Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 50: Làm chú khó lắm (7)


11 tháng

trướctiếp

Tới ngày valentine, trên đường phố chỗ nào cũng thấy các cặp đôi nắm tay nhau. Bốn phía xung quanh bày đầy hoa tươi, giống như mấy người này đã hẹn trước với nhau, cùng ra đây phát cơm chó vậy.

Trong đám người đông nghìn nghịt thế này, chó độc thân gần như không có cách nào sống nổi.

Lúc bốn người Lâm Túc xuất hiện, đúng là đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Bốn người đàn ông, trong tình huống bình thường có nghĩa là sẽ có thêm bốn cẩu FA, nhưng nếu như cả bốn người đều là hàng Trung Quốc chất lượng cao, đẹp trai lai láng thì lại là chuyện khác.

Người thì cấm dục, người thì rực rỡ, người thì dễ thương, còn có người cười lên rất ngọt nữa chứ.

“Tớ thích anh kia, tỏa sáng quá đi mất.”

“Tui thích người thích cười kia kìa. Ôi trời, anh ấy cười lên một cái làm tui muốn rụng tim luôn rồi!”

“Tui cũng thế!”

“Gu tui đó trời…”

“Bốn người, có khi là hai đôi đó nha.”

Có người bất ngờ tung ra một câu, nhất thời những ánh mắt dò xét đánh giá vừa rồi đều trở nên chần chừ, lưỡng lự.

Lúc Ngụy Nguyên xuất hiện trong đám đông, khí lạnh trên người toả ra gần như không có giới hạn cuối cùng. Càng đối diện với nhiều ánh mắt thì toàn thân hắn lại càng tản ra một loại từ trường có tên: Đám người phàm các ngươi đừng có đến gần ta.

Cũng vì từ trường kiểu ‘người sống chớ gần’ này mà những ánh mắt dò xét kia đã giảm bớt đi quá nửa, từ trắng trợn biến thành liếc trộm.

“Chú ơi, chú đừng cứng ngắc vậy chứ.” Lâm Túc cười tủm tỉm nói.

“Chú đang cố gắng đây.” Đúng là Ngụy Nguyên đang cố hết sức làm bản thân thả lỏng, không cứng đờ như khúc gỗ nữa. Thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn đường đường chính chính xuất hiện cùng người yêu nhỏ trước mặt nhiều người như thế, lại còn là đi đón lễ tình nhân nữa chứ.

Bảo đừng căng thẳng thì chịu, không làm được.

“Uầy, lần đầu tiên tớ nhìn thấy núi băng sống đó.”

“Băng sơn công và nũng nịu ngọt ngào thụ, thuộc tính này tui get được á!!!”

Ngay lúc Ngụy Nguyên chuyên tâm quản lý biểu cảm trên mặt mình thì Lâm Túc lại chọt chọt eo hắn làm hắn nhột run cả người. Lúc Ngụy Nguyên nghiêng đầu lại, trên mặt còn có mấy phần mờ mịt cùng vô tội.

“Tớ cảm thấy là giả vờ thuần khiết phúc hắc ngọt ngào công và ngoài lạnh trong nóng cấm dục thụ mới đúng.” Em gái vừa nãy đã tung một câu đánh thức người trong mộng, giờ lại phụt ra một câu có tính sát thương cao chót vót.

“Ôi cái thuộc tính này!”

“Đờ mờ thuộc tính này kịch tính quá trời quá đất rồi. Đóng vai thuần không biết xấu hổ, tui cực thích! Trời mẹ, rớt nước mắt vui mừng rồi này...”

Các em gái trong mấy đôi tình nhân chụm vào xì xào với nhau, vẻ mặt đám con trai đi cùng đều là: mỉm cười đờ đẫn. Rõ ràng là họ đã quá quen rồi.

Tuy các cô đã tám chuyện rất nhỏ tiếng, nhưng Ngụy Nguyên vẫn luôn mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng nên thỉnh thoảng nghe được một hai từ đều sẽ cảm thấy rất thắc mắc. Hắn lo nếu không hiểu hết ngôn ngữ và cách nghĩ của giới trẻ thì sẽ phát sinh khoảng cách thế hệ với Lâm Túc, thế nên mới hơi nghiêng đầu, hỏi: “Giả vờ thuần khiết là gì? Chẳng phải câu này để chửi người à?”

Lâm Nhiên liếc mắt về phía anh trai vô tội thuần khiết lương thiện nhà mình, giờ đã hiểu lý do tại sao lúc ở nhà với khi ra đường Lâm Túc giống như hai người khác hẳn nhau rồi.

Chú à, chú mau nhìn đi! Anh trai cháu chính là tiêu bản sống của kiểu người giả vờ thuần khiết thành thần, da mặt dày hơn da gót chân, có thể viết thành sách giáo khoa luôn được đấy.

Lâm Túc cười rộ lên. Còn anh bạn trai của cô gái vừa nói câu kia thì lập tức kéo bạn gái mình đi, dáng vẻ như đang kéo con husky ra ngoài cửa vậy: “Đấy là khen người mà, giả vờ thuần khiết thì cũng phải có vốn liếng thuần khiết sẵn thì mới làm được, đúng không nào.”

Lương Hoành bị sặc nước bọt. Mấy lời này không có ý xấu gì, nhưng sao nghe vào tai lại thấy cứ sai sai.

Ngụy Nguyên khẽ gật đầu: “Ừ. Thế phúc hắc thì sao?”

Mấy cái này đều là câu hỏi mang tính bóp chết tình cảm, Lâm Túc mỉm cười đáp lại: “Bọn họ khen cháu thông minh đấy. Bây giờ giới trẻ thích kiểu khen ngược, giả vờ phúc hắc có ý là khen ngoại hình cháu đẹp lại thông minh. Chú nói xem, họ nói có đúng sự thật hay không?”

Lúc Lâm Túc cười rộ lên giống như gom hết ánh nắng vào mắt, ngọt ngào đến mức khiến lòng người chợt rung động. Ngụy Nguyên cảm thấy anh vừa đẹp vừa thông minh thật, nhưng hình như cách khen ngợi của mấy người kia cứ sai sai: “Đúng thế, cháu rất đẹp trai, lại còn thông minh nữa.”

Bốn người muốn đi xem phim, vừa nói chuyện đã rời khỏi chỗ ban đầu.

Em gái hồi nãy phun ra hai câu chuẩn đét lại bình tĩnh nói: “Nhìn đi, tui đã nói rồi mà.”

“Ừm phải...” Một em gái khác tỏ vẻ đồng ý.

“Nhưng vẫn rất ngọt nha...”

“Ngọt đến đau răng luôn.”

“Cái lúc anh ấy nghiêng đầu nhìn người yêu ấy, ánh mắt ngọt xỉu luôn. Mà vừa nãy quét mắt qua chỗ tụi mình thì ánh mắt lại bức chết người không đền mạng.”

“Mặc dù bảo là giả thuần khiết nhưng dù sao gì thì người ta cũng vui lòng vờ vịt...”

Ánh mắt các cô gái dồn dập liếc về phía bạn trai mình, mấy ông con trai lập tức ngồi ngay ngắn lại. Bọn họ giao lưu bằng mắt với nhau, sau đó bỗng có một cậu bạn dùng hai tay chống má nói: “Em yêu, anh dễ thương không nè?”

“Phụt!” Cô gái nghiêng đầu phun ngụm trà sữa trong miệng ra ngoài.

Lúc mấy người cầm khăn tay lau dọn thì lại tranh thủ trao đổi vài câu.

“Tờ nghĩ câu nói kia không sai đâu, giả vờ thuần khiết cũng cần vốn liếng đấy.”

“EQ cao đúng là chuyên môn của tộc comeout, trai thẳng thì thôi bỏ đi, không thể trông cậy gì được đâu.”

“Thẳng cũng tốt mà. Tớ lại chẳng như mấy chị em, có thể xuyên qua hình tượng, nhìn thấu bản chất bên trong.”

Mấy người chỉ gặp nhau thoáng qua, có lẽ quay qua quay lại là đã bị quên sạch mấy chuyện này ngay. Không cần biết người khác ở đâu hay thế nào, ở một phía khác Lâm Túc đang vui vẻ mua combo bỏng ngô và Coca Cola big size.

Lâm Nhiên lom dom nhìn anh trai thỉnh thoảng đút từng hạt bỏng ngô cho chú, ăn ngán thì lại uống một ngụm coca cola. Cậu cực kỳ nghi ngờ, người chú lúc trước bảo bọn họ ‘ăn ít thực phẩm rác thôi’ đã bị người ta đánh tráo mất rồi.

“Nhiên Nhiên, ăn thử bỏng ngô đi.” Lương Hoành le te học theo.

Lúc này chưa đến giờ vào rạp, Lâm Nhiên vẫn chưa quen với việc show ân ái trắng trợn trước mặt người khác: “Em không thích ăn đồ ngọt.”

“Chú không thích ăn đồ ngọt lắm, cháu tự ăn đi.” Ngụy Nguyên bị nhét cho mấy hạt bỏng ngô. Trong miệng ngọt, trong lòng cũng ngọt không kém, có điều vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Lớp vỏ bọc chua chát lạnh băng được người ta dùng mật ngọt ngâm mềm, dùng trái tim để sưởi ấm. Chỉ là tốc độ hòa tan nhanh quá lại khiến lòng người sinh ra bất an, lo lắng.

Lời Ngụy Nguyên và Lâm Nhiên gần như đồng thanh nói, hai người quay sang nhìn nhau, trong lòng bỗng thấy khó tả

Sao Lâm Túc có thể không biết hắn đang gượng gạo mất tự nhiên, nhưng kiểu gì hai người cũng sẽ phải công khai, anh không quan tâm Ngụy Nguyên sẽ có thái độ thế nào khi ở trước mặt người khác, nhưng ở chỗ có anh thì cứ việc thân thiết tình tứ với nhau thôi, như những cặp trai gái bình thường khác là được, chẳng cần phải che giấu bất kỳ điều gì.

“Nhìn chú ngọt thế cơ mà, cả người cứ như được làm từ đường mật ấy. Không phải do ăn đồ ngọt mà lớn thì chẳng lẽ lại do trời sinh à?” Lâm Túc ghé sát vào tai Ngụy Nguyên, nói nhỏ, thành công khiến vành tai đối phương chuyển sang màu hồng phơn phớt.

Bọn họ nói rất nhỏ nhưng Lâm Nhiên đứng sát ngay bên cạnh nên vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng. Thế là cậu cong môi, nhìn về phía Lương Hoành, thử xem đối phương có thể nói ra lời sến súa nào không.

“Nhiên Nhiên ngọt như vậy...” Lương Hoành cũng hết cách, chẳng biết phải làm sao. Đẳng cấp của anh vợ quá vip pro, bỏ xa anh ta 7749 dặm.

Về sau có muốn học theo cũng không bao giờ chọn lúc hẹn hò cặp nữa. Không có so sánh sẽ không có đau thương.

“Thôi dừng!” Lâm Nhiên chặn miệng đối phương: “Em đi vệ sinh, sẽ quay về ngay thôi.”

Con trai không có sở thích hẹn nhau đi wc. Lâm Nhiên vừa rời khỏi hiện trường, Lương Hoành đã cúi xuống, bắt đầu điên cuồng bấm điện thoại. Di động của Lâm Túc lập tức rung lên mấy cái, anh lấy ra xem thử thì thấy tất cả đều là tin nhắn xin giúp đỡ của Lương Hoành.

Nào là lúc ở cùng người yêu thì phải nói gì?

Tại sao em ấy lại không vui?

Đang yêu đương bình thường, đùng cái lại như con dân FA…

Về cơ bản thì có thể tóm tắt là: sau khi hẹn hò thì độ khó lúc yêu đương từ 0 đã tăng lên vô tận, phải làm sao bây giờ?

“Đừng nhìn bọn anh, nhìn Lâm Nhiên đi.” Lâm Túc chỉ nhắn lại mỗi một câu, sau đó nhét điện thoại vào túi.

Lúc anh ở cùng với Ngụy Nguyên rất ít khi nhìn chằm chằm vào điện thoại, nên dù hai người chỉ nói mấy chuyện rất bình thường thì trông vẫn có vẻ thân thiết hơn những người khác rất nhiều.

Lương Hoành đọc xong, ban đầu vẫn hơi giống hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, mãi đến khi anh ta nhìn thấy ánh mắt và động tác rất tự nhiên, rất chuyên tâm của Lâm Túc thì mới lờ mờ hiểu ra.

Lâm Túc có thể nắm bắt được ngọn núi băng như chú Ngụy, không chỉ dựa vào thủ đoạn và mưu tính, phần lớn chính là do kiên nhẫn và chuyên tâm. Lúc anh ở cùng với Ngụy Nguyên, tuy không thất lễ với người khác nhưng phần lớn thời gian ánh mắt và sự chú ý đều đặt ở trên người đối phương.

Con người ai cũng thích được coi trọng, Lương Hoành cứ luôn muốn học theo, nhưng hình như đã đánh mất sơ tâm lúc đầu theo đuổi Lâm Nhiên rồi, đúng là lẫn lộn đầu đuôi.

Lương Hoành đã tìm được bí quyết, thời gian xem phim tiếp theo trôi qua cực kỳ hài hoà. Tuy lúc ra khỏi rạp, sắc môi bốn người đều đậm hơn lúc vào một chút nhưng hai bên đều ngầm hiểu ý nhau, chẳng ai nói toạc chuyện của ai ra.

Lúc ra ngoài, Ngụy Nguyên cảm thấy may mà đã bao hết cả rạp, nhưng rồi cũng thấy hối hận sâu sắc vì quyết định này. Lúc không có ai, đứa nhỏ nhà hắn to gan quá. Nếu có ai ở đây, có khi lại…

“Chú ơi, hôm nay mình ăn nhiều đồ ngọt quá, tối về ném tiền xu có được không ạ?” Lâm Túc nắm tay Ngụy Nguyên, thái độ vô cùng tự nhiên. Mặc dù đêm rất tối, chưa chắc người khác đã nhìn thấy rõ, nhưng hành động này vẫn khiến đáy lòng hắn khẽ rung động, vô thức đáp lại: “Được.”

Lâm Túc gãi gãi lòng bàn tay của Ngụy Nguyên. Hắn nhanh chóng phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Túc rồi cứ ngập ngừng mãi, lời đã đến khóe miệng nhưng không biết phải nói thế nào: “Đừng quậy.”

“Đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta, người khác sẽ không biết đâu.” Lâm Túc cười tủm tỉm: “Chẳng lẽ chú không muốn chọn vị trí à?”

Trong bóng đêm, dưới ánh đèn mờ ảo, thiếu niên chính là nét mực đậm màu nhất trong không khí lễ hội này. Tất nhiên Ngụy Nguyên cũng thích thân mật với đối phương.

Ngụy Nguyên vốn cho rằng chỉ giới trẻ khi yêu mới thích mè nheo làm nũng nhau, chứ kiểu người trưởng thành tỉnh táo lại biết tự kiềm chế như hắn thì sẽ không bao giờ làm mấy chuyện ngây thơ ấu trĩ đó. Thế nhưng từ tận đáy lòng, hắn vẫn luôn muốn ở gần, lúc nào cũng muốn được nhìn thấy Lâm Túc, muốn nghe thấy anh nói chuyện.

“Muốn.” Ngụy Nguyên đảo tay, nắm ngược lại tay thiếu niên.

Thiếu niên dũng cảm không sợ, hắn thân là bậc cha chú, là người trưởng thành, không n�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp