Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 35: Cô là một Omega.


1 năm

trướctiếp

Sau khi thức giấc sau cơn say, anh thấy mình trong vòng tay mình còn có thêm một người.

Hôm qua, một đám hậu bối quen biết nhất định phải mời anh tham gia buổi tụ họp ngành học của bọn họ, đàn em là người mà anh đã trực tiếp dẫn dắt, ngành học của người đó cũng là ngành đang phát triển ở trường, thật sự không dễ từ chối.

Khi anh đi làm về, một nhóm thanh niên đã tổ chức một bữa tiệc cực kỳ náo nhiệt. Vì anh đến trễ nên đã bị đàn em phạt nguội rót ba chén rượu lớn, sau đó là những người khác, người không quen biết, người đã quen biết, tất cả đều thay phiên nhau lên sân khấu.

Tửu lượng của anh cũng coi là tốt, nhưng những đứa trẻ vẫn đang đi học này rõ ràng đã hiểu rất rõ về các qui tắc xã giao rồi. Anh không thể từ chối, chỉ có thể mỉm cười và uống hết từ ly này đến ly khác.

Chuyện sau khi say anh thật sự không nhớ nổi, sau một giấc ngủ dài, đầu óc anh mới mơ hồ từ từ tỉnh táo, cảm nhận được xúc cảm ấm áp mềm mại trong lồng ngực, anh mới mơ hồ ý thức được…

Anh, có thể, đã ép buộc một Omega yếu đuối rồi.

Cô gối lên cánh tay anh, bị anh ôm rất chặt, yên lặng ngủ. Gương mặt tinh xảo nhưng lại thuần khiết, vô tội, đáng yêu đến mức khiến cho người ta thương tiếc. Da thịt trắng nõn mềm mại bị giày vò cả đêm, đặc biệt là vết cắn sau cổ, quả thực là thảm không nỡ nhìn.

Anh có phải là chó không thế? Cắn người ta như vậy, lần đầu tiên trải qua chuyện này nên anh có chút ảo não. Chỉ là, anh vẫn nhịn không được đem người mềm mại trong tay ôm chặt hơn một chút.

Nhận thấy người đang nhắm mắt khẽ run rẩy, anh nhẹ nhàng hỏi: "Có đói không?"

Người trong ngực hiển nhiên lại hiểu thành ý tứ khác, đôi mắt bị mí mắt bao bọc nhẹ nhàng rung động, vì bị dọa mà lập tức mở to ra, lộ ra đôi mắt nai tròn trịa, hơi khàn giọng run run cự tuyệt:

"Không cần... Không, ... Tôi. Tôi... Tôi không thể chịu đựng được nữa... Đau lắm..."

Anh bị giọng nói mềm mại và nội dung trong lời nói của cô chọc cười, tiếng cười rầu rĩ từ lồng ngực truyền đến. Cô có lẽ cũng ý thức được mình đã hiểu sai, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, vội vàng vùi mặt vào trong chăn.

Một lúc lâu sau, giọng nói mềm mại mang theo chút buồn bực của cô lại từ dưới chăn truyền đến, có hơi dè djawt: "Chúng ta... Chúng ta..."

Nghe cô nói nửa ngày cũng không nói ra được 'chúng ta' như thế nào, ngược lại trong giọng nói gấp gáp lại mang theo nức nở. Không biết chuyện gì đang xảy ra, anh đột nhiên mềm lòng.

Anh chôn cô trong chăn, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ với khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhẹ nhàng hôn lên lông mày của cô, nghiêm túc nói:

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Cô như đã yên tâm, cảm xúc lo lắng từ từ tan biến. Cô nằm trong vòng tay của anh, thậm chí còn như đang thu mình hơn vào trong vòng tay anh như cần sự an ủi từ Alpha của mình. Bàn tay cô thăm dò ôm lấy anh, thấy anh không cự tuyệt, lại càng lớn mật dùng sức, thậm chí còn đặt cả chân lên người anh.

Anh cảm thụ được hô hấp dần dần ổn định trong ngực, liền di chuyển cái đầu nhỏ của cô, giúp cô ngủ thoải mái hơn, khóe miệng hiện lên một độ cong rất nhỏ ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.

Đây chính là Omega của anh, của một mình anh ——————

Cố Ngôn là đàn em của anh, nhỏ hơn anh bốn tuổi, lúc anh tốt nghiệp cô mới bắt đầu nhập học, lần đầu tiên anh gặp cô khi cô mới mười chín, bắt đầu học năm hai.

Cô ngày đó chỉ là muốn đi theo tiền bối cùng ngành mở rộng kiến thức, không nghĩ tới chỉ vì có ý tốt muốn đưa tiền bối đã say rượu ngươi đi nghỉ ngơi, mà đột nhiên bị người ra đè lên giường.

Tất nhiên, chắc chắn cô không hề nói như vậy. Nhưng anh đoán qua một chút, cũng chắc chắn 100% là cô bị anh ép buộc, dù sao, một Alpha say rượu không thể khống chế gặp phải một Omega hợp khẩu vị của mình, có thể kiềm lại được mới là lạ.

Phải, là hợp khẩu vị.

Anh nghĩ có lẽ là anh đã yêu thích sự mềm mại đẹp đẽ kia, vừa nhìn thấy anh đã liền đỏ mặt.

Nếu không, anh cũng sẽ không thừa dịp cô mới tốt nghiệp, đã gấp rút đưa cô đưa đến nhà mình. Hơn nữa lại hoàn toàn giấu cô đi, không muốn để cho bất kì ai nhìn thấy.

——————

Đèn điều khiển âm thanh ở hành lang theo tiếng bước chân vang lên mà lần lượt sáng đèn, anh nhập sinh nhật mình vào ổ khóa mật mã, sau tiếng vang rất nhỏ, không đợi anh đẩy cửa ra, cửa đã bị kéo vào trong, một thân thể mềm mại vọt mạnh vào trong ngực anh.

Anh bị sự mạnh mẽ này đụng phải mà hơi lui về sau một bước, người trong ngực vùi đầu cọ sát ở cổ anh, sợi tóc đen mềm mại bồng bềnh cọ cọ ở cổ khiến anh ngứa ngáy.

Cô nỉ non oán giận, thanh âm rầu rĩ truyền đến từ xương quai xanh của anh, mang theo một chút ngữ điệu làm nũng: "Sao bây giờ anh mới trở về, có phải ở bên ngoài có người khác rồi hay không?”

Nói xong, cô còn nâng đôi mắt nai vừa to vừa tròn, nghiêm túc cẩn thận đánh giá anh, giống như muốn dùng ánh mắt kiểm tra xem hôm nay anh rốt cuộc có bị hồ ly tinh nào câu dẫn hay không.

Một tay anh nâng hai chân cô quấn chặt vào thắt lưng anh, tay kia vội đóng cánh cửa bằng kim loại. Anh có chút buồn cười khẽ hôn lên mi tâm cô, vừa ôm cô vừa đi vào phòng khách, vừa đảm bảo từng câu từng chữ:

"Anh đã có Omega nhỏ của anh rồi, sao còn có thể để ý đến Omega nào khác nữa chứ?"

Đi qua hành lang dài, anh ôm cô đến bên chiếc ghế dài yêu thích của cô khi ở một mình, đặt cô ngồi xuống trong tư thế quấn lấy eo anh. Lại thuận tiện cắn một nửa miếng khoai tây chiên, sờ sờ cái đầu nhỏ mềm mại trong ngực, nhẹ giọng cảnh cáo:

"Không phải anh đã nói buổi tối em không nên ăn những đồ ăn vặt này sao? Nếu đói, thì đợi anh về sẽ nấu cho em ăn."

Nhưng cô lại đột nhiên xù lông, giương nanh múa vuốt chất vấn anh: "Không không để ý đến một Omega nào khác sao? Nghĩa là anh sẽ để ý đến các Beta khác nhiều hơn đúng không?! Cả các Alpha nữa?!”

Anh nhìn bộ dáng tức giận của cô, chỉ cảm thấy thật đáng yêu, vất vả lắm mới hôn dỗ dành khiến người trong ngực dịu lại. Anh liền vòng tay qua vòng eo mảnh khảnh của cô, sờ nắn cái bụng mềm mại của cô.

Anh vẫn cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng là một người gầy như vậy, sao lại có thể mềm mại như thế.

Khi đang chìm đắm trong cảm giác mềm mại đó, cô ở trong ngực anh lại buồn rầu mở miệng: "Anh, em muốn đến công ty anh xem một chút."

Đôi mắt híp chậm rãi mở ra, anh nhìn chăm chú vào một điểm nào đó trên không trung, giọng nói mỉm cười trở nên bình thản: "Tại sao lại đột nhiên muốn đến công ty? Ngôn Ngôn không phải đã từng nói là thích nhất khi được ở nhà chờ anh sao?”

"Thế nhưng, em cũng muốn đến chỗ anh làm việc xem một chút. Lâu lâu, thỉnh thoảng em cũng ra ngoài một chút..."

Con ngươi đen xẹt qua một tia sáng tối tăm, anh cố nén cảm xúc khó hiểu trong lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc cô, nhẹ nhàng trả lời:

"Được."

——————

Anh càng ngày càng trở nên không thích hợp, anh biết rõ điều đó.

Dục vọng chiếm hữu của anh với Cố Ngôn càng ngày càng mạnh. Anh không thích cô kết giao với người khác, không thích cô nói chuyện nhiều với những người khác, nam, nữ, Alpha, Beta, Omega đều không muốn... Anh muốn giấu cô đi, giấu ở nơi chỉ có anh biết, chỉ có anh có thể nhìn thấy, không cho phép người khác nhìn, không cho phép người khác chạm vào, chứ đừng nói đến việc để người khác thèm muốn cô.

Anh biết như vậy là không đúng, anh cũng đã thử thay đổi, nhưng...

Khi anh nhìn thấy thực tập sinh Beta mới đỏ mặt với Omega của mình, thậm chí sau khi anh hắt nước vào cậu bé, còn muốn lau cả người Cố Ngôn, anh vẫn nhịn không được.

Thực tập sinh mới bị anh đá sang một bên, sau đó anh nổi giận kéo cô về nhà với vẻ mặt vô tội.

Ngày hôm sau khi dễ anh không thể đứng dậy, thái độ rất cứng rắn sa thải thực tập sinh kia, không nghe bất kỳ lời giải thích nào của người đó, cũng không để Cố Ngôn đến công ty nữa.

Cố Ngôn tức giận nhìn anh mấy ngày nay, có chút kinh hoảng. Anh biết rằng cô cảm thấy khó chịu, nhưng anh cũng cực kỳ phiền não, lại không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể hết lần này đến lần khác ức hiếp cô, mới có thể khiến trong lòng mình càng thêm vững vàng một chút.

——————

Từ từ, anh cố gắng khiến mình ít cực đoan hơn, từng chút từng chút một. Anh bắt đầu cùng cô đi dạo phố, cùng anh ấy đi học một chút, thỉnh thoảng còn dẫn cô đến công viên giải trí đông người... Thậm chí, anh cố nén bất an, để cô tự ra ngoài chơi vài lần.

Ngay sau khi anh cảm thấy mình từ từ chuyển biến tốt đẹp, Cố Ngôn cũng trở nên vui vẻ hơn. Nhưng một chuyện xảy ra đã khiến cho anh như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Thành phố A luôn cực kỳ náo nhiệt, xuyên qua cửa sổ xe, quán cà phê đối diện lại có vẻ yên tĩnh, là một địa điểm tuyệt vời để hẹn hò. Anh nhìn khuôn mặt tinh xảo đang nói cười với một Beta đang ngồi đối diện, là người đã bị anh sa thải, mạch máu xanh trên mu bàn tay nắm chặt của anh hiện rõ...

Lúc anh ném cô xuống sô pha, vẻ mặt cô hoảng sợ, đôi mắt nai hiện lên màn nước mỏng lấp lánh. Cô dùng sức lui về phía sau, run rẩy lại sợ hãi hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Mắt cá chân mảnh khảnh bị giữ lại, anh kéo cô trở lại, nhìn cô với đôi mắt tàn nhẫn mang theo sự điên cuồng:

"Ngôn Ngôn, em đã thành công." ( truyện trên app T𝕪T )

"Cuộc sống này, em đừng hòng rời xa anh thêm một lần nàonữa."

——————

Cô bị anh nhốt lại, sợi xích màu vàng tinh tế vòng qua mắt cá chân trắng nõn của cônối dài vào góc phòng, cô không thể đi bất cứ nơi nào khác. Mọi ngóc ngách của căn phòng đều được lấp đầy bởi sự giám sát và cô không thể rời khỏi tầm nhìn của anh dù chỉ một giây.

Cô đã trở thành con chim hoàng yến duy nhất mà anh nuông chiều.

Thế nhưng, cô so với trước kia có vẻ càng thêm thỏa mãn. Gương mặt thanh thuần vô tội của cô đã trở nên mị hoặc, giọng nói mềm mại trở nên quyến rũ.

......

Không đủ, không đủ nhiều để đáp ứng tình yêu của anh, vẫn không đủ nhiều…

Đối với ham muốn chiếm hữu của anh, mỗi ngày nó lại nhiều hơn một chút, cũng là bằng chứng cho tình yêu của anh...

Nam Thanh, biến thành một loại xấu,trở thành một loại xấu chỉ có tôi, chỉ yêu những người xấu của tôi

Ngoại truyện nhỏ:

Khi học đại học, Cố Ngôn không ở trong ký túc xá, cô đặc biệt thuê một căn phòng bên ngoài trường. Sở dĩ thuê phòng ở ngoài là vì cô có một bí mật không thể để cho người ta nhìn thấy.

Toàn bộ ảnh dán kín bốn bức tường, thậm chí ngay cả trần nhà cũng không buông tha, tất cả đều là ảnh chụp của một người.

Người trong bức ảnh ở trên đường hoặc ở nơi công cộng, có thể nhận ra đều là ảnh chụp lén, nhìn nghiêng, nhìn trước trước, nhìn sau lưng . . .

Thậm chí, trong phòng còn có một cái giá sưu tầm chuyên dụng, phía trên được chủ nhân cẩn thận sưu tầm, tất cả đều là vật phẩm vụn vặt của một người. Ô bị mất, chai nước giải khát đã uống, máy tính xách tay đã qua sử dụng ...

Nhân tiện, đêm đầu tiên, là cô đã dụ dỗ anh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp