha kia trải nghiệm sự tra tấn." Phi Thản liếm dao găm, nói.

Kujou Yado hỏi: "Thế tôi làm gì?"

"Anh cứ phụ trách canh giữ ở cửa, đừng để bọn họ chạy đi là được." Shalnark giơ chiếc điện thoại ma quỷ của nó lên quơ quơ: "Chúng ta bắt đầu thôi."

Kế tiếp là thời khắc đẫm máu.

Kujou Yado nhìn thấy một sinh mạng lại tan biến trong tay Phi Thản, nhíu mày, chỉ là tâm cậu lại không mấy gợn sóng.

Đau đớn ở bụng và tay phải lại ập đến từng cơn như lúc đầu.

Lần này Kujou Yado quên không che mắt Ngân Hồ, Ngân Hồ trộm ló ra từ trong túi Kujou Yado, trong đồng tử phản chiếu một màn đỏ tươi, nó mở to hai mắt nhìn, thân thể cứng ngắc, chậm chạp không kịp phản ứng lại màn đẫm mẫu này.

Một bàn tay mang theo hơi ấm chặn lại tầm nhìn của nó, tiếng thở dài ủi an truyền đến từ phía trên: "Xin lỗi, lần này quên mất."

Cậu thực sự đã quên.

Con ngươi màu bạc của Ngân Hồ như thể nhuộm thành màu đỏ tươi.

Địa ngục, trong lòng Ngân Hồ hiện lên một từ, thế giới này là địa ngục sao?

"Anh đứng bên kia thầm thì cái gì đấy?" Phi Thản giải quyết xong đám người được gọi vào, thì thầm nói.

"Không có, tôi chỉ đang nghĩ, người bên ngoài không phải sẽ nghi ngờ sao?" Kujou Yado ấn Ngân Hồ vào trong.

"Không đâu, hình như gã thường xuyên làm mấy chuyện thế này." Shalnark đứng trong vũng máu: "Nốt năm người nữa là chúng ta xong việc."

"Ừ."

Xử lý năm người cuối xong, Phi Thản kết liễu đại ca Lâm, ba người bước ra khỏi tầng hầm, đóng cửa lại, chôn vùi luôn tầng hầm đẫm máu.

Kujou Yado vẫn duy trì trạng thái Hồ Hóa như cũ, tuy đã giết sạch người ở đây rồi, nhưng nguy hiểm vẫn có thể ập đến bất ngờ.

Bọn họ nhanh chóng lục soát nơi này, tìm được rất nhiều hộp thịt, nước sạch, còn có không ít đồ ăn vặt linh tinh gì đó.

Mà càng khiến Shalnark và Phi Thản hưng phấn hơn, chính là bọn họ tìm được hai hộp hoa quả.

Kujou Yado nhìn bọn họ không chút che giấu mà vui vẻ, người ở phố Lưu Tinh, nói từ mặt ý nghĩa nào đó, thật ra cũng rất dễ dàng thỏa mãn.

"Này, chia cho anh một hộp." Phi Thản ném một hộp hoa quả tìm được tới.

Kujou Yado sửng sốt, vươn tay đón hộp hoa quả, hỏi: "Chỉ có hai hộp, tôi đâu có đóng góp gì."

Ý tứ là không cần cho cậu như thể tên ăn không ngồi rồi như thế.

"Phí trị liệu." Phi Thản nói, để lộ miệng vết thương trên cánh tay phải.

"Làm phiền anh rồi." Shalnark cười nói.

"Đi." Kujou Yado nhìn trái nhìn phải: "Tìm một nơi an toàn."

"Vào phòng tầng hai đi." Shalnark nói: "Giường ở bên kia trông có vẻ rất thoải mái."

Ba người đi vào căn phòng mà Shalnark bảo, mặc dù trong mắt Kujou Yado chỉ là một căn phòng bình thường, nhưng với Phi Thản và Shalnark đã là vô cùng tốt rồi.

Chắc chắn, an toàn, lại sạch sẽ

Sau khi vào phòng, Shalnark phụ trách canh giữ, Phi Thản cởi áo, Kujou Yado thế mà lại thấy cơ bụng trên người một đứa trẻ, không khỏi nghĩ đến dáng người trắng gầy như gà luộc của mình khi trước, rơi vào trầm tư.

Khoảng thời gian năm ngày cũng không thể giúp cậu luyện thành cơ bụng, nhiều nhất chỉ thêm chút sức mạnh.

"Sao vậy?" Phi Thản thấy Kujou Yado chậm chạp không phản ứng, chờ đến sốt ruột liền hỏi một câu.

"Không có gì." Kujou Yado lắc đầu.

"Sửa đổi hình tượng, người phục chế đồ chơi của Neferpitou."

Shalnark tò mò nhìn con búp bê to lớn nối liền với đuôi của Kujou Yado, búp bê kia trông rất bất thường, Shalnark nghĩ nó giốn có năng lực công kích hơn.

Các đốt ngón tay rũ xuống như xúc tua của búp bê gỗ di chuyển trên cánh tay bị thương của Phi Thản, miệng vết thương lập tức liền lại dưới tốc độ mắt thường có thể thấy được.

"Năng lực không tồi." Phi Thản nhìn miệng vết thương của mình, nói.

"Năng lực này tiêu hao rất nhiều thể lực của tôi." Kujou Yado lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Yo, Kujou-kun chẳng khác gì viên thuốc biết đi rồi." Shalnark cười nói.

"Tôi không thích kiểu so sánh này lắm."

Một lát sau, miệng vết thương của Phi Thản khép lại, người phục chế đồ chơi lập tức biến mất.

"Tôi ra ngoài khám phá ngôi nhà từ ngày hôm nay là của chúng ta đây." Shalnark thấy bọn họ đã xong việc, liền mở cửa bước ra.

"Tôi cũng đi." Phi Thản khá hào hứng với việc này.

Kujou Yado không mấy hứng thú, đành đợi ở trong phòng, giải trừ biến hình.

...

Ngày hôm sau, Kujou Yado thức dậy trên giường trong căn phòng này, sau khi tỉnh, bên cạnh không thấy bóng dáng Ngân Hồ, cậu hốt hoảng, bỗng nhiên bật dậy khỏi giường tìm kiếm xung quanh.

"Sao vậy Yado?" Thanh âm của Ngân Hồ truyền đến từ cửa sổ bên kia, Kujou Yado nhẹ nhàng thở ra.

"Vừa nãy tưởng cậu biến mất."

"Tôi sẽ không biến mất, chỉ cần Yado còn cần tôi." Ngân Hồ nở một nụ cười nhạt.

Trên mặt Ngân Hồ không còn vẻ kinh hãi của hôm qua, Kujou Yado đi qua sờ sờ đuôi nó, ngón tay không có cảm giác dễ chịu như trước đây, đã là ngày thứ bảy không tắm rửa, cái đuôi của Ngân Hồ đã không còn mềm mượt, bẩn đến như vậy.

"Tôi sẽ không biến mất." Giọng điệu của Ngân Hồ kiên định đến khó hiểu.

"Cốc cốc."

"Kujou-kun, anh tỉnh rồi à?" Shalnark gõ cửa.

Ngân Hồ tự giác bay vào trong túi Kujou Yado, cùng lúc đó, Kujou Yado đi đến mở cửa.

"Hôm nay có chuyện gì sao?"

"Thật ra hôm nay cũng không có gì, chỉ là hôm qua hình như có một người trốn thoát, Phi Thản đã đuổi theo hắn rồi." Shalnark buồn rầu nói: "Là tài xế kia."

"Cậu để hắn chạy ư?" Kujou Yado vô cùng bất ngờ.

"À, sơ suất." Shalnark nói ra mục đích: "Kujou-kun có thể đi tìm người cùng tôi không? Hắn ở ngay gần đây thôi, phải bịt miệng mới được."

Kujou Yado nghĩ ngợi rồi gật đầu, theo Shalnark ra ngoài.

Cậu đi theo phía sau Shalnark, nghe nó kể một ít chuyện ở phố Lưu Tinh, đi tới đi lui, Kujou Yado vừa đi vừa nhắm mắt, lúc mở mắt ra lại, đột nhiên phát hiện thế giới trước mắt đã hóa ban đêm, cảnh sắc cũng biến thành công viên sạch sẽ, không khí phảng phất mùi hoa thơm.

Kujou Yado sững sờ nhìn công viên, công viên này là nơi cậu thử nghiệm Triệu Hồi.

Hạnh phúc đến quá đột nhiên, không có mùi rác rưởi hôi thối, thế giới vô cùng tốt đẹp.

"Cuối cùng ông đây cũng trở lại!" Kujou Yado giang rộng hai tay.

"Yado, chúng ta trở lại rồi!" Ngân Hồ bay ra khỏi túi của Kujou Yado, cực kì hoan hỉ.

Cuối cùng cũng trở về từ cái nơi quỷ quái kia, nếu còn đợi thêm, Yado cũng không biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.

"Phải, trở lại rồi." Kujou Yado đứng trong công viên, bóng tối dày đặc.

Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, Kujou Yado cúi đầu, nhìn đến quần áo bẩn thỉu của mình, trên mặt còn có không ít vết xước và cả vết máu.

"...Quần áo thật phiền phức." Kujou Yado đau đầu, cậu không thể mặc một thân quần áo thế này quay về được, không biết bây giờ là mấy giờ, nhỡ đâu đã quá lâu, không chừng Bakugou Mitsuki đang lo lắng tìm cậu rồi.

"Chúng ta bò qua cửa sổ thôi."

Cách này khả thi đấy.

May mắn bây giờ là buổi tối, Kujou Yado nhanh chóng lao về nhà, dọc đường đi cố hết sức chọn nơi ít đèn đóm, tránh bị người ta phát hiện vết máu trên quần áo.

Kujou Yado dùng Hồ Hóa, lén lút như kẻ trộm mà leo lên phòng mình, cửa sổ phòng cậu thường xuyên không khóa, như vậy càng thuận tiện trong tình huống hiện tại.

Đồng hồ báo thức trong phòng hiển thị thời gian bây giờ, lệch so với lúc cậu đi nửa giờ đồng hồ, Kujou Yado nhẹ nhõm thở ra.

Cậu còn rất nhiều bộ quần áo khác, Kujou Yado đổi sang một bộ quần áo màu sắc tương tự, tìm túi nhựa để nhét đồ vừa thay ra vào, cầm theo rời đi qua cửa sổ, ném vào thùng rác.

Quần áo sạch sẽ rồi, còn tóc tai mặt mũi vẫn bẩn thỉu, nếu Bakugou Mitsuki nhìn thấy chắc chắn sẽ hoài nghi, Kujou Yado lại chạy đến cửa hàng tiện lợi mua thùng nước khoáng lớn, miễn cưỡng gội sạch đầu.

Kujou Yado tóc tai ướt sũng nhỏ giọt đi vào cửa, Bakugou Mitsuki còn đang lo lắng cho Kujou Yado đi ra ngoài đã hơn nửa giờ, vừa thấy bộ dạng chật vật này của cậu liền lập tức sửng sốt, đón cậu vào mà đau lòng nói: "Yado-kun, có chuyện gì vậy? Gặp phải ai sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp