Mười Một Năm Hạ Chí

Chương 55: Tớ thích tên của cậu.


11 tháng

trướctiếp

Đến hôm giao thừa, Khương Hồng bắt đầu tất bật hẳn lên, từ sáng sớm bà đã chuẩn bị đủ mọi nguyên liệu nấu ăn, ngay cả Hạ Ly cũng bị dựng đầu dậy hỗ trợ.

Rõ ràng nhà chỉ có ba người mà Khương Hồng lại chuẩn bị cả một mâm đồ ăn đầy ụ, bà nói ăn không hết cũng không sao, coi như là lộc cầu cho cả năm đều đầy đủ sung túc.

Tranh thủ những lúc rảnh tay, Hạ Ly sẽ gửi tin nhắn nói chuyện phiếm với Yến Tư Thời.

Đề tài nói chuyện thì cũng chỉ toàn mấy chuyện vặt vãnh trên trời dưới đất, nhưng hai người vẫn cứ thế mà nhắn tin không ngừng.

Yến Tư Thời không phải lúc nào cũng trả lời ngay lập tức, có đôi khi phải đợi đến 30 phút sau anh mới nhắn lại, anh nói anh đang nói chuyện phiếm với xem ti vi cùng với ông ngoại.

Đến buổi tối, chuông báo tin nhắn nối liền không dứt, Hạ Ly vừa xem ti vi vừa gửi tin nhắn chúc tết lại cho từng người.

Khu dân cư mới ở bên này không có cấm bắn pháo, vậy nên vừa mới qua khỏi 11 giờ đêm là cô đã nghe thấy được tiếng pháo nổ vang trời ở cách đó không xa, có cái còn tỏa ra nhiều màu sắc thật rực rỡ.

Hạ Ly quay một video ngắn sau đó gửi qua cho Yến Tư Thời xem.

Ngày thường đến 10 giờ là Khương Hồng và Hạ Kiến Dương đã đi ngủ rồi, chỉ là hôm nay giao thừa nên ráng thức đến 0 giờ mà thôi, hai người cũng không coi tiết mục đón giao thừa trên ti vi nữa mà đứng dậy đi ngủ.

Hạ Ly cũng đi tắm rửa một cái, sau đó tắt hết đèn cùng với ti vi ở trong phòng khách đi, cô quay trở về phòng nằm lên giường.

Di động báo có tin nhắn của Yến Tư Thời, anh nói hồi nãy đi tản bộ cùng với ông ngoài và bà ngoại nên không có chú ý đọc tin nhắn.

Sherry: Vậy anh còn ở bên ngoài sao?

YAN: Không, anh về nhà rồi.

YAN: Em ngủ chưa?

Sherry: Em lên giường nằm rồi nhưng mà vẫn chưa có buồn ngủ lắm.

YAN: Vậy anh đến tìm em có được không?

Sherry:???

YAN: Anh muốn gặp em.

YAN: Đừng ngủ nhé.

Tin nhắn “Anh thật sự muốn chạy đến nhà em thật đó hả” mà Hạ Ly nhắn qua cho anh vẫn không thấy anh trả lời, chắc là anh bắt đầu chạy xe rồi nên không cầm điện thoại nữa.

Có lẽ đêm nay xe rất ít, chưa đến 20 phút là đã nhận được tin nhắn Wechat của Yến Tư Thời rồi. Anh nói anh đến rồi, hỏi nhà cô nằm ở tòa nhà nào.

Hạ Ly nhắn tin trả lời anh xong, anh nói cô năm phút sau hãy đi xuống lầu, không cần thay quần áo chi cho rườm rà, chỉ cần mặc thêm áo khoác vào là được rồi.

Anh gặp được cô rồi sẽ về ngay.

Hạ Ly bò dậy, lấy cái áo khoác dài ở trong tủ ra mặc lên người.

Sau đó, cô rón rén đi ra ngoài, ngay cả đèn phòng khách cũng không dám mở.

Cô bấm thang máy đi xuống lầu, vừa mở cửa chung cư ra đã thấy được Yến Tư Thời đứng ở bên ngoài. Anh khoác một chiếc áo khoác màu đen, cô độc mà đứng ở trong bóng đêm.

Cô chạy tới trước mặt anh, còn chưa kịp cảm nhận được gió đêm lạnh lẽo thổi vào người thì anh đã mở rộng áo khoác ôm lấy cô vào lòng.

Cô ngửa đầu nhìn vào đôi mắt bình tình nhưng đong đầy ấm áp của anh, nhịn không được mà nhón chân hôn lên mặt một cái: “Anh đúng là chạy tới thật.”

“Uhm.”

Rất xa có tiếng pháo hoa được bắn lên trời, tiếng nổ thật lớn làm cho cả hai người đều phải quay đầu lại.

Vì bị tòa nhà che hết rồi, nên đứng ở đây cũng không xem rõ pháo hoa lắm. Hạ Ly nói muốn đến chỗ nào đó trống trải để xem cho rõ.

“Em sẽ bị lạnh đó.”

“Không sao đâu, đi có một chút thôi mà.”

Yến Tư Thời dắt tay của cô, hai người cùng đi ra ngoài.

Chỗ phóng pháo hoa hình như là công viên, nhìn thì gần nhưng muốn đi bộ đến chỗ đó cũng phải hơn một km.

Xe của Yến Tư Thời cũng dừng ở gần đây, nên anh nói lấy xe chở cô đi qua đó.

Vừa lên xe, Hạ Ly liền hạ cửa sổ xe xuống, cô dựa vào cửa sổ để ngắm khung cảnh bên ngoài. Không khí se lạnh thổi phần phật vào mặt nhưng lúc này cô lại không thấy lạnh chút nào. Càng đến gần công viên thì tiếng pháo hoa càng lớn, càng trở nên rõ ràng hơn.

Yến Tư Thời tìm một chỗ có tầm nhìn tốt để dừng xe, anh cũng hạ cửa sổ xe xuống, sau đó cứ thế mà chống tay ngồi nhìn cô.

Ở bên ngoài, một quả pháo cực lớn vừa mới được bắn lên, làm rực sáng cả một vùng trời.

Cô vui vẻ quay đầu lại nhìn anh: “Anh mau xem bên kia kìa!”

Nhưng Yến Tư Thời cũng không có nhìn ra bên ngoài mà vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô, đôi mắt cô tỏa sáng lấp lánh giống như là pháo hoa nở rộ vậy.

Giây tiếp theo, anh bỗng nhiên đưa tay qua ấn mở dây an toàn của cô rồi kéo về cô về hướng anh. Anh cùng cuối người xuống hôn lên cánh môi của cô.

Tiếng pháo hoa như bị bỏ lại ở phía sau.

Hiện giờ tất cả tâm trí của Hạ Ly chỉ còn lại tiếng hít thở của Yến Tư Thời mà thôi.

Cô chán ghét bệ ngăn cách giữa hai cái chỗ ngồi, làm cho cô không thể dựa gần vào trong lòng anh. Tranh thủ thời gian thở dốc, cô nói khẽ: “. . . Anh lùi ghế về phía sau một chút đi.”

Yến Tư Thời hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nghe theo lời cô đẩy ghế lùi về phía sau.

Không gian giữa ghế và tay lái rộng ra được một chút, Hạ Ly khom người, bò qua ngồi lên đùi của anh, cơ thể cô dán sát vào trong lòng anh.

Yến Tư Thời nhấn nút đóng hết cửa kính xe lại, tiếng pháo đốt náo nhiệt lập tức bị ngăn cách ở bên ngoài. Hai cánh tay của anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đôi môi anh cũng vội vàng mà ngập chặt lấy đôi môi mềm mại của cô.

Tư thế dán sát vào nhau như vậy làm cho cả hai đều có thể nhận ra được biến hóa của đối phương.

Áo khoác trên người của Hạ Ly lỏng lẻo mà tụt xuống cánh tay, hai chiếc nút trên cùng của áo ngủ cũng không biết đã bung ra từ lúc nào. Trong không gian bịt kín mà ánh sáng lại mờ mờ ảo ảo thế này làm cô ngượng ngùng không dám mở mắt ra luôn. Cô định lấy tay đẩy anh ra nhưng những ngón tay lại cứ như bị giam cầm giữa những sợi tóc đen nhánh của anh vậy.

Cứ tiếp tục thế này thì chẳng khác gì tra tấn lẫn nhau mà, cuối cùng Yến Tư Thời đành phải ngừng lại. Hai tay Hạ Ly ôm lấy anh, đầu dựa vào trên anh nằm thở.

Yến Tư Thời cũng ôm cô thở dốc, giọng khàn khàn nói: “. . . Em lúc nào cũng khiến anh phải làm việc vượt ra ngoài dự tính không hà.”

Dự định ban đầu của anh chỉ là muốn được gặp cô một chút mà thôi.

“…… Là lỗi của em sao?”

“Không, là lỗi của anh.”

Những ngón tay thon dài của Yến Tư Thời giúp cô cài lại nút trên áo ngủ, anh nghiêng đầu hôn lên vành tai đang đỏ hồng của cô rồi nói: “Anh đưa em về nhé?”

Hạ Ly yên lặng gật gật đầu.

Cô đi về nhà mà tâm hồn cứ như đang lơ lửng ở trên mây vậy, đến cửa nhà, cô lại lén lút mà mở cửa ra thật nhẹ, sau đó nhón chân rón ra rón rén chạy về phòng thật nhanh. Quả thật nhìn chẳng khác gì ăn trộm.

Vừa đến phòng cô nằm sõng soài ngay lên giường, điện thoại báo có tin nhắn của Yến Tư Thời, cô mở ra xem thì thấy anh nói cô hãy ngủ sớm cho khỏe.

Hạ Ly nhắn tin trả lời, nói khi nào anh về đến nhà thì nhắn tin cho cô biết, chừng nào nhận được tin nhắn của anh thì cô sẽ đi ngủ.

Vẫn còn một số tin nhắn chúc tết cô chưa trả lời, nhưng bây giờ cô lại chả có tâm trí đâu mà quan tâm mấy cái đó, cô xoay người úp mặt gối đầu.

Trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng vừa nãy ở trên xe, những ngón tay thon dài của Yến Tư Thời nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô, xung quanh đều là tiếng thở gấp dồn dập của hai người.

Ngón tay anh vuốt ve cô mang theo chút lành lạnh, bàn tay đang đeo chiếc nhẫn bạc mà cô tặng không ngừng ấu yếm cơ thể cô.

Chỉ nghĩ đến đó thôi mà đầu cô muốn bốc khói luôn rồi. A a a a a a a. . .

Qua không lâu, điện thoại nhận được tin nhắn của Yến Tư Thời.

Hạ Ly gửi anh tin nhắn chúc ngủ ngon, nói anh cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.

Yến Tư Thời nhắn trả lời cô là: Ngủ không được, nhưng anh sẽ cố thử xem thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp