Quốc Sư Mang Theo Tiểu Kim Khố Của Hoàng Đế Xuyên Không

Chương 38


9 tháng

trướctiếp

Mãi cho đến khi xuống xe, Cảnh Tỳ vẫn còn ngây người, hiển nhiên anh không ngờ Tạ Thanh Phong lại trực tiếp đưa mình về nhà, mấy ngày nay anh đều nghiên cứu các loại từ vựng hiện đại, hơn nữa còn có lễ nghi về thăm người lớn, nên cũng biết bất kể cổ đại hay hiện đại thì đều như nhau.

Còn Tạ Thanh Phong thì không quan tâm, Cảnh Tỳ là người lãnh đạo trực tiếp kiếp trước của cậu, nhưng không phải trong kiếp này, và cũng biết đối với thời hiện đại này Cảnh Tỳ là một tờ giấy trắng, thậm chí cả điện thoại di động cũng là cậu mua cho, trong tài khoản một phân tiền cũng không có.

Cho nên cậu chưa từng nghĩ tới việc đến thăm phải chuẩn bị quà cáp gì, cậu hoàn toàn xem Cảnh Tỳ như người một nhà, đưa Cảnh Tỳ về nhà ăn cơm cũng là chuyện tự nhiên, dù sao Cảnh Tỳ trước kia cũng thường giữ cậu lại ăn cơm.

Tạ Thanh Phong dẫn Cảnh Tỳ vào con hẻm, nhưng Cảnh Tỳ lại không theo kịp.

Cậu đi mấy bước mới ý thức được có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại, thấy trong mắt phượng của Cảnh Tỳ tràn đầy rối rắm, cậu nhướng mày, lùi về phía sau hai bước: "Làm sao vậy?"

Dù Cảnh Tỳ có rối rắm thế nào đi chăng nữa, nhưng lần đầu tiên gặp cha mẹ nuôi của Tạ Thanh Phong cũng không muốn đến đó tay không, nhưng lúc trước anh đã nói với Tạ Thanh Phong mình rất thảm, bây giờ không thể bị phá vỡ, vì vậy, anh chỉ có thể cắn da đầu nó: "Tôi chỉ đi như thế này, có phải không hay lắm không? Có cần chuẩn bị ít quà cho bác trai bác gái không?"

“Hả?” Tạ Thanh Phong chậm rãi chớp mắt: “Chuẩn bị quà gì?”

Cảnh Tỳ: "...Lễ gặp mặt, lần đầu tiên tới nhà, đi tay không không hay lắm." Từ nay về sau, những người này sẽ là cha mẹ của Tạ Thanh Phong trên danh nghĩa, có thể sau này, nếu anh với Quốc sư kết hôn, hai người sẽ ngồi ở trên vị trí cao đường, anh lần đầu tiên tới cửa sao có thể để lại ấn tượng xấu là không lễ nghĩa được chứ?

Tạ Thanh Phong không biết, chỉ trong vài giây, Cảnh Tỳ đã nghĩ thấu đáo cho mấy chục năm về sau của bọn họ, cậu nghe xong mới hiểu được tiểu hoàng đế đang lo lắng cái gì, khó có được ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng đế từ trên xuống dưới: Không nghĩ tới bốn năm sau khi cậu chết, tiểu hoàng đế lại trở nên quy tắc như vậy? Cậu từng nhớ rõ bên ngoài đồn đại tiểu hoàng đế tính tình lãnh đạm ra sao không biết lễ nghĩa thế nào, không biết sau khi lên ngôi đã đổi bao nhiêu lão thần, bọn họ tức giận đến mức đấm ngực dậm chân.

Tạ Thanh Phong nghiêm túc suy nghĩ: "Chắc là không cần đâu, họ cũng không để ý chuyện này." Huống chi, chỉ là trở về cùng nhau ăn bữa cơm, lúc liên lạc với cha mẹ nuôi, cậu cũng đã nói là sẽ đưa một người bạn trở về ăn cơm.

Trước kia nguyên chủ cũng từng mang các bạn học trở về ăn cơm, lúc đó quán ăn vặt còn mở, rất nhiều lần cậu ấy trực tiếp dẫn bọn họ đến quán ăn vặt.

Cái tên Thiệu Thư Ba lúc trước thỉnh thoảng sẽ qua bên đó ăn chực, qua vài lần thăm hỏi, cậu ta đã triệt để hiểu rõ tính tình yếu đuối của nguyên thân, có thể nói là ăn chực uống chực đều bày ra rất rõ ràng.

Tạ Thanh Phong nghĩ về điều đó như vậy, cảm thấy việc vạch trần bộ mặt giả dối của tên kia trong quán bar lần trước có chút lỗ, đúng lý cậu nên lấy lại số tiền mà Thiệu Thư Ba đã ăn và uống ở quán ăn vặt của nhà họ Tạ trước kia.

Dù không nhiều, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho thằng cháu đó được.

Cảnh Tỳ kiên trì nói: "Phải cần chứ, chỉ là..." Nói đến đây, anh không khỏi có chút xấu hổ: "Tôi không có tiền."

Tạ Thanh Phong nhìn Cảnh Tỳ, nhìn lại nhìn, đột nhiên không nhịn được nhếch môi cười một chút, không ngờ tiểu hoàng đế lại hoàn toàn khác biệt với trong trí nhớ như vậy, mới nhích lại gần, nhỏ giọng nói: “Cho nên, Hoàng thượng muốn tôi bỏ tiền mua quà cho người, người tặng cha mẹ tôi làm quà gặp mặt à?" Lời nói có chút quanh co, nhưng ý tứ rất rõ ràng, thấy thế nào cũng thấy không nên mua.

Cảnh Tỳ đã mở miệng, cho nên cũng không sao cả, giương đôi mắt phượng đen kịt nhìn vào ánh mắt đang trêu chọc của Tạ Thanh Phong, bất đắc dĩ nói: "Quốc sư đang cười tôi sao?"

Tạ Thanh Phong nhìn anh rũ xuống mi mắt, che khuất nửa mắt, càng thêm vài phần ngây thơ đáng thương, làm cho người ta hoàn toàn không cách nào cưỡng lại: "Đương nhiên không phải, thần sao dám?" Nói xong, cậu mới ý thức được để tiểu hoàng đế không một xu dính túi như vậy thật sự không ổn, dứt khoát lấy điện thoại ra, kêu tiểu hoàng đế cũng lấy ra, chuyển một vạn qua: "Cầm tiêu xài trước đi."

Vốn là muốn trực tiếp chuyển mười vạn, nhưng nghĩ lại thôi đi, tiểu hoàng đế đi theo cậu, tất cả đã có cậu lo, bình thường cũng tiêu xài rất nhiều tiền, lỡ bị lừa thì sao, dù sao ở đây thủ thuật gạt người cũng vô cùng tinh vi.

Cảnh Tỳ yên lặng bấm đồng ý, ngước mắt lên, bỏ lại một câu trước khi đi đến cửa hàng trái cây gần đó mua thứ gì đó: “Đây là tiền tiêu vặt mà Quốc sư cho như trên mạng đã nói sao?”

Tạ Thanh Phong lấy lại tinh thần: "..." Cho nên, cậu có phải đang bị tiểu hoàng đế cười lại không?

Từ "cho tiền tiêu vặt" này có thể một cách tùy tiện sao? Nếu không phải cha mẹ và người lớn, thì chính là một loại quan hệ thân thiết khác, điều này khiến Tạ Thanh Phong nhớ tới sính lễ mà tiểu hoàng đế trước kia vừa đến đã nói đùa, trong lòng không quá thoải mái cho lắm, nhưng mười phút sau, khi nhìn thấy tiểu hoàng đế ôm giỏ trái cây và hoa cao bằng một nửa người, hai tay ôm mới hết, cậu liền im lặng: “Bao nhiêu tiền?”

Cảnh Tỳ còn cảm thấy món quà gặp mặt này có chút nhỏ, nhưng ở gần đây chỉ có thứ này tương đối quý giá: “Cũng không đắt đâu, ba ngàn.”

Tạ Thanh Phong mí mắt giật giật: Cậu có nên lấy lại bảy ngàn còn lại không?

T�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp