Quốc Sư Mang Theo Tiểu Kim Khố Của Hoàng Đế Xuyên Không

Chương 25


9 tháng

trướctiếp

Cảnh Tỳ nằm im trong làn nước, xung quanh tối đen như mực mà anh thì chẳng chịu đứng dậy.

Mãi đến khi cảm thấy xunh quanh mình không có gì nguy hiểm thì anh đột ngột bật dậy, “ầm” một tiếng,  bọt nước văng tung tóe, từng giọt từng giọt lăn từ trên mặt anh xuống, rơi vào bên trong bồn nước khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng.

Trong phòng không có nguồn sáng, nhưng nó cũng không cản trở tầm nhìn của Cảnh Tỳ.

Hoàn cảnh lạ lẫm, đủ thứ đồ vật kỳ dị, những thứ này hoàn toàn khác với nhưng vật tồn tại trong ký ức của anh.

Trí nhớ của Cảnh Tỳ còn đang dừng ở thời điểm mà Đại Đạo Trường khở động trận phải để anh có thể vứt bỏ hết tất cả ý niệm thừa thải mà rời khỏi Đại Cảnh, anh cũng chẳng biết mình đã trại qua bao lâu, chỉ biết sau khi mình mở mất ra thì đã xuất hiện ở chỗ này.

Anh hơi cúi đầu nhìn chiếc ngọc ban chỉ trong lòng bàn tay mình, sau khi xác định được vật kia vẫn còn ở đó thì anh nắm chặt tay lại.

Đây là thân thể của anh, không hề bị tổn thương chút nào.

Nơi này hoàn toàn khác với Đại Cảnh, hẳn là anh đã đến dị thế rồi. Nhưng mà Cảnh Tỳ cứ cau mày mãi thôi, Đại Đạo Trường từng bảo có ba trường hợp thành công, có lẽ anh thuộc trường hợp cuối, cũng là trường hợp có khả năng thấp nhất.

Vì sao gọi là có lẽ? Vì trong tiềm thức của anh, ngày nào chưa tìm thấy quốc sư thì ngày ấy vẫn là thất bại.

Ngay lúc Cảnh Tỳ muốn đứng dậy xem xét xung quanh thì bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập: “Miên Phong? Miên Phong à, cậu có ở trong đó không? Cậu mau trả lời tôi đi, cậu đừng làm chuyện dại dột đó, có gì thì chúng ta từ từ thương lượng!”

Giọng của Lương Thành Lỗi trộn chung với tiếng đập cửa dồn dập không ngừng truyền vào tai của Cảnh Tỳ. Ban đầu anh ta đã rời khỏi khu biệt thự rồi, lúc điện thoại thông báo có tin nhắn đến thì anh ta cũng không để ý lắm, chỉ là anh ta có hơi lo lắng cho Phong Cảnh Miên nên mới tìm chỗ đậu xe lại, đến khi nhìn rõ thứ được gửi đến là gì thì linh hồn bé bỏng của anh ta suýt chút nữa đã bị dọa bay.

Đó là di ngôn mà Cảnh Miên gửi đến.

Lương Thành Lỗi bị dọa suýt phát điên, anh ta không rảnh lo nghĩ linh tinh, vừa nhìn thấy câu đầu tiên là “Em nghĩ có lẽ em nên rời khỏi thế giới này” thì lập tức chạy về biệt thự.

Bây giờ lại không nghe thấy tiếng trả lời, anh ta thật sự không chờ được mà bắt đầu đá cửa, gần như là dùng hết sức bình sinh của mình không ngừng va chạm vào cửa lớn, sau mười mấy lần như thế thì cửa cũng bị đá bung.

Lương Thành Lỗi vội vàng bật đèn rồi nhìn xung quanh, sau đó vội vàng đi về phía nhà vệ sinh đang đóng của, cũng may là không có khóa chốt, chỉ đẩy nhẹ một cái là cửa lập tức bung ra.

Ánh đèn sáng bừng lên, Lương Thành Lỗi cũng vọt qua đến.

Nhưng anh ta chỉ chạy được nửa đường thì bỗng đứng sững lại, hai mắt trợn tròn mang theo biểu cảm khó tim mà nhìn người thanh niên đẹp trai đang lạnh nhạt ngồi trong bồn tắm đầy nước, hỏi: “Cậu, cậu là ai?”

Lương Thành Lỗi ngu cả người, phản ứng đầu tiên của anh ta là suy nghĩ xem bản thân mình có xông vào nhà người khác hay không. Chẳng lẽ là do anh ta gấp quá nên chạy nhầm biệt thự nhà người ta rồi?

Nhưng mà sau khi nhìn kỹ thì anh ta lại cảm thấy người đang đứng trước mặt mình rất giống Cảnh Miên Phong, nhưng mà anh ta không dám chắc.

Dù sao thì cũng đã ba, bốn năm anh ta không nhìn mặt Cảnh Miên Phong rồi.

Hai năm đầu tiên Cảnh Miên Phong còn miễn cưỡng lộ diện, nhưng mà lúc đó tinh thần của cậu ta đã có vấn đề, lúc nào cũng trong trạng thái trốn tránh người khác, cho nên dù có gặp mặt Lương Thành Lỗi thì cậu ta cứ luôn cúi đầu, mái tóc không được cắt tỉa rủ xuống che hết cả mặt, cả người luôn trong trạng thái không cho ai chạm vào.

Lâu dần, tóc cũng dài hơn trước, dần dần anh ta gần như không thể nhìn thấy rõ gương mặt của Cảnh Miên Phong.

Huống chi, qua hai năm, anh ta cũng không có cơ hội để chạm mặt với Cảnh Miên Phong.

Ngay cả bóng dáng cũng chẳng nhìn thấy chứ đừng nói là thấy mặt.

Vậy nên… có phải là bốn năm trôi qua, Cảnh Miên Phong đã biến thành như thế này hay không?

Người con trai trước mặt anh ta có vẻ mặt vừa uy nghiêm vừa lạnh lùng, mặt mày sắc bén, nhìn chung có thể khiến những người ngàn dặm đi săn nhân tài trong giới giải trí vừa nhìn đã thốt lên một câu khen ngợi, vô cùng hoàn mỹ.

Đặc biệt là mái tóc dài kia, không tạo cảm giác ẻo lả mà ngược lại còn tạo nên một cảm giác mỹ cảm vô cùng đặc biệt, khí thế hơn  người, khiến anh ta cảm giác người kia có một loại khí chất quân lâm thiên hạ.

Nhưng mà gương mặt này, cùng với tính tình này, hoàn toàn không giống với Cảnh Miên Phong mà anh ta biết.

Miên Phong không thể nào có loại ánh mắt này. Hoàn toàn không đúng!

Cảnh Tỳ không nói gì, anh híp mắt cẩn thận đánh giá người đàn ông có tuổi này, rất nhanh đã có thể đoán được hẳn là bản thân anh đã rơi vào trường hợp tốt nhất mà Đại Đạo Trường phán đoán, tìm được người có sinh thần bát tự hoàn toàn tương đồng ở dị thế, trao đổi thân phận với nhau.

Mà người trước mặt này chắc chắn có quen biết với nguyên thân, sự lo lắng trên gương mặt anh ta không phải là giả, ít nhất có lẽ anh chưa gặp phải nguy hiểm gì/

Cảnh Tỳ vuốt ve cái ngọc ban chỉ trên ngón tay cái của mình, sau đó lại hỏi một câu: “Anh là ai?”

Lương Thành Lỗi choáng váng mặt mày: “Gì, gì cơ?” Không phải là anh ta hỏi trước à? Nhưng mà sau đó anh ta lại theo bản năng mà trả lời: “Đây là nhà của Cảnh Miên phong, cậu là bà con nhà Cảnh Miên Phong à? Sao cậu lại ở đây? Miên Phong đâu? Có phải mấy người lại vì chuyện di sản mà đến đây làm phiền cậu ấy hay không?”

Nếu không thì đang yên đang lành sau Miên Phong lại bảo không muốn sống nữa, có phải là đám bà con này lại ép buộc cậu ấy không? Nhưng sao đám người ấy lại có thể tìm được đến chỗ này?

Bởi vì dáng vẻ quá giống nhau nên Lương Thành Lỗi cảm thấy có lẽ người này là bà con của Cảnh Miên Phong, chỉ có người có cùng huyết thống mới có thể giống nhau như vậy.

Cảnh Tỳ suy ngẫm một chút, sau đó lại tung một quả bom: “Trẫm là Cảnh Miên Phong.”

Nhưng mà anh đang nói dối, tên húy của anh là Cảnh Tỳ, tên tự là Miên Phong.

Lương Thành Lỗi: ???

Anh ta tức đến bật cười: “Cậu tưởng tôi ngu à? Còn xưng trẫm nữa, cậu tưởng cậu là hoàng đế à?”

Sau đó anh ta nhìn bộ quần áo trên người Cảnh Tỳ mà cau mày. Lúc nãy anh ta cảm thấy khí thế trên gương mặt của người này quá mức xuất sắc, giờ nhìn kỹ lại quần áo trên người Cảnh Tỳ thật sự rất giống với quần áo ngày thường mà bậc đế vương hay mang, có màu nhạt, phía trước ngực còn thêu một con rồng vàng năm móng.

Vì đang đứng khá xa nên anh ta không nhìn rõ đường nét của bức tranh thêu này, nhưng mà trông cũng rất tinh xảo, vừa liếc một cái lại khiến người ta không nỡ dời mắt. Quần áo dính nước, dán chặt vào cơ thể người đang mặc nó, cảm giác dày nặng này càng khiến vẻ đẹp nổi bật lên, tuy là nhìn không rõ, nhưng anh ta có thể đoán được thân hình của người vô cùng đẹp.

Lương Thành Lỗi càng thêm chắc chắn rằng người này không phải là Cảnh Miên Phong. Mấy năm nay Cảnh Miên Phong không ăn uống đàng hoàng, cả người gầy xuống thấy rõ…. Nhưng rồi anh ta lại không dám chắc, dù sao hai năm rồi anh ta chẳng nhìn thấy Cảnh Miên Phong.

Lúc này Cảnh Tỳ lại mở miệng, nói: “Trẫm là hoàng đế.” Không chỉ thừa nhận, anh còn nói ra ngày tháng năm sinh của Cảnh Miên Phong, chuyện này khiến cho Lương Thành Lỗi sợ đến mức phải tự ngẫm lại.

Sinh nhật của Cảnh Miên Phong ngoại trừ cha mẹ ruột của cậu ra thì chỉ có mình anh ta biết, bởi vì ngày sinh này hoàn toàn khác ngày trên thẻ căn cước công dân, nên ngoại trừ cha mẹ quá cố của cậu ra, thì chỉ còn mình anh ta biết được chuyện này.

Đương nhiên, còn có bản thân Cảnh Miên Phong nữa.

Lương Thành Lỗi xoa xoa hai đầu mày, anh ta lại nhìn thật kỹ gương mặt này, càng nhìn càng thấy có bốn, năm phần giống Cảnh Miên Phong. Bỏ đi nét ngây ngô ban đầu, nếu như rèn luyện bản thân, cao lớn hơn một chút, thật sự là như một khuôn đúc ra.

Cuối cùng, anh ta nói một câu: “Nếu cậu thật sự là Miên Phong thì nghiêng đầu cho tôi nhìn một cái.”

Cảnh Tỳ cũng chẳng phải là Cảnh Miên Phong kia, anh tự nhận mình khó mà lừa gạt được, cho nên định dứt khoát thừa nhận, nhưng sau đó anh nghĩ một chút, cuốn cùng định làm theo lời đối phương, sau đó lại phán đoán tình hình, tìm đường có lợi nhất cho bản thân.

Sau khi nghe đối phương bảo nghiêng đầu thì anh quay người một cái.

Lương Thành Lỗi nhìn thấy rõ sau tai đối phương có một vết sẹo khá mời, lúc trước tóc ngắn che khuất chỗ đó, giờ tóc dài ngược lại rất dễ nhìn thấy.

Đây là vết thương ba năm trước Cảnh Miên Phong tạo ra, lúc đó đối phương không chịu gặp người, cho nên toàn bộ quá trình chỉ có mình anh ta xử lý, chuyện này cũng chỉ có mình anh ta và Cảnh Miên Phong biết.

Lương Thành Lỗi trầm mặc, anh ta nhìn người trước mặt, rồi lại nhìn nước tràn khắp nhà, cùng với bồn tắm đầu nước, còn có di ngôn kia, đột nhiên ý thức được một chuyện, hít hà một hơi.

Lương Thành Lỗi chỉ chỉ mình: “Tôi là ai, cậu thật sự không quen biết à?”

Cảnh Tỳ híp mắt nói: “Trẫm phải quen anh à?”

Lương Thành Lỗi: “Đừng bảo đến mình là ai cậu cũng quên rồi nhé?”

Cảnh Tỳ nhướng mày: “Sao trẫm có thể quên mình là ai được, trẫm là hoàng đế của Đại Cảnh.”

Lương Thành Lỗi sắp khóc đến nơi rồi, anh ta đau đầu nói: “Cậu thật sự không quen tôi à? Ngoại trừ chuyện bản thân cậu là hoàng đế ra thì cậu nhớ gì không?”

Lần này Cảnh Tỳ trả lời rất nhanh: “Trẫm đi tìm quốc sư.”

Lương Thành Lỗi: “…”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp