Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới

Chương 63


9 tháng

trướctiếp

Dư Huyễn Tình ngủ thiếp đi lúc nào không biết, đã lâu không nằm trên mặt biển, trải qua một ngày mệt mỏi, tắm rửa sạch sẽ liền nhắm hai mắt ngủ thiếp đi, tỉnh dậy lúc nửa đêm, cô phát hiện không biết mình đã trôi theo dòng nước đi đến đâu rồi.

Ở đây không có rong biển cũng không có nhà của rái cá biển, nhìn thời gian, cô đã lênh đênh được ba tiếng.

Hít một hơi, Dư Huyễn Tình cũng không hoảng hốt, cô dùng thiết bị đầu cuối xem bản đồ, phát hiện hiện tại mình đang ở hướng Tây Nam của Thành phố Đá, cách đó không xa, hoàn toàn có thể bơi trở về trước khi trời sáng.

Duỗi thẳng tay và chân, cô bắt đầu bơi trở về.

Mặt biển vào ban đêm thực sự sống động hơn so với ban ngày, không ít loài động vật sống trong tầng ánh sáng yếu sẽ bơi lên mặt nước vào ban đêm.

Dư Huyễn Tình vươn móng vuốt tóm lấy, bắt một con cá dài, con cá không lớn, nhìn cũng không nhiều thịt, cô buông tay, con cá nhanh chóng chạy mất.

Ánh sao rất sáng, lấp lánh phản chiếu trên mặt biển, nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, có rất nhiều con sứa sáng lấp lánh xuất hiện thành từng đàn, những con sứa này rất nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, đang tung những xúc tua mảnh khảnh của chúng khắp nơi.

Con sứa con vây quanh bên người Dư Huyễn Tình, thỉnh thoảng duỗi chân ra chạm vào bộ lông của cô, cũng may bộ lông của cô dài, xúc tua cũng không xuyên qua da.

Dư Huyễn Tình bơi theo con sứa một lúc, tâm tình cũng thoải mái hơn.

Ngay tại lúc cô tiếp tục bơi về phía trước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nước văng tung tóe, quay đầu nhìn lại, phát hiện là một chiếc xe do hai con cá cờ dẫn đầu, chiếc xe này nhìn khá sang trọng, phía trước có ba người cá, hai nam một nữ, người cá nữ rúc vào người cá nam, lúc phát hiện ra Dư Huyễn Tình, ba người ánh mắt nhất thời sáng lên.

- Này, đây không phải là rái cá biển trên tin tức đó sao? Tôi nói mà ra ngoài hóng mát sẽ gặp may, lại để chúng ta bắt gặp rái cá biển.

Người cá nữ hưng phấn nhảy xuống bơi vòng quanh bên người Dư Huyễn Tình.

- Bộ lông dày thật sự rất đáng yêu, xin hỏi em có thể để chị vuốt ve nó không?

Dư Huyễn Tình còn chưa kịp nói gì, người cá nữ đã đưa tay ra.

Dư Huyễn Tình chợt lùi lại phía sau tránh tay cô ta.

Mặc dù không phải lúc bày sạp nhưng cũng không thể tùy tiện sờ, đây là một mức giá khác.

- Đây là con rái cá biển duy nhất, rất quý giá, em cẩn thận một chút đi.

Người cá nam ở phía sau nói xong liền bơi tới.

Người cá nữ mở ra thiết bị đầu cuối của mình ra, nói:

- Nghe nói sáu hải bối được một lần bắt tay, chị trả cho em hai mươi, em có thể để cho chị sờ tay của em một cái, lại thêm một cái nửa được không?

Lần này cô ta không đưa tay ra nữa, ngược lại là dò hỏi, giọng điệu có chút dụ hoặc.

Ngoài ra hai tên người cá kia cũng kích động nói:

- Lúc xem tin tức tôi cũng rất muốn ôm rái cá biển một chút, em có thể để cho tôi ôm một cái được không?

Dư Huyễn Tình dừng lại đánh giá, hiện tại ở đây không còn ai khác, nếu cô cứ nhất quyết từ chối sẽ chọc giận bọn họ, có thể sẽ gặp hậu quả khó lường. Cô dùng tay ấn vào nút bên trong bộ lông, dự định một khi bọn họ có bất kỳ phản ứng gì không ổn liền gọi người tới, cô gật đầu:

- Có thể, bây giờ không phải thời gian bày sạp, không cần trả tiền.

- Phải trả chứ.

Người cá nữ tới gần đưa cô năm mươi hải bối, nắm chặt lấy tay cô, vuốt bộ lông trên cánh tay cô, lại bóp bóp móng đệm dưới bàn chân của cô.

Cô ta không khống chế được lực, bóp hơi mạnh, Dư Huyễn Tình bắt tay người khác cả ngày, móng đệm mẫn cảm, bóp một cái liền có chút đau, cô không nhịn được kêu lên một tiếng.

Người cá nữ sửng sốt, sau đó nắm lấy cánh tay đồng loại thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ bừng:

- Anh có nghe thấy không? Tiếng kêu của ẻm lại như vầy, a a, đáng yêu thế! Chết thật, làm sao mà có tiếng kêu đáng yêu vậy chứ.

Dư Huyễn Tình: ? ? ?

Hóa ra đó là điều khiển bằng giọng nói với một sở thích đặc biệt.

- Thực xin lỗi, làm em bị thương sao, chị không chú ý lực, cái đó, được không.

Người cá nữ kích động vẫy vẫy đuôi, vỗ vỗ mặt nước, ánh mắt cô ta sáng hơn sao nhìn Dư Huyễn Tình:

- Em có thể kêu một tiếng nữa không, kêu lớn tiếng một chút.

Dư Huyễn Tình: ... ? ? ?

Cảm giác như đang thực hiện một thỏa thuận đặc biệt vậy, có hơi xấu hổ.

- Éc éc.

Sau khi nghe xong người cá nữ đột nhiên cong đuôi, khuôn mặt mỉm cười yên bình rơi xuống nước, cô ta hạnh phúc đến mức ngất đi.

Hai người cá nam còn lại không để ý đến cô ta, tranh nhau lại gần và dang tay về Dư Huyễn Tình.

Người cá có dáng dấp lớn hơn người cá còn lại, đặc biệt cường tráng, hai người một trước một sau kẹp lấy rái cá biển ở giữa, nhìn từ xa, tư thế hướng về phía Dư Huyễn Tình đòi ôm giống như giết chết cô vậy, trông thật kinh khủng.

Dư Huyễn Tình ngẩng đầu nhìn hai ngọn núi lớn, rụt cổ lại, cố nén ý muốn đẩy bọn họ ra, để mặc bọn họ ôm lấy mình.

Đây là những người hâm mộ, tất cả vì tiền và danh tiếng.

Cô tự thuyết phục mình như vậy.

Hai người cá ôm cô còn chưa đủ, còn dùng sức xoa xoa bộ lông của cô, làm không hề nhẹ nhàng chút nào, thay vì vuốt theo chiều của lông, bọn họ lại xoa một cách tùy tiện, khiến Dư Huyễn Tình cảm thấy khá khó chịu.

Chính vào lúc này, ngay lúc cô sắp mất kiên nhẫn muốn lên tiếng thuyết phục hai người, một bóng đen đột nhiên từ phía sau lao tới với tốc độ cực nhanh, tiếng nước sắc bén như đinh tai nhức óc

Hai người cá đang giữ lấy Dư Huyễn Tình còn chưa kịp phản ứng, liền bị bắt lại và ném ra ngoài, người cá còn lại bị tóm lấy đuôi và ném ra ngoài trước khi đầu nó ngẩng lên.

– Bạn đang đọc truyện “Xuyên thành rái cá, tôi dùng sự đáng yêu chinh phục thế giới" được edit và đăng tải miễn phí trên ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển –

Biến cố xảy ra quá nhanh, Dư Huyễn Tình còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, đã bị một vòng ôm quen thuộc ôm lấy.

Cánh tay này mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, khuôn mặt cô vùi vào lồng ngực rộng lớn, mái tóc đen dài xõa ở bên mặt, mùi hương là mùi tuyết lạnh cô đã từng ngửi qua không biết bao nhiêu lần.

Dư Huyễn Tình không cần nhìn cũng biết cái ôm này là của ai.

Mặc Cửu đến, cuối cùng hắn cũng tìm được cô.

Những giọt nước mắt kìm nén đã lâu, rơi xuống trong tích tắc.

- Sao bây giờ chàng mới đến, chàng có biết em đợi chàng bao lâu rồi không?

Dư Huyễn Tình khóc nức nở, nước mắt rơi vào ngực Mặc Cửu.

Mặc Cửu đau lòng suýt chút nữa đem cô vùi vào trong người:

- Thực xin lỗi, tôi tới muộn.

- Không có chàng ở đây em ăn không ngon ngủ không yên, sụt mấy cân, lông cũng rụng đi rất nhiều, bây giờ em thật xấu xí. Dư Huyễn Tình oán trách.

Mặc Cửu nhẹ nhàng vuốt lông cô, dùng đầu ngón tay xuyên qua lớp lông, cảm nhận được xương bên dưới xuyên qua da, cô quả thực gầy đi, khó khăn lắm mới nuôi có chút thịt giờ thành công cốc.

- Tôi bắt cái gì đó ngon cho em ăn.

- Lần sau không được rời xa em lâu như vậy

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp