Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 8: Thiếu gia bệnh hoạn và đứa trẻ được nhận nuôi


1 năm

trướctiếp

“Đúng vậy, thiếu gia tự nhốt mình trong phòng, không cho phép ai đi vào.”

“Đúng, còn đang đập đồ..." Quản gia mặc một thân âu phục nghiêm chỉnh, thậm chí mỗi một đường nét trên mặt đều nghiêm khắc cung kính cầm điện thoại di động, thanh âm trong micro cũng không nhanh không chậm, lộ ra một chút lãnh đạm.

“Đồ vô dụng, lại có thể tự biến mình thành như vậy” người bên micro lười biếng nhấc chân dựa vào ghế văn phòng mềm mại thoải mái, Dạ Oanh trong ngực ông đang mệt mỏi ngủ say, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng vòng quanh eo nhỏ nhắn của mỹ nhân đang nằm trong ngực.

Dường như cười nhạo một tiếng, giọng điệu người nọ càng lúc càng không kiên nhẫn, "Phế vật vô dụng, đi gọi An Triều lại đây."

Ông lão tóc bạc tỉ mỉ đặt điện thoại xuống mộ cách kính cẩn sau khi giao diện tắt máy và truyền đến tiếng “bíp bíp…”. Ánh mắt lãnh đạm hơi đảo một vòng, người bên cạnh liền ăn ý lui xuống.

Trong lúc nhất thời, các loại vật trong phòng bị ngã xuống đất phát ra tiếng "bang" chói tai cùng tiếng gào thét bén nhọn, đối lập với sự trầm lặng ngoài cửa.

————————

Cô bị cưỡng ép mang đi từ thư viện, thậm chí cô không có bất kỳ chống cự nào, chỉ là khi bọn họ thúc giục cô đi nhanh hơn một chút, lúc đó cô mới không mặn không nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Nhưng khi cô đứng bên ngoài căn phòng phát ra âm thanh hỗn loạn kia, cô theo bản năng nhìn thoáng qua ông già nghiêm ngặt, lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị ông không có bất kỳ cảm xúc nào cắt đứt: "Thiếu gia đang chờ cô"

Cô kìm nén sự cay đắng trong lòng, yên lặng gật đầu.

————————

Khi cô đẩy cửa ra, các mảnh thủy tinh bắn tung tóe gần như bay qua má cô và những thứ nhỏ bé sắc bén đó đã để lại một vết trầy xước trên khuôn mặt của cô.

Cô không hề cảm thấy gì, sau khi đóng cửa lại mới giơ tay lên nhẹ nhàng chạm qua vết thương rất nhỏ kia, máu chậm rãi chảy ra. Cô không tức giận, cũng không có tư cách tức giận, cô chỉ nhu hòa mở miệng "A Ngôn"

Người mặc áo len trắng đang điên cuồng ném toàn bộ đồ vật trên bàn, bộ dáng kia giống như đang đối phó với kẻ thù lớn nhất trong đời này. Trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo giống như một con búp bê sứ lại bởi vì biểu tình hung ác vặn vẹo mà trở nên kỳ cục, tơ máu trong mắt cũng nhiều đến mức sắp lan tràn đến toàn bộ nhãn cầu.

Thế nhưng tất cả đều dừng lại khi anh nghe thấy tiếng hô rất nhỏ đó, động tác tức giận ngừng lại giữa không trung, biểu tình trên mặt sau khi trì trệ một chút liền lập tức ủy khuất giống như một đứa bé bị vứt bỏ, đôi mắt đỏ hồng như khóc, thậm chí nước mắt trong suốt đã lấp lánh khóe mắt.

"A Triều" thanh âm của anh vừa mềm vừa ngoan, hoàn toàn không giống bộ dáng điên cuồng vừa rồi, hoàn toàn mang bộ dáng tất cả mọi người đều thích đều thỏa hiệp, vẻ mặt ủy khuất đi về phía cô, cánh tay duỗi ra ôm cô vào trong ngực, cả khuôn mặt vùi ở vai trái cô, cọ cọ vào cổ cô, giọng nói vô cùng ủy khuất, “Anh tỉnh lại không thấy em đâu, anh rất sợ, em có phải không cần anh nữa hay không?”

Giọng nói nức nở khiến ai ai cũng mềm nhũn nhưng cô chỉ cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Anh ôm cô quá chặt khiến cô thở không nổi, đã có kinh nghiệm từ trước nên cô giơ tay trấn an vỗ vỗ lưng anh, sau đó giải thích "Không phải, không phải là không cần A Ngôn, em chỉ là... đi đọc sách thôi"

"Đọc sách à?" Sự nôn nóng trong giọng nói dần dần rõ ràng hơn, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn cô, ánh mắt ấy tinh xảo xinh đẹp giống như một thiên sứ lạc vào phàm trần, "Đọc sách còn quan trọng hơn so với A Ngôn sao? Có phải sẽ giống như trước đây A Triều sẽ bỏ anh để đi học không? ”

“Không phải..." Lời giải thích bị cắt đứt, người nọ liền đưa ra quyết định.

"Vậy sau này A Ngôn sẽ không xem nữa" Bộ dáng của anh rất vô tội, giống như là đang nói một chuyện gì đó không quan trọng, ngay cả ngữ khí cũng nhẹ nhàng mặc kệ tất cả, "A Triều chỉ cần ở bên anh là được rồi, những thứ khác đều không quan trọng."

Mọi hành động của cô bất chợt dừng lại, đôi mắt phượng luôn lãnh đạm đột nhiên trợn tròn thành mắt hươu.

“Đừng... đừng mà..." Giọng nói run rẩy mang theo kinh hoảng, cô bất lực nhìn về phía người nắm giữ vận mệnh của cô, giọt nước mắt trong suốt không khống chế được rơi xuống trên khuôn mặt trắng nõn, "A Ngôn.... Đừng mà... Em sẽ không như vậy nữa.... Thật đấy...."

"Thật sao?" Anh thật sự rất đẹp, khi đuôi mắt cong lên thật khiến cho người ta khó có thể dời mắt. Nhưng những giọt nước mắt đã làm mờ đi hình ảnh ấy, cô chỉ có thể cầu xin, "Thật mà. Xin anh...."

"Không được nha" Biểu tình trên mặt anh hồn nhiên giống như một đứa trẻ, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng giống như đứa nhỏ đang làm nũng, "A Triều trước kia vì muốn anh đồng ý cho em tiếp tục đi học cũng nói như vậy"

"Nhưng mà, cuối cùng A Triều vẫn không ở bên cạnh anh."

"Cho nên, lần này không được."

"A Triều chỉ có thể ở bên cạnh anh."

————

Anh ta là một tên điên.

Nhưng mà không sao, cô lập tức rời đi.

Tay cô nắm chặt hộ chiếu và vé máy bay, trong ba lô nhỏ chỉ chứa mấy bộ quần áo, cô ngồi ở góc nhỏ trong sân bay, trên mặt là sự giải thoát. ( truyện trên app T𝕪T )

Cuối cùng cũng trốn thoát được rồi.

Cô là đứa bé được Cố gia nhận nuôi, vì tiểu thiếu gia nhà bọn họ Cố Ngôn.

Lúc An Triều ở cô nhi viện được quản gia Cố gia mang đi, trên khuôn mặt phấn nộn non nớt tràn đầy kích động. Đứa nhỏ mới mấy tuổi không biết ý tứ của quản gia, cũng không biết nhận nuôi như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì. Cô chỉ biết, mẹ viện trưởng mang vẻ mặt thật lòng chúc phúc cho cô, tất cả các bạn nhỏ trong viện đều hâm mộ hoặc ghen tị nhìn cô, ngay cả viện trưởng lúc nào cũng rất nghiêm túc nay lại cười khen cô vì đã cống hiến rất lớn cho cô nhi viện...

Và cô, chỉ vì hai chữ gia đình, để cô không bao giờ có thể nói lời từ chối, chỉ còn lại mong đợi và nhớ nhung. Chưa kể, cô căn bản không có quyền từ chối.

Nếu biết sớm... Nếu cô biết sớm ... Là như như thế này.... Cô chắc chắn sẽ.... Nhất định sẽ không từ thủ đoạn chạy trốn....

Ngôi nhà mới rất lớn, là ngôi biệt thự biệt lập với phong cảnh rất đẹp nhưng tiếc là sẽ không bao giờ là nhà của cô. Trong biệt thự có rất nhiều người hầu, tất cả những người đó chỉ hầu hạ một người, ngay cả cô cũng chỉ là một món đồ chơi chuẩn bị cho anh...

Thiếu gia của Cố gia rất đẹp, tất cả mọi người đều quý mến anh. Tuy nhiên, anh lại là một tên bệnh thần kinh.

Thực sự là bệnh thần kinh.

Lúc nào cũng nóng nảy không có lí do, lúc anh nóng nảy chính là một tai họa, tất cả mọi thứ đều sẽ là đối tượng để anh phát tiết. Biệt thự chiếm diện tích cực rộng này chưa bao giờ có khách đến chơi, bởi vì chỉ cần có người xa lạ đến, tiểu chủ nhân sẽ vô cùng khủng hoảng thét chói tai, bộ dáng điên cuồng kia khiến người khác vô cùng sợ hãi. Anh thiếu cảm giác an toàn, lại không cho phép người khác ở bên cạnh, chỉ ở trong căn phòng chật hẹp từ đêm này qua đêm khác...

Nhưng kể từ khi cô đến, tất cả mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn. Anh hiếm khi cáu kỉnh vô cớ. Cùng ăn tối với anh trai của anh. Nguyện ý ngủ trên giường ...

Đúng vậy, tất cả mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.

Tuy nhiên, anh sẽ yêu cầu cô ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi, thậm chí vì thời gian cô đi học quá lâu nhưng bản thân anh lại không thể ở lại trường, anh sẽ mạnh mẽ ép buộc cô bỏ học. Không cho phép cô tiếp xúc với người khác, mặc dù cô đã rất cẩn thận giữ khoảng cách với người khác nhưng anh vẫn đẩy cô vào phòng tắm, mở vòi hoa sen tắm cho cô thật sạch. Mỗi khi anh không ngủ được, anh sẽ yêu cầu cô ở bên cạnh anh cùng nhau mất ngủ ...

Cô thật sự... Thật sự rất cảm tạ Cố gia vì đã nhận nuôi cô, nhưng mà...

'Hành khách bay từ XXX đến XXX xin lưu ý: chuyến bay XXX của bạn bây giờ đã bắt đầu lên máy bay ...'

Sau khi nghe tiếng nói vang lên từ đài phát thanh sân bay, cô lắc đầu, không nghĩ đến vấn đề kia nữa, cô nắm chặt dây đeo túi xách, tự cổ vũ chính mình: đừng sợ, An Triều, đừng sợ. Cô nợ Cố gia, nhưng cô đã làm đồ chơi của Cố Ngôn mười mấy năm, vậy là đã đủ rồi...

Thanh âm quen thuộc "A Triều" vang lên sau lưng cô, tất cả hành động của cô đều trong nháy mắt dừng lại, cả người cứng đờ.

Không thể nào, tuyệt đối không thể. Anh ta không phải là... Không phải là bị rối loạn lo âu sao?! Không phải là bị ám ảnh xã hội sao?!

Lừa gạt... Chắc là lừa gạt... Làm thế nào mà lại...

Bước chân không nhanh không chậm nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy nhưng rơi vào trong tai cô lại giống như là phóng đại vô số lần, từng bước từng bước đều giẫm lên trái tim mình.

"Đã đến lúc về nhà rồi"

Giống như phản ứng bản năng của cơ thể, trong nháy mắt khi giọng nói phía sau vừa cất lên, cô chạy như bay về phía trước.

Thế nhưng vừa bước được hai bước, sau gáy đón nhận một đòn tê rần. Thân thể cô không khống chế được mềm nhũn xuống rơi vào một cái ôm ấm áp, trước khi trước mắt hoàn toàn tối đen, cô nhìn thấy người kia, con ngươi đen nhánh, gương mặt vô cùng lạnh lẽo, "A Triều, em như vậy khiến anh rất tức giận"

...

Cuối cùng thì con chim hoàng yến cũng bị thuần phục trong lòng bàn tay chủ nhân trang viên.

——————

A Triều, anh bị bệnh và em chính là thuốc của anh.

A Triều, nhìn kìa, anh đã xây những bức tường cao với những gai nhọn và các mảnh thủy tinh dày đặc bao quanh nhà chúng ta. Ở phía dưới còn có chó dữ và biệt đội tuần tra bất kể ngày đêm.

Vì vậy, không thể chạy trốn.

Những mảnh vỡ sắc nhọn đó sẽ làm trầy xước làn da mềm mại của em, những con chó dữ đó sẽ khiến em sợ hãi và người tuần tra đó sẽ thô lỗ với em.

Vì vậy, hãy luôn luôn ở lại bên anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp