Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 102: Bạn trai muốn quay lại (Phần 2)


11 tháng

trướctiếp

Sau một năm cô và bạn cùng phòng theo đuổi hắn, hiện tại cô đang ở cùng với đàn em trà xanh của hắn...

Buổi tối trước khi lên giường, cô lại nhận được tin nhắn của Từ Trạch Thời.

Chính xác mà nói, mấy ngày nay hắn nhắn tin và gọi điện cho cô. Nội dung tin nhắn ban đầu là chất vấn thân phận của Lý An, quan hệ giữa cô và cậu ta, cả ngày bảo cô không được qua lại với Lý An.

Lúc sau, hắn lại ngập ngừng giải thích hắn và Nguyễn Thi Nhân không phải như cô nghĩ, hắn không thích Nguyễn Thi Nhân, bảo cô đừng suy nghĩ lung tung, lâu lâu còn hỏi cô đang ở đâu, đang làm gì. Chỉ cần không nhìn thấy cô, hoặc cô không trả lời tin nhắn của hắn một lúc lâu, hắn sẽ điên tiết hỏi cô có phải lại ở cùng Lý An không...

Nguyễn Thi Nhân về ký túc xá muộn hơn cô. Sau khi cả phòng lên giường, cô ta mới xách túi lớn túi nhỏ trở về. Sau đó, cô ta lấy đồ ăn vặt, trái cây ra chia cho các cô, để lên bàn, vừa phân chia vừa mừng rỡ nói:

"Hôm nay, tớ và Từ Trạch Thời cùng ra ngoài mua sắm, cậu ấy nói những món này rất ngon nên đã bảo tớ mua..."

Nhìn những con số trong vòng tròn màu đỏ của trang chat kia không ngừng tăng lên, cô còn chẳng muốn truy cứu là ai đang nói thật, ai đang giả vờ.

Dù sao thì, Nguyễn Thi Nhân hiện tại vẫn là bạn gái của hắn.

......

Cô không ngờ sáng sớm dậy đã thấy Từ Trạch Thời đang đứng đợi dưới lầu. Hắn cúi đầu dựa vào giá sách phía sau, trên tay cầm một phần bữa sáng còn bốc hơi nóng. Thời tiết đang rất lạnh, nhưng hắn lại mặc rất ít, khiến dáng người cao lớn của hắn càng nổi bật. Gương mặt hơi lạnh lùng tựa như một loài động vật ăn thịt nguy hiểm nào đó.

Loại tình huống này, cô chắc chắn sẽ không ngu xuẩn đến mức đi lên chào hỏi hắn, chỉ đi vòng qua hắn chuẩn bị rời đi.

"Khê Khê."

Cô hơi chán ghét đối với cách xưng hô thân mật của hắn khi ở nơi công cộng. Cô không quay đầu lại, chỉ tăng tốc độ, nhưng vẫn bị người phía sau đuổi tới túm lấy.

"Khê Khê, tôi mang bữa sáng đến cho chị, ăn xong rồi chúng ta cùng đi học, không phải hôm nay chị có tiết ở ca đầu sao?"

Từ Trạch Thời đi tới trước mặt cô, ra hiệu với cô: "Là cháo ở quán ăn chị yêu thích."

Vừa nói, hắn vừa tự nhiên nắm tay cô, muốn hướng cô đến cạnh bàn ghế bên ngoài siêu thị nhỏ.

Trước kia, cô cũng thường xuyên làm như vậy. Lúc hắn có tiết học vào ca đầu, cô cũng dậy sớm, chạy ra ngoài trường mua một bữa sáng ở quán ăn yêu thích của hắn, sau đó chờ hắn dưới lầu ký túc xá.

Cô nhìn hắn ăn ngồi trên bàn ghế bên ngoài siêu thị xong, thì lại đi học cùng hắn.

Hiện tại hắn đã có bạn gái rồi, không lẽ vẫn muốn duy trì thói quen như trước kia sao?

Cô nhìn hắn tự nhiên kéo tay cô, ngay cả cảm xúc tức giận cũng không có, chỉ cảm thấy buồn cười. Thực tế, tình cảm của cô dành cho hắn trong năm qua cũng không quá nhiều.

So với việc nam sinh mình vất vả theo đuổi một năm cuối cùng lại lựa chọn người khác, kỳ thật, cô để ý đến sự giấu diếm lừa gạt của hắn hơn.

Vì vậy, sau khi thô bạo hất tay hắn ra, cô đứng tại chỗ, lạnh lùng mở miệng nói: "Bạn học Từ kéo nhầm người rồi, bạn gái cậu vẫn chưa ra."

“Không phải vậy." Từ Trạch Thời đi trước cô nửa bước chậm rãi quay đầu lại, trong con ngươi hẹp dài nhuộm tơ máu, thanh âm hơi tức giận.

"Tôi không có bạn gái."

"Ngày thứ hai của Giáng sinh, tôi đã chia tay với Nguyễn Thi Nhân rồi."

"Cho nên..." Hắn cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng, tiến lên một bước muốn tiếp tục nắm tay cô: "Chuyện này coi như xong được không? Khê Khê, là tôi sai rồi, chị tha thứ cho tôi được không?"

“Chúng ta sẽ trở lại như trước đây, được không? Chị đừng phớt lờ tôi nữa..."

Người luôn luôn lạnh lùng cao ngạo đột nhiên hạ thấp mình, cúi đầu tìm kiếm tha thứ của cô. Cô cũng không cảm thấy hắn đáng thương, chỉ cảm thấy hắn thật khó hiểu.

"Cậu vẫn chưa hiểu sao." Cô né tránh động tác của hắn, thật sự là không thể hiểu được hắn đang nghĩ gì: "Hôm trước tỏ tình với người ta, ngày hôm sau lại nói lời chia tay."

"Từ Trạch, cậu coi tình cảm là gì chứ?"

"Không phải, tôi đối với chị khác, Khê Khê.”

Người chung quanh dần dần vây quanh. Cô muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống éo le trước mặt, nhưng ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Nguyễn Thi Nhân đang đứng ở cửa ký túc xá, sắc mặt tái nhợt.

......

————————————

Lý An cứ quấn lấy cô. Cô đành bất đắc dĩ đồng ý đi xem trận đấu bóng rổ của cậu ta.

"Thân thể nhỏ bé này của cậu, sao có thể chơi bóng rổ được."

Không phải cô cố ý chê cười cậu ta, tuy rằng cậu ta cũng rất cao, đứng cạnh Từ Trạch Thời cao hơn một mét tám cũng không khác biệt là bao. Nhưng cô lại nhớ tới thân thể ấy vậy mà bị cô đụng ngã, thật sự có hơi hoài nghi.

"Học tỷ, chị có ý gì?"

Ôi, chuột hamster nhỏ tức giận, hai má phồng lên, liền đổi miếng sườn đang gắp trên đũa thành ớt xanh cậu ta ghét nhất, tức giận đặt lên đĩa cơm của cô.

"Cám ơn Tiểu An nhé, sao Tiểu An biết chị thích ăn ớt xanh thế?" Cô cười tủm tỉm nhận lấy miếng ớt xanh, vui vẻ nhìn người đối diện đang tức anh ách.

"Học tỷ chỉ biết khi dễ em thôi, nếu đã như vậy, em sẽ gắp hết sườn của học tỷ."

Nói xong, cậu ta thật sự chuẩn bị gắp hết sườn của cô. Thấy vậy, cô vội vàng nuốt ớt xanh trong miệng, luống cuống tay chân muốn bảo vệ sườn của mình.

"Học... Học trưởng Từ.”

Chú chuột hamster trước mặt đang tức giận lại nhụt chí, thu lại biểu tình linh động, trở nên lo lắng. Cô cũng chậm rãi thu hồi động tác đùa giỡn vừa rồi, thẳng lưng nhìn thẳng vào đĩa cơm của mình, khôn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp