Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 50


10 tháng

trướctiếp

Trong nhà kính, Trần Vụ đang ngồi nghe nhân viên Cục Lâm nghiệp giao lưu với chủ nhà kính, hai bạn học bên cạnh đang ghi chép lại, họ nhìn thấy trên tay anh không cầm bút, đều rất khâm phục.

Bởi vì sao đó bọn họ sẽ cùng đến huyện Tề triển khai học thuật, phải viết bản thảo chuẩn bị tài liệu, nội dung dựa vào khảo sát thực địa hôm nay.

Trưởng nhóm còn không nhớ nổi, tri thức có sẵn mạnh được bao nhiêu.

Trần Vụ nhớ trong đầu, ngay lúc anh đang nghe thì Hoàng Ngộ gọi tới.

“Cậu thật sự hết chuyện rồi à.” Trần Vụ kỳ kỳ quái quái nói.

Hoàng Ngộ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Trường cậu đi ngoại ô làm cái gì mà cứu trợ giảm nghèo đúng không.”

“Ừm.” Trần Vụ cuối lưng xuống nhét nhét ống quần vào đôi ủng.

“Ngày mai về.” Hoàng Ngộ thản nhiên nói.

Trần Vụ nói: “Không về được, lớp đào tạo phải mất mấy ngày.”

“Rốt cuộc mấy ngày?” Hoàng Ngộ hỏi xong liền quay ngoắt 180 độ: “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ thay anh Sí hỏi thôi, cậu cũng thừa biết cậu không có mặt ở đây thủ thành luôn mong ngóng cậu mà, anh ấy ăn không ngon ngủ không yên.”

Trần Vụ nói: “Tôi không biết, cũng không có nghĩ nhiều.”

Hoàng Ngộ: “...”

“A Sí có không gian riêng của anh ấy, tôi cũng có, tình cảm của chúng tôi rất lành mạnh, anh ấy sẽ không vì chuyện tôi đi ra ngoài mà không quan tâm đến chuyện học hành.” Trần Vụ lại nói: “Bên này tôi đang bận, cúp máy trước nhé.”

Hoàng Ngộ vẫn đang ở trường đấu giá đợi cây đàn vĩ cầm, bị cúp máy xong cười nói: “Cũng hiểu anh Sí quá đi chứ.”

Anh Sí chính là loại người tỉnh táo giữa dòng đời.

Cái rắm.

Hoàng Ngộ đi tới đi lui, có người đến báo là không tìm được nơi và thông tin lai lịch của dược liệu đó.

Bảo mật phải nói là mẹ nó đỉnh của job.

Thôi vậy, không quản nữa.

Ở nhà kính chỉ có mấy cái nhà xí đơn sơ, loại mà một người vào thì phải có người ở ngoài đứng canh.

Mấy học sinh không muốn đi ở đó, muốn đi nhà vệ sinh công cộng xa hơn một chút, không biết ở đâu.

Trần Vụ dẫn họ đi, còn mình thì tìm một cửa hàng nhỏ mua nước uống.

Mấy cái quảng cáo mới cũ đủ loại được vẽ chi chít trên mặt trường lởm chởm, dưới lộ ra thấp thoáng dòng chữ đỏ rất to “LAO ĐỘNG LÀM GIÀU”, tối qua trời đổ mưa, mặt đất nhão nhoét, trong bùn quết đủ mấy loại rác như bọc ni lông, đầu thuốc.

Ở góc đường có giọng nói bị gió thu thổi đến.

“Đế giày tôi có một cái đinh, không biết đến lúc nào mới trồi lên, không cách nào lấy ra, đi vài bước lại phải nhìn một cái.”

“Lấy cành cây chọc ra cũng không được.”

“Chỉ bị kẹt thôi.”

“Vậy về khách sạn thay giày đi.”

“Tôi chỉ có một đôi đang mang thôi, không có đôi nào khác.”

“Mấy ngày mà chỉ đi một đôi giày cũng không sợ bị phù chân, tôi đem tận bốn đôi, nhưng số giày tôi nhỏ, cho cậu mượn cậu cũng mang không vừa.”

“...”

“Khoan đã, cái đinh dưới đế giày của cậu không phải tại Đới Kha chứ, trên xe tôi nghe cậu ấy nói cái gì mà đinh rơi rồi.”

“Thứ gì?”

“Chỉnh nha, cậu không nhìn thấy niềng răng của cậu ấy sao, cậu đợi chút, tôi lên mang search ảnh của vít niềng răng.

“Cậu giúp tôi xem dưới đế giày, rồi đối chiếu.”

“Đúng là y chan.”

“Vãiiiii, buồn nôn chết mất, nghĩ đến thứ trong miệng cậu ta đang ở dưới giày tôi là muốn vứt giày đi rồi.”

Nam sinh dựa vào bức tường bê tông ẩm ướt, cởi chiếc giày ra xỏ chân vào một chiếc giày khác, sống chết moi cái đinh ra, cành cây bị gãy đến mấy lần, ngón tay cũng đỏ lên mới moi ra được.

Hai người vừa ra khỏi ngõ đã gặp Trần Vụ đang ngồi xổm dưới mái hiên.

Ở cùng ký túc xá với Đới Kha, giờ là ở chung phòng, bình thường cũng cùng lên lớp với cậu ấy.

Trần Vụ còn chưa nói gì, hai người họ đã cao hứng nói chuyện về Đới Kha: “Đới Kha là trai bao đấy, đừng có đến gần cậu ta quá.”

Thấy Trần Vụ không nói gì, họ nghĩ anh không tin.

“Tôi chính mắt nhìn thấy cậu ấy lên một chiếc xe lớn, nhưng chưa kịp chụp lại biển số xe.”

“Tuy đồ cậu ấy mặc không phải đồ hiệu, nhưng niềng răng của cậu ấy là làm ở phòng khám tư nhân đấy, ít gì cũng mấy chục nghìn tệ.”

Trần Vụ vặn nắp chai nước khoáng: “Thật ra tôi không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của người khác, thứ mà tôi thấy ở Đới Kha là thành tích chuyên ngành tốt, tính cách cũng rất được.”

Hai người kia lúng túng rời đi.

Một trong hai người đó lúc đi có quay đầu lại, nhắc nhở Trần Vụ một câu: “Tối qua tôi xuống lầu hút hút thấy đụng phải cây ấy không biết từ đâu về, lúc đi ngang tôi nghe được mùi rất nồng, các cậu ở chung phòng, đừng có để chung đồ dùng cá nhân với cậu ấy.”

“Người ngủ tùy tiện như vậy ai mà biết cậu ta có bị bệnh truyền nhiễm không, chân tay gầy như bánh quẩy ấy.”

Trần Vụ bỏ chai nước khoáng vào một bên túi của ba lô, đi về phía góc đường, tìm thấy cái đinh niềng trong đống bùn lầy.

Đã bị biến dạng cong queo rồi, không dùng được nữa.

Trần Vụ gọi điện cho Đới Kha, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy, anh về căn cứ, tìm đến mấy chiếc xe lớn nhưng vẫn không thấy Đới Kha đâu.

Những người ở cùng cũng không rõ Đới Kha đã đi đâu.

Trách nhiệm của Trần Vụ là đảm bảo an toàn cho mọi người, nhóm nhỏ bao nhiêu người đi, bao nhiêu người về, anh không thể không nói tiếng nào mà đi về khách sạn.

Trên đường về phát hiện trong lùm cây có người, đến gần xem thì thấy Đới Kha.

Đang ngủ.

Dáng vẻ rất mệt mỏi.

Trần Vụ đánh thức cậu ta dậy: “Đới Kha, muốn ngủ thì về khách sạn.”

Quần áo trắng của Đới Kha đều bị bẩn hết rồi, đầu tóc rối tung rối mù, áo mưa được phát cũng không biết bị cậu ấy bỏ đâu rồi, ủng đi mưa cũng không mang, đôi giày trắng cũng không thấy đâu, giọng nói cậu ấy có chút mơ hồ, khom người vùi đầu nói: “Vậy không được, tôi phải phối hợp với đội trưởng làm việc, ra ngoài khảo sát.”

“Cậu cũng có khảo sát đâu.” Trần Vụ thành thành thật thật nói.

“Hợp tác một nửa đi, phần còn lại đợi tôi ngủ đủ sẽ làm.” Đới Kha đến mặt cũng không ngẩng lên, vùi đầu vào chân, tay khua khua.

Trần Vụ dừng một chút, nghe thấy tiếng thở bất thường của cậu ấy: “Cậu phát sốt rồi.”

Đới Kha giọng có chút khó chịu: “Răng niềng bị viêm rồi.”

Trần Vụ nhìn thời gian trên điện thoại: “Tôi đưa cậu đến trạm xá.”

Đới Kha chống cự: “Không đi không đi.”

Trần Vụ kéo kéo cậu, trực tiếp đem Đới Kha từ lùm cây lôi ra ngoài.

Mấy cành cây bị rung lắc châm chích vào quần vào giày họ. Đới Kha từ khum người chuyển sang đứng, vừa dùng sức chút xíu cậu đã ra rịu rồi, gần như cậu ấy dựa vào người Trần Vụ, vì phát sốt nên quanh mắt, gò má, môi đều đỏ lên hết, nhìn như một đóa hoa trắng nhỏ thanh thuần bị người ta nhúng vào thuốc nhuộm đỏ vậy.

“Thật không ngờ, cũng có lúc cậu mạnh mẽ như vậy.” Đới Kha yếu ớt nói: “Tôi không cần đến trạm xá đâu.”

Trần Vụ dìu cậu ta đến bên đường: “Không muốn kiểm tra thì không kiểm.”

Đới Kha khựng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp