Xuyên Thành Nữ Xứng Thanh Thuần Trong Tiểu Thuyết Ngôn Tình

Chương 9: Tô Trăn tìm sự trợ giúp của Cố Thanh Nhượng


1 năm

trướctiếp

"Em đối với tôi không hề có ý gì, chắc là tôi cũng không đối với em có ý gì đâu. Ngồi xa như vậy để làm gì? Sợ tôi ăn em à?" âm thanh lạnh lùng của người đàn ông truyền đến.

Tô Trăn vội vàng lắc đầu, lại gần Cố Thanh Nhượng và ngồi xuống. Nhưng Tô Trăn không dám ngồi quá gần anh, Mã Y Minh đã từng nói anh này cuồng sạch sẽ, không quen với việc bị người khác chạm vào.

Trên chiếc sofa dài, hai người ngồi hai bên, khoảng cách giữa hai người vừa khéo lọt thêm một người nữa. Đối với khoảng cách giữa người lạ với nhau, đây cũng đã là một khoảng cách gần rồi.

"Cố học trưởng! Về chuyện trên diễn đàn của trường, anh đã nhìn thấy chưa? Em..." Thanh âm mềm mại còn có chút tủi thân.

"Chuyện trên diễn đàn trường là chuyện gì? Tôi vừa mới từ nước ngoài về." Cố Thanh Nhượng lạnh lùng nhìn Tô Trăn, như sếp nhìn nhân viên vậy.

Anh ấy không biết? Nhưng Bạch Nhã Vi không phải đã nói...

"Chính là trên diễn đàn bịa đặt thông tin linh tinh về em... Lại còn bôi đen danh dự của anh nữa."

"Bạn học Tô, bạn nhờ tôi giúp đỡ thì cảm phiền bạn nói rõ ràng một chút." Cố Thanh Nhượng giơ chiếc đồng hồ đắt tiền lên nhìn nó: "Thời gian của cô không còn nhiều nữa."

Tô Trăn vẻ mặt căng thẳng, sắp nứt ra rồi: "Bọn họ nói tôi câu... câu..."

Lời này đối với một người con gái bảo thủ như Tô Trăn mà nói, quả thật rất khó mở miệng.

"Câu cái gì?"

"Câu... dẫn anh..." Mặt Tô Trăn nóng rực.

"Câu dẫn tôi?" Cố Thanh Nhượng dường như đang suy xét câu nói này: "Câu dẫn tôi cái gì?"

"Câu dẫn anh... nghĩ muốn chen vào giữa anh với học tỷ Bạch, thay chị ấy làm bạn gái anh..."

"Thật sao?" Lời nói của Cố Thanh Nhượng mang nhiều ý nghĩa, khiến Tô Trăn không thể nhận ra được sự phẫn nộ và tức giận trong câu nói của anh.

Dường như không một tiếng gió, không một cơn mưa, trời cứ như vậy im lìm.

"Thế em nghĩ...muốn câu dẫn tôi sao?" Cố Thanh Nhượng nhìn Tô Trăn với ánh mắt khó đoán, đánh giá tình hình trước khi phát biểu.

"Đương nhiên là không!" Tô Trăn vội vàng bày tỏ sự trong sạch của bản thân.

Tuy nhiên, trong tiểu thuyết, nam chính thường thích những cô gái thanh thuần, chắc chắn sẽ không thích những cô gái yêu mị. Với vóc dáng và thái độ của Tô Trăn, cô cần phải thật thành thật.

"Bọn họ nói cô câu dẫn tôi thế nào?"

Tô Trăn nhìn Cố Thanh Nhượng, người này toát lên vẻ lạnh lùng và kiêu kỳ, giọng điệu chuyên nghiệp nhưng lại hỏi xoay quanh vấn đề "câu dẫn".

"Nói tôi...nói tôi...dùng thân thể...mê hoặc anh..." Mắt Tô Trăn ngấn lệ nhưng cô cố nén giữ lại: "Nói anh vì tôi, để chia tay với học tỷ Bạch"

Cố Thanh Nhượng nhìn Tô Trăn như là thầy giáo nghe học sinh trả lời vậy, nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy người hôm đó tôi đỡ trong thang máy, chính là em sao?" Mắt phượng có của Cố Thanh Nhượng lướt qua Tô Trăn, như có như không, tập trung vào eo của cô.

Hai tay Tô Trăn theo bản năng che phần eo, giống như là một nàng dâu nhỏ bị ức hiếp.

"Đúng…Là em."

"Nếu em thật sự không có ý định câu dẫn tôi, tại sao cứ cọ sát vào tay tôi khi đang ngã nhỉ?" Cố Thanh Nhượng nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc như đang làm một báo cáo nghiên cứu: "Tôi đã đỡ em với tấm lòng tốt đẹp, nhưng eo em lại cố tình cọ sát vào tay tôi..."

Tô Trăn bối rối với chủ đề nói chuyện này, cô không biết nó sẽ dẫn đến đâu.

"Em không có cọ sát vào anh, là do cái váy hở eo ở sau."

"Có vẻ như anh đang tìm cách thay đổi chủ đề" Tô Trăn cố gắng giữ bình tĩnh và trở lại vấn đề chính.

Cố Thanh Nhượng nhếch môi nhẹ: "Không phải thay đổi chủ đề, mà là muốn biết cô có liên quan gì đến sự kiện đó."

Tô Trăn chột dạ, cố gắng suy nghĩ nhưng không tìm ra câu trả lời chính xác.

Cô không muốn thừa nhận rằng mình có liên quan đến sự việc đó, nhưng cũng không muốn nói dối.

Cố Thanh Nhượng nhìn cô một cách cẩn trọng: "Tôi sẽ giúp cô, nhưng cô phải nói thật với tôi."

Tô Trăn đành phải thú nhận: "Vào ngày đó, em đã cùng một số bạn học đi uống trà sữa, và sau đó em đã về sớm."

Cố Thanh Nhượng nhìn cô một cách nghiêm túc: "Có ai trong số bạn học đó nói chuyện với cô về tôi?"

Tô Trăn lắc đầu: "Không, không ai nói với em về anh."

Cố Thanh Nhượng cúi đầu suy nghĩ một chút rồi lại nhìn cô: "Tôi sẽ giúp cô tìm ra người đã bôi đen danh dự của tôi, nhưng trước hết cô phải giúp tôi điều tra vụ án này."

Tô Trăn cảm thấy mình như bị dồn vào thế bịt đầu, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Cô đồng ý và hứa sẽ giúp Cố Thanh Nhượng.

"Ồ, về sớm rồi à?" Cố Thanh Nhượng nghiêng người nhìn sang Tô Trăn với sự quan tâm, đề xuất: "Bạn Tô Trăn có vẻ nóng quá, tôi có thể gợi ý bạn cởi bớt áo để mát mẻ hơn được không? Đừng lo, tôi không có ý đồ gì với bạn cả. Tôi không phải người đầy ác ý."

Các câu hỏi của Cố Thanh Nhượng đối với Tô Trăn giống như đang thẩm vấn một phạm nhân vậy.

Tô Trăn từ sân vận động đi đến đây mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại khắp người. Vì bị hỏi chuyện, Tô Trăn cảm thấy căng thẳng và nóng trong lòng.

Cổ đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt chảy xuống làn da non mịn trong bộ quần áo rằn ri.

Tô Trăn cởi ba cúc áo, lộ ra áo hai dây màu đen bên trong và bộ rằn ri hở lưng, tạo ra cảnh tượng mát mẻ và bầu ngực trắng nõn.

Cố Thanh Nhượng không che giấu ánh mắt của mình, nhìn Tô Trăn vội vàng che đi chỗ bị lộ cảnh xuân.

Ánh mắt của Cố Thanh Nhượng trở nên sâu đậm hơn, dáng vẻ phong lưu của anh ta mê hoặc và phát tán hormone nam tính quanh người Tô Trăn.

Thế nhưng đáng tiếc, Tô Trăn là một mỹ nhân đầu gỗ không hiểu phong tình.

Tô Trăn vẫn luôn cúi đầu, sợ ánh mắt của mình sẽ bị Cố Thanh Nhượng phát hiện.

"Thế, anh giúp em nói chuyện được không?" Tô Trăn nói đến đây vẫn chưa nhận được sự đồng ý rõ ràng của nam chính.

Cố Thanh Nhượng đáp lại lạnh nhạt: "Em muốn tôi nói gì? Tôi có thể kiềm chế được sự quyến rũ của em, không bị mê hoặc phải không?"

"Đúng…Đúng vậy." Tô Trăn gật đầu.

Mặc dù câu trả lời của Tô Trăn đúng nhưng nó có vẻ hơi quá kém tôn trọng.

Cố Thanh Nhượng có vẻ hơi khó xử: "Như vậy thì mọi người có thể nghĩ rằng tôi nói giúp em chỉ vì tôi cam chịu em chăng?"

"Cam chịu? Tôi không hiểu anh đang nói gì." Tô Trăn bối rối trả lời.

Cố Thanh Nhượng nói tiếp: "Tôi nghĩ rằng mọi người sẽ nghĩ tôi giúp em chỉ vì tôi đang để ý đến em, chứ không phải vì tôi thật sự muốn giúp em."

Tô Trăn thở dài một hơi, đứng dậy, cúi đầu lần lữa: "Xin lỗi! Rm đã làm mất thời gian của học trưởng."

Sau đó, cô quay người định đi ra ngoài.

"Đứng lại." Giọng nói của Cố Thanh Nhượng truyền đến phía sau lưng: "Bạn học Tô, cái thói quen nói đến là đến, nói đi là đi của bạn rất không tốt."

"Hiện giờ học trưởng không thể giúp em! Em đang nghĩ muốn tìm một phương án khác." Giọng nói tủi thân và mềm mại của Tô Trăn khàn khàn từ bên trong cổ họng.

Tô Trăn nghe thấy giọng nói của người đàn ông trên ghế sofa. Anh ta từ xa bước lại và đứng gần cô chỉ cách vài bước chân.

Cố Thanh Nhượng khom lưng.

Giọng nói xuất hiện ở bên tai phải của cô, và hơi nóng truyền ra từ miệng anh ta: "Không có nói là không giúp em! Đây là giận dỗi với anh? Tính tình sao mà hư hỏng vậy hả?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tác quái khiến tai Tô Trăn tê dại, giống như là mũi dùi xuyên thẳng vào bên trong người cô.

Tô Trăn cảm thấy rất ngứa, trong lòng cũng cảm thấy như vậy.

"Tất nhiên là phải giúp em tẩy trắng! Bản thân anh cũng phải tẩy trắng, đúng không bạn học Tô?"

Cố Thanh Nhượng dùng ngữ khí dịu dàng nói, dường như đang dỗ dành tiểu tình nhân đang giận dỗi vậy.

"Đúng, đúng vậy." Tâm tính của Tô Trăn như đứa trẻ. Vừa nghe Cố Thanh Nhương giúp cô, lại vui vẻ trở lại. Cô quay người và ngẩng đầu đảm bảo nói: "Học trưởng yên tâm, em sau này sẽ cách anh thật xa, đảm bảo sẽ không gây thêm phiền phức cho anh nữa!"

Cố Thanh Nhượng trầm mặc một lúc: "Anh tin em, bạn học Tô."

Tay nhỏ của Tô Trăn bị tay lớn của Cố Thanh Nhượng nắm lấy: "Tay bị làm sao vậy?"

Tay nhỏ của cô bị đỏ một mảng lớn, rách da và có dấu vết vô cùng kỳ quái.

"Bạn học cố ý ngáng chân khiến em bị ngã, em đã bị ngã 3 lần liên tiếp." Tô Trăn nhìn chân của mình và tay trên dưới có 4 chỗ bị trầy da. "Đầu gối và mắt cá chân cũng bị trầy da rồi."

"Chân của em cũng bị trầy sao?" Cố Thanh Nhượng quay người đi tìm hộp y tế.

"Đó là do em tự làm trầy khi cọ vào giày huấn luyện quá cứng" - Tô Trăn giải thích với sự cố chấp và giãy dụa trong lòng.

Với làn da tinh tế, mịn màng, không tì vết của nguyên chủ, không ai ngờ rằng chiếc giày cứng như vậy lại có thể gây ra những vết trầy xước ở chân.

"Đi đây" - Cố Thanh Nhượng lấy miếng băng vết thương - "xắn quần lên."

Tô Trăn không hiểu nổi, liệu nam chính có thực sự muốn giúp cô bôi thuốc hay không. Anh ta không phải là người rất sạch sẽ sao? Và không ghét ai chạm vào cơ thể anh sao?

"Cảm ơn học trưởng, em có thể tự về bôi thuốc cũng được."

"Đến đây" - Cố Thanh Nhượng lặp lại lần nữa, dùng bông tăm để lấy thuốc mỡ.

Tô Trăn nghe lời và giơ tay cùng đầu gối để Cố Thanh Nhượng bôi thuốc, nhưng khi đến chân, mọi thứ trở nên khó khăn hơn.

Tô Trăn sợ nhột, đặc biệt là ở chân. Các bộ phận khác của cơ thể cũng sợ nhột, chẳng hạn như cổ, tai, eo,...

Mỗi lần tăm bông của Cố Thanh Nhượng chạm vào da của Tô Trăn, chân cô lại co rút lại phía sau mà không kiểm soát được.

"Thôi đi học trưởng, anh đưa thuốc cho em, em cầm về tự bôi cũng được mà."

"Nhưng đây là thuốc của hội học sinh, nếu anh đưa cho em thì tính vào mục nào?" - Cố Thanh Nhượng nhàn nhạt trả lời.

"Ồ...a!"

Cố Thanh Nhượng, với bàn tay to và các khớp rõ ràng, đột nhiên nắm chặt chân của Tô Trăn, khiến cô bị kéo gần anh hơn. Tay anh to hơn chân của cô.

Trong tay anh, chân của Tô Trăn cảm nhận được sự khác biệt về sức mạnh giữa nam và nữ.

Lực cầm chân của Cố Thanh Nhượng ngày càng mạnh, khiến Tô Trăn muốn kêu lên nhưng lại không dám, sợ rằng âm thanh của mình sẽ khiến anh hiểu nhầm.

Tô Trăn đau đớn và không kiềm chế được nữa, tay nhỏ đấm vào tay của Cố Thanh Nhượng và nhìn anh tức giận, yêu cầu anh nhẹ tay hơn.

Cố Thanh Nhượng không làm gì, nhưng giọng nói của anh có chút khàn khàn. Tô Trăn tự dọa bản thân, không dám động nữa và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của anh.

Cố Thanh Nhượng đặt chân của Tô Trăn lên chân của mình, giúp cô bôi thuốc.

Chân ngọc của Tô Trăn có thể cảm nhận được độ ấm của người đàn ông cùng cơ bắp chắc khỏe của anh. Chân nhỏ trắng mịn của cô muốn rụt lại vì ngại ngùng.

Cô nhớ đến cảm giác khi sờ lên đùi của nam chính và cảm giác khi ngồi lên nó.

Cảnh tượng này đang diễn ra trong văn phòng của hội học sinh, ánh nắng chiều chiếu vào chậu cây bên cửa sổ. Nếu có ai đó đột nhiên bước vào, họ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.

Một cô nữ sinh ngồi trên ghế sofa, để cho một quý công tử nắm lấy chân của cô chơi đùa... không, là bôi thuốc.

"Thật tuyệt vời, cảnh xuân tươi đẹp" - Cô nghĩ trong lòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp