Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 48: Làm chú khó lắm (5)


11 tháng

trướctiếp

“Lâm Túc, có phải cậu ăn gian không?” Mấy cô cậu học sinh đứng sau xếp hàng nhìn chằm chằm tay Lâm Túc.

Đùa chứ, đôi tay này của hot boy có thể đi làm người mẫu tay được luôn, mặt đẹp, dáng người thì cao ráo, thành tích học tập thì xuất sắc, chỗ nào cũng tốt hết, bảo sao hội chị em lại thích đến vậy.

“Mấy cậu từng nghe câu này chưa?” Lâm Túc gảy ngón tay của mình rồi nói: “Trò lừa đảo không bị phát hiện thì chưa thể tính là lừa đảo được. Cậu muốn nói tôi ăn gian thì cũng phải có bằng chứng cái đã.”

“Nào nào nào, tất cả mọi người cùng đến đây canh chừng đi, tớ không tin hôm nay lại không phát hiện ra được.” Người bạn kia gào lên, các bạn học bên cạnh đều tíu tít xúm lại.

Trước mắt bao người, động tác Lâm Túc sạch sẽ gọn gàng, mà người vừa la hét ban nãy đã thua cuộc.

“Cái trò oẳn tù tì này còn có thể ăn gian được chắc?”

“Uống đi uống đi!”

“Có ai phát hiện ra không?”

“Không...”

Nguyên cả đám nhìn chằm chằm nhưng vẫn không hề phát hiện chút dấu vết ăn gian nào, khiến người ta thấy thất bại vô cùng.

Lâm Túc nhìn cậu bạn kia uống, vẻ mặt rất ngây thơ vô tội. Cơ bắp của con người chuyển động có sự liên kết với nhau, trước khi một người muốn làm gì chắc chắn sẽ suy nghĩ một chút. Đối với một người có lực quan sát cực tốt, muốn nhìn thấu rồi giành thắng lợi cũng không phải chuyện khó gì.

Bọn họ phát hiện ra được mới là lạ đấy.

Cậu bạn kia uống cạn ly, còn Lâm Túc thì vẫn không dính giọt rượu nào, khiến mấy cô cậu học sinh vẫn chưa bị xã hội vùi dập này muốn giở trò.

“Không được, chúng ta đổi trò khác đi, trò này đơn giản quá, đổi cái khác khó hơn.”

“Đúng thế đúng thế.”

“Chúng ta đổ xúc xắc bằng điện thoại đi? Sau đó đoán chẵn lẻ được không?”

“Ban nãy các cậu nói chơi xúc xắc là đánh bạc còn gì?” Thấy mấy người này có vẻ không đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua, Lương Hoành lo cho anh vợ tương lai của mình vô cùng.

Nếu đổ xúc xắc thật thì còn dùng được chút mánh khóe, chứ nếu chơi bằng điện thoại thì hoàn toàn dựa vào may mắn thôi.

“Chúng ta chỉ uống rượu thôi chứ có cược tiền đâu, đúng không hot boy? Không thì để Lương Hoành uống thay cũng được.” Có người nói.

Lương Hoành đang định đồng ý thì chợt nghe Lâm Túc trả lời: “Được thôi, muốn chơi gì tôi cũng chiều hết.”

Đồ điện tử thì không thể sử dụng mánh khóe rồi, nhưng đối với hệ thống thì phá vỡ mấy trình tự nhỏ này chỉ mất chưa tới 0,0…1 giây, đây là chỗ hay của việc bật hack đấy.

Có người tung xúc xắc điện tử, nhưng còn chưa mở ra Lâm Túc đã rất lịch sự nói: “Cậu chọn trước đi, tôi sẽ chọn khác với cậu.”

“Uầy! Lâm Túc ngầu thế!”

“Khí phách!”

Người đối diện cười khà khà nói: “Số lẻ.”

Lâm Túc “ừ” một tiếng, xúc xắc mở ra là số chẵn.

Tụi con trai thở dài, còn mấy cô bạn thì reo hò.

“Lâm Túc đỉnh quá!!!

“Nam thần!!!

“Mới một lần thôi, bình tĩnh đã.” Một người khác trong hàng tiến lên lại đoán là số lẻ: “Tôi không tin lại ra số chẵn nhiều lần tới như thế.”

Hộp xúc xắc được mở ra, lại là số chẵn.

Mọi người không tin lần lượt đi lên, thay đổi chẵn lẻ mấy lần, Lâm Túc vẫn chẳng dính một giọt rượu nào.

“Tôi sụp đổ thật rồi!”

“Được thần may mắn độ cho thật rồi.”

“Có khi nào hot boy của chúng ta là kiểu người chỉ cần lựa đề rồi ném xúc xắc là đúng hết luôn không?”

“Tự tin lên đi chị em, xóa dấu chấm sau cùng đi.”

“Người anh em, rốt cuộc cậu làm kiểu gì vậy?” Một nhóm con trai tự quỳ xuống đất xin chỉ bảo.

Lâm Túc buông tay nói: “Từ đầu tới cuối tôi không hề chạm vào cái điện thoại này, có lẽ do tôi may.”

Chí mạng, diệt gọn!

Lâm Túc dẫn em trai và em rể rời đi, trên taxi Lương Hoành cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi nữa, khiêm tốn xin dạy bảo: “Anh ơi, có thể mách nhỏ chút cho em không?”

Lâm Túc liếc mắt nhìn anh ta rồi cười nói: “Nếu hôm nay anh không ở đây, cậu tính giải quyết kiểu gì hả?”

“Cho dù có phải uống đến gục ngã thì em cũng phải bảo vệ cho Tiểu Nhiên.” Lương Hoành ôm chặt lấy Lâm Nhiên đang ngủ say rồi nói.

Gương mặt anh ta vô cùng dịu dàng, Lâm Túc biết anh ta đã rất cố gắng, cũng toàn tâm toàn ý, nhưng chỉ với nhiêu đó mà muốn Ngụy Nguyên chấp nhận thì anh ta vẫn phải cố gắng dài dài.

“Bảo vệ cho em ấy không nhất thiết cái gì cũng phải tự mình làm đâu.” Lâm Túc lấy một tấm danh thiếp trong túi áo rồi đưa qua: “Lâm Nhiên lớn lên trong sự nuông chiều của nhà họ Ngụy, chú đối xử với em ấy như con trai ruột. Nhà họ Ngụy có quyền có thế, cho dù gả con gái thì cũng sẽ chọn nhà môn đăng hộ đối, cậu hiểu ý của anh không?”

Lương Hoành nhận lấy danh thiếp anh đưa tới, khi nhìn đến tên công ty và thân phận Lâm Túc được in bên trên, anh ta lập tức trợn tròn mắt, sau đó nhìn Lâm Túc bằng ánh mắt phức tạp: “Nếu em nhớ không nhầm thì khoa học kỹ thuật Hoa Thịnh không hề thua kém Ngụy Thị.”

Mà Lâm Túc chính là người nắm giữ số cổ phần lớn nhất trong đó.

Anh mới bao nhiêu tuổi đâu chứ? Anh bắt đầu đầu tư những thứ này từ bao giờ?

Trong khi bọn họ còn đang tận hưởng cuộc sống vườn trường thì người này vừa hờ hững ngồi ở vị trí đầu vừa gầy dựng khối tài sản lớn tới như vậy.

“Đúng, cho nên hợp tác với anh thì cậu sẽ không bị lỗ đâu.” Lâm Túc khều vành tai của mình nói: “Chắc chắn cậu không muốn bị người ta nói là không xứng với Lâm Nhiên đâu đúng không?”

Năng lực của Lương Hoành rất tốt, không kéo một hạt giống tốt như thế về làm việc cho mình thì chẳng phải chức anh vợ này làm vô ích rồi à.

“Sao anh lại giúp em?” Lương Hoành nghi ngờ.

Anh ta vẫn chưa trưởng thành đến mức có thể thản nhiên bình tĩnh, nhưng Lâm Túc ép anh ta phải trưởng thành.

“Vì Lâm Nhiên thích cậu.” Lâm Túc vỗ vai anh ta, cười nói: “Làm một người đàn ông, khi đã công khai quan hệ của hai người với bạn bè thì nên chuẩn bị tinh thần, vì chuyện này sắp truyền đến tai chú của anh rồi, anh giúp cậu, đổi lại cậu làm giúp anh một chuyện.”

“Chuyện gì?” Lương Hoành hỏi.

“Chủ động nắm tay Lâm Nhiên công khai quan hệ của hai người trước mặt chú.” Lâm Túc nói.

Như vậy là đủ để chú mở ra cánh cửa thế giới mới.

Những thứ như tam quan, phải phá vỡ cái cũ thì mới lập được cái mới.

“Mặc dù em không hiểu anh muốn làm gì, nhưng kiểu quan hệ này chủ động công khai vẫn hơn bị ép vạch trần.” Lương Hoành đồng ý: “Dù không phải để giúp anh thì em vẫn sẽ làm.”

“Ừ, cho cậu tấm này.” Lâm Túc đưa một danh thiếp mới sang.

Danh thiếp đơn giản với dòng chữ mạ vàng vừa khiêm tốn vừa xa hoa, vừa nhìn đã biết không phải làm một cách qua quýt, quan trọng nhất là trên này còn có dòng chữ ghi rõ Lương Hoành – Giám đốc Công ty Hoa Thịnh, rõ ràng anh đã chuẩn bị từ trước rồi.

Lương Hoành: “… Em cảm thấy hình như em trở thành quân cờ trên bàn cờ của anh rồi.”

Cảm xúc anh ta rất rối rắm, thấy hơi khó chịu, nhưng nhiều hơn cả là sự sợ hãi vô hình.

Thứ mà người này muốn có thể chạy thoát nổi tay anh không? Lâm Nhiên có biết dáng vẻ này của anh trai mình không?

“Ừm, không phải Tiểu Nhiên bảo cậu tự tin lên à?” Lâm Túc bật cười: “Chuyện chúng ta hợp tác là bí mật giữa công với nhau nhé, đừng tùy tiện nói với người khác.”

“Em hiểu rồi.” Lương Hoành chưa ngốc tới mức rêu rao khắp nơi, nhưng sau khi gật đầu xong anh ta mới phát hiện có gì đó không đúng: “Công? Anh cũng…” thế à?

Lâm Túc thản nhiên thừa nhận không chút do dự: “Lạ lắm à?”

“Không lạ.” Lương Hoành nói.

Mặc dù bề ngoài của anh vợ trông không giống công lắm, nhưng với sức mạnh và năng lực đó mà nói anh là thụ thì hơi khó tin.

Rõ ràng cùng một mẹ với Lâm Nhiên, lại còn là song sinh cùng trứng, sao tính cách lại không giống nhau chút nào thế?

Đúng là quá khó hiểu.

Lâm Nhiên từng nói anh vợ có người trong lòng rồi, một người như anh vợ thì sẽ thích kiểu gì nhỉ?

Xe vừa dừng lại trước biệt thự nhà họ Ngụy thì cửa đã được mở ra từ bên trong, Lương Hoành trơ mắt nhìn ông chú nhà họ Ngụy bước đến gần, toàn thân như toát ra hơi thở có thể đông chết người, lúc người đó ngửi thấy mùi rượu thì nhiệt độ lại càng hạ thấp hơn.

Đối mặt với người như thế đúng là khiêu chiến cực hạn của tinh thần mà. Trong lúc anh ta đang thất thần thì nghe thấy Ngụy Nguyên hỏi: “Sao lại uống nhiều thế này?”

“Bạn học khá đông nên Lâm Nhiên bị chuốc hơi nhiều, còn Lâm Túc…” Lúc Lương Hoành nhìn về phía Lâm Túc, cái cằm xém tí nữa thì rơi xuống đất.

Chỉ thấy hai má của ông anh vợ ban nãy còn vô cùng khí phách giờ lại đỏ ửng lên, mềm nhũn móc lấy cánh tay chú Ngụy như một bé thỏ trắng: “Cháu vẫn muốn uống…”

Trong giọng nói còn mang theo mùi rượu và vị ngọt.

Trong mắt Ngụy Nguyên đó là nũng nịu, còn trong mắt Lương Hoành… là ảo giác!

“Lần sau ra ngoài không cho uống rượu nữa.” Ngụy Nguyên nói chuyện với con ma men, nhưng trong lòng lại cảm thấy cho dù uống say thì gương mặt khi say rượu của Lâm Túc vẫn đáng yêu một cách khó tả.

“Chú ơi…” Hơi thở con ma men kia phả lên cổ hắn còn mang theo nhiệt độ nóng bỏng: “Chú ơi… bế.”

“Được, đừng nghịch nữa.” Ngụy Nguyên bế Lâm Túc lên, rồi lại nhìn lướt qua Lương Hoành: “Phiền cậu dìu Lâm Nhiên vào trong giúp tôi.”

“À, vâng ạ.” Lương Hoành nhìn con Godzilla đội lốt bé thỏ trắng… à không là anh vợ được ôm vào biệt thự nhà họ Ngụy, trong đầu chợt có một suy nghĩ đáng sợ.

Người mà anh vợ thích không phải chú Ngụy đấy chứ?

Tuy chú Ngụy đẹp trai thật, nhưng nhìn thế nào thì cũng thấy dáng vẻ đó giống công hơn. Quan trọng hơn là nếu hai người họ ở bên nhau thì Lâm Nhiên phải gọi anh trai cậu ấy là thím hay gọi chú Ngụy là chị dâu đây?

Còn về việc có phải Lâm Túc bị dụ dỗ hay không ấy hả?

Không thể có loại khả năng đó!

Nhưng cái kiểu nũng nịu nhõng nhẽo còn chịu để người ta bế vào kia, có thể để lại chút tôn nghiêm của một anh công đúng chuẩn không hả?

Tâm trạng phức tạp quá.

Tam quan của Ngụy Nguyên chưa lung lay, nhưng tam quan của Lương Hoành thì đã đứng bên bờ vực sụp đổ rồi.

Lâm Túc được bế thẳng vào trong nhà, lúc bị đặt lên giường anh vẫn làm nũng: “Chú ơi…”

“Ơi.” Ngụy Nguyên muốn buông tay ra cầm khăn lau mặt cho anh, nhưng cánh tay hán lại bị ôm chặt không giãy ra nổi, đành phải gượng giọng dỗ dành: “Lâm Túc buông ra chút đã, để chú lau cho cháu.”

“Không lau đâu…” Lâm Túc càng ôm chặt tay hắn hơn.”

“Thế cứ ngủ luôn thế này à?” Ngụy Nguyên vuốt lưng cho anh, sợ anh uống say sẽ khó chịu.

“Dạ…” Lúc này Lâm Túc lại rất ngoan, anh đưa tay qua loa cởi khuy áo, nhưng mãi một lúc lâu vẫn không cởi được. Trông anh như thể đã say tới mức đầu óc ngu ngơ luôn rồi, thẳng tay kéo chăn định chùm lên người.

Ngụy Nguyên đau đầu ngăn anh lại, lúc đưa tay cởi cúc áo giúp anh, không hiểu sao hắn lại thấy căng thẳng. Áo khoác bị cởi ra, chỉ còn chiếc áo sơ mi dáng rộng đang rất xộc xệch, lúc chạm phải ánh mắt Lâm Túc, hắn lập tức nhắm mắt lại.

Cậu thiếu niên nằm trên giường không hề có chút cảnh giác nào, xương quai xanh và những đường cơ mê người bị lộ ra dưới lớp áo sơ mi mang lại cảm giác vô cùng quyến rũ. Ngụy Nguyên cảm thấy hơi thở mình hơi nặng nề, dứt khoát không cởi áo sơ mi ra nữa, chỉ cởi thắt lưng Lâm Túc ra để anh ngủ thoải mái hơn, sau đó kéo chăn đắp cho anh.

Hắn bước khẽ ra ngoài rồi khép c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp