Quốc Sư Mang Theo Tiểu Kim Khố Của Hoàng Đế Xuyên Không

Chương 33


9 tháng

trướctiếp

Mấy người ở đây vốn dĩ không hề lo lắng vì đã có sự tồn tại của Tạ Thanh Phong, nhưng bây giờ có thêm một người nữa, thì họ lại càng nhẹ nhõm hơn.

Sau khi giải quyết xong mấy con quỷ này, Mâu Phong cũng trở nên to gan hơn, định hỏi xem có phải quỷ đánh tường đã bị bỏ thứ gì vào không, nếu không làm sao lại có nhiều Quỷ Túy như vậy?

Nhưng ông ta còn chưa kịp hỏi, bọn họ cũng vừa mới đi được mấy bước, phía trước lại truyền đến tiếng bước chân.

Vẫn như con quỷ lần đầu vậy, cũng là tiếng bước chân vội vã từ dưới chân cầu thang truyền đến, âm thanh vẫn như cũ, có tiếng khóc khàn khàn cùng tiếng thở dốc.

"Tới, lại, lại tới nữa." Hách Cát Hâm vì kích động mà líu lưỡi, nhưng hai mắt lại sáng ngời khi nhìn Cảnh ảnh đế, thân thủ mới rồi đó làm anh ta rất muốn chụp một bức ảnh.

Tương lai Cảnh ảnh đế trở lại, chỉ sợ một màn vừa rồi kia cũng sẽ đại thành.

Nhưng Hách Cát Hâm cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, chứ mấy loại chuyện tiết lộ sự riêng tư này, anh ta chỉ dám nghĩ cho vui mà thôi.

Cảnh Tỳ cũng vừa phát hiện ra mệnh cách đế vương của mình lại có hiệu quả như vậy, anh đoán một phần là do mệnh cách của mình có liên quan đến Khải Trận đã đưa anh đến đây.

Nhưng kết quả cuối cùng mới là điều anh rất vui, đó là vào giờ phút này có thể thấy được tầm mắt của Tạ Thanh Phong vẫn luôn nhìn vào anh một cách rõ ràng.

Vì vậy, khi Quỷ Túy xuất hiện lần nữa, anh đã lập tức chuẩn bị đứng phía trước để sẵn sàng bảo vệ Tạ Thanh Phong.

Tiếng bước chân từ cầu thang và tiếng thở hổn hển nặng nề truyền đến, khi cánh cửa thông với hành lang được mở ra, một bóng người trong tình trạng chật vật xuất hiện trước mặt mọi người.

Râu ria xồm xoàm không nói, mà cả người còn bụi bặm, ngẩng đầu nhìn thấy mấy người, đầu tiên là không thể tin dụi dụi con mắt, sau đó nhào tới: "Có người! A a, rốt cuộc có người!"

Hách Cát Hâm ngay lập tức trốn sau lưng Tạ Thanh Phong sau khi đối phương lao tới, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, con quỷ khốn kiếp này còn muốn gạt người! Mẹ nó, lời nói cũng giống nhau như đúc!"

Cảnh Tỳ sắc mặt âm trầm, ánh mắt trở nên lạnh lùng, anh đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng còn chưa kịp động thủ, Tạ Thanh Phong đã tiến lên, cách qua quần áo nắm lấy cánh tay Cảnh Tỳ: "Là người."

Tạ Thanh Phong chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy, khí tức lạnh lẽo trên người Cảnh Tỳ tức khắc tan hết, cả người giống như một con chó hiền lành ngoan ngoãn, thu liễm lệ khí, lẳng lặng đứng ở bên cạnh Tạ Thanh Phong.

Cảnh chuyển biến này khiến Hách Cát Hâm vốn vẫn đang chờ đợi Cảnh ảnh đế đại sát tứ phương chợt sững sờ tại chỗ, luôn cảm thấy chỗ nào đó quái quái?

Sau khi nhận ra ý tứ trong lời nói của Tạ Thanh Phong, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: "Là người sao? Không, không phải thứ đó?"

Nhưng người này trông cũng giống như con quỷ vừa rồi!

Người đàn ông đang chạy về phía bọn họ, nhưng khi đến gần họ hơn, anh ta ta chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên lùi lại mấy bước, dựa vào tường: "Các người, các người là người hay quỷ? Không đúng, đã nhiều ngày như vậy rồi, các người có phải lại là mấy thứ đó biến ra để mê hoặc tôi? Hu hu hu tôi sai rồi, tôi không nên đánh cuộc, sau này tôi nhất định sẽ làm một người tốt! Hãy cho tôi một cơ hội làm người lần nữa đi được không?"

Đối phương nói đến đây, thanh âm rất nhỏ, càng giống như là đã sớm không còn sức lực, hai chân khuỵu xuống đất, trượt ngã ngồi xuống, trên mặt tóc tai rối bù, nhìn vào không thể một từ "thảm" có thể miêu tả.

Mấy người Mâu Phong mặc dù nghe Tạ Thanh Phong nói anh ta là người, nhưng cũng không dám đi qua, dù sao một người đang sống sờ sờ lại xuất hiện tại một khu bất động sản chưa hoàn thiện, thậm chí còn xuất hiện trong quỷ đánh tường, điều này làm sao cũng có vẻ lạ.

Chỉ là giờ phút này nhìn người này quỳ rạp trên mặt đất, vò đầu bức tóc khóc nức nở, hai tay vén tóc, lộ ra ngũ quan bẩn thỉu, Mâu Phong nhìn thấy, không hiểu sao lại có chút quen quen.

Đột nhiên nhớ tới một người mình gặp trong vòng bạn bè, mới ngập ngừng hỏi: "Tề... Văn Hoan?"

Nghe thấy tên mình, người trước đó một giây còn muốn than vãn đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng trên khuôn mặt bẩn thỉu, gần như muốn phát ra ánh sáng xanh lục trong hành lang tối tăm: "Ông biết tôi sao? Các người không phải quỷ?"

Bây giờ Mâu Phong đã chắc chắn đó đúng là đứa em út của nhà họ Tề, đã được gia đình tìm kiếm trong vòng bạn bè trong hơn nửa tháng qua, Tề Văn Hoan.

Mâu Phong chỉ gặp anh ta hai lần trong bữa tiệc trước đó, vì vậy có chút ấn tượng, nhưng không nhiều lắm.

Sở dĩ nhớ rõ khuôn mặt này là vì nhà họ Tề nửa tháng nay tìm người đã nghĩ ra đủ cách, cuối cùng dứt khoát gửi ảnh của Tề Văn Hoan cho vòng bạn bè.

Mâu Phong không có giao dịch làm ăn với nhà họ Tề, chỉ gặp qua, không ngờ Tề Văn Hoan lại ở trong bất động sản của nhà họ Mâu ông...

“Cậu Tạ à, này, đây là có chuyện gì?” Mâu Phong vẫn không dám đi qua.

Tạ Thanh Phong nhìn thoáng qua thì đã có thể biết đây là một con người, nhưng tại sao một người sống sờ sờ như vậy lại xuất hiện ở đây?

Còn những tiếng động kỳ lạ đã được nghe thấy từ tòa nhà thứ 9 trong nhiều ngày qua, chẳng lẽ đều là của Tề Văn Hoan sao?

Tạ Thanh Phong cũng đã nhìn thấy rất nhiều điều từ ấn đường của đối phương khi Tạ Văn Hoan đang vò đầu bứt tóc để lộ ra nét mặt, giờ phút này nói: “Tháng trước, có người đã bày mưu lừa Tề Văn Hoan đánh cuộc tự mình tiến vào tầng 12 của tòa nhà này để mạo hiểm. Nhưng lại không biết nơi này đã bị bố trí quỷ đánh tường, sau khi anh ta đi vào, chỉ có thể đi lên xuống cầu thang giữa tầng 11

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp