Chú

6. Ngoại truyện: Chu Hạn


11 tháng


Trong lúc làm ăn, tôi quen biết với một người anh, tính tình chúng tôi hợp nhau và sau đó trở nên thân thiết. 

Lần đầu tôi đến nhà anh sau vài tháng quen biết, tôi dẫn theo cô vợ yêu dấu của mình đến ăn cơm. 

Chị dâu là một giảng viên đại học, nhìn qua rất có phong thái. 

Anh chị có hai đứa con, một trai một gái, đứa lớn là đứa con gái có mái tóc dài, đôi mắt to tròn, gương mặt bầu bĩnh, rất ngoan ngoãn lễ phép, nghe nói con bé mới mười tuổi. 

Tôi rất thích con bé, và nói với vợ mình rằng muốn sinh một đứa con gái. 

Mỗi lần đến chơi, tôi thường mua đồ chơi cho tụi nhỏ, cuối cùng cũng thành công thân thiết với chúng nó. 

Khi vợ báo tin đã mang thai, tôi cực kì vui mừng, ôm cô ấy lên quay một vòng, sau đó tôi hay tưởng tượng đến đứa con gái của mình. 

Nhưng rồi, chuyện đau đớn nhất đã xảy đến, cô ấy đến nhà mẹ tôi, bị bà ấy gây chuyện cãi nhau, trong lúc đi về đã xảy ra tai nạn. Lúc ấy tôi đang đi công tác liền vội chạy về nhưng tất cả đã không kịp, chúng tôi chưa kịp nhìn mặt nhau lần cuối, cả đứa con năm tháng tội nghiệp.

Tôi sinh ra hận mẹ mình cũng như không thể tha thứ cho bản thân, ngay từ đầu bà đã không thích vợ tôi, con người bà rất kì lạ, tôi không hiểu được, cuối cùng tôi vẫn bất chấp cưới cô ấy. 

Tôi ngồi đờ đẫn trong đám tang của hai mẹ con, cảm thấy chẳng còn gì để mất nữa cả, tim tôi như vỡ nát, đau đớn tuyệt vọng. 

Và rồi con bé đến cùng với bố mẹ, nó đi theo tôi, ở một góc chỉ có hai người chúng tôi, nó ôm lấy cổ tôi, vỗ vỗ vào lưng tôi. Con bé còn nhỏ nhưng thật ấm áp. 

Giây phút ấy tôi đã khóc như một đứa con nít. 

Vợ tôi! Con tôi!

Sau đó, tôi mất một khoảng thời gian rất dài để bình ổn tâm trạng. 

Con bé trở thành niềm hy vọng sống của tôi. 

Mỗi lần đến nhà, nó vui mừng chạy ra đón tôi, tôi ôm nó lên cao, tay nó vòng qua cổ tôi cười tít mắt.

Khi tôi cảm thấy mệt mỏi, kì lạ là đều nhờ con bé, tôi cảm thấy thoải mái hẳn. 

Nếu con tôi còn sống, chắc hẳn cũng sẽ trở thành đứa bé dễ thương như vậy. 

Mấy năm trôi qua, con bé lớn dần, cuộc sống của tôi đã quen có con bé, nhìn nó trưởng thành, cưng chiều nó. Người anh của tôi có chút cứng nhắc, cho nên nhìn qua tôi còn thân thiết với con gái của anh hơn. 

Con bé là ánh sáng chiếu soi cuộc sống tăm tối của tôi.

Ngoài tôi và người vợ quá cố, con bé là người hiểu rõ nhất quá trình bên nhau của chúng tôi.

Nhiều năm qua, tôi luôn coi con bé là con là cháu mình, nhìn nó lớn lên mà không khỏi thấy tự hào. 

Nhưng con bé lớn rồi, nam nữ khác biệt, cũng có chút cố kỵ. 

Sắc vóc thiếu nữ nở rộ, người cũng gầy đi nhiều.

Hồi trước nó thích tôi bế lên cao, nói mình là người cao nhất nhà. Bây giờ đã lớn rồi, tôi không thể bế nữa. 

Con bé thích gối đầu lên chân tôi xem TV, xem sách, xem điện thoại. Ở nhà bố mẹ khá nghiêm khắc với chuyện sử dụng điện thoại máy tính, cho nên khi gặp tôi, nó đều nũng nịu mượn điện thoại chơi game.

Đến bây giờ trò chơi đó vẫn còn, cho dù đổi điện thoại tôi cũng sẽ tải về như một thói quen. 

Lúc nó được mua điện thoại liền gọi cho tôi khoe khoang, từ ngày ấy tôi thường đọc thấy gì hay đều gửi cho con bé xem cùng, đều là kiến thức thú vị hoặc cần thiết trong cuộc sống. 

Nhật Đan phải đi học đại học, chỗ chúng tôi sống tuy phát triển nhưng lại không có trường trọng điểm, con bé học rất giỏi, cũng có ước mơ, chúng tôi đều ủng hộ hết mình. 

Thế nhưng chúng tôi cũng không yên tâm, cuối cùng vẫn phải để cho con bé tự mình bước đi. 

Thỉnh thoảng tôi sẽ tới thăm, dẫn con bé đi ăn đồ ngon, dẫn con bé đi mua quần áo mới. Con gái chưng diện một chút rất đẹp. 

Nhật Đan đã trở thành một cô gái xinh đẹp.

Con bé lớn thật rồi, thử xong quần áo sẽ hỏi ý kiến tôi, với ba vòng chuẩn như vậy, mặc gì cũng đẹp. 

Bởi vì quá thân thiết nên tôi không cảm thấy lạ chút nào, vẫn yêu thương cưng chiều con bé, đã hai mươi mấy tuổi rồi nhưng tôi vẫn coi là trẻ con.

Gần đây chị dâu hỏi tôi xem có ai thích hợp có thể cho con bé làm quen một chút, tôi gật đầu, tích cực liệt kê một loạt những chàng trai ưu tú mà tôi quen biết trong đầu.

Phải lựa chọn người tốt nhất. 

Ai ngờ chưa kịp mai mối, con bé nói thích tôi, đã thích từ năm mười bảy tuổi. 

Tôi bàng hoàng, con bé say rồi, tôi lạnh mặt nói rằng coi như chưa nghe thấy, đưa con bé về nhà. 

Mười mấy năm nay tôi rất ít khi mất bình tĩnh nhưng hôm nay khó mà bĩnh tĩnh lại được, hồi tưởng lại quá trình hàng vạn lần, chuyện này xảy ra thế nào? 

Tôi không chấp nhận được, "con cháu" tôi sao lại có tình cảm nam nữ với tôi được? 

Là do tôi quá nuông chiều con bé sao? 

Vì tôi cần suy gẫm nên một khoảng thời gian không gặp mặt nhau, tôi cũng không biết đối mặt thế nào. 

Thì ra không phải tôi không nhận ra, mà tôi vẫn cố tình trốn tránh, cho là chuyện bình thường.

...

Sinh nhật bốn mươi tuổi đến rồi, tôi định như mọi năm nhưng anh em bạn bè muốn tôi làm rầm rộ một chút, tôi nghĩ cũng nên thay đổi không khí nên làm một bữa tiệc. 

Gia đình anh Khang đến rồi, tôi đã gặp lại con bé sau hai tháng dài đằng đẵng. 

Phải biết là tôi rất khó chịu. 

Con bé ngồi một góc uống rượu, nhìn tôi và người phụ nữ khác nói chuyện với nhau.

Bố mẹ và em trai về hết rồi, sao con bé không về? 

Bọn họ yên tâm để con gái uống rượu lại như vậy cũng là bởi vì có người chú như tôi ở đây, không về thì có thể ở lại đây ngủ một đêm, dù gì cũng chẳng lạ. 

Nhưng nhìn con bé cứ uống rượu, tôi dằn lòng không nổi tiến lại cướp lấy cái ly, dặn nó đừng uống nữa. 

Lúc sau, nó đưa ánh mắt thê lương nhìn tôi, nở một nụ cười, tôi cảm thấy vẫn đẹp nhưng chua chát, rồi nó loạng choạng rời đi. 

Đã trễ như vậy rồi. 

Tôi bỏ lại bữa tiệc của mình định đưa con bé về, trông thấy nó cởi giày cao gót đi chân trần trên mặt đất, tôi nhíu mày bế con bé lên.

Đan khóc rồi, vì tôi mà khóc. 

Nhưng tôi vẫn kiên quyết nhắc nhở, chúng tôi không thể, chúng tôi mãi là chú cháu, là người thân thiết của nhau.

Con bé nói sẽ cố gắng.

Về sau gặp lại là ở trong bệnh viện, con bé bị đau dạ dày. 

Sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường, tôi thấy rất lo lắng, nhưng lại không biểu hiện quá quan tâm như trước đây, lòng tôi cũng rối loạn rồi. 

Từ khi con bé bày tỏ, không ngày nào tôi được yên. 

...

Sinh nhật Đan đến rồi, tôi gửi một tin nhắn chúc mừng, quà sinh nhật đã chuẩn bị từ lâu. 

Ngày ấy chị dâu hẹn tôi đến chúc mừng, đã lâu không gặp kể từ ngày ở bệnh viện, tôi chủ động đi đón con bé. Thật tình chúng tôi trở nên xa cách như vậy là điều tôi không muốn, nhưng có lẽ đó là một cách tốt. 

Con bé gầy quá! 

Chưa kịp ăn xong bữa cơm Đan đã phải đi rồi. 

Buổi tối tôi không kìm được mà đến đợi ở nhà con bé, gần mười giờ nó mới về, còn chưa ăn tối nữa, tôi có hơi giận, đúng là không biết tự chăm sóc mình. 

Nhà cửa bừa bộn, tôi thu dọn giúp con bé còn bị nó trêu chọc. 

Trước khi ra về, tôi nói rằng sau này có thể đến nhà tôi ăn như trước kia, nhìn con bé như vậy tôi không đành lòng. 

Từ lâu chăm sóc con bé tôi coi là trách nhiệm của mình. 

Và vào một buổi tối nọ, Đan đến thật, cùng tôi đi siêu thị, cùng tôi nấu ăn, mơ hồ lại vui vẻ như trước kia. 

Con bé ăn rất nhiều, lúc đưa về phải dừng xe lại, thấy nó nôn tới tái mặt, lòng tôi nhức nhối. 

Tôi tự trách chính mình. 

Đan hôn tôi! Tôi sửng sốt không ngờ được. 

Sau đó con bé nói mấy câu khách sáo rời đi, còn tôi chôn chân tại chỗ nhìn theo, nhất thời không phản ứng. 

Mọi chuyện dần đi quá giới hạn. 

...

Tôi đến nhà anh Khang chơi, không ngờ con bé ở nhà. 

Nhớ đến nụ hôn phớt qua tối hôm ấy, lòng tôi lại nổi giông bão. 

Biết tôi sắp đi công tác ở Sơn Hà, anh đề nghị tôi dẫn Đan theo. 

Lâu rồi không dẫn con bé đi chơi, tôi cũng không kìm được mà đồng ý, đã lâu lắm không gặp nhau, tôi sợ tình cảm cứ thế rạn nứt.

Mấy tháng nay tôi sống không hề vui vẻ gì, phải biết tôi đã quen có con bé trong cuộc sống của mình, nó là món quà tinh thần vô giá. 

Nhưng không ngờ con bé lại nổi loạn như vậy, nhận được cuộc điện thoại đã lâu không nhìn thấy, tôi lập tức bắt máy, lo lắng như điên chạy tới nơi con bé nói. 

Lúc trông thấy con bé, vừa lo mà vừa giận, sao lại ăn mặc như vậy? 

Tôi thừa nhận thái độ của mình không tốt, con bé vừa đi quán bar một mình, ăn mặc hở hang, lại còn uống rượu, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao? 

Chúng tôi cãi nhau, nhưng lời khiêu khích rất khó nghe từ miệng con bé tuôn ra. 

Đan của tôi luôn ngoan ngoãn mà. Là tôi ép con bé thành thế này sao? 

Giáo huấn mấy câu, Đan khóc rồi, tôi cũng mềm lòng. 

Bỗng nhiên, con bé cưỡng hôn tôi, lần này không phải là một nụ hôn phớt lờ, nó cố chen vào khoang miệng tôi. 

Tôi cả kinh, hai đầu lưỡi vừa chạm vào nhau, tôi đẩy được con bé ra. 

Con bé nói sau này không muốn gặp tôi nữa, hẳn là tôi đã làm nó cảm thấy rất đau lòng. 

Con bé nhảy lên ôm lấy cổ tôi, hai chân cuốn chặt hông tôi. 

Lại tiếp tục hôn tôi, không dứt ra được, sợ con bé ngã đau, tôi đi lại giường, dùng hết sức tách nhau ra, thả con bé nằm trên giường. 

Đan khóc lóc xuống giường kéo tay tôi đặt lên ngực con bé, nhịp tim như dòng điện truyền vào thân thể tôi. 

Đan van xin tôi, cuối cùng tôi lại mền lòng. 

Không tránh né, tùy ý để con bé chen vào miệng mình, một hồi sau tôi nóng như lửa đốt, nụ hôn thực sự giữa đàn ông và phụ nữ đã diễn ra. 

Con bé mặc đồ rất mát mẻ, khe ngực ẩn hiện, làn da trắng, eo thon nhỏ, cặp chân thon dài...

Tôi vừa chạm vào đã thấy bàn tay nóng rát. 

Con bé rất to gan, cầm tay tôi chạm lên thân thể mình, tay nó cũng chạm vào chỗ nào đó trên thân thể tôi. 

Gan con bé thật lớn!!

Nồng nhiệt, nóng bỏng đến mức hỗn loạn, bản năng cứ như vậy trỗi dậy. 

Con bé vạn phần quyến rũ, gương mặt đỏ ửng nằm trên giường, mấy mảnh vài chẳng che được bao nhiêu đã bị tôi lột sạch. 

Đan không cho tôi cơ hội lưỡng lự, kéo tôi sa chân không lối thoát. 

Con bé không chịu nổi gọi chú mấy tiếng, tôi mới giật mình thấy mình đang làm gì, nhưng mấy tiếng đó lại là một dạng thuốc kích thích. 

Hối hận không kịp nữa, tôi đã ăn trái cấm. 

Mười mấy năm rồi không làm chuyện này, hôm nay có chút quá trớn. 

Con bé mệt mỏi thiếp đi rồi. 

Sau khi bĩnh ổn lại, nhìn những dấu vết mình gây nên, tôi hoang mang cực độ, trong lòng rối như tơ vò, tự chửi rủa bản thân không ngừng. 

Làm sao tôi có thể làm ra chuyện này đây? 

Ôi!! Tôi muốn phát điên lên. Mấy chục năm mài dũa sự bình tĩnh cũng sụp đổ ngay lúc này, tôi trở nên hoảng loạng.

Sau đó, tôi không còn mặt mũi đối diện với con bé, không còn mặt mũi gặp anh chị nữa. 

Tôi cũng không coi con bé là con cháu mình được nữa. 

...

Vô cùng phiền muộn, vô cùng buồn sầu. Gần đây tôi hút thuốc và uống rượu nhiều hơn. 

Tôi tự sống trong dằn vặt từ ngày ấy.

Hình ảnh đêm đó cứ xuất hiện trong đầu tôi. 

Tôi bất chấp say rượu, lái xe chạy đến nhà con bé. 

Có lẽ từ ngày con bé tỏ tình, tôi cũng dần thay đổi.

Vừa mới nhìn thấy người đã lao vào ôm hôn thắm thiết, tôi muốn cô ấy. 

Đan mặc váy ngủ hai dây, rất dễ dàng cởi ra, cô ấy cũng phối hợp với tôi. 

Ôm cô ấy nằm trên giường, tôi mới thấy trái tim ổn định một chút, mặc dù vẫn còn khúc mắc. 

Đan muốn tình yêu từ tôi, không muốn bị xem như công cụ thỏa mãn nhu cầu. 

Sao lại như thế được? Tôi không bao giờ xem cô ấy như vậy. 

Chỉ là tôi sắp phát điên thật rồi. 

Tôi nhớ Đan. 

Ôm cô ấy vào lòng như vậy mới chân thật. 

Tôi muốn chịu trách nhiệm, muốn cưới cô ấy, tôi không thể trốn tránh tất cả nữa. 

Cô ấy sớm là một phần không thể thiếu trong cuộc đời. 

Mặc dù bị tôi làm tổn thương, cô ấy vẫn luôn yêu tôi. 

Chính sự cố chấp này đã làm trái tim cô độc của tôi mềm đi.

Tôi đeo nhẫn vào tay Đan, hy vọng cô ấy sẽ không hối hận, tôi sẽ giành phần đời còn lại toàn tâm toàn ý yêu thương cô ấy. 

Điều mặc cảm nhất là tuổi tác của mình, cô ấy vốn có thể gặp được người tốt hơn, trẻ trung hơn. 

Tôi đã già rồi. Nhưng cô ấy không chê tôi già, không sợ lời đàm tiếu. Đan thật sự là một cô gái dũng cảm, yêu một người đàn ông lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy.

... 

Đan muốn có em bé, chúng tôi đều biết sẽ không dễ dàng qua ải của anh Khang và chị dâu. 

Tôi cảm thấy làm vậy không nên, nhưng cô ấy kiên quyết muốn, hơn nữa còn ra sức quyến rũ tôi. 

Chúng tôi ở với nhau như vợ chồng, buổi sáng cùng nhau thức giấc, ăn sáng, đưa đón, cùng nấu ăn, ăn tối rồi lại ôm nhau ngủ. 

Có những ngày cô ấy về nhà thăm bố mẹ, tôi cực kì cảm thấy không quen, tôi đã quen với việc mỗi đêm có cô ấy nằm cạnh rồi. 

Cuối cùng Đan cũng mang thai, tôi xúc động muốn khóc. Từng này tuổi rồi, tôi đã định đơn độc sống quãng đời còn lại, nhưng tôi có người luôn âm thầm yêu tôi, nguyện ý sinh con cho tôi. 

Đan nói cô ấy từng nghĩ, dù cho tôi không chấp nhận cô ấy, thì vẫn mong tôi sẽ mở lòng với người khác, mong người đó có thể bầu bạn với tôi, yêu tôi, cô không không muốn thấy tôi sống cô độc cả đời.

Dẫn Đan về nhà, anh Khang như dự đoán không chịu nổi chuyện này, đánh tôi một trận, cấm không cho chúng tôi gặp nhau. 

Đan nhận hết mọi lỗi lầm về phía mình. 

Tôi đau lòng, cô ấy thực sự rất yêu tôi. 

Nhờ các anh em giúp đỡ, cuối cùng tôi cũng gặp được anh Khang, cuộc đời tôi chưa bao giờ hèn mọn như vậy, nhưng tất cả đều xứng đáng. 

Anh Khang không chấp nhận ngay, sau rất nhiều cuộc gặp mặt, nói chuyện tâm sự, cam kết từ tận đáy lòng, cuối cùng anh ấy nói không nhẫn tâm nhìn con gái đau lòng nên mới miễn cưỡng chấp nhận tôi. 

Tôi chạy như bay đến chỗ cô ấy, Đan vẫn đang ngủ, tôi nhẹ nhàng chui vào chăn ôm lấy người phụ nữ của mình, da thịt tiếp xúc mới cảm thấy chân thật. 

Đây rồi, tôi cảm thấy lòng mình được lấp đầy, trống rỗng hoang mang đều tiêu tan. 

Một tháng không gặp, thực sự quá nhớ. 

Tôi sờ bụng cô ấy, so với vùng bụng phẳng lì trước đây thì đã có thay đổi rồi, tôi vui mừng âu yến hôn cô ấy. 

Tôi phải chuẩn bị một lễ cưới thật long trọng để rước Đan về, Đan mặc váy cưới vô cùng xinh đẹp, nụ cười xán lạn, cô ấy là định mệnh đời tôi. 

Tôi đã mở lòng sau mất mát mười mấy năm, giãi bày tất cả mọi điều trong lòng trước người ấy, từ nay tôi sẽ sống tốt hơn. 

Tôi yêu Đan. 

Đón đứa con chào đời, sống mũi cay cay, nước mắt không nhịn nổi rơi xuống, tôi rất xúc động, cũng rất thương vợ. 

Cô ấy vì con của chúng tôi đã chịu nhiều vất vả, cơ thể biến đổi, mười tháng trời trông đợi con từng ngày. Chúng tôi đều rất mong chờ đứa bé, kết tinh của cả hai, mối liên kết không thể nào xóa nhòa.

Đan còn muốn sinh một đứa con gái. Tôi cũng thích nhưng không dám đòi hỏi, thuận theo ý cô ấy. 

Trong những ngày tháng đó, tôi luôn cầu nguyện cho đứa con tiếp theo là con gái, và nó là con gái thật. 

Tôi mừng như điên, tôi có gia đình, có người vợ yêu mực yêu thương mình, có con trai con gái khỏe mạnh. 

Càng lớn tuổi tôi càng chú trọng thân thể, phải có sức khỏe mới bảo vệ được thế giới to lớn của mình, bọn họ đều cần có tôi bên cạnh, tôi cũng cần mẹ con họ mới được.  




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play